← Ch.337 | Ch.339 → |
Liêu Thiên Cửu cùng Cao Nham đều đã chết.
Hai người bọn họ có thể nói là buổi tối hôm nay vô cùng tin tưởng, cho rằng có thể một hơi tiêu diệt Hồ Điệp Bang cùng Lâm Bắc Phàm, nhưng ai ngờ kết cục lại ra thế này? Có lẽ là ứng với câu nói, người trong giang hồ, sớm muộn cũng phải chết.
Bên trong câu lạc bộ Xà Mỹ Nhân đang tiến hành chiến đấu kịch liệt, mặc dù bên Liêu Thiên Cửu có Mộ Dung Phong, Tôn Hưng, Nguyên Thế Xương, cùng chu Trì bốn người thống lĩnh, đáng tiếc là bọn họ hiện tại đã hỗn loạn không chịu nổi, ngoại trừ mấy tiểu đệ thân tín ở bên cạnh, những người nào nào còn có thể nghe theo mệnh lệnh của bọn họ? Chạy trốn chạy trốn, đầu hàng đầu hành, một đống hỗn loạn, mà Hồ Điệp Bang bên này, dưới sự đái lĩnh của Tiết Ảnh cùng Diệp Vân, mặc dù không đến ngàn người, nhưng lại một hơi từ tầng một vọt lên tầng bốn, khoảng cách của bọn họ với tầng năm cũng chỉ còn mười thước, đem đối phương chém giết cho tối tăm mặt mũi, quỷ khóc sói tru.
Mô Dung Phong sắc mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói:" Thật không ngờ bên trong Hồ Điệp Bang còn có cao nhân như thế này, thật đúng là thật sách!"
Bốn người bọn họ đi theo Liêu Thiên Cửu thời gian không dài, nhưng cũng biết nhận bắt chẹt tiền tài, thay người ta tiêu diệt tai họa, nhưng hiện tại gặp phải thế cục binh bại như núi đổ, mỗi người đều thủ thúc vô sách.
Chu Trì đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng lớn tiếng nói:" Hiện tại, hiện tại Cửu ca ở nơi nào thế?"
Hắn nói những lời này cũng đề tỉnh những người khác dậy, trên mặt mỗi người đều toát ra ánh mắt lo lắng, nếu như đối phương còn đó, tại sao không gọi điện thoại cho bọn họ, hỏi thăm tình huống bên này một chút?
Chẳng lẽ ngay cả bên ngoài câu lạc bộ đêm cũng có rất nhiều bang chúng Hồ Điệp Bang mai phục? Cửu ca cũng bị người ta bắt đi?
Nguyên Thế Xương vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi tới số di động của Liêu Thiên Cửu, nhưng lại chỉ nghe thấy từng tiếng chuông chờ bên kia, ngay lúc hắn đang muốn tắt máy, lại nghe thấy từ bên kia truyền đến âm thanh của một nam tử:" Các hạ chính là Nguyên Thế Xương?"
Sắc mặt Nguyên Thế Xương đột nhiên khẽ biến, run giọng nói:" Mày... mày là ai?"
Người nói chuyện đối diện dĩ nhiên là Lâm Bắc Phàm, hắn từ trên màn hình điện thoại liền biết thân phận của đối phương. Hắn cười tủm tỉm nói:" Tôi? Tôi đương nhiên không phải là bằng hữu của các anh, bất quá xem bộ dáng, dường như ánh muốn gọi cho Cửu ca, đáng tiếc ài!"
"Cửu ca, anh... anh ấy thế nào?"
Từ trong âm thanh của Nguyên Thế Xương cũng tràn ngập kinh hãi tột độ.
"Cửu ca của các anh đã đi uống trà cùng với Diêm Vương gia gia rồi!"
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười.
Những lời này của hắn mặc dù không lớn, nhưng tại hiện trường hỗn loạn này lại mang tới một đả kích trí mạng, mọi người đều cảm giác được trái tim của mình đang điên cuồng co quắp, thiếu chút nữa bay ra ngoài.
Cửu ca trong lòng bọn họ thật sự đã chết?
Những người này thời gian đi theo Liêu Thiên Cửu cũng xem như rất dài, chưa bao giờ bọn họ nghĩ rằng có người nào có thể đánh bại được Cửu ca, đối phương cơ hồ là tượng trưng cho vô địch, nhưng hiện tại sau khi nghe tin tức này, đều làm cho bọn họ hoàn toàn mơ hồ.
"Mày... mày nói bậy, Cửu ca sẽ không chết!"
Nguyên Thế Xương điên cuồng hét lên một tiếng xé gió, thiếu chút nữa bóp nát điện thoại trong tay.
"Ha ha. Đúng vậy, hắn sẽ không chết, hắn vĩnh viễn sẽ sống trong lòng bọn mày!" Lâm Bắc Phàm rất vô sỉ cười ha ha, tiếp tay tắt điện thoại cũng không để ý đến bọn họ.
Lâm Bắc Phàm nói ra những lời này làm cho tâm lý bọn họ chấn động mạnh.
Cửu ca của bọn họ đích xác là lành ít dữ nhiều, vậy bọn họ còn đánh tiếp thì có nghĩa lý gì?
Vốn trong đầu bọn họ còn một chút đấu chí, nhưng một cuộc điện thoại này của Lâm Bắc Phàm, làm cho đấu chí trong đầu bọn họ trong nháy mắt cũng hóa thành hư không, trên mặt mỗi người đều tràn đầy tử khí, không biết người nào ném khảm đao trong tay xuống đất đầu tiên, nhưng cái này giống như bệnh động vậy, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh, chỉ trong vài giây ngăn ngủi, đã có mười mấy tên tiểu đệ đều ném khảm đao trong tay xuống, hướng Hồ Điệp Bang đầu hàng, hơn nữa số lượng còn đang gia tăng mãnh liệt, tất cả đều bỏ qua việc phản kháng, giơ hai tay lên, hướng Hồ Điệp Bang đầu hàng.
Sắc mặt bốn người bọn Tôn Hưng đều vàng như nghệ, ngay cả một câu cũng không nói nên lời.
Bọn họ làm sao có thể nghĩ ra sẽ phát sinh biến hóa như vậy? Bọn họ ban đầu còn muốn đi theo Liêu Thiên Cửu, xông pha một phen sự nghiệp, nhưng lại không ngờ lại có kết quả như vậy, bọn họ nhìn thoáng lẩn nhau, cười khổ một tiếng.
Lâm Bắc Phàm hiện tại cũng thống khổ không thôi, hai tay liên tục vò đầu, không biết nên làm thế nào cho phải.
Hồ Điệp Bang tuy thắng, thắng nhưng rối tinh rối mù, bản thân nên giải thích như thế nào với Long Yên Nguyệt? Mới vửa rồi bản thân mặc kệ mọi việc, liền đem đối phương trói chặt lại, hiện tại còn ném trong một căn phòng phụ cận, sợ rằng đối phương không thể không đem mình giết đi, xem ra bản thân tối nay lành ít dữ nhiều rồi.
Hắn cũng biết chuyện này không thể tiếp tục trì hoãn, cho nên bắt chuyện với Mộc Tiểu Yêu một tiếng, để cho đối phương tiếp tục tiến hành công việc, mà hắn thì lại vội vàng hướng về phía xa xa chạy đi như điên.
Đây là một nhà lầu nhỏ có chút cũ kỷ, năm tháng đã ăn mòn một mặt vách tường, thoạt nhìn màu sắc có chút lốm đốm, trong không khí còn có một mùi gay mũi. Mấy tên tiểu đệ phụ trách trông coi Long Yên Nguyệt nhìn thấy hắn chạy tới, vội vàng cung kính kêu lên:" Lão..."
Lâm Bắc Phàm nhất thời bị dọa cho hoảng sợ, vội vàng hướng về phía bọn họ khoát tay, sau đó chỉ chỉ sang phòng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:" Cô ta thế nào? Không có chuyện gì phát sinh chứ?"
Một tên tiểu đệ khoảng chừng 20 tuổi từ trong đó đi lên phía trước hai bước, thấp giọng nói:" Lão đại, cô ta rất không an phận, bên trong không ngừng truyền ra âm thanh, sợ rằng cô ta muốn thoát khỏi nơi này."
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu, nếu như Long Yên Nguyệt không phản kháng, như vậy không phải là Long Yên Nguyệt. Hai mắt hắn vừa chuyển, sau đó hạ giọng, hướng về phía mấy người bọn họ nói ra một chút kế hoạch của mình, lúc này mới bắt đầu diễn trò hay.
Long Yên Nguyệt rất tức giận, tức đến cơ hồ muốn hộc máu, Lâm Bắc Phàm này thật sự quá vô sỉ, dĩ nhiên bắt mình trói lại, còn ném mình vào chỗ này, bản thân nếu như gặp được hắn, nhất định phải tháo hắn thành tám khối, sau đó nhốt vào trong ngục giam, không thể không cho hắn nếm thử sự lợi hại của bản thân.
Nàng vốn cũng là hảo tâm, biết Lâm Bắc Phàm cùng tiểu yêu tinh kia của Hồ Điệp Bang có quan hệ không nói rõ, cho nên mới thông tri cho hắn, để làm cho Hồ Điệp Bang an phận lại một chút, ai biết được đối phương hơn nữa đêm lại tiến hành phát động tiến công Liêu Thiên Cửu, làm cho cả Nam thành rung chuyển bất an, ngay cả phụ thân của mình cũng bị kinh động, nhưng mà hắn ngược lại còn đối đãi với bản thân như vậy.
Trong phòng bố trí xem như cũng không tệ, diện tích mặc dù khống lớn, nhưng dưới ánh đèn sáng ngời, còn lộ ra hai cái giường, mọi thứ trên giường đều sạch sẽ, dường như đều là vừa mới mua, mà bản thân là bị ném trên cái giường này.
"Ô ô..." Long Yên Nguyệt rất không thoải mái kêu lên, đáng tiếc miệng bị bịt lại, làm cho nàng một câu cũng không nói nên lời, hơn nữa trên người còn bị trói làm cho tê dại, đem bản thân trói lại giống như cái xác ướp vậy, không thể nhúc nhích được một chút nào, chỉ có thể chờ đối phương thả mình ra.
"Đông đông đông..." Từ bên ngoài hành lang đột nhiên truyền đến tứng tiếng bước chân dồn dập, hơn nữa nghe âm thanh, dường như người tới không ít.
Long Yên Nguyệt nhất thời vui mừng lẫn sợ hại, khẳng định là tên hỗn đản Lâm Bắc Phàm dẫn người tới. Nàng thiếu chút nữa khóc ra nước mắt, bản thân đã qua giờ chịu qua khổ như vậy? Bản thân một lát nữa nhất định phải cho hắn biết một chút mặt mũi.
"Bọn mày là ai?"
Từ bên ngoài truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của một tên tiểu đệ.
"Ha ha. Chúng tao là ai? Bọn mày đã có dũng khí đắc tội với Cửu ca, hôm nay là tận thế của bọn mày, các huynh đệ, giết cho ta, cho bọn nó biết sự lợi hại của chúng ta!"
Một cái âm thanh khàn khàn điên cuồng rống lên.
Tiếng kêu la cùng tiếng kim loại liêc tục vang lên, nghe ra rất là kịch liệt vô cùng, dường như là hỗn chiến.
Long Yên Nguyệt sắc mặt đại biến, nguyên lai không phải là Lâm Bắc Phàm đến thả mình, là Liêu Thiên Cửu dẫn người giết tới. Nàng hiển nhiên biết Liêu Thiên Cửu không phải là loại tốt lành gì, nếu như để cho người của hắn phát hiện ra bản thân ở chỗ này, vậy bản thân chẳng phải gặp nạn sao? Trong lòng nàng âm thầm hy vọng bên Hồ Điệp Bang có thể giành được thắng lới cuối cùng.
"Các anh em, nhanh... nhanh ngăn cản bọn họ lại, a...." Một tên tiểu đệ phát ra tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó là tiếng của một vật thể ngã xuống đất.
Nội tâm Long Yên Nguyệt trầm xuống, chẳng lẽ bên Hồ Điệp Bang không được?
Trước sau chỉ mới bốn năm phút đồng hồ, bên ngoài lại rơi vào trong một mảnh yên tỉnh.
"Ha ha. Xem ra nơi này khẳng định là giam giữ nhân vật trọng yếu, tao muốn xem thử một chút xem!" Cái thanh âm thô lỗ điên cuồng kia lại vang lên một lần nữa, hơn nữa bên trong lời nói còn có tiếng cười đắc ý.
Long Yên Nguyệt bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, cả người run cầm cập, trong lòng âm thầm khinh bỉ mấy tên tiểu đệ Hồ Điệp Bang. Các ngươi tại sao lại kém cỏi như vậy, ngay cả vài người cũng không ngăn cản được? Xem ra bọn họ sau này cần phải gia tăng huấn luyện, tốt nhất mỗi người đều phải là một nhân vật đứng đầu, như vậy mới là an toàn nhất. Nàng cơ hồ sắp điên, bản thân tại sao lại có suy nghĩ như vậy, tại sao lại nói ra những lời này? Xem ra sau này thật sự phải sửa đổi lại.
"Bọn mày... bọn mày không thể... không thể xằng bậy, bên trong là... là Long cục trưởng, nàng sẽ giết chết bọn mày!"
Một âm thanh suy yếu của một gã tiểu đệ đột nhiên vang lên ở bên ngoài, xem ra còn có một hơi thở, còn chưa hòan toàn chết.
Long Yên Nguyệt nghe được những lời này trong lòng đắc ý không thôi. Bản thân là cảnh sát, bọn họ dám làm gì?
Ai biết được âm thanh thô lỗ điên cuồng kia đột nhiên nhớ tới:" Cái gì? Long cục trưởng? Chẳng lẽ là con nhỏ Long Yên Nguyệt kia? Không tệ, đã sớm nghe nói nó rất là thanh cao, căn bản không thèm để nam nhân nào vào trong mắt, vậy là lại cùng tên hỗn đản Lâm Bắc Phàm đó ở cùng một chỗ, không biết là đã bị chơi bao nhiêu lần, khẳng định là hàng hóa đã nát vụn. Thật không ngờ dĩ nhiên lại ở chỗ này, xem ra chúng ta lần này thật sự là gặp may mắn, đem nàng bắt đi, bán sang nước X, cho nàng ta làm một tiểu thư, hiệu quả khẳng định là rất không tệ!"
"Đúng vậy, đại ca nói một chút cũng không sai, chúng ta cũng muốn nhìn xem một chút bộ dáng cảnh sát làm tiểu thư là như thế nào, nói không chừng rất là kích thích!"
"Đại ca, hiện tại cảm giác chơi cảnh sát rất là không tệ, không bằng trước tiên cho anh em chúng ta chơi đùa trước, rồi sau đó hãy bên đi, dù sao cũng đã bị chơi, chơi một lần, cùng chơi mười lần cũng không khác biệt lắm!"
"Đúng vậy, đại ca, bọn anh em đã mấy ngày không có chạm đến nữ nhân, nghẹn khó chịu lặm, chúng ta có thể ba người cùng lên, thời gian cũng không lâu!"
Bên ngoài nhất thời truyền đến tiếng của một vài tên tiểu đệ, lời nói trong đó tràn ngập dâm đãng đến không chịu nỗi, phảng phất như đã đem Long Yên Nguyệt trở thành một con dê con mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm vậy.
Long Yên Nguyệt bị dọa cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, không có chút máu, chẳng lẽ đêm đầu tiên của mình dĩ nhiên bị những người này đoạt mất sao, còn bị bán đến nơi khác? Nàng nghĩ đến tương lai của mình, nghĩ đến công việc của mình, nghĩ đến cha mẹ của mình, nghĩ đến bản thân còn là một thiếu nữ đầy mơ mộng, cơ hồ muốn khóc lên.
← Ch. 337 | Ch. 339 → |