← Ch.388 | Ch.390 → |
Lần này tuy Lâm Bắc Phàm ngẫu nhiên gặp lại mang tới một cơ hội lớn dù không thể nói là cực kỳ rực rõ giúp bang Hồ Điệp chỉnh đốn lại bang phái, khiến cho tất cả những Đường chủ lớn nhỏ có quyền lợi không nhỏ cũng bắt đầu tỉnh táo lại, trầm tư suy nghĩ vấn đề này. Bọn họ hiểu muốn cho bang Hồ Điệp có chỗ đứng tốt ở Nam Thành thì nhất định không có những hành vi bắt nạt đàn ông, ức hiếp phụ nữ, làm những chuyện xằng bậy.
Sau khi Mộc Tiểu Yêu biết tin này đã bắt đầu tiến hành chỉnh đốn bang phái, trước sau khai trừ tổng cộng bốn tiểu Đường chủ, hơn năm mươi bang chúng bình thường, bang chúng bị trừng phạt lên tới sáu mươi người, khiến cho toàn bộ bang phái ai cũng kính nể, không còn ai dám ỷ thế bang phái làm chuyện xằng bậy. Điều này khiến cho bang Hồ Điệp bắt đầu bước trên con đường xưng hùng xưng bá.
Để chuẩn bị quà sinh nhật cho sinh nhật ngày mai của Đường Quả Quả, Lâm Bắc Phàm dẫn theo Khổng Băng Nhi và Trương Minh Thắng đi tới một cửa hàng chuyên bán hàng châu báu. Trong các quầy hàng đềun là châu báu các loại làm chói mắt mấy người.
Hai người Khổng Băng Nhi và Trương Minh Thắng đều đã từng nhìn thấy các loại châu báu này. Mặc dù không coi chúng ra gì nhưng khi liếc mắt nhìn cũng cảm thấy khá kinh ngạc.
Không chỉ riêng phụ nữ có hứng thú với châu báu mà ngay cả đối với đàn ông, sự miễn dịch với châu báu cũng cực thấp.
Trương Minh Thắng không nhịn được lau mồ hôi nóng toát ra trên trán, lắp bắp nói: "Ta đánh, thảo nào Mộng Chi Duyên là nơi tiêu thụ nhiều châu báu nhất, giàu có nhất, xa hoa nhất Nam Thành. Chỉ cần liếc mắt nhìn cũng biết tất cả châu báu ở đây đều có giá trị rất lớn. Quả thực không hiểu vì sao mấy tên lưu manh cùng bọn cướp không tới nơi này cướp châu báu? Tổng giá trị ở nơi này còn lớn hơn tiền ở ngân hàng rất nhiều".
Trương Minh Thắng là người trời không sợ, đất cũng không sợ, khi nói chuyện đương nhiên không hề kiêng kỵ gì cả, nghĩ gì nói đó, chưa bao giờ quan tâm tới suy nghĩ của người khác.
Cô gái bán hàng đứng bên kia quầy hàng nghe thấy những lời này của Trương Minh Thắng tức thì tức giận muốn vẹo cả mũi.
Người này là ai vậy? Dám nguyền rủa công ty của mình bị cướp sao? Có phải không muốn sống nữa không?
Mặc dù các cô gái này chỉ là người bình thường nhưng do làm việc ở cửa hàng châu báu Mộng Chi Duyên nên dần dần cũng có dáng vẻ bệ vệ, kiêu ngạo, cao hơn người một bậc, không coi người bình thường vào mắt. Trong con mắt của các cô nàng này, những người đã nhìn thấy đủ các loại châu báu. Sao các cô nàng có thể coi trọng những con người nghèo kiết xác này? Các cô nàng nhìn thấy tuổi tác ba người Lâm Bắc Phàm cũng còn trẻ, mới hơn hai mươi tuổi đầu, hoàn toàn không giống những người nhiều tiền bạc. Hơn nữa Lâm Bắc Phàm ăn mặc rất bình thường, toàn bộ trang phục càng các vật trang điểm trên người chưa vượt quá một trăm tệ, hai người đi theo hắn lại càng giống như thiên lôi chỉ đâu đánh đấy, càng không giống như người có tiền. Chỉ e trang phục của hai người này chỉ là giả hàng hiệu vì vậy mấy cô nàng bán hàng chỉ coi ba người Lâm Bắc Phàm là những người nghèo kiết xác đi dạo chơi mà thôi.
"Này, chuỗi vòng cổ này giá bao nhiêu tiền?"
Lâm Bắc Phàm đi tới trước một quầy, hắn nhìn thấy bên trong có một cái vòng cổ kim cương rất đẹp, không nhịn được liền ngẩng đầu nhìn cô nàng bán hàng bên trong hỏi một câu.
"Đây đích thực là vòng cổ kim cương. Mọi người không mua nổi đâu, hãy chọn thứ khác đi".
Người nữ nhân viên bán hàng đó tuổi đã ngoài bốn mươi tuổi, mặt trát phấn dày, cô ta vừa mới lên tiếng, phấn trên mặt đã rơi lả tả, cách nói chuyện rất khó chịu, ánh mắt nhìn ba người Lâm Bắc Phàm vẻ rất coi thường, giống như ba người bọn họ là những gã nhà quê ra tỉnh vậy.
"Mẹ kiếp, mụ đàn bà thối tha này nói nhảm gì vậy? Cứ làm như lão đại của chúng ta muốn cướp đồ của các người không bằng. Ta đánh, ta xem ra mụ không muốn sống nữa rồi".
Trương Minh Thắng không muốn nhìn thấy ai coi thường mình, càng không muốn thấy ai coi thường lão đại của mình, hắn tức giận chửi ầm lên, nắm đấm vung lên, thái độ tỏ ra cực kỳ khó chịu.
Nữ nhân viên bán hàng kai nhìn thấy dáng vẻ hung thần ác sát của Trương Minh Thắng tức thì trong lòng run sợ, hai tay run rẩy lấy chiếc vòng cổ kim cương ra, hai tay cầm đưa cho hắn và nói: "Đây chính là chiếc vòng cổ tốt nhất cửa hàng châu báu Mộng Chi Duyên chúng tôi, có tên gọi là "Thiên sứ chi lệ", giá trị rất đắt. Các người, các người tuyệt đối đừng đánh rơi nó".
"Ta đánh. Mụ nói cái gì?"
Trương Minh Thắng trợn trừng mắt, tức giận gào lên.
Nữ nhân viên bán hàng kia chưa từng gặp một người nào tính tình cực ngang ngược, không thèm nói đạo lý như Trương Minh Thắng. Cô ta sợ quá, hai tay run run, suýt chút nữa đánh rơi chiếc hộp trong tay xuống đất. Trong lòng cô ta thầm coi ba người này là những tên lưu manh xã hội đen, muốn tới đây âm mưu gì đó. Trong lòng cô ta bắt đầu cảm thấy bất an. Nếu như những người này thực sự cướp mất chiếc vòng cổ này, liệu ông chủ có làm thịt mình không? Chỉ e ngảy cả bán mình đi, cũng không đủ để mua cái vòng cổ này.
Lâm Bắc Phàm nhận chiếc hộp, hắn cẩn thận xem xét một chút. Cho dù từ màu sắc, cho tới hình dáng đều là hàng thượng phẩm nhưng hắn không biết đó có phải là hàng thật hay không nên đưa cho Khổng Băng Nhi và nói: "Em hãy xem giúp anh một chút".
Khổng Băng Nhi cầm chiếc vòng cổ, xem kỹ mấy lần rồi gật đầu nói: "Chiếc vòng cổ này quả thực làm bằng kim cương. Phương pháp gia công cũng cực kỳ tinh xảo, không chút tỳ vết nào. Chất lượng có thể nói là thượng hạng. Cô ấy không gạt chúng ta".
Lập tức nữ nhân viên bán hàng kia đắc ý nói: "Đây chính là báu vật trấn điếm của Mộng Chi Duyên chúng tôi. Sao tôi có thể lừa gạt mấy người? Thế nhưng giá cả của nó cũng có chút...".
Cô ta len lén nhìn Trương Minh Thắng, không dám nói tiếp nửa câu sau.
Quả nhiên Trương Minh Thắng nghiêng đầu, hắn trừng mắt nhìn cô ta một cái, hừ nhạt nói: "Mụ có ý gì? Chẳng lẽ sợ chúng ta không có tiền sao?"
"Tôi, không phải tôi có ý đó, không phải tôi có ý đó".
Nữ nhân viên bán hàng kia vội vàng khoát tay nói. Nhưng trong lòng cô ta đang âm thầm khinh bỉ: Các người không phải là người không có tiền mới lạ. Đã nghèo kiết xác mà còn dám tới chỗ này kiêu căng sao? Ta thấy lá gan của mấy người cũng đủ to đó. Nhưng trước tiên phải điều tra lai lịch của mấy người này xem rốt cuộc có lai lịch gì, lợi hại hay không lợi hại. Nghĩ tới đây cô ta mỉm cười quyến rũ nhìn Lâm Bắc Phàm nói: "Cậu em, không biết cậu em là nghề gì. Tại sao lại rảnh rỗi tới Mộng Chi Duyên chúng tôi mua châu báu vậy? Chẳng lẽ cậu em muốn kết hôn sao?"
Cô ta liếc nhìn Khổng Băng Nhi bên cạnh Lâm Bắc Phàm, trong lòng không khỏi thầm ghen tỵ. Tiểu yêu tinh này trông có sức hấp dẫn. Quả thực còn xinh đẹp hơn bản thân mình khi còn trẻ rất nhiều.
"Ồ, tôi? Tôi là một nhân viên bảo vệ nhỏ bé".
Lâm Bắc Phàm trả lời một cách thờ ơ.
"Bảo vệ?"
Trong chớp mắt sắc mặt của nữ nhân viên bán hàng đó thay đổi.
Một nhân viên bảo vệ bình thường mà cũng dám tới đây kiêu căng sao? Có phải không coi cửa hàng châu báu Mộng Chi Duyên của mình ra gì?
Nụ cười trên gương mặt của cô ta dần biến mất, thay vào đó là một gương mặt lạnh như băng, cô ta cười nhạt nói: "Giá của chiếc vòng cổ này cũng không hề rẻ. Tôi thấy hay là mấy người xem chiếc vòng cổ khác đi nha? Ở đây có mấy chiếc vòng cổ bằng vàng. Có cái chỉ có ba, bốn ngàn tệ, rất đẹp, cũng rất thích hợp với mấy người".
"Ta đánh, mẹ kiếp, mụ nói cái gì?"
Trương Minh Thắng thở hổn hển quát to, rõ ràng mụ kia đã coi mấy người bọn hắn là những kẻ nghèo kiết xác. Hắn sao có thể nhẫn nhịn được đây?
Dù trong lòng nữ nhân viên kia cũng sợ hãi nhưng cô ta nghĩ đối phương chỉ là một nhân viên bảo vệ, một đám người thô kệch, có chỗ nào chứng tỏ là người giàu có, lợi hại đâu? Lá gan cô ta cũng to lên, cô ta the thé hét to: "Anh kia, anh ồn ào cái gì ở đây? Tôi đây là thật lòng giúp đỡ mấy người. Đã không có tiền lại còn tưởng đồ vật ở đây như ở nhà các người hả? Đồ vật rẻ nhất ở chỗ này chỉ e tiền lương mấy tháng của mấy người gộp lại cũng không mua nổi. Làm người thì phải biết mình, đừng học đòi người ta, giả dạng làm người giàu có".
Trương Minh Thắng vén tay áo, thở hổn hển nói: "Ta đánh, một con điếm như mụ mà cũng dám chửi ta hả? Hôm nay ta không cho mụ biết lợi hại, ta không làm người. Mụ có bản lãnh hãy lăn ra đây cho ta. Mụ làm đại gia ta hôm nay rất khó chịu".
Nụ cười trên gương mặt Lâm Bắc Phàm và Khổng Băng Nhi cũng lập tức đông cứng lại.
Mặc dù tính tình của hai người cũng không tốt nhưng còn hiếu thắng hơn so với Trương Minh Thắng một chút. Cả hai đều nhíu mày, liên tục cười nhạt.
Tại sao đi tới chỗ nào cũng bị người khác coi là người thấp kém vậy? Quả thực đã làm hỏng tâm tình của hai người.
Khổng Băng Nhi cười nhạt nói: "Này bé mập, có như hôm nay chú có chút khí phách đàn ông, không bằng chú hãy đập nát cái cửa hàng này của họ ra, để cho hon biết sự lợi hại của chú".
Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu nói: "Dù điều này có vẻ không đạo đức lắm nhưng anh đồng ý".
"Ha ha. Hai người đã nói hết rồi. Hôm nay em đây sẽ cho bọn họ biết thế nào là lợi hại" Nói xong Trương Minh Thắng cười ha hả rất vô sỉ, hắn móc điện thoại ra chuẩn bị gọi.
"Các người, các người muốn làm gì vậy? Ngươi dám mắng ta hả. Ta, ta, nơi này chính là cửa hàng châu báu Mộng Chi Duyên, không phải chỗ để các người ngang ngược".
Nữ nhân viên bán hàng kia vội vàng đoạt lấy chiếc vòng cổ "Thiên sư chi lệ" trong tay Khổng Băng Nhi bỏ vào hộp rồi mới gào to: "Người đâu, mau tới đây. Có người gây náo loạn ở đây".
Mấy nhân viên bảo vệ ở xa đã nhìn thấy tình hình ở đây không hay nên vội vàng chạy tới.
"Ta đánh, mụ đúng là một mụ già lắm điều. Lão Tử sẽ cho người cạo cho mụ một trận".
Trương Minh Thắng tức giận nói.
Mấy nhân viên bảo vệ đã vọt tới trước mặt mấy người Lâm Bắc Phàm, kiêu căng quát mắng mấy người Lâm Bắc Phàm: "Xảy ra chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi nói cho mấy người biết: đây là cửa hàng châu báu Mộng Chi Duyên. Không nphải là chỗ để các người gây chuyện. Nếu còn gây chuyện, hãy cút ra ngoài mau".
Sắc mặt cả đám đầy vẻ doạ dẫm, tay vung vẩy dùi cui.
Trương Minh Thắng liếc nhìn mấy người đó vẻ khinh thường nói: "Ta đánh, cũng chỉ là một Mộng Chi Duyên mà thôi, lợi hại cái rắm".
Mấy gã bảo vệ cực kỳ tức giận, quát to: "Mẹ kiếp, đúng là không biết xấu hổ. Hôm nay mày sẽ biết tại sao Hoa Nhi lại hồng".
Cả đám vung dùi cui vọt tới chỗ mấy người Lâm Bắc Phàm.
"Chuyện gì vậy? Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Đúng lúc đó một người đàn ông trung niên mặc trang phục tây bước vào trong, nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy rất tò mò.
Nữ nhân viên bán hàng kia nhìn thấy người đàn ông trung niên này thì lập tức chuyển sang một gương mặt lấy lòng nói: "Ôi, thì ra là ông chủ Tôn. Chẳng lẽ ngài tới xem châu báu sao? Xin mời ngài vào trong. Cửa hàng châu báu Mộng Chi Duyên chúng tôi có đủ các loại châu báu giá trị trong cả nước. Cam đoan ngài sẽ thích".
Gương mặt cô ta lại như dúm dó lại, phấn trên mặt lại rơi lả tả xuống.
*****
Trương Minh Thắng nhìn thấy người trung niên kia dĩ nhiên muốn mua dây chuyền mà lão đại mình đã ưng ý, liền nhịn không được mà kêu lên: "Khốn kiếp, ông là cái loại gì vậy? Cũng dám đoạt đồ mà lão đại tôi đang xem hay sao? Có phải muốn tôi cho ông biết mất hay không đây? Mẹ, mau buông ngay nó ra cho tôi."
Người trung niên kia hơi sửng sốt, quay đầu liếc mắt nhìn ba người bọn Trương Minh Thắng, không khỏi cười to: "Các anh cũng thấy thích cái dây chuyền này ư? Sao nó vẫn còn ở trên quầy bán hàng thế nhỉ? Các anh bớt nói giỡn chút đi, đây rõ ràng là một mặt hàng chưa ai mua kia mà. Tôi thấy hay là các anh không nên ở lại nơi này nữa thì tốt hơn đấy."
Cô gái bán hàng vội vã lấy lòng người trung niên này, cười nói: "Đúng vậy, ông chủ Tôn, ông đừng để ý đến bọn họ. Bọn họ đâu có khả năng mua nổi cái dây chuyền này. Nó là thiên sứ chi lệ đó! Cũng chỉ có người có thân phận như ông, mới xứng với nó. Ngài là khách quen của Châu Bảo Thành chúng tôi, tôi sẽ bớt cho ngài 5% giá thành của nó."
Người trung niên kia không nhịn được cười ha hả: "Cô nói hay lắm. Lại vừa vặn đúng vào dịp sinh nhật, con gái tôi cũng muốn một món quà. Không phải tôi thích cái dây chuyền này sao? Chẳng qua cũng chỉ hơn mười vạn thôi, là mua được niềm vui. Cô nói xem có phải rất có đạo lý hay không? "
Cô gái bán hàng vội vã gật đầu nói: "Ông chủ tôn nói không sai chút nào."
Trương Minh Thắng tức giận, lớn tiếng kêu lên: "Khốn kiếp, ông là cái thứ gì thế? Món này lão đại tôi ngắm từ trước rồi, ông buông ra đi, có nghe hay không đấy? Chớ có chọc ông nội đây tức giận." Sắc mặt người trung niên kia chợt biến. Hắn ta chưa từng gặp người nào dám kiêu ngạo trước mặt mình, nhất thời trợn mắt, hung dữ gào lên: "Mẹ nó, thằng nhãi con này từ đâu đến, dám phóng rắm trước mặt tao? Có tin bố mày giết chết mày không?"
Trương Minh Thắng lập tức cười to: "Cháu trai à, ông cho con mượn hai lá gan, cháu cũng không dám giết chết ông đâu!"
Người trung niên chưa từng bị xỉ nhục như vậy, đưa tay phải lên, hung hăng chém về phía Trương Minh Thắng. Nhưng là khi tay phải hắn còn cách Trương Minh Thắng một khoảng, lại dừng lại, hóa ra cổ tay đã bị Lâm Bắc Phàm nắm chặt.
"Mẹ mày, buông ngay bố mày ra mau!"
Người đàn ông trung niên nào có nghĩ đến việc chỉ đi mua một sợi dây chuyện cũng gặp chuyện như vậy? Nhất thời tức giận nhướng mày, chửi bới ầm ỹ, muốn giật tay phải ra, nhưng cố làm hai lần, lại không thể làm giật ra nổi.
Lâm Bắc Phàm nhấc chân phải lên, đạp một nhát vào bụng dưới hắn ta, khiến cho người đàn ông đó ngã lăn trên mặt đất. Hắn hừ lạnh một tiếng nói: "Đừng có mở mồm ra là chửi bới, mọi chuyện có trước có sau, đừng có kiểu tiếng người không nói nói tiếng chó thế!"
Trong lòng hắn cực kỳ khó chịu, chẳng qua mình chỉ chuẩn bị một món quà cho Đường Quả Quả, sao lại gặp phải nhiều chuyện như thế này? Tuy tính tình hắn không tệ, nhưng do quá tức giận, thành ra xuất thủ cũng có phần hơi nặng.
Người đàn ông trung niên ngã mạnh xuống sàn, thiếu chút nữa thì chết ngất.
Hai tay hắn ta ôm bụng, kêu rên thảm thiết: "Chúng mày, bọn chó chúng mày được lắm, hôm nay không cho chúng mày biết sự lợi hại của tao, thì chúng mày còn chưa biết Nam thành là thiên hạ của ai!"
Trương Minh Thắng cười khằng khặc: "Nam thành là thiên hạ của ai? Có vẻ không phải là thiên hạ của mày phải không?"
Cô gái bán hàng nhìn thấy tràng cảnh như thế, bị dọa đến mức hét ầm lên: "Các anh, các anh mau ngăn mấy tên mất dạy kia lại. Ông chủ Tông, ông, ông không sao chứ? Bọn chúng, bọn chúng toàn là người điên!"
Cô ta tựa như là nhìn thấy món hàng của mình bị ngâm vào nước sôi, sự phẫn nộ và khẩn trương trong lòng tất nhiên là không thể dùng từ ngữ để diễn tả hết được.
Mấy người bảo vệ cũng tận mắt nhìn thấy một màn này, vội vàng xông về phía Trương Minh Thắng và Lâm Bắc Phàm, lớn tiếng hét lên: "Chúng mày mau dừng tay, chúng mày dám đánh người tại Châu Bảo Thàn sao? Tao thấy chúng mày không muốn sống nữa rồi đấy!"
Trương Minh Thắng cười âm hiểm: "Đánh người? Bọn tao đánh người, thì chúng mày làm gì được nào?"
Một tên bảo vệ dẫn đầu, tay vung cảnh côn, đập thật mạnh xuống trán Trương Minh Thắng: "Bọn tao sẽ cho mấy thằng nhà quê chúng mày biết mùi lợi hại!"
"Con mẹ nó nữa!"
Trương Minh Thắng vội vàng né qua một bên.
Lâm Bắc Phàm lúc này liền tung chân đã ra, tên bảo vệ kia liền ném cảnh côn xuống, đưa hai tay bưng lấy đúng quần, rất giống một con ếch, không ngừng nhảy chồm hỗm về phía trước.
Những bảo vệ khác nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều vội vàng quơ cảnh côn trong tay, xông đến, nhưng bọn họ chỉ có vài người, sao có thể là đối thủ của Lâm Bắc Phàm? Còn chưa đến một phút đồng hồ, cả đám liền đã nằm trên mặt đất, giống như một đám cá chết.
Sắc mặt nữ nhân viên tức thì trắng bệch, so với quỷ nữ không khác là mấy, hai tay bưng lấy miệng nhỏ, run rẩy nói: "Các anh, các anh..." Còn ông chủ Tôn kia đã bấm điện thoại, lớn tiếng hét lên: "Chúng mày mau tới đây, tao, tạo bị người ta đánh. Mẹ nó, bọn chúng nó chỉ có ba người thôi, có điều hình như là có chút võ công, á, mày dám đá tao?"
Hắn còn chưa nói hết lời, đã bị Trương Minh Thắng hung hăng đá cho một phát, khiến cho hắn phát ra tiếng thét chói tai, tựa như là bị cưỡng hiếp vậy.
"Mẹ kiếp, không phải mày gọi người sao? Mày gọi đi, tao cho mày gọi thoải mải, ra sức mà gọi đi!"
Trương Minh Thắng đối với loại ông chủ khốn nạn cực kỳ kiêu ngạo này thực sự không có chút ấn tượng tốt nào, tuy rằng mình và bọn họ chẳng khác gì nhau.
"Chúng mày, chúng mày đang làm cái gì đó? Mau dừng lại hết cho tao!"
Đúng lúc này, ở đầu cầu thang xuất hiện một người đàn ông chạc bốn mươi tuổi, vóc người hơi béo, nhìn có vẻ phúc hậu. Nhưng sau khi hắn nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh, liền bị dọa đến mức hồn vía lên mây.
Vừa rồi hắn cũng chỉ mới nhận được điện thoại của nhân viên, nói là có người làm loạn ở đây. Trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ quái lạ, cho nên cũng chẳng ngờ tràng diện lại hỗn loạn như vậy, cứ như là động đất vậy. Thế nào mà lại có người nằm lăn dưới đất thế này?
"Ông chủ, ông chủ, chính là ba thằng nhà quê chúng nó, đánh ông chủ Tôn. Ông, ông mau gọi người, chế phục chúng nó đi, nhốt chúng nó vào tù đi."
Nữ nhân viên lúc trước vừa nhìn thấy ông chủ mình chạy đến, vội vàng nghênh đón, không buồn suy nghĩ đổ hết mọi chuyển lên người bọn Lâm Bắc Phàm, hi vọng ông chủ Tôn có thể hiểu rõ, sau đó mua chút trang sức, vãn hoi tổn thất của mình.
"Cái gì? Ông chủ Tôn bị đánh?"
Người trung niên nghe vậy, sắc mặt đại biến, vội vàng chạy lại.
"Ôi, ôi, mẹ của con ơi, người đâu mau tới đây!"
Ông chủ Tôn không biết mình đã bị đánh bao nhiêu, liền quay người lại, liên tục kêu thảm thiết, thiếu chút nữa là gào khóc rồi.
Là người có mặt mũi như vậy, lại bị một thằng nhó đánh đạp, quả thực là vô cùng nhục nhã.
"Chúng mày, chúng mày đừng đánh nữa, mau ngừng tay đi, chúng mày làm cái gì vậy?"
Ông chủ của Mông Chi Duyên Châu Bảo Thành vội vàng chạy đến can ngăn Trương Minh Thắng đang muốn tiếp tục động thủ, kéo ông chủ Tôn đang nằm trên mặt đất dậy.
"Chúng mày, chúng mày là một lũ khốn nạn, dám đánh tao, tao sẽ liều mạng với chúng mày!"
Ông chủ Tôn chật vật thoát ra, lập tức tức giận đến mức nổi trận lôi đình, chỉ vào mặt ba người Lâm Bắc Phàm kêu ầm lên.
Lâm Bắc Phàm mặc kệ hắn, đi thẳng đến chỗ cái tủ hàng phía trước, chỉ vào sợi dây chuyền "Thiên Sứ Chi Lệ", nói: "Sợi dây chuyền này giá bao nhiêu, để tôi mua."
Ông chủ Tôn thở hổn hển gào lên: "Mẹ mày, thằng nhóc, sợi dây chuyền đó tao chọn trước rồi, nó là của tao, cái loại quỷ nghèo như mày, cũng dám tranh giành với tao sao? Có tin là tao sẽ giết chết mày không?"
Hai mắt Lâm Bắc Phàm giống như bảo kiếm rời vỏ, mang theo hàn quang nhè nhẹ, chăm chú nhìn nữ nhân viên, nói: "Cái dây chuyền này giá bao nhiêu? Tôi sẽ mua nó, mau lấy ra cho tôi." Nữ nhân viên thầm run sợ kêu lên: "Ông chủ, cái này, cái này..." Cô ta cảm giác người thanh niên trước mặt như ác ma đến từ địa ngục, khiến cho mình bất tri bất giác sợ hãi, toàn thân tràn lên từng cơn lạnh lẽo.
Ông chủ của Mộng Chi Duyên Châu Bảo Thành cũng bị dọa đến mức toàn thân run run, thiếu chút nữa thì đái ra quần.
Ba người này rốt cục có lai lịch thế nào? Sao lại lợi hại như thế? Chẳng lẽ là cướp ư?
Hắn nghĩ tới đây, vội vàng đưa tay vào túi quần, bắt đầu lén bấm 111.
"Mẹ kiếp, mày còn suy nghĩ cái gì nữa đấy? Chẳng lẽ sợ bọn tao không trả tiền hay sao? Đừng có bần thần đứng ở đó nữa."
Trương Minh Thắng thấy nữ nhân viên bất động cả nửa ngày, tức thì thở phì phì hét lên.
"Tôi, ôi!"
Nữ nhân viên kia tức thì bị "hôn mê".
"Mẹ, thực sự là con đàn bà chết tiệt, chúc mày sau này sinh con trai không tiểu đệ, sinh con gái thì mọc JJ thật dài."
Trương Minh Thắng rất không vui kêu to, tự mình đi đến phía sau quầy hàng, cầm lấy sợi "Thiên Sứ Chi Lệ", giao tận tay cho Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm nhìn sợi dây chuyền trong tay, nhịn không được lắc đầu.
Đây là chuyện gì chứ? Thật là chẳng ra sao."Ông chủ, lại đây!"
Hắn vẫy vẫy ông chủ của Mộng Chi Dyên Châu Bảo Thành.
"A? Anh, anh gọi tôi?"
Ông chủ Mộng Chi Duyên Châu Bảo Thành biến sắc, hai chân không ngừng run rẩy, giọng nói cùng run run, giống như lá vạng rụng rơi trong tiết thu, khiến người ta thấy một loại khôi hài kỳ dị.
"Sợi dây chuyền này bao nhiêu tiền?"
Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Hả? Anh thực sự muốn mua hay sao?"
Ông chủ Mộng Chi Duyên Châu Bảo Thành há mồm, đủ để nhét vừa một quả trứng.
Chẳng lẽ không phải đối phương muốn ăn cướp hay sao? Thực sự muốn mua dây chuyền ư?
"Nói vớ vẩn, lão đại tôi không mua dây chuyền, chẳng lẽ mua vợ ông à?"
Trương Minh Thắng không nhịn được gào lên.
Ông chủ Mộng Chi Duyên Châu Bảo Thành vội vã trả lời: "À, sợi dây chuyền này, là Thiên Sứ Chi Lệ, có giá là năm mươi lăm vạn đồng, nếu các vị muốn mua nó, tôi có thể bớt năm vạn, các vị chỉ cần trả năm mươi vạn là đủ."
Trong đầu hắn thầm nói một câu, bọn mày muốn mua bà vợ già của tao à? Ta tặng thêm tiền cho chúng mày nữa ấy chứ, tao cũng chẳng hứng thú gì với con mụ già ấy cả.
"Năm mươi vạn? Cũng không tệ."
Lâm Bắc Phàm gật đầu, lập tức lấy ra thẻ tín dụng, đưa cho đối phương.
Ông chủ Tôn nhìn thấy sợi dây chuyền mà mình chọn sắp bị đối phương mua mất, nhất thời hổn hển kêu lên: "Mẹ nó, sợi dây chuyền này bố mày chọn rồi, mấy thằng oát con chúng mày còn không mau buông ra, ối..." Bụng dưới của hắn lại bị Trương Minh Thắng hung hăng đạp cho một nhát, làm cho hắn kêu la không thôi.
Ông chủ Mộng Chi Duyên Châu Bảo Thành thấy Lâm Bắc Phàm dĩ nhiên xuất ra thẻ tín dụng, lập tức suy đoán ba người này không phải là người đơn giản, cũng không phải là mấy kẻ thô bạo ăn ngang nói ngược, xem ra là do nữ nhân viên kia mắt chó chỉ thấy người hèn, gây ra hỗn loạn. Hắn vội vàng tiếp nhận thẻ tín dụng của dối phương, đưa cho một tên nam nhân viên.
"Ông chủ, ông chủ, ông làm sao vậy? Ai dám đánh ông? Có phải chán sống rồi hay không?"
Đúng lúc này, ở bên ngoài chạy vào hơn mười người có vẻ như là cận vệ, nâng ông chủ Tôn dậy, vẻ mặt lo lắng hỏi loạn lên. Bộ dáng còn có thêm vẻ vô cùng kiêu ngạo.
*****
Sau khi ông chủ Tôn nhìn thấy người nhà mình, lo lắng lập tức giảm đi rất nhiều, chỉ vào bọn ba người Lâm Bắc Phàm, lớn tiếng kêu lên: "Ba tên này vừa mới tranh đoạt hạng liên mà tao thích, bây giờ lại còn đánh ta, thật sự là rất càn rỡ, dạy dỗ chúng nó một chút để bọn nó biết bản lĩnh của chúng ta đi!"
"Mẹ nó, đứa nào? Sao lại dám đánh ngài? Có phải chán sống rồi hay không?"
Vẻ mặt mười mấy tên cận về đều cực phẫn nộ, gầm rú, sắn tay áo, chuẩn bị lao về phía Lâm Bắc Phàm.
Ông chủ của Mộng Chi Duyên Châu Bảo Thành thấy bọn họ muốn động thủ, vội vàng tiến lên khuyên bảo: "Ông chủ Tôn, ông chủ Tôn, hi vọng ông cho tôi một chút mặt mũi, đừng động thủ ở chỗ này, được không? Chỗ này của tôi còn phải buôn bán nữa, thế này, thế này thực sự là..." Hắn mo hồ cảm thấy thân phận của ba người Lâm Bắc Phàm không hề tầm thường, chỉ sợ sau khi ông chủ Tôn động thủ, sẽ khiến mình dính dáng vào đó, chẳng phải mình sẽ chết oan sao? Hắn cũng không muốn đắc tội với bất kể kẻ nào.
Trong đại sảnh của Mộng Chi Duyên Châu Bảo Thành cũng còn một vài khách hàng khác, khi thấy tất cả những việc xảy ra ở đây, tuy đều có hứng thú mà đứng từ xa, muốn nhìn hai tên gia hỏa kia, ai mới là kẻ trâu bò nhất? Đây chỉ sợ chính là lạc thú lớn nhất của bọn công tử tiểu thư con nhà giàu này.
Ông chủ Tôn nhìn thấy hắn không nể mặt mình, cực kỳ tức giận thở phì phò, sắc mặt đỏ lừ, lớn tiếng nói: "Lão Ngô, ông có ý gì đây? Chẳng lẽ tôi ở đây làm nỡ dở công việc buôn bán của ông hay sao? Ông đừng quên, mỗi tháng tôi mua bao nhiêu trang sức ở đây. Nếu như làm cho tôi tức giận, tôi nói cho những người khác biết, để họ không tới đây mua nữa, thì ông sẽ phá sản hoàn toàn. Ông nên biết suy nghĩ chút, toàn bộ Nam thành, những nơi bán trang sức có rất nhiều."
Ông chủ Mộng Chi Duyên Châu Bảo Thành muốn khóc: "Cái đó, cái đó có quan hệ gì đến ta?"
Lúc này, ông chủ Tôn có mười mấy cận vệ ở đây, còn sợ gì ba người kia nữa? Rất là vênh váo mà gào lên: "Ba thằng nhãi con kia làm cho tao rất không vui, hôm nay không tẩn cho chúng nó một trận, thì mặt mũi của tao biết để đâu? Đánh cho ta!"
Hắn phất phất tay ra hiệu cho mười mấy tên bảo tiêu ở bên cạnh, hạ lệnh tấn công.
Mười mấy tên cận vệ đó đã sớm không kềm chế được lòng căm tức, liền đưa nắm đấm lên, vọt về phía Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng.
Trương Minh Thắng thấy thế, vội vàng tránh về sau lưng Lâm Bắc Phàm, không ngừng kêu to: "Mẹ nó, hôm nay không giết chết mấy thằng ôn này, em và anh còn mặt mũi gì nữa. Lão đại, mau đập cho chúng nó một trận, để chúng nó biết anh lợi hại thế nào."
Chân phải Lâm Bắc Phàm tựa như tàn ảnh liêm đao, xoáy vòng tạo ra từng cỗ kình phong, liên tục bổ vể phía mấy tên cận vệ. Mười mấy người đó còn chưa đến gần hắn, đều đã ngã lăn ra mặt đất, phát ra những tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, làm cho cả đại sảnh như biến thành địa ngục tu la.
"Oa oa, công phu của thanh niên kia thật lợi hại nha. Quả thực là Lý Tiểu Long sống lại."
"Lý Tiểu Long là thế nào? Lý Tiểu Long cũng không nhanh được như hắn ta, tôi thấy thế hắn nhanh như hổ vồ mồi ấy chứ."
"Nếu như mình có một bạn trai như vậy, thực sự là rất hạnh phúc."
"Ít mơ tưởng thôi, bạn không thấy mấy đứa ở bên cạnh chúng ta sao? So với cậu còn đẹp hơn nhiều, căn bản là cậu không có hi vọng gì đâu."
Ở xung quanh có rất nhiều những thiếu nam thiếu nữ nhìn thấy thế công cực nhanh và mạnh của Lâm Bắc Phàm, đều phát ra những câu than thở sợ hãi.
Ông chủ Tôn thấy mười mấy người của mình không thể kiên trì nổi đủ một phút đồng hồ, sắc mặt chợt biến, trong mắt tràn ngập sợ hãi và phẫn nộ, hai tay bóp chặt vào nhau, phát ra những tiếng "lục khục" rất nhỏ.
Muốn liều mạng với đối phương, nhưng lại không có tư cách ấy, trong lòng thực là khó chịu.
Ông chủ Ngô của mchcbt nhận lấy thẻ tín dụng và hóa đơn của một tên nhân viên, đang định chuẩn bị đưa cho Lâm Bắc Phàm, lại nghe tên nhân viên này khẽ nói vào tai mấy câu, sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên tái mét, giống như tờ giấy vậy.
Trong thẻ tín dụng của người ta có đến mấy trăm triệu đôla? Đây là khái niệm gì?
Ông chủ Ngô ở Nam thành cũng coi như có chút hoành tráng, tài sản cũng đạt đến ba mươi triệu nhân dân tệ, nhưng hắn cảm thấy khi so sánh với người ta, quả thực chính là quỷ nghèo so với một tên tư bản, ngay cả một chút bé bằng đầu đinh để sánh bằng cũng chả có.
Hắn thực sự cảm giác được cái gì là thiên ngoại hữu thiên, mình cao còn có người cao hơn. Người ta nãy giờ thân tàng bất lộ, ăn nói nhẹ nhàng, chẳng giống như ông chủ Tôn kia, trong tay có vài cái đồng bạc, khi ra ngoài, chỉ sợ người ta không biết.
Ông chủ Ngô vội vã cầm thể tín dụng, tự mình đưa cho Lâm Bắc Phàm, vẻ mặt cung kính cười nói: "Tiên sinh à, đây là thẻ tín dụng của ngài. Còn đây là hóa đơn." Hắn lại móc ra thẻ Vàng đặc chế, cỡ bằng bàn tay, được chế tạo cực kỳ tình xảo đẹp mắt. Hắn cầm bằng hai tay đưa cho đối phương, lại cười nói: "Đây là thẻ Vàng của Mộng Chi Duyên Châu Bảo Thành của chúng tôi, dành cho những hội viên cao cấp, ngài chỉ cần cầm thẻ vàng này đến Mộng Chi Duyên Châu Bảo Thành của chúng tôi, mỗi một món trang sức đều có thể giảm cho ngài 15%!"
"15%? Tựa hồ rất không tệ nhỉ?" Lâm Bắc Phàm cười cười, nhận lấy thẻ vàng đó.
Nữ nhân viên vừa mới "ngất" đi lúc trước giờ mới tỉnh lại, vừa nghe đến câu này, nhất thời hét toáng lên: "Ông chủ, đây, đây, bọn họ chỉ là ba thằng đói rách, ông lại đưa thẻ vàng cho họ, đừng để họ lừa ông, chúng ta, số lượng thẻ vàng của chúng ta đâu phải là nhiều nhặn gì."
Sắc mặt ông chủ Ngô chợt biến đổi, lạnh lùng nói: "Tô Miêu Miêu, thấy biểu hiện mấy ngày nay của cô, tôi có quyết định như sau. Cô bị sa thải, chút nữa, cô có thể đi lấy lương, sau đó rời khỏi Mộng Chi Duyên Châu Bảo Thành, sau này không được phép bước vào Mộng Chi Duyên Châu Bảo Thành một bước!"
Nữ nhân viên kia nghe thấy thế tức thì sắc mặt đại biến, kêu lên thảm thiết: "Ông chủ, tôi, tôi làm sai cái gì?"
Làm việc ở Mộng Chi Duyên Châu Bảo Thành mỗi tháng cô ta thu nhập vài ngàn đồng, nếu như còn được tăng lương, có thể nói là cuộc sống sung túc, không lo ăn lo uống, nếu như mất đi phần việc này, quả thực còn bi thảm hơn là bị giết chết. Hai mắt cô nàng trắng dã, lần này thực sự là ngất rồi.
Ông chủ Ngô cũng không thèm để ý, rất không vui nhỏ giọng nói thầm: "Một chút quan sát cũng không có, ta còn cần gì người như cô nữa chứ?"
Hắn ta quát mấy tên bảo vệ đang chật vật đứng lên ở gần đó: "Các anh khênh ả Tô Miêu Miêu này lên, ném ra khỏi Mộng Chi Duyên Châu Bảo Thành. Tôn chỉ của Châu Bảo Thành chúng ta chính là vì phục vụ đại chúng, yêu cầu của thượng đế chính là tất cả. Nhưng cô ta đã làm mất hết mặt mũi của Mộng Chi Duyên Châu Bảo Thành chúng ta, thực sự là sỉ nhục của chúng ta!"
Mấy tên bảo vệ không hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn ta hay sao? Mấy tên thanh niên đó nghe xong liền biết rằng, mình không đủ sức để đụng vào. Bọn họ vội vạng lên tiếng, nâng cô ả Tô Miêu Miêu kia lên, đi ra bên ngoài.
Ông chủ Tôn kia nhìn thấy ông chủ Ngô dĩ nhiên tặng thẻ vàng cho người thanh niên, còn biểu hiện ra dáng vẻ ân cần như vậy, trong lòng rất khó chịu. Minh đã mang đến cho Mộng Chi Duyên Châu Bảo Thành của bọn chúng bao nhiêu sinh ý chứ?
Nhưng bọn họ chỉ giảm giá 5% cho mình, lại tặng cho người thanh niên kia tận những 15%, đây không phải là hạ nhục mặt mũi của mình hay sao? Hắn đã cảm thấy xung quanh có rất nhiều người chỉ trỏ vào mình, tựa nhưa đang xem một vở hài kịch, nhất thời tức giận gào lên: "Ông chủ Ngô, ông có ý gì đó? Lẽ nào mấy tên nhãi con này lợi hại đến thế sao? 15%? Tôi còn chưa từng được nhận ưu đãi như vậy đó!"
Trong lòng ông chủ Ngô thầm khinh bỉ một câu. Ngươi cho rằng ngươi ghê gớm lắm sao? Chẳng qua tài sản của ngươi cũng chỉ có mấy ngàn vạn, làm sao có thể so sánh với người ta? Người ta tùy tiện ném ra một cái thẻ cũng đã là mấy trăm triệu đôla, sợ rằng người ta chỉ khẽ động tay, cũng đủ để giết chết ngươi. Nghĩ thì nghĩ thế, trên mặt hắn ta lại hiện ra nụ cười nhàn nhạt: "Ông chủ Tôn, đây đều là quy định của công ty, không thể trách tôi được đâu."
Mẹ nó, quy định của công ty? Công ty chẳng phải của ngươi sao? Ông chủ Tôn tức giận thiếu chút nữa muốn hộc máu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, được, được lắm, họ Ngô kia, ông lợi hại lắm, ông, ông cứ chờ đó cho tôi, tôi sẽ không bỏ qua đâu!"
Lâm Bắc Phàm thấy dây chuyền đã mua được, cũng chẳng buồn dây dưa với mấy người này, liền vẫy vẫy tay ra hiệu cho Trương Minh Thắng và Khổng Băng Nhi, rồi đi ra bên ngoài.
"Mày đứng lại đó cho tao, cái dây chuyền là của tao!"
Ông chủ Tôn kia nhìn thấy bọn Lâm Bắc Phàm rời đi, vội vàng lớn tiếng kêu lên.
"Khốn kiếp, mày còn không để yên à?"
Trương Minh Thắng kêu lên một cách rất khó chịu.
Ông chủ Tôn thấy mười mấy người bên mình cũng không phải đối thủ của bọn hắn, thì người ta có muốn giết chết mình mà nói, quả thực rất dễ, vội vàng lùi về phía sau hai bước, run giọng nói: "Tao, tao, tao..."
"Người nào vừa báo cảnh sát? Mau giơ tay cả lên." Đúng lúc này, từ bên ngoài có bốn viên cảnh sát xông vào, tay lăm lăm súng lục, vẻ mặt cảnh giác nhìn lướt qua mặt từng người trong đại sảnh.
Lâm Bắc Phàm, Trương Minh Thắng và Khổng Băng Nhi nhìn nhau, ai báo cảnh sát thế nhỉ?
Ông chủ Ngô trong lòng hối hận không thôi, mình vừa mới làm chuyện gì thế này? Đây không phải là thừa hơi làm chuyện không đâu hay sao? Hắn vội vàng tiến lên cười xòa nói: "Ôi, ôi, vừa mới rồi nhân viên báo nhầm, ở đây không có xảy ra việc gì đâu, thật sự là xấu hổ quá!"
"Cái gì? Không xảy ra chuyện gì?"
Mấy viên cảnh sát đó đều hơi sửng sốt.
Ông chủ Tôn sao lại không biết người gọi điện báo cảnh sát là ông chủ Tôn? Tuy rằng hắn nhìn ra được ba người Lâm Bắc Phàm có chút lai lịch, nhưng ngẫm lại thấy mình cũng có người quen ở Nam thành, việc gì phải sợ bọn họ? Hắn vội vàng lớn tiếng kêu lên: "Mấy vị cảnh sát, vừa rồi mấy người này đánh bảo vệ, còn đánh tôi nữa, bọn họ định gây rối, sợ rằng định ăn cướp vàng bạc, các vị mau bắt họ đến cục công an, thẩm vấn một chút đi!"
Mấy viên cảnh sát lúc này mới nhìn đến ba người bọn Lâm Bắc Phàm, lập tức sắc mặt đại biến, vội vàng tiến lên hai bước, ngượng ngùng cười nói: "Hóa ra là Tiểu Lâm ca và Trương ca, sao hai ngài lại đến đây?"
Trương Minh Thắng tức thì nở nụ cười, mấy tên cảnh sát này quả thực là người quen, trước đây có gặp qua vài lần.
Hắn vuốt cằm, cười nói: "Nguyên lai là mấy người các anh. Lão đại tôi đến đây mua trang sức, nhưng cái tên kia lại mắng chúng tôi là bọn đầu đường xó chợ, quân nhà quê, còn định cướp đoạt đồ trang sức trong tay lão đại tôi, cho nên mới xảy ra chút hiểu lầm!"
Mấy tên cảnh sát tức thì đổ mồ hôi ròng ròng. Vận khí người này thật hết cả rồi sao? Lại gặp phải hai sát thần của Nam thành. Hôm nay không làm chút gì đó, thực là có lỗi với bộ cảnh phục trên người mình rồi. Ánh mắt bọn họ đều dừng trên người ông chủ Tôn, tủm tỉm cười nói: "Cướp giật trang sức? Tội danh này có vể rất to đấy!"
"Hả? Tôi, tôi không cướp giật vàng bạc gì cả, tôi, tôi chỉ định mua thôi mà."
Ông chủ Tôn thấy mấy viên cảnh sát quen biết bọn ba người kia, nhất thời bị dọa đến mức sợ trắng mặt, run giọng cãi lại.
"Rốt cuộc là có cướp giật hay không, thì cứ vào cục cảnh sát rồi hãy nói."
Bọn họ chẳng thèm giải thích, cứ thế kéo đối phương ra bên ngoài.
← Ch. 388 | Ch. 390 → |