← Ch.347 | Ch.349 → |
"Lâm Bắc Phàm, anh nói đi, như thế nào mới có thể thả tôi?"
Trong một căn phòng xa hoa của trung tâm giải trí Hoàng Gia, Y Đằng Thanh Tử mặt mày đằng đằng sát khí nhìn Lâm Bắc Phàm trước mặt. Nếu như không phải mình bại dưới tay hắn, thì mình đã xông tới, ném văng thằng khốn này ra ngoài cửa sổ.
Lâm Bắc Phàm trở mình, lười biếng nằm trên chiếc giường Simmons, thoải mái thiếu chút nữa muốn đánh một giấc luôn. Bà nội nó, những người này thật quá biết hưởng thủ, riêng cái giường này cũng phải đến mấy ngàn vạn đi? Chỉ sợ chính mình cũng chưa bao giờ được đãi ngộ như vậy. Hắn nghe xong, đến cả đầu cũng không buồn quay lại, ra vẻ vô tội nói: "Tôi nói này Thanh Tử tiểu thư, lúc trước là cô đánh cược thua tôi, cũng không phải là tôi mặt dày mày dạn giữ cô ở lại TQ. Thế nào. bây giờ định nuốt lời sao?"
"Vậy anh lừa sư muội tôi ba trăm ngàn đô lâ, chuyện này tính thế nào đây?"
Y Đằng Thanh Tử nghĩ đến chuyện sư muội của mình bị đối phương lừa mất ba trăm ngàn đô la, thiếu chút nữa tức giận tới ngất xỉu.
Sư muội của mình cũng thật là, chưa làm được gì đã bị đối phương lừa mất ba trăm đô la, chẳng lẽ không biết đối phương chính là một con ác lang ăn thịt người không nhả xương sao? Cái gọi là lễ nghĩa liêm sỉ trong mắt đối phương đều là có cũng được, mà không có cũng chẳng sao. Ài, nếu sư phụ mà biết sư muội chịu thua thiệt như vậy, chỉ sợ sẽ tức tới hộc máu mất.
"Cái này, tôi không phải đã nói đó là phí ăn ở cùng tiền thức ăn của cô mấy ngày nay sao. Cô xem, cô ở chỗ của tôi, ăn uống, ở mặc, toàn bộ đều là hàng cao cấp, người bình thường cùng đừng mong được hưởng thụ, những cái này đều là tiền đó!"
Lâm Bắc Phàm bày ra một bộ dáng rất thật thà, liên tục chớp chớp mắt hai cái, phảng phất như mọi việc hắn làm đều rất là bình thường.
Tiểu Điền Anh Tử một mực ngồi ở bân cạnh, không nói gì đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt to mỹ lệ nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Phàm, nói ra một câu: "Tôi và anh đánh cược, nếu như anh thua, thả sư tỷ tôi ra, nếu như anh thắng, tôi cùng sư tỷ đều ở lại thành phố Nam Thành, mặc anh xử trí, thế nào?"
"Hử? Cô đánh cược với tôi?"
Lâm Bắc Phàm trừng to mắt, mặt mày kinh ngạc hỏi.
Tuy đổ thuật của cô nàng không tồi, nhưng mình còn có tiểu Kim trợ giúp, có thể nói là bách chiến bách thắng, muốn thua cũng chẳng thua được, cô nàng làm sao có thể là đối thủ của mình? Chẳng lẽ cô nàng thật sự có khả năng lợi hại như vậy?
"Thé nào? Anh không đồng ý?"
Tiểu Điền Anh Tử trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, phảng phất như vừa nói một chuyện rất không có ý nghĩa vậy, cực kỳ thoải mái, cũng cực kỳ tự tin.
Lâm Bắc Phàm nhìn gương mặt cực kỳ thản nhiên của đối phương, phảng phất như một cái chuông cổ trong chốn thâm sơn, trong lòng ngược lại có chút phát sợ. Không nói những cái khác, bộ dáng gặp chuyện không sợ hãi này của cô nàng, tư thái thành thục lão luyện này, chỉ sợ không phải cô gái như Y Đằng Thanh Tử có thể so sánh được. Xem ra mấy năm qua, đối phương cũng không có huấn luyện phí công, đích xác là có chút tiền vốn.
"Lão đại, không phải là bài bạc sao. Pháp lực của em hiện giờ đã tăng lên cao như vậy, đừng nói là một cô gái như cô nàng, cho dù là sư phụ của cô nàng, cái gì mà Tùng Tĩnh Vũ có đích thân tới nơi này, em cũng chẳng đặt vào mắt!"
Tiểu Kim nhìn cô gái đảo quốc này lại dám thách thức mình, trong lòng lập tức hơi tức giận.
Nhớ ngày đó, lão đại được sự trợ giúp của mình, uy phong tới cực điểm, còn giành được ngôi vị quán quân trong đổ thần đại tại ở Las Vegas kia. Bây giờ còn phải sợ hãi một cô gái đảo quốc sao?
Lâm Bắc Phàm nghĩ lại cũng đúng, hiện tại trên đời này quả thật hiến có chuyện mà tiểu Kim làm không được. Trừ phi trên người cũng có một còn rồng lợi hại như tiểu Kim. Nhưng cái tỷ lệ chỉ sợ chẳng có đến một phần ức. Cuối cùng hắn cũng nhẹ gật đầu nói: "Anh Tử tiểu thư đã nói như vậy, tôi cũng cho cô một cơ hội. Bất quá vì để cho các cô có thể tranh thủ cơ hội, tôi và cô đánh cược ba lần, nếu như cô có thể thắng hai lần, thì tính là tôi thua, thế nào?"
Tiểu Điền Anh Tử lập tức gập đầu đáp ứng không chút suy nghĩ, nói: "Đương nhiên là được, toàn bộ cứ theo ý anh đi!"
Lâm Bắc Phàm lập tức gọi điện, kêu Trương Kế Bằng tới, bảo hắn mang mấy bộ bài tới.
Trương Kế Bằng nghe được Lâm Bắc Phàm muốn cùng cô gái của đảo quốc Tiểu Điền Anh Tử này đánh bạc, tất nhiên là vui mừng không thôi, cảnh tượng đánh bạc của mấy người cấp độ lợi hại như vậy, có thể nói là không thua kém gì đổ thần đại chiến, tự nhiên là kịch liệt vạn phần, loại cơ hội này là ngàn năm khó gặp, trăm năm cũng chẳng gặp được một lần. Hắn vội vangg chỉ huy mấy người, nhanh chóng mang tới ba bộ bài.
"Ván đầu tiên, chúng ta đánh cược vận may, thế nào? Cầm một bộ tú lơ khơ, tùy ý rút một cây, của ai lớn hơn thì người đó thắng!"
Lâm Bắc Phàm từ trong tay Trương Kế Bằng cầm lấy một bộ bài tú lơ khơ còn chưa bóc vỏ, cười tủm tỉm nhìn Tiểu Điền Anh Tử.
Tiểu Điền Anh Tử khẽ gật đầu: "Đương nhiên là được!"
"Đại vương là lớn nhất, tiếp đó là tiểu vương, tiếp là thi, nhỏ nhất là phụ, thế nào? (luật chơi bài này mình cũng không hiểu lắm. Mình đoán lớn nhất là K, tiếp đó J, rồi đến Q, nhỏ nhất là A)
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
"Tiểu Điền Anh Tử là khách phương xa tới, hết thảy tất nhiên là phải nghe theo Lâm tiên sinh!"
Tiểu Điền Anh Tử trên gương mặt yêu kiều vẫn tĩnh lặng như một hồ nước không một gợn sóng, không hề có bất cứ biểu cảm nào, cũng không có bất cứ vẻ lo lắng, cũng không có bất cứ vẻ khẩn trương nào.
Lâm Bắc Phàm đã từng đánh bạc với rất nhiều người, có thể nói là lần nào cũng giành được toàn thắng, nhưng bây giờ nhìn thấy Tiểu Điền Anh Tử gương mặt vẫn bình thản, không hề có chút gợn sóng, trong lòng ngược lại có chút lo lắng, nhịn không được truyền âm hỏi: "Tiểu Kim, pháp lực của chú bây giờ khôi phục hết chưa?"
"Đây là tất nhiên, mặc dù chưa khôi phục được đến thời kỳ toàn thịnh, nhưng cũng được tầm ba thành, trợ giúp anh đánh bạc vẫn thừa sức, thế nào? Chẳng lẽ anh nghi ngờ năng lực của em? Có cần em làm thử cho anh một lần không?"
Tiểu Kim thấy lão đại trong lời nói lộ ra một tia hoài nghi, nhịn không được, tức giận truyền âm nói. Lâm Bắc Phàm làm sao mà không biết con rồng nhỏ này tức giận, vội vàng cười làm lành nói: "Anh không phải là nghi ngờ năng lực của chú, chỉ là cô nàng này thoạt nhìn tựa hồ rất tự tin, làm cho trong lòng anh thấy lo lắng!"
"Dừng, cô ta có bản lãnh gì thì lấy ra thử xem!"
Tiểu Kim vênh mặt nói.
Lâm Bắc Phàm ngẫm lại cũng đúng, Y Đằng Thanh Tử nói thế nào cũng là đổ thần của đảo quốc, nhưng gặp được cái thứ biến thái như tiểu Kim, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn rơi vào tay mình? Cho dù đổ kỹ của sư muội cô nàng - Tiểu Điền Anh Tử có cao cường thế nào, nhưng đã ở trước mặt tiểu Kim thì chắc chắc không chịu nổi một đòn. Mình làm sao lại để sự tự tin của đối phương dọa cho rối loạn chân tay chứ? Hắn nghĩ tới đây liền âm thầm trấn định lại tâm thần, cười nới Tiểu Điền Anh Tử: "Không bằng mời Anh Tử muội muội bốc bài trước đi!"
Tiểu Điền Anh Tử mặt mày khiêm tốn cười nói: "Có Lâm tiên sinh ở đây, tôi làm sao dám bốc bài trước? Anh cứ bốc trước thì hay hơn!"
Lâm Bắc Phàm cũng muốn thử nhìn xem bổn sự chân thật của Tiểu Điền Anh Tử này, cho nên quả quyết nói: "Nói thế nào cũng phải ưu tiên khách từ phương xa tới, đừng khách khí nữa!"
Hắn tiện tay đưa bộ bài tới trước mặt đối phương
Tiểu Điền Anh Tử thấy hắn quả quyết như vậy, cũng chỉ có thể khẽ gật đầu cám ơn một tiếng, sau đó mới xé vỏ bộ bài tú lơ khơ ra, lấy toàn bộ bài trong ra, nhẹ nhàng đặt trên bàn, dùng tay phải nhẹ nhàng vuốt vuốt hai cái, cuối cùng tùy ý rút ra một lá bài, đặt trên mặt bàn, lại cười nói."Tôi lấy lá này!"
"Hả?"
Lâm Bắc Phàm có chút kinh ngạc, hắn ẩn ước cảm giác được, chuyện không thể đơn giản như vậy được.
"Lão đại, c ái, cái này thật sự không có khả năng, cô nàng này cũng thật lợi hại nha?"
Tiểu Kim cũng hơi kinh ngạc truyền âm nói
"Sao? Cô ta bốc được lá bài gì?"
Lâm Bắc Phàm kehx chau mày, vội vàng hỏi.
"Anh nói còn có thể là cái gì? Đương nhiên là đại vương!"
Tiểu Kim chó chút chán chường trả lời.
Lâm Bắc Phàm trong lòng thầm cả kinh, xem ra Tiểu Điền Anh Tử này quả nhiên có chút môn đạo, không phải Y Đằng Thanh Tử có thể so sánh được. Bất quá trong lòng hắn cũng không quá lo lắng, dù sao trong mỗi một bộ tú lơ khơ đều có một lá bài trắng (hình như là con joker thì phải), cũng có thể nói lá bài tẩy này có thể thay thế bất cứ lá bài nào. Nếu như mình rút được lá bài tẩy này, cũng có thể thay thế cho đại vương, lúc đó ván bài này cũng chỉ tính là hòa, đối với mình vẫn rất có lợi. Hắn mỉm cười nói: "Anh Tử muội muội quả nhiên lợi hại!"
"Ồ? Lâm tiên sinh chẳng lẽ đoán được tôi rút lá bài gì sao?"
Tiểu Điền Anh Tử vẫn như trước, nở một nụ cười bình thản.
Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết, bất quá nhìn Anh Tử muội muội nở nụ cười tự tin như vậy, tôi đoán nhất định là đã rút được đại bài, nếu tôi muốn thắng ván này thì thật sự rất khó!"
"Không thử một lần làm sao biết là không thắng?"
Tiểu Điền Anh Tử hỏi ngược lại một câu.
Lâm Bắc Phàm lập tức cười ha ha: "Anh Tử muội muội nói một câu cũng không sai, đến thử cũng không thử, thì làm sao có thể biết được thắng hay thua?"
Tay phải của hắn cũng nhẹ nhàng đặt lên những lá bài tú lơ khơ, nhẹ nhàng vuốt qua một lượt, con ngươi không ngừng xoay chuyển.
"Lão đại, lá tứ tám từ bên trái sang chính là là bài tẩy!"
Tiểu Kim truyền âm nói.
"Thì ra là lá bài này, anh biết mà!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, đưa tay tới lá bài tẩy.
Ai ngờ Tiểu Kim đột nhiên kinh hô: "Lão đại, cái này, chuyện gì xảy ra vậy? Anh, anh đừng lấy tấm bài đó."
Thì ra hắn đang đem một tia pháp lực của mình rót vào trong bộ bài tú lơ khơ kia, âm thầm kiểm tra mỗi một tấm bài thì ai ngờ lại có một lực lượng cổ quái xuất hiện, đánh úp, đánh cho nó trở tay không kịp.
Lông mày Lâm Bắc Phàm khẽ nhảy lên, hắn cảm giác được rõ ràng Tiểu Kim hình như đã bị thương, cái này là chuyện trước nay chưa từng có. Hắn thầm giật mình không thôi, chẳng lẽ toàn bộ đều là do Tiểu Điền Anh Tử làm ra sao? Hắn vội vàng truyền âm hỏi: "Tiểu Kim, chú bây giờ sao rồi? Có chuyện gì không?"
"Lão đại, em, em không sao. Lực lượng của cô ta cũng không phải quá cường đại, nếu như là em ở thời kỳ toàn thịnh, em đối phó với nàng ta quả thật là chuyện nhỏ, bất quá hiện giờ cô ta hình như chỉ yếu hơn em một chút, khó trách cô ta lại mạnh hơn Y Đằng Thanh Tử!"
Khóe miệng Tiểu Kim đã trao ra máu tươi, màu vàng lóng lánh trên người đã mờ đi một chút.
Lâm Bắc Phàm cau mày nói: "Bây giờ chúng ta nên xử lý thế nào?"
"Lão đại, ván này chúng ta thua, cô ta đã hủy lá bài tẩy rồi, cho nên bất kể chúng ta rút thế nào, cũng đều chắc chắc sẽ thua."
Tiểu Kim có chút chán nản thở dài một hơi. Cái này chỉ sợ là lần đả kích đầu tiên của hắn.
Lâm Bắc Phàm cảm giác được áp lực từ trước nay chưa từng có, đối phương không ngờ lại có thể cường đại như vậy, xem ra những ngày an nhàn của mình sắp hết rồi. Hắn âm thầm dò hỏi: "Chẳng lẽ cô ta chính là Barker kia?"
"Cái này em tạm thời cũng không biết, hơn nữa nàng ta cũng là vô ý thức phóng ra, chứ không phải là phóng ra có chủ đích. Xem ra em đoán không sai, trong cơ thể Tiểu Điền Anh Tử này chắc chắn đang phong ấn một con quái vật cường đại!"
Tiểu Kim trong lòng còn sợ hãi, trả lời.
Lâm Bắc Phàm hít sâu một hơi, mặt mày ưu nhã nhìn Tiểu Điền Anh Tử: "Ván này tôi thua!"
Toàn trường đều trở nên xôn xao, mặt mày khiếp sợ nhìn hắn.
← Ch. 347 | Ch. 349 → |