← Ch.306 | Ch.308 → |
Trong một phòng thẩm vấn riêng.
Đám người Lâm Bắc Phàm đến gặp năm người Tân Cương, bởi vì đến đúng lúc cho nên năm người này cũng không chịu nổi khổ da thịt gì cả, nhưng mà điện thoại di động và những công cụ liên lạc đã sớm bị tịch thu rồi, một là sợ bọn họ liên lạc với người khác, hai là cảnh sát cũng muốn kiếm thêm chứng cứ.
"Các người...."
Năm người Tân Cương nhìn thấy mười mấy người này đến, sắc mặt đều thay đổi.
Từ Chính kiêu ngạo ưỡn cổ lên, cười một cách vô sỉ nói: "Thế nào? Không nhận ra nhau à? Chúng ta hình như vừa mới gặp mặt!"
Bởi vì hắn ưỡn cổ lên, cho nên làm ảnh hưởng đến cột sống, và thế là đau đến nhăn mặt.
Con mẹ nó, những tên Tân Cương này ra tay cũng độc ác thật, thiếu chút nữa làm gãy hết xương của lão tử.
Trương Minh Thắng cũng vui vẻ cười nói: "Vừa rồi trong khách sạn tao nhìn rất rõ, tựa hồ mày còn đá tao vào cái, thật không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy?"
Những người khác cũng cười gian không ngừng, nhìn thế nào cũng giống mấy thằng đểu đang xem kịch vui.
Năm người Tân Cương nhìn thấy đám người Lâm Bắc Phàm đến đây, cũng mơ hồ có một dự cảm không tốt. Trước đó vì bọn họ thông đồng với cảnh sát, muốn hành hạ mình một chút không nói, ai ngờ bọn họ còn đuổi đến cục cảnh sát, cái này khiến cho cả đám Tân Cương bỡ ngỡ, cảm thấy chuyện này tựa hồ không đơn giản.
Năm người ngồi trên ghế, tay chân đều bị buộc vào cái ghế, không khác gì một cái xác ướp cả, đừng nói là đứng lên, ngay cả cử động một chút cũng khó, cả đám đều tái mặt nhìn đám ngươi Lâm Bắc Phàm, không biết bọn họ sẽ làm trò gì nữa.
Lâm Bắc Phàm ngồi xuống trước mặt họ, bắt chéo chân lên, hai tay đặt trước ngực, cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
Trong phòng thẩm vấn im lặng, ngồi trừ mười mấy thằng đểu kia đang cười ra, thì không có một chút động tĩnh nào.
Nhưng mà, như vậy lại khiến cho năm gã Tân Cương lạnh sống lưng, có một cảm giác như da gà nổi lên hết. Trước khi đến cục cảnh sát, trong lòng đã chuẩn bị nổi đau da thịt rồi, cũng đã cắn chặt răng chịu đựng, nhưng mà thấy đối phương không nói một lời, cũng không có ý định làm gì cả, ngược lại làm cho bọn họ khiếp sợ.
Đáng sợ nhất, chính là có một kẻ địch không biết nguy hiểm thế nào.
Không biết là đã trải qua bao lâu, Lâm Bắc Phàm mới ngẩng đầu dậy, trên mặt lộ ra một nụ cười: "Các người có mệt không?"
Năm người Tân Cương sửng sốt, không biết hắn tại sao lại đột nhiên quan tâm mình, lẽ nào đối phương muốn giải cứu mình? Nhưng mà, thoạt nhìn đối phương không có ý tốt như vậy, nhưng mà bọn họ cũng gật đầu, dù sao ở đây lâu đối với họ mà nói, cũng là một sự dày vò, là một sự dằn vặt, cũng là một nổi khổ.
Lâm Bắc Phàm nhất thời cười nói: "Tôi có thể tha cho các người, chỉ cần một câu nói của tôi!"
"Anh.. anh muốn gì?"
Người trung niên Tân Cương kia trầm giọng hỏi.
Lâm Bắc Phàm quay sang nhìn hắn, thật không ngờ trong đám người Tân Cương cũng có kẻ thông minh, biết mình sẽ không tự nhiên buông tha cho họ, cho nên liền mở miệng hỏi ngay, vì vậy hắn khẽ cười nói: "Các người nói đi!"
Người trung niên kia thoáng trầm tư một chút, rồi nói: "Lẽ nào anh thật sự muốn ba trăm ngàn nhân dân tệ?"
Theo hắn thấy, chỉ cần có thể rời khỏi đây, đừng nói là ba trăm ngàn, năm trăm ngàn họ cũng chịu nữ.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu nói: "Các người thật sự nghĩ tôi thiếu ba trăm ngàn đó sao?"
"Mày... mày, mày rốt cục muốn làm gì>"
Cái tên Sa Sar kia cảm thấy nói chuyện với tên người Hán này thật là tốn nước miếng, nghe bọn chúng lải nhải một hồi, cảm thấy không thoải mái, giận đến nổi mặt đỏ lên, giống như mà sắp tràn máu ra vậy.
Lâm Bắc Phàm nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt của đám Tân Cương, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười thật đẹp: "Các người đến kinh thành làm gì? Đừng có mượn cớ mà lừa gạt tôi!"
Sắc mặt của năm người Tân Cương đột biến, kinh hãi nhìn hắn.
Bọn họ cứ tưởng những người này là những tên thiếu gia giàu có, bởi vì một chút việc nhỏ cho nên mới đến gây sự với mình, nhưng mà không ngờ người ta lại hỏi vấn đề này, cản này khiến cho bọn họ trở nên cẩn thận và cảnh giác.
"Anh... anh có ý gì?"
Người trung niên kia nhíu mày, trong giọng cũng có sự bất mãn: "Chúng tôi chỉ là thương nhân, đến đây để buôn bán thịt bò và thịt dê, lẽ nào kinh thành không cho phép Duy tộc chúng tôi đến buôn bán?"
Hắn tựa hồ có chút bất bình, cho nên giọng nói cũng lớn hơn nhiều.
Bốn tên còn lại đều gật đầu, cũng bất mãn nói: "Đúng vậy, chúng tôi đến kinh thành để kinh doanh, lẽ nào các người có ý kiến với chúng tôi? Chúng tôi muốn gặp lãnh đạo của các người, chúng tôi muốn kiện các người!"
Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương của mình, nói: "Câu trả lời của các người khiến tôi rất thất vọng!"
"Anh... anh có ý gì? Chúng tôi nói đều là sự thật, hà của chúng tôi có thịt dê, muốn tìm kiếm nguồn tiêu thụ, chúng tôi lần đầu tiên đến kinh thành, tôi không có lừa anh!"
Người trung niên kia khẩn trương nói, muốn dùng hết sức lực để giãy dụa, nhưng mà làm sao có thể giãy được? Ngược lại còn khiến cho cơ thể phải chịu đau.
Lâm Bắc Phàm thò tay vào túi, trong lúc nhất thời năm người Tân Cương đều giật mình, kêu lên: "Anh... anh..." Nhưng mà, không ai ngờ rằng hắn lại móc cái gói thuốc năm đồng một gói ra, rút một điếu, đưa lên miệng, mà Trương Minh Thắng cũng nhanh nhẹn móc hộp quẹt ra, châm lửa cho hắn. Hắn nhẹ nhàng hít vào vài hơi, sau đó nói: "Tôi thích người ngay thẳng, cũng thích loại người nói được làm được, chỉ là các người tựa hồ không phải hai loại này, haizzz"
"Lão đại, anh muốn làm thế nào?"
Trương Minh Thắng hỏi.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, thở dài nói: "Tôi chỉ là một công dân lương thiện, tôi không thích đánh nhau, cũng không thích bạo lực, chỉ là thái độ của các người khiến tôi không vui, cho nên mới xảy ra chuyện bạo lực đó, mong rằng các người đừng trách tôi, cái này tôi cũng không tránh được, ai kêu các người làm ra chuyện này? Ai di đà phật!
"Ặc ặc..." Tiểu Kim xém tí đã nuốt luôn cái lưỡi của mình.
Lão đại của mình thật là vô sỉ, ngay cả đến lúc này mà cũng giả vờ được, thật sự đáng khâm phục, thật không biết chuyện này có liên quan éo gì đến cái a di đà phật ấy.
Cả đám Trương Minh Thắng chấn động, giống như là có áp lực vô hình đẩy cả đám ngã xuống đất.
Lúc này mà còn niệm a di đà phật? Lẽ nào là cao thủ?
Mục Nghiên Kỳ vốn muốn mở miệng hỏi những người Tân Cương, nhìn xem có tin tức hữu dụng không, nhưng mà thấy vẻ mặt tự tin của Lâm Bắc Phàm, giống như chuyện này đối với hắn bình thường như cơm sườn, cho nên cũng không mở miệng nữa, chỉ chớp mắt nhìn hắn, mong rằng hắn có thể lập công lao cho tổ chức, nhanh chóng biết được mục đích đến kinh thành của những người Tân Cương này.
Ai mà ngờ Lâm Bắc Phàm chậm rãi đứng lên, nhìn về hướng đám Trương Minh Thắng vài lần, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ, vỗ vai bọn họ nói: "Chuyện này giao cho các người, mong rằng các người cố gắng!"
"A? Cái giù? Giao cho bọn em?"
Cả đám Trương Minh Thắng đều trợn tròn mắt, giống như là hình thấy người ngoài hành tinh vậy, mở to mắt đến nổi tròng mắt muốn lọt ra ngoài.
Lâm Bắc Phàm kéo lấy tay của Mục Nghiên Kỳ, cười nói: "Tôi thấy các người rãnh rỗi quá rồi, cho nên cho các người một cơ hội, chỉ cần không giết chết người, thì tùy tiện các người, tôi đợi tin tức tốt!"
Hắn nói xong những lời này, cũng nghênh ngang đi ra ngoài.
"Cái này.. để chúng ta xử lý?"
Cả đám Trương Minh Thắng nhìn thấy bóng lưng của Lâm Bắc Phàm biến mất, mới biết đối phương không nói xạo, tất cả đều là sự thật.
Phó Cách không nhịn được, chớp chớp đôi mắt dâm tà của mình: "Mấy lão đại, thật sự muốn chúng ta xử lý sao?"
Từ Chính cũng chớp mắt liên tục, bắt đầu tính kế trong bụng, đầu không khỏi ngẩng lên, cười điên cuồng nói: "Xem ra đã đến thời của chúng ta rồi... khà khà... để cho bọn chúng biết, chúng ta không phải là phế vật, chúng ta không phải là mỗi ngày chỉ biết ăn và uống, không phải chỉ là tra hỏi đám người Tân Cương thôi sao? Thủ đoạn của chúng ta có rất nhiều, chúng ta có thể khiến cho những người Tân Cương này biết tay!" Hắn đấm hai tay vào nhau, phát ra những tiếng vang nhỏ.
Trương Minh Thắng chớp đôi mắt nhỏ của mình, cười gian không ngừng: "Lão đại nói là, chỉ cần không chết người, thì cái gì cũng được, thật ra chúng ta lương thiện như vậy, sao có thể làm chết người được? Tôi có một biện pháp tốt, chúng ta có thể tìm mấy thằng, là mấy thằng có hứng thú với đàn ông, giao chúng cho bọn họ, các người nghĩ sẽ có hiệu quả gì?"
Cả đám nghe xong đều rùng mình một cái, rồi vỗ tay ầm ầm: "Chủ ý không tồi, Trương ca đúng là Trương ca, quả thật là Khổng Minh tái thế!"
Triệu Tranh cũng đưa ra chủ ý: "Tôi nghe nói gần đây có một hộp đêm, mà bên trong có mấy con nhỏ xấu xí vô cùng, khoảng chừng bốn chục không à, nếu như không nhìn rõ, còn tưởng là đàn ông không đấy, mà đặc biệt dâm đãng, mỗi ngày đều hiếp gần mười mấy người đàn ông, đàn ông bình thường đều không dám kiện các nàng, hơn nữa nhìn thấy các nàng đều phải nôn mửa gần hai mươi phút, chúng ta có thể kêu các nàng đến, bảo đảm rằng trong vòng một giờ, năm tên Tân Cương này sẽ biến thành năm côn th*t!"
"Mấy lão đại, trong tay tôi còn có một chút thuốc kích thích, bảo đảm rằng đàn ông uống vào ba giờ không mềm đấy!"
Phó Cách cũng kêu lên, đồng thời móc trong túi ra một bao thuốc con nhộng.
Cả đám đều bắt đầu đưa ra ý kiến, càng lúc càng xấu xa, càng lúc càng đê tiện, thậm chí là có người còn nói tìm chó cái động đậy về để cho nó ** đỡn với năm người Tân Cương này, thuận tiện quay phim lại, đăng lên trên mạng, bảo đảm là sẽ kiếm được nhiều tiền, nhưng mà cái chuyện người với thú như vậy, đã bị mấy người từ chối, bởi vì ở đây là cục cảnh sát, chứ không phải là hộp đêm hay nhà nghỉ, sao có thể làm ra loại chuyện này? Lỡ như chuyện ra ngoài, mặt mũi để đâu bây giờ?
Năm người Tân Cương nghe bọn họ nghị luận xong, cả người run lên liên tục.
Bị đàn ông thông ass? Bị mấy bà già xấu xí cưỡng hiếp? Lại còn phải làm với chó cái?
Con mẹ nó, thủ đoạn của những người này thật ghê tởm? Bọn họ cảm thấy rằng bản thân sắp điên rồi.
← Ch. 306 | Ch. 308 → |