Vay nóng Tinvay

Truyện:Lãng Tích Hương Đô - Chương 258

Lãng Tích Hương Đô
Trọn bộ 525 chương
Chương 258: Bắt kẻ thông dâm
0.00
(0 votes)


Chương (1-525)

Siêu sale Lazada


Lâm Bắc Phàm trong đầu hiện ra một hình ảnh, giống như Châu Tinh Tinh đóng trong Lộc Đỉnh Ký, hắn bị Long Nhi của Thần Long Giáo dùng cách bạo lực để giải độc, cảnh đó chỉ có thể dùng một từ hương diễm để hình dung, mà tình huống hắn gặp phải lúc này cũng tương tự như vậy, lẽ nào hắn cũng bị cường bạo?

Mục Nghiên Kỳ toàn thân nóng ran, dường như đang bị hấp chín vậy, cảm giác này như sóng điện, khiến cho cô muốn rên rỉ lên. Cô đã cảm thấy quần chip của mình ướt, cảm giác này khiến cho cô thấy xấu hổ, hai chân kẹp chặt, nhìn đối phương như sợ hắn phát hiện ra, nhưng cảm giác này thôi thúc cô muốn làm chuyện đó.

Trời ạ, đây là phòng làm việc của mình, mình là thành viên của nhóm hành động đặc biệt, sao có thể phát sinh quan hệ thân thiết với hắn?

Lâm Bắc Phàm chỉ cảm thấy một mùi hương bay đến mũi mình, tiếp đó là bàn tay ngọc ngà đang sờ soạng khắp cơ thể hắn, một tay sờ ngực, một tay sờ bụng hắn.

"Thật ra anh là một người tốt." Lâm Bắc Phàm cảm giác mình không thể khống chế được mình, dục hỏa càng ngày càng tràn đầy, lấn át lý trí của hắn, hắn cảm thấy mình sắp biến thành con thú.

"Anh, anh, anh chán sống rồi, anh vu hãm tôi.... !" Mục Nghiên Kỳ cảm giác được khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đang đỏ bừng lên, cả người đã ngồi trong lòng của hắn, đôi môi đỏ tươi đã nhanh chóng hôn lên môi hắn, dùng cách đơn giản nhất để thể hiện nhu cầu của mình, hai tay thuận đà luồn vào trong áo hắn.

Hắn nếu như lúc này còn nhăn nhăn nhó nhó, thì còn là đàn ông nữa không?

Lâm Bắc Phàm gầm nhẹ một tiếng, hai tay ôm lấy eo của đối phương, hai người nhanh chóng nằm trên sô pha, quần áo trên người họ ngày càng ít mãi cho đến khi không còn mảnh vải.

"Anh, tên khốn, anh dám, em, em sau này còn mặt mũi nào nhìn người khác? Ô ô..."

Dược tính mất đi, lý trí hồi phục, đôi bàn tay trắng như ngọc không ngừng đánh đập vào người hắn, hận không thể chém hắn thành nhiều mảnh để bảo vệ sự trong trắng của mình.

Chính mình là thành viên số một của tổ hành động đặc biệt ấy vậy mà lại bị hắn cướp đi trinh tiết, tin tức này một khi truyền ra ngoài, thì còn mặt mũi nào nữa? Hơn nữa dường như là do mình gạ gẫm hắn.

Lâm Bắc Phàm nằm dài trên mặt đất, hai mắt trắng dã, không nói một câu nào."Anh, anh sao vậy hả? Sao không nói chuyện?" Mục Nghiên Kỳ nhịn không được tò mò hỏi.

Hắn bình thường cứ lải nhải như ruồi bọ bên tai sao lúc này lại không nói gì? Chẳng lẽ hắn thấy áy náy?

Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ kêu lên: "Anh muốn nói chuyện nhưng mà một chút khí lực cũng không còn, làm sao mà nói chuyện được chứ? Em lẽ nào không biết vừa rồi em điên cuồng đến mức nào sao? Bắt anh làm liên tục, chẳng lẽ lại không mệt? Phụ nữ là sư tử, quà không sai."

"Anh, anh đi chết đi!" Mục Nghiên Kỳ mặt đỏ bừng, hai bàn tay trắng nõn liên tục đấm vào ngực hắn. Nhưng mà vừa rồi đúng là có chút điên cuồng, khiến cho cô đau đớn, đặc biệt khó chịu "Cứu mạng! Cứu mạng!!" Lâm Bắc Phàm kêu la thảm thiết.

"Nghiên Kỳ, cậu ở bên trong sao?" Đúng lúc này thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Phùng Tĩnh Tuyền hỏi.

Mục Nghiên Kỳ sắc mặt đột biến, đột nhiên run rẩy, thiếu chút nữa muốn té vào lồng ngực Lâm Bắc Phàm. Cô biết Phùng Tĩnh Tuyền có cảm tình với Lâm Bắc Phàm, nhưng mình bây giờ lại có quan hệ với hắn, phải làm thế nào đây? Nàng vội vàng run giọng kêu lên: "Tĩnh Tuyền, mình ở bên trong, mình đang cùng tên khốn này thương lượng vài chuyện, lát nữa sẽ ra ngoài."

Phùng Tĩnh Tuyền không nghi ngờ gì, gật đầu nói: "Vậy được rồi, nhưng mà Lâm đại ca là một người tốt, hy vọng cậu không làm khó anh ta. Nếu như không phải anh ta, thì e rằng Cao Nham đã làm loạn cả ngục giam rồi!"

"Mình biết rồi, biết cậu thương hắn, mình sẽ trả hắn cho cậu!" Mục Nghiên Kỳ nhịn không được trêu chọc lại một câu.

"Cậu lại nói linh tinh rồi, ai thương hắn?" Phùng Tĩnh Tuyền hai gò má ửng đỏ, hờn dỗi nói một câu.

Mục Nghiên Kỳ thấy Lâm Bắc Phàm giống một cái xác chết nằm trên mặt đất, không khỏi thở phì phì đá hắn một cước, cả giận nói: "Anh làm gì mà còn nằm ở đây? Mau đứng lên, nếu để Tĩnh Tuyền biết thì chúng ta coi như xong đời."

"Anh, anh giờ đây không còn một chút khí lực nào." Lâm Bắc Phảm vô sỉ rên rỉ nói.

"Đi chết đi, đồ vô dụng." Mục Nghiên Kỳ cáu giận hung hăng trừng mắt nhìn hắn, chịu đựng hạ thể đau đớn, vội vàng vớ lấy quần áo của mình mặc vào.

"Anh vô dụng? Anh sẽ cho em thấy anh vô dụng hay hữu dụng nhé?" Lâm Bắc Phàm khó chịu thấp giọng kêu lên, hai tay ôm lấy eo cô, xoay người vật nàng ra, không đợi đối phương kịp phản ứng.

Đàn ông không thể nói mình vô dụng, vĩnh viễn không thể nói mình vô dụng.

"Anh, anh không thể như vậy...." Mục Nghiên Kỳ ngay từ đầu còn có chút phản kháng nhưng sau đó rất nhanh chóng bị thu phục, khiến cho cô không khỏi rên rỉ, hai tay cũng ôm lấy eo đối phương, đôi mắt đê mê.

Phùng Tĩnh Tuyền đứng ở ngoài cửa, đợi Mục Nghiên Kỳ mở cửa, nhưng đợi một hồi lâu, vẫn không thấy đâu, hơn nữa bên trong lại có vài âm thanh kỳ quái, làm cho cô thấy nghi hoặc.

Chẳng lẽ bạn tốt của mình đang sử dụng hình phạt gì với Lâm Bắc Phàm?

Phùng Tĩnh Tuyền cũng không có cảm tình gì sâu sắc với Lâm Bắc Phàm, hai người cũng chỉ mới gặp nhau có hai lần, căn bản chưa có cảm tình gì, chỉ là bình thường cô toàn gặp mấy kẻ làm xằng làm bậy ra vẻ quân tử, đột nhiên lại xuất hiện một người dám khiêu chiến với cái ác như Lâm Bắc Phàm, khiến cho cô có cảm tình, cho nên không muốn hắn xảy ra chuyện gì.

"Nghiên Kỳ, Nghiên Kỳ không sao chứ?" Cô cảm giác được có chuyện gì đó nên không khỏi nghi hoặc hỏi.

"Mình không sao, Tĩnh Tuyền, mình mở cửa cho cậu ngay đây, mình sắp xong rồi." Mục Nghiên Kỳ đã chuyển bại thành thắng, đang trong thời điểm mấu chốt, hai gò má ửng hồng, nói không nên lời, trong giọng nói còn có chút run run."

"Cậu không thể làm tổn thương hắn, biết không?" Phùng Tĩnh Tuyền mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng vẫn cắn chặt hàm răng, hi vọng bạn mình nể mặt mình không làm khó hắn.

Mục Nghiên Kỳ thấy vẻ mặt thích thú của Lâm Bắc Phàm thiếu chút nữa thì cho hắn một quyền, mình bắt nạt hắn? Cô giờ đây cũng không biết cảm giác trong lòng mình là gì nữa, ngay từ đầu đã cảm thấy rất hiếu kỳ, nhưng về sau thấy bộ dáng không đứng đắn của hắn, lại thêm chán ghét, nhưng sau khi trao thân cho hắn, lại có cảm giác hoàn toàn khác, thấy yêu mến hắn hơn. Người đàn ông của mình vẫn là ưu tú nhất.

Có thể dùng một cách khác để nói, trong mắt kẻ si tình, chàng luôn đẹp nhất.

Mục Nghiên Kỳ luôn bận rộn nên không để ý đến chuyện tình cảm, chuyện lần này làm cho trong lòng cô khẽ gợn sóng, có thể nói là ngũ vị đầy đủ, khó có thể nói thành lời.

Lâm Bắc Phàm cùng Mục Nghiên Kỳ hai người lại giằng co một hồi lâu, mới vội vàng mặc quần áo, mở cửa phòng.

"Hai người đã nói chuyện gì nữa vậy? Đến những hơn bốn mươi phút?" Phùng Tĩnh Tuyền vẻ mặt ngạc nhiên nhìn bọn họ.

Mục Nghiên Kỳ ngoài hai má vẫn còn hơi đỏ ra thì không thấy hiện tượng gì. Cô cáu giận nhìn Lâm Bắc Phàm, hận không thể cho hắn một trận.

Ai biết hắn lợi hại như vậy chứ, hơn 40" mới làm xong, thiếu chút nữa thì làm cô mệt chết. Cô nói: "A, vừa rồi mình hỏi thăm chuyện trước kia của hắn, cho nên mới lâu như vậy, giờ tất cả đều đã rõ ràng, thân phận của hắn có thể nói là thanh bạch, có thể gia nhập tổ chức của chúng ta."

"Cái gì? Anh ta muốn gia nhập tổ chức của chúng ta?" Phùng Tĩnh Tuyền kinh ngạc hỏi.

"Sao hả? Cậu không nỡ sao?" Mục Nghiên Kỳ ôm vai thơm cô một cái, khanh khách cười nói.

"Mình, mình sao lại không nỡ? Chỉ là có chút bất ngờ thôi" Phùng Tĩnh Tuyền đỏ mặt nói.

Mục Nghiên Kỳ sợ bạn tốt của mình nhìn ra sơ hở, vội vàng ôm vai của đối phương đi vào bên trong chỉ là tư thế đi không được thoải mái lắm, làm cho cô khó chịu, đôi mi thanh tú không ngừng chau lại, may mắn Phùng Tĩnh Tuyền không để ý, mở miệng nói: "Đúng vậy, loại người như anh ta, thích gây chuyện khắp nơi, không gia nhập nhóm chúng ta thì không biết còn xảy ra những chuyện gì nữa, bất kể thế nào chúng ta cũng có thể bảo vệ hắn."

Phùng Tĩnh Tuyền chậm rãi ngồi xuống, chỉ là cảm thấy trong phòng có mùi kì lạ, đó là mùi nam nữ sau khi ân ái lưu lại, điều này làm cho cô nhíu mày, đưa ánh mắt nhìn hai người, trong nội tâm có chút hoài nghi. Cô mặc dù chưa có bạn trai nhưng cũng hiểu biết chút ít.

Mục Nghiên Kỳ bị đối phương nhìn chằm chằm trong nội tâm không khỏi lo lắng, hỏi: "Tĩnh Tuyền, cậu làm sao vậy?"

Phùng Tĩnh Tuyền cũng không dám khằng định, cho nên dí dỏm cười: "Không sao, em chỉ cảm thấy tuổi của chúng ta cũng không còn trẻ, nên tìm bạn trai không biết đâu lại thành bà cô."

Mục Nghiên Kỳ sắc mặt khẽ biến, thiếu chút nữa té lăn trên đất


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-525)