← Ch.432 | Ch.434 → |
Lâm Bắc Phàm cũng không ngờ trong hai ngày mình rời khỏi thành phố Nam Thành lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Cũng may mục đích của đại hội liên minh hắc đạo cùng và tất cả chuyện quan trọng đều cơ bản đã đạt được, những việc còn lại đều không quá quan trọng, cho nên hắn và Mộc Tiểu Yêu chỉ kịp chào hỏi quýt mấy câu rồi, rồi leo lên xe ô tô, dùng tốc độ nhanh nhất trở lại thành phố Nam Thành.
Thật ra Lâm Bắc Phàm cũng không ngờ tới chuyện, sau khi hắn rời đi ngày đó, Tư Đồ Thụy Tuyết lại tìm tới Long Yên Nguyệt, trắng trợn thổi phồng lên, nói rằng anh trai mình đang gặp phải đủ loại nguy hiểm, khiến cho Long Yên Nguyệt dưới tình huống cấp bách, phải dẫn theo hơn mười nhân viên cảnh sát bắt đầu tổ chức tìm kiếm tung tích của Tư Đồ Lượng toàn thành phố. Nào ngờ chẳng những không tìm được Tư Đồ Lượng mà ngược lại còn phát hiện ra một tập đoàn buôn thuốc phiện của thế giới ngầm. Nếu như đổi lại là những nhân viên cảnh sát khác thì bọn họ nhất định sẽ liên lạc với những cảnh sát khác trước tiên, sau đó mới một mẻ hốt gọn cả đội buôn lậu thuốc phiện này. Nhưng còn sao tai họa sao (Long Yên Nguyệt)? Tự cho rằng, mình bây giờ đang dẫn theo hơn mười nhân viên cảnh sát, trang bị vũ khí đàng hoàng, đối phó với mấy tên buôn thuốc phiện này là quá đủ rồi. Nghĩ xong, cô nàng lập tức dẫn theo người của mình xông vào, ai ngờ những tay buôn thuốc phiện kia lại quá đông và hung hãn, hơn nữa còn được trang bị hỏa lực mạnh mẽ. Mười mấy người bọn họ vừa xông vào, lập tức bị bắn chết sáu người, ngay cả Long Yên Nguyệt cũng bị dính đạn trọng thương. Nếu như không phải được những viên cảnh sát còn lại liều mạng bảo vệ thì chỉ sợ cô nàng đến cả bệnh viện cũng không tới được. Bất quá, sau đó đội buôn thuốc phiện này đã bị Long Thiên Hữu dẫn theo hơn mười viên cảnh sát bao vây toàn diện, ngoại trừ tên đầu sỏ chạy thoát ra, toàn bộ những kẻ buôn lậu đều bị bắt. Sau khi lục soát, còn phát hiện ra năm trăm cân ma túy tinh khiết, trở thành vụ án lớn nhất, gây chấn động toàn thành phố Nam Thành.
Lâm Bắc Phàm sau khi nghe xong tin này, lập tức tức giận tới mặt đỏ tía tai, tức giận Long Yên Nguyệt làm việc lỗ mãng, cũng tức giận Tư Đồ Thụy Tuyết không có việc gì làm, lại đi làm xằng làm bậy, thổi phồng chân tướng sự thật, làm cho Long Yên Nguyệt làm ra chuyện thiếu suy nghĩ như vậy.
"Bắc Phàm, anh tới rồi!"
Lâm Bắc Phàm vừa về tới thành phố Nam Thành liền lập tức chạy tới bệnh viện, nhìn thấy Liễu Vi cùng Tư Đồ Thụy Tuyết, Nam Cung Vi, Y Đằng Thanh Tử, Tiểu Điền Anh Tử đều đang đứng đợi bên ngoài phòng mổ. Còn có Long Thiên Hữu mặt mày âm trầm cùng vợ của mình đứng một bên, bộ dáng như muốn giết người đến nơi, biết Lâm Bắc Phàm hắn tới cũng chẳng thèm liếc hắn một cái.
"Tình hình Tiểu Nguyệt thế nào rồi?"
Lâm Bắc Phàm vội vàng hỏi thăm
"Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt đang được phẫu thuật, còn chưa biết thế nào. Nhưng, nhưng bác sĩ trưởng bên trong đó nói, Tiểu Nguyệt bị một viên đạn bắn trúng cột sống, chỉ sợ nếu phẫu thuật thành công, vẫn lưu lại di chứng!"
Hai mắt Liễu Vi đã đỏ ửng, tựa như đã khóc rất nhiều. Nàng nghĩ tới Tiểu Nguyệt đang sống chết chưa biết, nước mắt lại tuôn ra, nhào vào lồng ngực đối phương, nhẹ nhàng khóc rấm rứt, hai bờ vai khẽ run rẩy.
Lâm Bắc Phàm đưa hai tay ôm chặt lấy Liễu Vi, nhìn về phía Tư Đồ Thụy Tuyết bên cạnh, cười lạnh nói: "Cô làm được lắm...."
Tư Đồ Thụy Tuyết cảm nhận được trên người đối phương đang toát ra một cỗ sát khí cường đại, phảng phất như muốn ăn tươi nuốt sống mình, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Nàng run run giọng kêu lên: "Cái này, cái này cũng không thể tránh tôi. Tôi chỉ bảo cô ấy đi tìm anh trai giúp tôi, ai biết được lại xảy ra chuyện như vậy. Anh, anh nói linh tinh gì vậy?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng sợ đến trắng bệch, vội vàng lùi đến bên cạnh Nam Cung Vi, đôi tay nhỏ nhắn vội vàng nắm chặt lấy bàn tay của đối phương, hy vọng có thể làm mình có thêm cảm giác an toàn.
"Không liên quan tới cô?"
Lâm Bắc Phàm ngửa đầu cười lớn một tiếng, nhưng sau khi ngừng lại, đôi mắt hắn đã trở nên đỏ ngầu, tựa như muốn xuất huyết ra vậy, tay phải hắn duỗi ra đã nắm lấy cổ đối phương, lạnh lẽo nói: "Tôi nói cho cô biết, nếu như Tiểu Nguyệt không sao cả, thì mọi chuyện coi như không có, nhưng nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì không may, tôi bắt cô đền mạng, nếu như sau này cô ấy không thể đi lại, tôi cũng phải đánh nát hai chân cô."
"A, anh, anh thả tôi ra, anh là tên hỗn đản, anh, anh làm ngạt thở!"
Tư Đồ Thụy Tuyết cảm giác được hô hấp của mình càng lúc càng khó khắn, đến một hơi cũng không được, thanh âm cũng trở nên hơi khàn đi, sắc mặt trắng bệch như tuyết, trong giọng nói còn mang theo cả sự run rẩy.
Tay phải Lâm Bắc Phàm chậm rãi giơ lên, làm cho hai chân đối phương cũng dần dần rời khỏi mắt đất, thanh âm của hắn đã trở nên lạnh lẽo đến cục điểm: "Tao mặc kệ bọn mày là Tư Đồ gia hay là Nam Cung gia chó má gì, nếu đắc tội người của tao, cho dù là đại la thần tiên, tao cũng phải giết sạch bọn mày, nếu có bản lĩnh ấy, thì bọn mày cứ đem hết sát thủ hay linh đánh thuê tới đây, tao đang muốn nhìn xem bọn mày còn có cái thủ đoạn gì nữa. Kim Bưu của Hồng Kông đã bị bọn tao biến thành một thằng vứt đi, hắn sẽ chính là kết cục của bọn mày!"
"Cái gì? Kim Bưu? Có liên quan tới các anh?" Nam Cung Vi sắc biến đột biến, thất thanh kêu lên.
Trên mặt Lâm Bắc Phàm lộ ra một nụ cười dữ tợn: "Một điểm cũng không sai, là bọn tao làm đó, nó bây giờ còn đang phải nằm trong bệnh viện, còn bọn tao lại thoải mái đứng ở đây? Tứ đại gia tộc? Trong mắt tao từ trước tới giờ, vẫn không đáng một xu!"
Tư Đồ Thụy Tuyết cảm giác được tính mạng của mình đã bắt đầu biến mất, hai gò mà trở nên đỏ rực, đến một chữ nàng cũng không thốt ra nổi, hai chân không ngừng giãy dụa đấu tranh, muốn khiến đối phương thả mình ra, nhưng lại cảm giác được sức lực của mình đang không ngừng biến mất.
Lâm Bắc Phàm vung tay phải lên, ném Tư Đồ Thụy Tuyết sang một bên, đến liếc mắt nhìn một cái cũng không thèm liếc, hừ lạnh một tiếng nói: "Mạng của mày tạm thời vẫn giữ lại cho mày, tao muốn chờ Tiểu Nguyệt ra khỏi phòng mổ rồi mới quyết định sẽ xử lý mày thế nào!"
Tư Đồ Thụy Tuyết ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm lấy cổ của mình, liên tục ho khan không ngừng. Cô nàng mặt mày sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đối phương, cảm giác đối phương phảng phất như đã biến một ác ma, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn tươi nuốt sống mình.
Một người đàn ông dám không để tứ đại gia tộc vào mắt, đây là một người đàn ông cường đại cỡ nào?
Nàng cảm giác được, tất cả mọi ưu thế của mình trước kia, ở trước mặt đối phương đều không chịu nổi một kích, gia tộc cường đại, võ công siêu phàm, dung mạo mỹ lệ, nhưng tất cả những thứ đó đều biến thành hư vô. Người ta chỉ cần phất tay một cái cũng có thể giết chết mình.
"Bắc Phàm, anh đừng quá lo lắng, cát nhân thiên tướng, Tiểu Nguyệt là người tốt như vậy, lão thiên gia làm sao có thể làm khó cô ấy được?"
Liễu Vi lúc này mới đi đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của đối phương, khẽ nói.
Lâm Bắc Phàm hít một hơi thật sau, đôi mắt lạnh lẽo quét về phía Tư Đồ Thụy Tuyết cùng Nam Cung Vi, sau đó mới ngồi xuống băng ghế bên cạnh. Hắn nhắm hai mắt lại, cảm giác được tim của mình đang đập với tốc độ nhanh hơn bình thường rất nhiều, từng đợt cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
Không biết bao lâu đã qua, ánh đèn trong phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng tắt.
Lâm Bắc Phàm đang ngồi trên băng ghế lập tức đứng bật dậy, vội vàng bước về phía cửa ra vào của phòng giải phẫu, vừa vặn thấy hai người y tá đẩy Long Yên Nguyệt từ bên trong đi ra ngoài, mà Long Yên Nguyệt vừa mới làm phẫu thuật xong, vẫn đang còn trong hôn mê, sắc mặt vẫn trắng bệch như trước, làm cho người ta cực kỳ đau lòng.
"Bác sĩ, cô ấy sao rồi?"
Lâm Bắc Phàm vội vàng hỏi thăm.
Vị bác sĩ trưởng hơn bốn mươi tuổi vừa từ trong phòng bước ra ngoài, nghe Lâm Bắc Phàm hỏi như vậy, hắn lắc đầu thở dài một hơi rồi nói: "Giải phẫu rất thành công, viên đạn cũng đã được lấy ra, nhưng mà viên đạn lại không may đi sâu vào cột sống, chỉ sợ sẽ khiến cô ấy sau này không thể đi lại được nữa. Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi!"
Toàn bộ mọi người sau khi nghe được câu này, đều trở nên xôn xao. Tuy trong lòng mỗi người đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống xấu nhất, nhưng vẫn khó có thể tiếp nhận được sự thật này.
Long Thiên Hữu cùng vợ của mình chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trực tiếp choáng váng ngã ra mặt đất.
Lâm Bắc Phàm hai mắt vô thần, phảng phất như trúng tà, liên tục lầm bẩm: "Không, không thể nào, đây không phải sự thật.... Phụt!" hắn không ngờ lại phun ra một ngụm máu, thân thể lảo đảo rồi cũng ngã xuống đất.
"Bắc Phàm, Bắc Phàm..." Liễu Vi sợ hãi tới mức mặt mũi trắng bệch, liên tục gọi tên đối phương.
Lâm Bắc Phàm rất may mắn đã trở thành người chung phòng bệnh với Long Yên Nguyệt, giường bệnh của hai người cũng chỉ cách nhau có hơn một mét, ngay cả nói chuyện cũng rất dễ dàng.
Thật ra thân thể hắn cũng chẳng có bệnh gì, chỉ là vừa rồi đã bị đả kích quá lớn, trong lúc nhất thời, huyết khí dâng lên mới dẫn tới hôn mê. Chỉ cần truyền nước dinh dưỡng một chút là có thể xuất viện. Sau khi hắn tỉnh lại, thấy mình không ngờ lại nằm trong phòng bệnh, còn đang cảm thấy kinh ngạc vạn phần, thật không ngờ vừa mới nghiêng đầu thì thấy Long Yên Nguyệt cũng tỉnh lại, đôi mắt đen nháy, to tròn cũng mang theo một chút ngạc nhiên nhìn hắn, phảng phất như vừa nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy. Hắn gãi gãi đầu, quơ quơ tay phải về phía đối phương, ngượng ngùng cười nói: "Này, em đã tỉnh rồi à?"
"Anh về Nam Thành từ khi nào vậy? Không phải anh đi thành phố Bắc Thành du lịch sao?"
Sắc mặt Long Yên Nguyệt vẫn có phần trắng nhợt, còn chưa khôi phục hoàn toàn, bất quá được nghĩ ngơi một lúc, khí lực bắt đầu khôi phục, nói chuyện cũng dễ dàng hơn.
"Anh vừa mới trở về thôi!"
Lâm Bắc Phàm có chút ngượng ngùng nói. Hắn đúng là đang xấu hổ, chẳng lẽ lại nói với cô nàng là vì cô nàng mà mình thổ huyết, sau đó bị ném vào trong bệnh viện.
"Anh làm sao lại nằm viện? Chẳng lẽ anh mặc bệnh gì sao?
Long Yên Nguyệt đối với hắn vẫn cực kỳ quan tâm.
"Cũng không có gì đáng ngại, chỉ là bệnh lặt vặt thôi!"
Lâm Bắc Phàm hai tay kê xuống đầu, thoải mái nhàn nhã nằm trên giường bệnh, lại nghĩ tới cảnh đối phương nửa đời còn lại phải ngồi trên xe lăn, trong lòng cũng cảm thấy từng đợt đau lòng, trong nội tâm thầm chửi bới lũ buôn thuốc phiện kia cả vạn lần.
"Bệnh lặt vặt?"
Long Yên Nguyệt còn chưa biết thương thế của mình, mặt mày hiếu kỳ nhìn đối phương, hình như từ khi mình gặp hắn tới giờ, hắn hình chưa bao giờ mắc bệnh gì, ngày nào cũng là sinh long hoạt hổ, phảng phất như Tiểu Cường vậy, vậy mà bây giờ hắn lại nằm trên giường bệnh, chẳng lẽ hắn xảy ra chuyện gì?
"Uhm, chỉ là chút bệnh lặt vặt thôi!"
Lâm Bắc Phàm nhẹ gật đầu, ra vẻ rất chắc chắn.
"Bệnh lặt vặt là bệnh gì thế?"
Long Yên Nguyệt truy hỏi một câu.
"Cái này, cái này.".... Lâm Bắc Phàm làm gì có cái bệnh tật nào? Vừa rồi bất quá chỉ là thuận miệng nói bừa một cái lí do thế thôi. Nào ngờ đối phương lại truy hỏi không tha như vậy. Hắn im lặng cả nửa ngày, cuối cùng mới khó khăn phun ra mấy chữ: "Phẫu thuật cắt bao quy đầu!"
"Hả?"
Long Yên Nguyệt há cái miệng nhỏ nhắn ra, lâm vào trạng thái ngây ngốc, nhưng chỉ qua mấy giây đồng hồ, hai gò má cô nàng lập tức đỏ ửng như bôi phấn. Từ ngữ rõ ràng như vậy, làm cho cô nàng cảm giác được trái tim nhỏ của mình đang liên tục đập loạn nhịp, trong đầu không ngừng hiện lên từ ngữ cùng cái bộ phận đại biểu cho nó, làm cho một thiếu nữ chưa trải qua chuyện đó như cô nàng, làm sao có thể không ngượng ngùng? Cô nàng gắt giọng: "Lưu manh vẫn là lưu mạnh, ngay cả mấy từ ngữ như vậy mà anh cũng nói ra được. Cứ nói giải phẫu là xong, nói rõ ràng ra làm gì?"
"Anh làm sao lại là lưu manh? Hình như là em truy hỏi anh mà!"
Lâm Bắc Phàm ra vẻ ta đây vô tội nói.
"Anh đúng là lưu mạnh!"
Long Yên Nguyệt cưỡng từ đoạt lý nói. Mình chỉ là lo lắng cho đối phương, mới hỏi thăm một chút, nào ngờ đối phương lại phun ra một câu như vậy? Lúc này cô nàng chỉ hận không thể đánh cho mặt đất nứt ra một cái khe, để mình chui vào. Lần này đúng là mất hết cả mặt mũi.
Lâm Bắc Phàm vắt chéo hai chân, nằm trên giường bệnh, bày ra một cái tư thế cực kỳ thoải mái, bắt đầu chém gió, ba hoa khoác lác với Long Yên Nguyệt, còn đem rất nhiều chuyện của hắc đạo xào nấu lại, thêm mắm thêm muối, kể cho đối phương nghe, quả thật nghe chẳng khác nào một tiểu thuyết võ hiệp hiện đại, khiến đối phương nghe mà đầu óc mù mịt, mơ hồ, chẳng hiểu đâu vào đâu.
Minh chủ võ lâm? Xã hội hiện đại bây giờ làm sao còn có minh chủ võ lâm? CÒn có cái gì mà ba mươi sáu môn phái, bảy mươi hai bang hội, thỉnh thoảng lại còn xuất hiện cái gì mà Cửu Âm chân kinh, Càn Khôn Đại Na Di thần công, đây đều là những thứ linh ta linh tinh gì vậy? Bất quá nhìn thấy đối phương đang ba hoa nhiệt tình, cũng không tiện quấy rầy đối phương, chỉ có thể cố gắng nghe tiếp, chỉ là đôi mắt to của cô nàng lại không ngừng ngắm tới ngắm lui về phía hông của đối phương, phảng phất như trẻ con nhìn thấy một món đồ chơi mới vậy.
Phẫu thuật cắt bao quy đầu? Không phải nói, nếu cái thứ đó quá dài sẽ ảnh hưởng tới chuyện đó sao? Như vậy làm sao hắn lại có thể có nhiều nữ nhân bên cạnh như vậy? Hơn nữa đều có quan hệ cực kỳ mập mờ với hắn, chẳng lẽ hắn là loại ngân thương mũi bọc sáp? Nhìn thì tốt mà không xài được? Cái này hình như không có khả năng? Những cô nàng kia làm sao có thể ở cùng một chỗ với một tên đàn ông như vậy được? Đây chẳng phải là thủ hoạt quả sao? (thủ hoạt quả là quả phụ thờ sống chồng, có chồng mà không được ấy ấy, he he). Vừa nghĩ đến cái từ "thủ hoạt quả", hai gò má của cô nàng không nhịn được lại đỏ ửng lên, trong nội tâm thầm khẽ phì một tiếng, cảm giác hình như thời gian mình cùng đối phương một chỗ càng dài thì mình càng trở nên hạ lưu.
Lâm Bắc Phàm nào biết trong đầu sao tai họa này đang nghĩ những thứ cổ quái gì? Hắn vẫn đang lảm nhảm, thao thao bất tuyệt những thứ linh ta linh tinh, chợt nhìn thấy Liễu Vi đẩy cửa phòng đi vào, vội vàng nở một nụ cười sáng lạn trên mặt: "Vi nhi, em đến rồi à!"
Đồng thời hướng về phía Liễu Vi liên tục nháy mắt ra hiệu, ý bảo đối phương đừng đem chuyện kia nói cho Long Yên Nguyệt, tránh khiến cho Long Yên Nguyệt thương tâm quá độ, phát sinh chuyện gì không hay.
Liễu Vi cũng từ trong ánh mắt của hắn, đọc được ý tứ đối phương, cho dù đối phương không nói, cô cũng sẽ cố gắng giấu diếm. Cô khẽ gật đầu: "Em vừa tới căn tin của bệnh viện dùng cơm trưa, tiện thể cũng muốn chuẩn bị thứ gì đó cho mọi người ăn trưa!"
Cô bước mấy bước tới trước mặt Long Yên Nguyệt, ôn nhu nói: "Tiểu Nguyệt, cuối cùng em cũng tỉnh lại, em cảm giác thân thể bây giờ thế nào? Sau này đừng có làm chuyện lỗ mãng như vậy nữa biết chưa? Em đúng là dọa chết bọn chị rồi!"
Long Yên Nguyệt nhún nhún vai, đang muốn cãi lại đối phương mấy câu, chợt trông thấy hai mắt đối phương đã đỏ ửng, rõ ràng là vừa khóc không lâu, tiếp đó xấu hổ lè lưỡi tinh nghịch nói: "Em cũng không ngờ cái bọn buôn thuốc phiện đó lại đông như vậy, lại còn tàng trữ nhiều súng như vậy. Nhưng mà chị Vi Vi, em cam đoan với chị, lần sau em tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa!"
Nàng bỗng nhiên khẽ nhúc nhích thân thể rồi lắc đầu nói: "Em cảm giác được, hai chân của mình phảng phất như không còn tồn tại nữa, một chút cảm giác cũng không có, chỉ sợ là hiệu quả của thuốc mê còn chưa hết!"
Lâm Bắc Phàm cùng Liễu Vi nghe Long Yên Nguyệt nói những lời này, trong lòng đều khẽ nhói đau, sắc mặt trong nháy mắt ảm đạm đi rất nhiều.
Lâm Bắc Phàm muốn không để đối phương nghi ngờ, vội cười nói: "Cái này cũng tốt mà, sau này nếu như em thích, anh có thể bế em đi toilet."
"Anh đi chết đi, anh đúng là đồ hạ lưu đáng chết!"
Hai gò má của Long Yên Nguyệt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, hận thể véo đối phương hai cái. Cái tên hỗn đãn này cũng quá ghê tởm đi, ngay cả câu như vậy cũng nói ra được, cái gì mà ôm mình đi tiểu tiện? Đây chẳng phải là đến bộ vị bí mật nhất của mình cũng bị hắn nhìn hết sao? Cái này làm sao có thể chú? Mặc dù trong lòng mình đã có hảo cảm với hắn hơn rất nhiều, nhưng bộ vị bí ẩn của của thiếu nữ, há lại có thể tùy tiện để người khác nhìn thấy? Cô nàng lại nghĩ tới đối phương khi dễ mình mấy lần, loại cảm giác mê ảo không tự chủ được lại dâng lên trong lòng, cảm giác thấy trong bụng có một ngọn lửa thiêu đốt, nơi đó tựa hồ cũng trở nên ẩm ướt, rất là khó chịu.
"Anh làm sao lại hạ lưu chứ? Anh hạ lưu nhưng cũng không bằng em phong lưu!" Lâm Bắc Phàm cố ý kêu lên
"Em làm sao lại phong lưu? Anh, anh nói rõ ràng cho em!" Long Yên Nguyệt tức tới thiếu chút nữa hộc máu. Mình là người nghiêm chỉnh như vậy, làm sao lại phong lưu được? Chẳng lẽ mình đã câu dẫn đàn ông khắp nơi sao? Vì đây là chuyện liên quan đến nguyên tắc cùng tôn nghiêm nên cô nàng tất nhiên muốn cãi cọ một phen.
"Em chỉ cần cơ thể trần truồng, xông vào tắm nước lạnh, là phong lưu!" Lâm Bắc Phàm bật cười. (chả hiểu gì luôn, nhưng tác giả viết vậy mình xin giữ nguyên),
"Anh, anh...." Long Yên Nguyệt tức tới gần như phát điên, thì ra đối ý tứ đối phương lại là như vậy, thật đúng là quá vô sỉ.
"Hai người đều nằm nghỉ ngơi đi. Hai người cũng thật là, lúc nào cũng như vậy, còn cãi qua cãi lại, không sợ người ta nhìn thấy chê cười à?"
Liễu Vi thấy hai người lúc này mà vẫn cãi cọ ầm ĩ, cũng nhịn không được đành mỉm cười can ngăn.
"Vi nhi, thân thể của anh không sao chứ?" Lâm Bắc Phàm cười hỏi.
"À, bác sĩ nói, thân thể của anh cũng không sao đâu, chỉ cần truyền dịch dinh dưỡng là được, chiều nay là có thể xuất viện!"
Liễu Vi nói lại nghĩ tới khoảng khắc khi đói phương hôn mê, ngã ra dất, cảm giác thấy thế giới của mình như trời đấy quay cuồng, thiếu chút nữa cũng muốn ngất xỉu, cho tận đến khi nghe thấy bác sĩ nói Lâm Bắc Phàm không có vấn đề gì cả, sự lo lắng trong lòng mới giảm bớt.
"Không phải chứ, anh còn tưởng có thể nằm thêm vài ngày!" Lâm Bắc Phàm mặt mày thất vọng nói.
"Đầu anh có phải có vấn đề không vậy? Chẳng lẽ anh lại thích ngửi cái mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện hay sao? Em đến một ngày còn không muốn ở lại đây!"
Long Yên Nguyệt thấy có cơ hội đả kích đối phương liền lập tức chụp lấy, không bao giờ bỏ qua, hơn nữa còn dẫn giải đạo lý rất rõ ràng.
"Còn không phải là anh muốn ở chung phòng bệnh với em sao?"
Lâm Bắc Phàm rất vô sỉ, thản nhiên giải thích: "Chẳng lẽ em không biết bây giờ phòng bệnh rất khan hiểm hả? Vạn nhất anh đi rồi, đổi là một thằng cha nào đó xấu trai, hơn nữa còn không biết xấu hổ, đi tiểu tiện ngay trước mặt em, hoặc là một số chuyện nào đó, em mới cảm thấy thoải mái sao?"
Long Yên Nguyệt sắc mặt khẽ trắng nhợt, liên tục xua tay nói: "Anh, anh đừng nói nữa, anh có ác tâm không vậy? Ngay cả chuyện như vậy mà cũng dám nói. Còn cái chuyện đi tiểu trước mặt phụ nữ, em xem cũng chỉ có nhân tài như anh mới có thể làm chuyện như vậy."
"Anh làm sao có thể làm chuyện như vậy chứ?"
Lâm Bắc Phàm lại bắt đầu ba hoa: "Bây giờ bệnh viện không còn phân chia làm phòng bệnh nam, nữ nữa rồi, cho nên tất cả đều là dùng chùng. Anh nghe người ta nói, trong một phòng bệnh, một thằng cha nào đó còn cởi sạch quần áo ngay trước mặt mấy nữ bệnh nhân, còn nói ngủ như vậy mới thoải mái, ngay cả chăn cũng không đắp!"
"Anh đừng nói nữa, anh muốn ở bao lâu thì ở, như thế đã được chưa?" Sắc mặt Long Yên Nguyệt đã xám ngắt.
"Thế mới đúng chứ!" Lâm Bắc Phàm hài lòng gật gật đầu rồi mới mỉm cười nói với Liễu Vi: "Vi nhi, anh muốn một cân thịt heo sủi cảo hành tây, còn muốn một con gà quay, thêm một xuất cơm hồi oa nhục nữa, à, tốt nhất là cho thêm một chút giấm!"
"Thùng nước gạo!" Long Yên Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn đối phương.
Lâm Bắc Phàm trợn trừng mắt, lại tiếp tục nói: "Tiểu Nguyệt vừa mới phẫu thuật xong, bây giờ vẫn còn đang trong thời kỳ dướng bệnh, không thể ăn quá nhiều được, em cứ mang cho cô ấy một cốc nước trắng là được!"
"Hả? Anh nói cái gì? Em đang đói đây!"
Long Yên Nguyệt thiếu chút nữa nhào tới, đánh cho Lâm Bắc Phàm một trận. Mấy ngày trước, vì giúp Tư Đồ Thụy Tuyết tìm anh trai của cô ta mà có thể nói là mình đi sớm về tối, ngay cả cơm cũng chỉ kịp ăn được một chút, bây giờ vừa mới phẫu thuật tối qua, bụng đã sớm trống rỗng, đừng nói là một chút cơm cho dù là cơm khê cũng ăn được hết. Nhưng cái tên hỗn đản này lại cho mình uống nước trắng? Đây không phải là muốn mình chết đói sao?
Liễu Vi vội vàng nói: "Tiểu Nguyệt, Bắc Phàm nói đúng đó. Em vừa mới được phẫu thuật xong, không thể ăn quá nhiều cơm, cũng không thể ăn thứ gì quá nhiều dầu mỡ. Để chị đi tìm cho em một ít cháo, như vậy mới dễ tiêu hóa!"
"Sặc, chị Vi Vi, cháo á? Em muốn ăn mộc tu nhục, còn muốn ăn thịt dê xủi cảo, em không muốn húp cháo đâu. Cái thứ đó một chút mùi vị cũng không có, chỉ nghĩ thôi cũng muốn ói ra hết rồi!"
Long Yên Nguyệt chu cái miệng nhỏ nhắn, đỏ thắm lên, có chút bất mãn nói.
"Cái này không thể được, những thứ đó quá nhiều dầu mỡ, không tốt cho thân thể em, chờ sau khi em xuất viện, em muốn ăn cái gì, chị sẽ đi mua cho em cái đó, như thế đã được chưa?"
Liễu Vi vội vàng an ủi đối phương.
"Cái này..." Long Yên Nguyệt nhìn bộ dáng cười đùa tí tửng của Lâm Bắc Phàm bên cạnh, trong lòng âm thầm tức mình, nhưng cũng chẳng có cách nào, ai bảo mình vừa mới phẫu thuật xong chứ? Nàng biết rõ tình trạng của mình, chỉ có thể ủy khuất nhẹ gật đầu.
Liễu Vi gật gật đầu, lại nhắc nhở hai người bọn Lâm Bắc Phàm mấy câu, đơn giản là bảo bọn họ đừng cãi nhau nữa, cuối cùng mới xoay người rời khỏi phòng bệnh, đi chuẩn bị bữa trưa cho hai người bọn họ.
Hai ngày này tuy Lâm Bắc Phàm đều ở thành phố Bắc Thành, nhưng vì dây dưa đến chuyện của Ngân Hồ bang nên cả ngày bận rộn, bây giờ được yên tĩnh trở lại, từng cơn buồn ngủ cứ thế kéo tới, rất nhanh chóng hắn đã tiến vào mộng đẹp. Trong giấc mơ, hắn nhìn thấy Liễu Vi, Long Yên Nguyệt, Mộc Tiểu Yêu, Chu Tĩnh Hàm, còn có cả Bạch Nhạc Huyên và Mục Nghiên Kỳ, sáu người ai cũng mặc áo tắm ba mảnh đi về phía mình. Dáng người gợi cảm tuyệt mỹ cùng bộ ngực căng tròn ngạo nghễ, còn có cặp mông cao ngất, tràn đầy tính đàn hồi, mềm mại. Cả sáu người đều đi tới xung quanh hắn, mùi hương thơm nhàn nhàn không ngừng chui vào lỗ mũi của hắn, làm hắn thoải mái đến nỗi thiếu chút nữa muốn tan ra.
Bà nội nói, 7p (7 play, cuộc chơi bảy người, hehe)? Hình như có chút khó khăn, bất quá đàn ông phải đối diện với khó khăn, không thể lùi bước, không phải sao?
Đang lúc Lâm Bắc Phàm chuẩn bị tiến công về phía các nàng thì bên cạnh truyền đến từng đợt tiếng gọi dồn dập, mạnh mẽ phá tan giấc mông đẹp đẽ của hắn. Hắn mở bừng mắt, quay phắt về phía tiếng gọi phát ra, rất khó chịu kêu lên: "Làm gì vậy?"
Hai gò má Long Yên Nguyệt có chút đỏ ửng, mặt mày nhăn nhó mở miệng nói: "Lâm Bắc Phàm, anh, anh giúp em một chuyện được không?"
"Hả? Chuyện gì?"
Lâm Bắc Phàm lúc này mới nhớ tới bên cạnh mình chính là Long Yên Nguyệt, ngữ khí trong nháy mắt ôn hòa hơn rất nhiều.
"Em, em muốn đi tiểu!"
Long Yên Nguyệt nói xong câu này, mắc cỡ đến nỗi muốn đập đầu vô gối chết luôn tức khắc.
Vừa rồi cái tên đại hỗn đản này còn nói bế mình đi tiểu tiện, ai ngờ chỉ mới có mười phút đồng hồ mà toàn bộ lời của hắn đã ứng nghiệm. Nhưng cũng chẳng còn cách nào cả, Liễu Vi vẫn chưa về, mà bây giờ lại đang là lúc y tá thay ca, không ai có thể giúp mình cả, chỉ có thẻ đem hi vọng cuối cùng cầu cứu đối phương.
"Em muốn đi tiểu?"
Lâm Bắc Phàm trừng to mắt, nhìn đối phương, miệng há hốc đến nỗi cái cắm suýt chút nữa rụng luôn xuống đất. Trong đầu hắn lập tức hiện lên hình ảnh một cảnh tượng rất mê hoặc, trong đó, hắn đang từng chút từng chút cởi quần lót của đối phương, sau đó nhìn thấy một cảnh tượng vô hạn.... .
← Ch. 432 | Ch. 434 → |