Vay nóng Tima

Truyện:Lãng Tích Hương Đô - Chương 391

Lãng Tích Hương Đô
Trọn bộ 525 chương
Chương 391: Quét Rác Tình Thánh
0.00
(0 votes)


Chương (1-525)

Siêu sale Shopee


Trong đại sảnh lúc trước còn có chút thanh âm, nhưng lúc này đã hoàn toàn yên tĩnh, trên mặt mỗi người đều là nụ cười kinh hỉ, ngay cả hô hấp cũng chậm đi rất nhiều, chỉ sợ sẽ quấy nhiễu đến vị tiểu công chúa kia.

Đường Quả Quả quả thực làm cho người ta biết thế nào là vẻ mỹ lệ thanh thuần, là một loại mỹ lệ nhân thế nhân không thể so bì. So với những đại minh tinh cả ngày chỉ biết câu dẫn đàn ông, hay so với những người kẻ cả ngày chìm trong yêu khí, cô càng khiến cho biết bao gã đàn ông động tâm, đó là một loại trìu mến thương yêu không thể tức giận. Đây mới là vẻ đẹp chân chính của một người con gái.

Đường Quả Quả đi vài bước đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, chăm chú nhìn hắn, trên mặt hiện ra một nụ cười mê người: "Lâm đại ca, vài ngày anh chưa đến thăm em, nghe anh trai em nói, mấy ngày nay anh rất bận, có phải vậy không?"

Lâm Bắc Phàm đối với cô nàng đơn thuần thế này, thực không quá hứng thú, lần trước gặp mặt nói chuyện khiến cho hắn thẹn thùng không thôi. Chính mình cũng không muốn có quan hệ nào với cô nàng này, chẳng qua bận lòng vì mối quan hệ với Đường Thiết Sơn và Đường Phong, hắn đành phải làm bộ, vội vã cười cười: "Trong thời gian này cũng bận bịu lắm, thật sự là không dứt ra được!"

Hắn móc ra lễ vật của mình, hai tay đưa đến trước mặt đối phương, cười nói: "Chúc mừng sinh nhật em!"

Đường Quả Quả nhận lấy hộp quà của hắn, nhẹ nhàng mở ra, ở bên trong chính là "Thiên Sứ Chi Lệ" sáng lấp lánh. Sợi dây chuyền này được tạo thành cùng với ánh sáng rực rỡ của những viên ngọc, làm cho những người ở xung quanh đều thầm giật mình. Ánh sáng rực rỡ thế này, chắc chắn là một sợi dây chuyền xa xỉ rất đắt tiền. Đường Quả Quả cười nhàn nhạt: "Cảm ơn Lâm đại ca, quà của anh quả thực rất không tệ!"

Lâm Bắc Phàm gãi gãi đầu, cười hì hì: "Bình thường thôi mà, chỉ cần em thích là được rồi!"

Khổng Băng Nhi cũng cười hớn hở nói: "Hóa ra em chính là Đường Quả Quả, quả thực là một tiểu cô nương xinh đẹp. Đây là quà của chị, cũng hi vọng em thích!"

Cô lập tức móc ra một cái hộp nhỏ, dùng hai tay đưa lên trước mặt đối phương.

"Chị là bạn gái của Lâm đại ca ạ?"

Đường Quả Quả liếc nhìn Khổng Băng Nhi, mỉm cười hỏi.

"Cái này, còn chưa phải đâu!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Khổng Băng Nhi bừng lên vẻ ửng đỏ.

Đường Quả Quả cầm lễ vật của Lâm Bắc Phàm đưa cho anh trai, lại nhận lấy hộp quả của Khổng Băng Nhi, nhìn thấy bên trong là một cây thánh giá màu bạch lấp lánh, hai mắt cô nàng cong lại thành hình trăng lưỡi liềm, cười dài nói: " Đây là cây thánh giá trong truyền thuyết?"

"Đúng vậy, đây là chị cầu cho em cả đời bình an, cả đời sống trong hạnh phúc!"

Nụ cười của Khổng Băng Nhi chẳng khác gì tiểu hồ ly, đâu giống như lời nói của cô nàng? Chẳng qua chỉ là một vật nho nhỏ mất mấy trăm đồng để mua, ở chỗ này lừa gạt người khác, nhưng cô nàng lại nói thành như thế, ai có thể xác định chắc chắn? Dù sao chuyện này cũng là chuyện không thể nói rõ chỉ bằng một hai câu.

Đường Quả Quả vui mừng gật đầu: "Cảm ơn chị!"

Cô còn vội vàng đeo lên người mình, thoạt nhìn càng thêm đẹp.

Những người khác thấy thế, cũng bắt đầu lấy ra lễ vật của mình, tặng cho Đường Quả Quả. Quả nhiên là đủ loại, lễ vật gì cũng có, nhưng bọn họ quá đông, Đường Quả Quả đâu thể nhận của từng người một? Cho nên toàn bộ đều được những người hầu trong Đường gia tiếp lấy. Sự chênh lệch trong đó đương nhiên chỉ cần nhìn qua cũng nhận ra được, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

Vào lúc mười một giờ, tiệc sinh nhật chín thức long trọng bắt đầu. Đường Thiết Sơn lần này quả thật là mạnh tay, đặc biệt mời tới những đầu bếp nổi tiếng nhất của thành phố, hơn hai trăm bàn tiệc trong biệt thự, đủ loại mỹ vị được bày đầy lên khắp các bàn. Mà món quà sinh nhất của Trương Minh Thắng cuối cùng cũng đúng lúc này bí mật xuất hiện, dĩ nhiên là những diễn viên hài kịch cực nổi danh của Trung Quốc, biểu diễn những tiết mục đặc sắc bên trong biệt thự, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của Đường Quả Quả cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Trong phòng Đường Thiết Sơn.

Chỉ có ba người là ông ta, Đường Phong cùng với Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm không biết vì sao vào đúng lúc này hai cha con họ lại mời mình đến đây, nhưng cũng từ trên hai người họ hắn đã nhìn ra chút đầu mối, chỉ sợ gọi mình đến chẳng qua là có chuyện rất trọng yếu cần làm.

"Lâm Bắc Phàm, kỳ thực lần này, ta gọi cậu tới là có ý nhắc lại chuyện trước đây, hi vọng cậu suy nghĩ kỹ hơn một chút."

Đường Thiết Sơn nghênh ngang ngồi trên ghế, nhấc chén trà nóng từ trên bàn xuống, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lúc này mới thành khẩn nói.

Đường Phong cũng mỉm cười nói: "Việc này tốt cho anh, tốt cho bọn em, tốt cho mọi người."

Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu, liếc mắt quét qua mặt hai người, chợt nghĩ đến cái gì đó, không khỏi đổi sắc mặt.

Hắn nghĩ đến chuyện của Đường Thiết Sơn, đó chính là muốn mình cưới Đường Quả Quả, làm con rể ông ta. Khi đó hắn còn tưởng rằng đối phương tùy tiện nói ra chứ không để trong lòng, hiện tại thấy biểu tình của hai người này, trong đầu tự nhiên nghĩ đến vấn đề đó.

Hắn liền cười nhạt nói: "Không biết là chuyện gì nhỉ? Chúng ta là bằng hữu, chỉ cần hai người có việc, nếu tôi có thể hỗ trợ được nhất định sẽ hỗ trợ."

Những lời này của Lâm Bắc Phàm thoạt nghe có vẻ cực kỳ phóng khoáng, nhưng trên thực tế lại cực kỳ giảo hoạt. Có thể hỗ trợ? Rốt cuộc là chuyện gì có thể hỗ trợ, và chuyện gì không thể hỗ trợ đây?

Đường Thiết Sơn đảo mắt khinh thường, sớm biết tiểu tử này chẳng tốt lành gì, sao có chuyện hắn dễ dàng để mình làm gì thì làm?

Sau khi ông ta xem lần đấu bài của Lâm Bắc Phàm với đổ thần Gamblers tại Lasvegas, thì đã nhìn ra được tiềm lực cực lớn của hắn. Mình có thể kiếm được một thằng con rể giỏi giang như vậy, đối với mình mà nói, không thể nghi ngờ chính là như hổ thêm cánh, làm cho mình thêm một lần nữa đạt tới đỉnh cao. Cho nên ông ta mới ra sức tác hợp Lâm Bắc Phàm và con gái mình. Ai ngờ thằng nhóc này lại sắp sẵn cả như thế, thật khiến cho người ta không thoải mái. Ông ta bất mãn nói: "Kỳ thực, chuyện này cũng không phải là cái gì có khó khăn. Hôm nay Quả Quả sinh nhật mười bảy tuổi. Nó cũng không còn nhỏ tuổi nữa, ta cảm thấy cần phải tìm cho nó một tấm chồng, tránh việc nó lên mạng hằng ngày, cùng với những người hoàn toàn xa lạ trò chuyện, sẽ làm hỏng nó mất. Mà ta cảm thấy trong những người trẻ tuổi, cậu rất không tệ, cho nên ta hi vọng cậu có thể thành đôi với Quả Quả, cùng sống một cuộc sống hạnh phúc!"

"Xì!"

Lâm Bắc Phàm thiếu chút nữa thì phụt máu.

Chính là muốn cầu hôn, cũng không cần phải dùng thủ đoạn này chứ?

" Tựa như muốn biến mình thành cái dạng gì đó, đều là những người đáng ghét muốn thành thân cho con cái mình, cũng muốn lôi kéo làm quen với Đường gia chúng ta sao? Chẳng nhẽ không nghĩ lại xem, em gái của em là những người còn gái bình thường hay sao? Sao có khả năng ở chung với bọn họ? Phong thiếu gia em đây là người đầu tiên không đồng ý!"

Đường Thiết Sơn cũng vội vã phụ họa nói: "Đúng vậy, mấy tên tiểu tử khốn kiếp đó, quả thực là đám rác rười, Quả Quả mà ở cùng với bọn chúng, chắc chắn sẽ bị khi dễ chết mất, cho nên Quả Quả xác định là phải gả cho cậu rồi!"

Lâm Bắc Phàm ướt mồ hôi, cái gì gọi là xác định? Thế nào mà nghe như có phần giống cưỡng hôn nhỉ?

Hắn vội vã lắc đầu nói: "Điều này không thể được, tôi đã có vài bà vợ rồi, chăm sóc họ còn chưa xong nữa!"

"Không sao cả, ta tin tưởng năng lực của cậu, chắc chắn có thể làm được. Cùng lắm thì ta tặng cậu một ít thuốc, cam đoan cậu có thể chiếu cố tốt cho nó. Ở chỗ ta có hàng của Mỹ, sẽ không có bất kỳ phản ứng phụ nào với thân thể cả."

Đường Thiết Sơn vì muốn lôi kéo Lâm Bắc Phàm, ngay cả thủ đoạn như vậy cùng dùng ra.

"Kỳ thực tâm địa Quả Quả thiện lượng lắm, chỉ cần anh thật tình với nó, thì nhất định nó sẽ thích anh, những cái khác, để sau hãy nói đi."

Đường Phong ở bên cạnh bắt đầu châm ngòi thổi gió, hận không thể ngay lập tức gả em gái mình cho Lâm Bắc Phàm.

Trán Lâm Bắc Phàm đã có vài vết nhăn, sợ rằng không đáp ứng mà nói, nhất định họ sẽ cho mình ăn thuốc, sau đó thì người lên xe trước, tiền trả sau. Loại chuyện này, cũng chỉ có hai người này là làm được. Đây là bố vợ với anh vợ hay sao? Sao lại giống như là bọn ma cô chuyên gia mồi chài thế nhỉ?

"Ài, nếu không phải Quả Quả si mê một người trên mạng , thì nhà em cũng không cấp bách vậy đâu!"

Đường Phong có chút bất đắc dĩ nói, còn thở dài một hơi, "Thật không biết là quét rác tình thánh kia là cái thằng chim cò nào, dĩ nhiên khiến cho em ấy thần hồn điên đảo, chẳng khác nào bị trúng tà!"

"Người trên mạng ?"

Lâm Bắc Phàm hơi sửng sốt.

"Đúng vậy, gọi là cái gì nhỉ, cái gì mà quét rác tình thánh, vừa nghe tên, đã biết là cái loại vứt đi, còn không biết là nam hay là nữ nữa!"

Đường Phong rất không vui nói một câu, cảm giác như là mìnhvừa gọi tên người đó chính là tự vũ nhục bản thân mình vậy.

"Xì!"

Lâm Bắc Phàm trực tiếp phụt máu.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-525)