Vay nóng Homecredit

Truyện:Lãng Tích Hương Đô - Chương 331

Lãng Tích Hương Đô
Trọn bộ 525 chương
Chương 331: Hồ Điệp bang biến sự
0.00
(0 votes)


Chương (1-525)

Siêu sale Lazada


Lâm Bắc Phàm cũng không biết bản thân rời khỏi cục cảnh sát như thế nào, hắn mặc dù không biết Liêu Thiên Cửu có bản lĩnh lớn tới đâu, nhưng biết bọn gia hỏa Mộc Tiểu Yêu không biết trời cao đất rộng Hồ Điệp Bang hiện tại đang gặp nguy hiểm, một người không cẩn thận, đừng nói là Hồ Điệp Bang, mà ngay cả tính mạng của hắn cũng khó bảo toàn.

Hắn trước tiên gọi điện cho Mộc Tiểu Yêu, hỏi vị trí hiện tại của nàng.

Mộc Tiểu Yêu hiện tại có rất nhiều việc, nhận được điện thoại của hắn, tất nhiên là vô cùng vui mừng, vội vàng đem địa phương của mình nói ra cho hắn.

Lâm Bắc Phàm nhắc lại cái tên này một chút, thiếu chút nữa hộc máu.

Con mẹ nó, đây là địa phương nào? Bản thân ở tại Nam thành cũng xem như gần vài chục năm, nhưng tại sao ngay cả cái tên này cũng chưa từng nghe qua? Chẳng lẽ lại là một địa phương vừa mới mở?

Câu lạc bộ đêm Xà Mỹ Nhân.

Lâm Bắc Phàm rất nhanh liền lái xe đi tới trước cửa câu lạc bộ đêm, ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh đèn năm màu một cái, ngọn đèn chiêu bài huy hoàng, không nhịn được mà rụt cổ lại, con mẹ nó, mấy tiểu quỷ này cũng quá lợi hại đi? Từ lúc nào mà đoạt được một câu lạc bộ đêm phong cách như vậy? Ngay cả bản thân cũng không biết một chút gì.

Cả câu lạc bộ đêm có năm sáu tầng lầu, trang trí bên trong không biết như thế nào, nhưng quan sát bên ngoài, sợ rằng không tốn ba bốn ngàn vạn thì đừng hòng nghĩ tới, hơn nữa trước cửa có hai gã tiểu đệ đang đứng, vóc người không khôi ngô, cũng không to cao, nhưng hai mắt lấp lánh hữu thần, lóe ra quang mang thông tuệ, không ngừng chìn chăm chú vào người đi đường.

Hai người bọn họ chính là bang chúng Hồ Điệp Bang được huấn luyện nghiêm chỉnh, vô luận lực chiến đấu, hay tố chất tâm lý, cũng đều rất mạnh, bang chúng như vậy, cho dù đối mặt với địch nhân có lực chiến đấu mạnh hơn mình, cũng không khiếp đảm, cũng đều dũng cảm mà tiến lên.

"Mày là ai? Muốn vào thì đi vào, nếu không vào thì nhanh biến khỏi đây!"

Hai gã tiểu đệ kia nhìn thấy Lâm Bắc Phàm đứng trước của, hai tay bỏ trong túi quần, không ngừng nhìn bảng hiệu câu lạc bộ đêm, không khỏi tiến lên hỏi một tiếng.

Lâm Bắc Phàm khẽ ngẩng đầu lên, rất là ra vẻ lắc đầu, thở dài một hơi, bày ra bộ dáng ông cụ non:" Thật không ngờ một đoạn thời gian không gặp, Hồ Điệp Bang cũng chuyển nhà, bọn mày là mới vừa gia nhập sao? Khó trách không nhận ra tao." Hai tên tiểu đệ này có chút ngẩn ra, chẳng lẽ người này thật sự rất trâu? Câu nói đầu tiên đã nói ra tên bang phái bọn họ.

Trong đó có một tiểu đệ có khuôn mặt ngăm đen bứơc lên, cẩn thận hỏi:" Vị đại ca này, không biết xưng hô thế nào?"

Lâm Bắc Phàm nhìn thấy bọn họ nói chuyện không kiêu ngạo không siêm nịnh, lại không có đem mình xa cách ngoài ngàn dặm, cũng không có hoàn toàn tin tưởng bản thân, đây mới là việc mà thân là tiểu đệ một bang phái phải làm. Hắn cười nói:" Bọn mày nhanh đi nói với lão đại của bọn mày, nói tao Lâm Bắc Phàm tới!"

"Lâm Bắc Phàm, mày là Lâm Bắc Phàm?"

Hai người tiểu đệ này sắc mặt đột nhiên biến đổi, thiếu chút nữa hét lên.

"Làm sao vậy? Tao chính là Lâm Bắc Phàm!"

Lâm Bắc Phàm có chút nghi hoặc kêu lên.

Sắc mặt hai người tiểu đổi kia đột nhiên biến đổi, lạnh lùng nói:" Chỉ bằng vào mày mà cũng dám giả mạo đại ca chúng tao? Chúng tao thấy mày là muốn bị ăn đòn!"

Hai người bọn họ một trái một phải, lao thẳng về phía Lâm Bắc Phàm, động tác nhanh nhẹn sắc bén, tựa như mãnh hổ xuống núi vậy, ra tay vô cùng độc ác, không chút nào lưu tình.

Lâm Bắc Phàm thật không ngờ chuyện lại phát sinh như vậy, chẳng lẽ mình không giống mình sao? Khụ khụ, đây là sao? Hắn hiển nhiên không thèm để vào mắt thế công của hai người bọn họ, hai tay giơ lên chụp vào cổ tay hai người, trong lúc hai người bọn họ còn không kịp phản ứng, hắn nhấc lên, tiếng kêu bi thảm của hai người vang lên, phát ra tiếng kêu thảm giết như heo bị chọc tiết vậy.

"Ha ha. Lão đại, Hồ Điệp Bang người ta không nhận ra anh!"

Tiểu Kim nhìn có chút hả hê mà cười lớn.

Một màn này phát sinh rất nhanh, trước sau chưa tới hai ba giây đồng hồ, hai người tiểu đệ mới vừa rồi còn vô cùng hung ác liền biến thành hai con cừu con, ngay cả lực hoàn thủ cũng không có, làm cho những người khác trước cửa câu lạc bộ đêm đều cứng lưỡi. Chẳng lẽ đây mới chân chính là người lợi hại?

"Còn đánh nữa không?"

Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ.

"Bọn tao... bọn tao muốn đánh, mày... mày nhanh buông bọn tao ra!"

Hai người tiểu đệ này mặt ngoài thoạt nhìn hung ác như lang, nhưng nội tâm cơ hồ muốn khóc ra nước mắt. Bọn họ bình thường huấn luyện cũng rất khắc khổ, cũng rất chăm chỉ, tại sao ở trong mắt người ta, ngay cả một chiêu cũng không tiếp được?

"Vù vù!"

Đúng lúc này, từ bên trong câu lạc bộ có 20 người lao ra, trong tay cầm các loại vũ khí, cầm đầu là một thanh niên 25-26 tuổi lớn tiếng kêu lên:" Các huynh đệ, có người muốn chết, tiến lên, a..." Lúc hắn thấy rõ người trước mắt, cái miệng há ra, thiếu chút nữa cằm cũng rớt xuống dưới đất, vội vàng dấu thanh đao trong tay, tiến lên ngượng ngùng cười nói:" Nguyên lai là đại ca, ngài tại sao bây giờ mới tới đây? Bọn tiểu đệ chúng em chờ đã lâu!"

Lâm Bắc Phàm nhìn hắn một cái, lập tức nhận ra.

Hắn chính là một trong vài người đi theo Mộc Tiểu Yêu sớm nhất, tên là Nhiếp Phong, một tên siêu cấp phong cách.

Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm, nhìn chăm chú vào đối phương:" Nhiếp Phong? Tiểu tử mày đúng là lợi hại, vài ngày không gặp, xem ra chức vị lại tăng lên không ít, anh mày phải chúc mừng mày rồi!"

Nhiếp Phong đi theo Mộc Tiểu Yêu thời gian không ngắn, bản lãnh không tính là cao, nhưng lại là người trung thành và tận tâm, hơn nữa làm việc dứt khoát lỗi lạc, nên Mộc Tiểu Yêu rất thích. Hắn vội vàng cười nói:" Lão Đại, ngài quá khen, em hiện tại chỉ là một tiểu đường chủ, bên cạnh có 50-60 huynh đệ, mỗi ngày cũng xem như cơm áo không lo!"

Hơn 20 tên tiểu đệ khác thấy vậy, mới biết được người này chính là thái thượng hoàng Lâm Bắc Phàm của Hồ Điệp Bang, mà hai tên tiểu đệ lúc đầu bị Lâm Bắc Phàm đánh, nội tâm cũng kinh hãi không thôi. Thật không ngờ người ta đúng là lão đại, thật là hối hận. Bọn họ mặc dù gia nhập Hồ Điệp Bang thời gian không lâu, nhưng cũng biết lão đại Hồ Điệp Bang là một người siêu cấp lợi hại tên là Lâm Bắc Phàm, chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi, cơ hồ không can thiệp vào chuyện tình bang phái, bất quá cũng không phải bởi vì đối phương là một người không có việc gì để làm, người ta đánh chết thị trưởng Nam thành cùng con trai, đây là chỗ lợi hại, cũng là lịch sử huy hoàng của Hồ Điệp Bang, cũng trở thành câu chuyện truyền kỳ của Hồ Điệp Bang, cơ hồ mỗi người đều biết. Bọn họ cuống quít kêu lên:" Lão Đại, chúng em... chúng em sai rồi!"

Lâm Bắc Phàm buông hai người bọn họ ra, không thèm để ý cười nói:" Bọn mày cũng không tệ!"

Hai người bọn họ đều có chút ngẩn ra:" Chúng ta không tệ?"

Lâm Bắc Phàm làm sao có thể vì một chuyện nhỏ như vậy mà tính toán chi li? Hắn hướng về phía bọn họ phất phất tay:" Đầy đều là chức trách của hai người, nếu như như hai người ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu, để cho tao đi vào, tao mới thật sự là tức giận!"

Hắn khẽ ưỡn cổ ra, lộ ra một nụ cười tiêu sái.

Mấy tên tiểu đệ xung quanh sau khi nghe được những lời này, nội tâm đều rất cảm động.

Đây mới chân chính là lão đại, không thể vì một chút chuyện như thế này mà trách bọn họ, đây mới là khí độ, là độ lượng, còn hơn gấp trăm lần mấy lão đại vừa gặp mặt tiểu đệ động chút là tức giận.

Nhiếp Phong trong lòng cũng âm thần than thở một tiếng, khó trách chị Tiểu Yêu lại nhớ nhung lão đại không quên như vậy, một nam nhân như vậy, thật đúng là còn mẹ nó cực phẩm, hắn liên tục gật đầu cười nói:" Lão Đại, chúng ta đi vào thôi, chị Tiểu Yêu đã chờ lâu!"

Lâm Bắc Phàm gật đầu, đi theo một đám người bọn họ vào bên trong.

Bất quá hắn từ trong miệng Nhiếp Phong biết được tại sao lúc nãy hai tên tiểu đệ nghe được hắn gọi là Lâm Bắc Phàm, liền ra tay đánh người, nguyên lai là trong thời gian ngắn này có rất nhiều người nhàm chán giả mạo Lâm Bắc Phàm đến Hồ Điệp Bang hết ăn rồi lại uống, bởi vì bọn họ ngay từ đầu đều đối mặt với đám tiểu đệ phía dưới, cho nên mỗi người ai cũng không dám đắc tội với hắn, ngược lại còn bị bọn họ lừa ăn lừa uống, sau khi Mộc Tiểu Yêu biết tin này, rất dứt khoát ra một cái lệnh, nếu như lại có người giả mạo Lâm Bắc Phàm, trực tiếp kéo ra ngoài đánh cho một trận chết khiếp.

Trong mắt của nàng, Lâm Bắc Phàm lợi hại như vậy, làm sao có thể bị những tên tiểu đệ đả thương, cho nên có thể khẳng định tất cả đều là giả mạo, chỉ là nàng sau khi truyền ra mệnh lệnh này quả nhiên liền đạt hiệu quả cao, liên tục có sáu bảy Lâm Bắc Phàm bị đánh thành cái đầu heo, sau khi ném ra đường, trận phong ba này mới dần dần yên ổn xuống.

Lâm Bắc Phàm đi nhanh tới trước cửa phòng hội nghị lầu ba câu lạc bộ đêm, Nhiếp Phong đầu tiên là tiến lên gõ nhẹ vào cửa hai cái, cung kính nói:" Chị Tiểu Yêu, lão đại tới!"

Cửa phòng rất nhanh liền bị mở ra, Lâm Bắc Phàm chỉ cảm thấy một làn gió thơm mát đang lao về phía mính, khi hắn còn chưa kịp phản ứng, thì một thân thể mềm mại thơm mát đã nhào vào trong lòng ngực của hắn.

"Lão đại, anh tại sao lâu như vậy mới đến thăm em?"

Vóc người thướt tha dáng người gợi cảm thon thả, trên mặt Mộc Tiểu Yêu lộ ra vẻ tươi cười mê người, khẽ nẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào đối phương, giống như một nữ yêu tinh mê chết người không đền mạng. Nàng gắt gao ôm lấy đối phương, không có chút bận tâm, bộ ngực đè chặt lên trên ngực của đối phương, khẽ ma sát vào nhau, có chút ý tứ câu dẫn đối phương.

Lâm Bắc Phàm cũng cảm giác được bản thân đã một thời gian dài không có đến thăm đối phương, đối với nàng mà nói, đích xác có chút không công bằng, bất quá ai bảo bản thân không thích hắc đạo cơ chứ? Chỉ là hiện tại tiểu yêu tinh này cũng quá mê người? Hiện tại đã trở thành một mỹ nữ rồi, không có suy nghĩ miên man là giả, hắn nhìn khuôn mặt kiều diễm như hoa của đối phương, thiếu chút nữa không khống chế được bản thân, chỉ là vẫn xấu hổ cười:" Công việc của anh rất nhiều mà!"

Hắn nhìn thấy Nhiếp Phong vẫn còn đứng bên cạnh, da mặt cũng có chút đỏ lên.

Nhiếp Phong nào biết được sẽ xảy ra lọai tình huống này, bản thân căn bản không thích hợp tiếp tục ở đây, vội vàng xoay người đi ra ngoài.

Trên khuôn mặt lãnh diễm của Mộc Tiểu Yêu lộ ra một nụ cười mê người, nhẹ nhàng buông đối phương ra, thấp giọng nói:" Hiện tại Hồ Điệp Bang đã đi vào quỹ đạo, thủ hạ có hơn 4000 bang chúng, đây đều là công lao của anh!"

Nàng chủ động kéo đối phương, đi vào bên trong.

Lâm Bắc Phàm đi theo nàng vào bên trong, nhìn thấy bên trong phòng hội nghị trống rỗng không có một bóng người, xem ra những người khác đều có việc, cũng không có ở chỗ này. Hắn nghĩ đến Long Yên Nguyệt cho mình xem mấy cổ thi thể, liền nhịn không được hỏi một câu:" Trong khoảng thời gian này Hồ Điệp Bang phát triển có thuận lợi không?"

"Cũng không tệ lắm, hiện tại chúng ta thu nhận bang chúng đều phải trải qua kiểm tra nghiêm khắc, nếu như không đủ tư cách, căn bản không có tư cách tiến vào, mặc dù số lượng ít đi rất nhiều, nhưng chất lượng lại tăng lên trên diện rộng, cũng vì vậy mà giúp bang phái tiết kiệm rất nhiều tài chính, hơn nữa em còn dựa theo như lời nói của anh, đối với bang phái tiến hành quy hoạch lại chi tiết rõ ràng, quả nhiên, cả bang phái cũng tăng lên trên diện rộng, huynh đệ phía dưới đều rất đồng lòng!"

Mộc Tiểu Yêu mỉm cười.

"Sợ rằng cũng không có thuận lợi như vậy?"

Lâm Bắc Phàm cười.

"Cái gì?"

Trong đôi mắt đẹp của Mộc Tiểu Yêu hiện lên một tia kinh hoàng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn đối phương.

Lâm Bắc Phàm dừng lại một chút rồi nói:" Liêu Thiên Cửu sẽ không cho bọn em phát triển thuận lợi như vậy, hắn không phải đã động thủ rồi sao? Hồ Điệp Bang bọn em cũng tổn thất thảm trọng."

"Anh... anh cũng biết rồi?" Mộc Tiểu Yêu khẽ cúi đầu, lẩm bẩm nói.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-525)