← Ch.396 | Ch.398 → |
Cả đám người Lâm Bắc Phàm run lên, thằng khốn nào vậy? Tự nhiên là gọi như vậy? Bọn họ nhìn theo hướng giọng nói, đã thấy người thanh niên trong đại sảnh tầng một đang đi về hướng mình, chỉ nhìn cách ăn mặc của đối phương thôi cũng biết thân phận của đối phương không tầm thường rồi, đáng tiếc là không biết đối phương tên gì.
Lâm Bắc Phàm sờ sờ cái mũi của mình, nghi hoặc hỏi: "Anh tìm tôi à?"
Người thanh niên kia bước lại trước mặt Lâm Bắc Phàm, vui mừng vô cùng, giống như là một con khì vậy, nhảy nhót kêu la: "Siêu nhân đại ca, tôi rốt cục đã tìm được anh rồi, tôi còn tưởng rằng không tìm được chứ, hix hix..." Hắn ta kích động đến nỗi muốn ôm lấy Lâm Bắc Phàm một cái, nhưng mà bị Lâm Bắc Phàm đá cho một cái té lăn ra đất, làm cho hắn ôm bụng cả nửa ngày.
Lâm Bắc Phàm cũng nhận ra xung quanh có nhiều người đang nhìn mình bằng cặp mắt khác thường, hơn nữa trong đó còn có vài phóng viên, điều này làm cho trên trán của hắn xuất hiện vài giọt mồ hôi, nếu như để cho những người này biết mình chính là siêu nhân Trung Quốc, chỉ sợ bọn họ không ăn tươi nuốt sống mình là không được rồi. Hắn cố ý nổi giận lên, quát: "Anh nói bậy cái gì đó? Tôi là Lâm Siêu, không phải là siêu nhân, anh ăn nói cái kiểu gì kỳ cục vậy? Có tin tôi đá thêm một cái nữa không?"
Những người khác nghe như vậy, đều lộ ra vẻ thất vọng, còn tưởng rằng đã tìm được siêu nhân Trung Quốc rồi, thật không ngờ người ta lại tên là Lâm Siêu, chứ không phải là siêu nhân, âm thầm khinh bỉ người thanh niên kia, gọi lung tung cái gì đó, khiến cho bọn họ vui mừng hụt, nế không phải thấy người này ăn mặc không bình thường, sợ rằng đã đạp cho hắn một trận rồi, cho hắn biết vì sao hoa nhi lại hồng.
Người thanh niên kia vất vả đứng dậy, đang muốn nói gì cái gì đó, thì Lâm Bắc Phàm đã túm lấy cái lỗ tai của hắn, nhỏ giọng nói: "Nếu như anh mà còn ở đây nói bậy, tôi sẽ cắt chym anh đấy, cho anh đi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển luôn"
Người thanh niên kia nhất thời giật mình ôm lấy đũng quần của mình, cười làm lành: "Siêu ca, tôi... tôi sai rồi, thứ kia của tôi rất là quý giá, đầu của đàn ông có thể chặt, máu có thể chảy, nhưng mà tiểu JJ thì không thể mất được, hạnh phúc nửa đời sau của tôi còn phải nhờ nó, ngàn vạn lần đừng có chặt nó!"
Khổng Băng Nhi, Trương Minh Thắng và Đường Quả Quả nghe xong câu này, đều trừng to mắt, ngơ ngác nhìn hắn ta.
Tại sao tên này lại có tính cách y chang Trương Minh Thắng vậy? Quả thật là đi ra từ trong một cái khuôn rồi.
Lâm Bắc Phàm túm lấy tay hắn, rồi vẫy tay về hướng đám người, và nhanh chóng biến mất giữa đám đông.
Bốn người bọn họ đến một cái quán ăn gần đó, Lâm Bắc Phàm vừa ngồi xuống, người thanh niên liền làm ra vẻ kích động nói: "Siêu nhân đại ca, cầu xin anh nhận tôi là đồ đệ, tôi nhất định sẽ hầu hạ anh thật tốt, anh muốn tiền tôi trả thù lao, muốn xe tôi sẽ cho xe, muốn gái tôi sẽ cho gái, dù sao thì yêu cầu gì của anh cũng là yêu cầu của tôi.
"Kịch" một tiếng.
Hắn ta trực tiếp quỳ xuống đất, đập đầu liên tục, cứ như là muốn tự tử vậy, làm cho những người khách trong quán đều liếc nhìn, không biết bọn người này có lễ nghĩa gì nữa, chẳng lẽ là quý tộc cổ đại của Trung Hoa?
Lâm Bắc Phàm nhíu mày, cầm lấy ly bia trước mặt, nhẹ nhàng nhấp môi, nhìn những người xung quanh một cái, sau đó mói hỏi: "Sao cậu biết tôi? Tôi không mang mặt nạ, quần áo cũng khác, không phải đoán mò chứ?"
"Siêu nhân đại ca, tôi..." Người thanh niên kia gấp gáp nói.
"Đứng lên mà nói, tôi không thích có người quỳ gối trước mặt tôi!"
Lâm Bắc Phàm nói.
"A, siêu nhân đại ca!"
Người thanh niên kia vội vàng đứng lên, cười lấy lòng đi đến gần, thấp giọng nói: "Vừa rồi lúc ở trong sảnh, tôi thừa dịp anh không để ý, đã điểm nhẹ lên cổ của anh một cái, dựa vào cái vết đỏ đó mà tôi tìm được anh!"
Hắn cũng cảm thấy rằng, biện pháp này hơi bị đê tiện, có chút đáng thẹn, cho nên mới ngượng ngùng cưới, cơ mặt thì méo xịu.
Lâm Bắc Phàm liếc nhìn hắn, rồi giơ tay sờ sờ lên cổ của mình, liền sờ thấy có một điểm ẩm ướt, rút tay về nhìn, trời ơi đó là máu người, điều này làm cho Lâm Bắc Phàm thiếu chút nữa đã nói điên lên, cái tên khốn any, dám bôi máu người lên trên cổ mình, không sợ mình bị nguyền rủa đến chết sao? Hắn tức giận đến đỏ mặt, mặt đỏ không khác gì Quan Công cả.
"Hắc hắc, siêu nhân đại ca, tôi làm vậy cũng chỉ vì muốn tìm được anh thôi, anh cũng biết mà, người Trung Quốc chúng ta có rất ít những nhân vật siêu cấp như anh, làm sao tôi có thể để cho anh trốn?"
Người thanh niên kia cười vô sỉ, xoa xoa hai bàn tay, cười gian không ngừng.
Trương Minh Thắng sợ hãi kêu lên: "Tôi đã nói lão đại là siêu nhân Gao mà, hồi nãy anh không còn chịu thừa nhận, bây giờ thì lộ ra đấy thôi?"
Vừa rồi hắn nghe Lâm Bắc Phàm phủ nhận việc mình là siêu nhân Trung Quốc, nhưng mà hắn nghĩ rằng người có thể làm ra một chuyện kinh thiên động địa như vậy, ngoại trừ lão đại ra thì chẳng còn ai cả, thật đúng là không còn người nào có khả năng làm được, bây giờ nghe người thanh niên nói vậy, càng thêm xác định chuyện đó.
Khổng Băng Nhi và Đường Quả Quả hai người cười cười nhìn Lâm Bắc Phàm, giống như muốn nhìn thấu hắn vậy.
Lâm Bắc Phàm nhìn thấy thân phận của mình đã bại lộ rồi, muốn cãi cũng không được, chỉ có thể cười xấu hổ: "Tôi chỉ tùy tiện đùa với họ một chút thôi, chơi có chút, ai ngờ bọn họ thật sự coi tôi trở thành siêu nhân Trung Quốc gì đó, hắc hắc, tôi cũng không muốn trở thành chuột bạch cho đám phóng viên đâuu, cho nên..."
"Siêu nhân đại ca, anh rốt cục đã thừa nhận, hix hix... nhận tôi làm đồ đệ đi!"
Người thanh niên kia lại kêu ầm lên.
Lâm Bắc Phàm rùng mình, thằng nhóc này không phải có hứng thú với đàn ông chứ? Tại sao cứ dùng mãi một chiêu như vậy?"
"Ê, thằng nhóc, mày tên là gì? Muốn lão đại của tao làm sư phụ, sao có thể chỉ nói miệng là xong? Ít nhiều gì cũng phải có lễ vật? Dù sao thiếu lễ vật thì lão đại của tao cũng không nhận mày làm đồ đệ đâu!" Trương Minh Thắng vênh váo nói.
"A, sư phụ, con là Tư Đồ Lượng, là người của Tư Đồ gia, con đã chuẩn bị lễ gặp mặt cho sư phụ rồi, mong rằng sư phụ thích!" Người thanh niên kia vội cười nói: "Con chuẩn bị chuyển quyền sở hữu một căn biệt thự cho sư phụ, diện tích không quá lớn, chỉ khoảng năm ngàn mét vuông thôi, nhưng mà vẫn có thể ở thoải mái được, không ai quấy rầy, bên trong đã được chuẩn bị tốt, còn có ba chiếc xe thể thao mới tinh, còn có một phần lễ vật là mười tuyệt sắc mỹ nữ mà con thu nạp trên toàn bộ thế giới, mong rằng sư phụ có thể vui lòng thu nhận!"
"Mười mỹ nữ?"
Trương Minh Thắng há to miệng ra, nước miếng chảy ròng ròng, mắt thì hóa thành mắt lợn.
"Đúng vậy, hai người đến từ nước Anh, một người từ Tây Á, một người từ châu Đại Dương, một người từ Mỹ, còn một người đến từ Ấn Độ, một người ở Singapo, một người ở Nhật Bản, và một người Hàn Quốc, và có một người ở châu Phi nữa!"
Tư Đồ Lượng vội vàng giới thiệu, quả thật là không khác gì một thằng ma cô chăn dắt gái cả.
"Mẹ kiếp, bản lĩnh của mày thật không nhỏ, có thể mời dự họp liên hiệp quốc luôn!" Trương Minh Thắng hâm mộ nói.
"Bình thường, bình thường thôi, tại vì tôi bình thường thích sưu tập mỹ nữ, cho nên trong nhà cũng có vài người, nhưng mười người này tôi đã lựa chọn rất cẩn thận, bảo đảm là cực phẩm trong cực phẩm, hơn nữa tuổi chỉ từ mười lăm đến hai mươi hai thôi, và toàn bộ đều là xữ nữ, hơn nữa phương diện trong chuyện đó tuyệt đối là cao thủ, bảo đảm rằng anh có thể thoải mái đến chết đi sống lại, hơn nữa còn có một bạch hổ (tiếng anh gọi là No Hari In There =))), một người biến phun triều (Cái này không rõ, hình như là Gunwater =))), hai người là chị em sinh đôi, một Loli (mặt của baby, dáng baby, có thể sẽ là loại super flat, nhưng ở dưới lại không có baby đâu => It"s Loli @@) Đều là những mỹ nữ cực kì hiếm thấy, nếu lão đại thích loại mỹ nữ gì, có thể nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ dâng cho anh trong hai ngày!"
Tư Đồ Lượng nói lấy lòng Trương Minh Thắng.
"Tốt, tốt, lão đại, chuyến này lời rồi, sát!"
Khóe miệng của Trương Minh Thắng tràn ra đầy nước bọt, trong mắt đầy ánh sao nhỏ, những cô nàng trên toàn thế giới này, quá hấp dẫn người phải không? Có nhiều mỹ nữ như vậy, quả thật là... đột nhiên hắn cảm thấy chân của mình đau quá, hơn nữa còn truyền cơn đau trực tiếp lên não, làm cho hắn kêu thảm thiết lên: "A, ai... ai đạp tao? Tao liều..."
Hai má của Khổng Băng Nhi đỏ ửng, trầm giọng nói: "Anh nói cái gì?"
Những người này bị cái gì vậy? Mở miệng ra là mỹ nữ và gái đẹp, quả thật là không coi mình ra gì, nếu như Lâm Bắc Phàm mà nhận mười mỹ nữ này, vậy chẳng phải là mình chẳng còn một chút địa vị gì sao? không cho hắn một bài học, chẳng phải là rất mất mặt của mỹ nữ không?
Trương Minh Thắng âm thầm tự trách mình quá đắc ý, quên mất ở đây còn hai cô gái nữa, hắn vội vàng cười ha hả nói: "Tôi? Tôi nói cái gì? Ý của tôi là, chuyến đi buôn này không tốt, sao có thể bắt con gái nhà người ta làm lễ vật chứ? Tôi tuyệt đối phản đối trăm phần trăm, cho nên lễ vật này chúng ta không thể nhận được!"
Câu cuối cùng này hắn nói dành cho Tư Đồ Lượng, nhưng mà trong đôi mắt nhỏ của hắn vẫn đầy ánh sao, bên trong có ý nghĩa gì thì ai mà biết.
"A? Tôi nói sai rồi, không có phần lễ vật này đâu!"
Tư Đồ Lượng cũng cực kỳ thông minh, vội vàng phụ họa theo.
Lâm Bắc Phàm trợn trắng mắt nhìn, tên Tư Đồ Lượng và Trương Minh Thắng này quả thật đúng là ở chung chuồng heo mới ra, há mồm ra là mỹ nữ, chẳng lẽ không sợ bây giờ chơi điên cuồng quá, về sau không dùng được sao? Hắn hơi lắc đầu, mở miệng nói: "Tư Đồ Lượng sao? Vừa rồi cậu nói muốn bái tôi làm thầy, vậy cậu muốn học cái gì?"
"Con muốn học cái môn đao thương bất nhập của sư phụ!"
Tư Đồ Lượng hâm mộ nói.
"Đao thương bất nhập?"
Lâm Bắc Phàm sửng sốt.
"Đúng vậy, là cái thần công mà hồi nãy mấy tên Nhật Bản bắn súng mà không chết ấy, không phải là thần công đao thương bất nhập sao?"
Tư Đồ Lượng giải thích cho đối phương, để tránh bị hiểu lầm.
"À, cái đó hả, trên người của tôi có mặc áo chống đạn, cho nên không chết!"
Lâm Bắc Phàm vô sỉ nói.
"A? Áo chống đạn? Vậy vừa rồi sao anh có thể phát ra ánh sáng?"
"Ồ, cái này hả, là tôi có mang theo một cái đèn pin, cho nên mới phát sáng, cái đó chỉ để lừa mấy tên Nhật Bản thôi!!"
Lâm Bắc Phàm nhún vai, bất đắc dĩ nói.
"không phải chứ? Lẽ nào anh thật sự không có thần công đao thương bất nhập gì đó?"
Tư Đồ Lượng thất vọng nói.
"Cái này, tôi tạm thời chưa có!"
Lâm Bắc Phàm ngượng ngùng nói.
"Xong rồi, xong rồi... tôi còn tưởng có thể sẽ được học thần công đao thương bất nhập, sau đó có thể giành thắng lợi trong cuộc thi, lần này thì tiêu rồi, sau này tôi nên làm cái gì bây giờ.... hix hix... có cả một đống gái, mà ngày hôm đó chết queo rồi thì sao đây? không bằng tôi chết đi cho rồi"
Tư Đồ Lượng nhất thời khóc lóc thảm thương, thoạt nhìn vô cùng thương tâm.
← Ch. 396 | Ch. 398 → |