← Ch.446 | Ch.448 → |
Lâm Bắc Phàm nhìn Chu Tĩnh Hàm đã muốn hôn mê, trong lòng kịch liệt đau nhức không dùng lời nào để hình dung được. Trong đầu của hắn không ngừng không ngừng suy nghĩ về nàng.
Chu Tĩnh Hàm có rất nhiều phương diện giống với Liễu Vi, hai người đều có tính cách kiên cường bất khuất, vĩnh viễn không chịu thua ai, nhưng hai người bọn họ cũng có chút bất đồng, đầu tiên là Liễu Vi có một Kim Sắc Hải Ngạn khổng lồ, tài sản đạt tới hơn ngàn vạn, mà Chu Tĩnh Hàm lại phải bán thân vì mẫu thân mình bị bệnh, nếu như không phải là Lâm Bắc Phàm xuất hiện kịp thời mà nói, chỉ sợ tương lai của hai người đã đi về hai hướng bất đồng, một người càng kiên cường bất khuất, còn một người sẽ trở thành nữ nhân bán thân rơi vào vực sâu ngàn trượng.
Lâm Bắc Phàm hơi cúi người, yên lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, trên khuôn mặt của nàng vẫn còn vẻ sợ hại. Phảng phất như thời gian đã ngừng lại ở trong khoảnh khắc này. Hắn gắt gao cắn chặt hàm răng, chân mày hơi nhíu lại, trong ánh mắt lóe ra một đạo hàn quang.
Mặc dù Lâm Bắc Phàm đã làm qua một số chuyện hèn hạ. Nhưng mà cũng chưa bao giờ ra tay tàn nhẫn với nữ nhân. Ngoại trừ hai người Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết, nhưng cũng là do hắn bị hai nàng chọc giận. Hắn cảm giác được chuyện này như đã đánh một bạt tay lên mặt mình, làm cho lửa giận trong đáy lòng hắn triệt để phun trào.
Đối phương đối đãi với nữ nhân của mình như vậy, đó không phải là khiêu khích mình sao?
Lâm Bắc Phàm gắt gao nắm chặt hai tay làm phát ra tiếng "Răng rắc!"
Tiếng vang rất thanh thúy, sắc mặt của hắn trở nên cực kỳ âm trầm, thấp giọng tự nhủ: "Tụi mày dám đánh Tĩnh Hàm thành bộ dạng này, tao sẽ gỡ hết các đầu xương cốt của tụi mày xuống." Long Yên Nguyệt, Tư Đồ Thụy Tuyết, Nam Cung Vi, Y Đằng Thanh Tử và Tiểu Điền Anh Tử đều cảm giác được trên người hắn bạo phát ra một cỗ sát khí kinh người, làm cho hô hấp của các nàng cũng phải dồn dập, sắc mặt đều có chút trắng bệch, trong nội tâm không khỏi nảy lên một cỗ hàn khí, nhưng khi các nàng nhìn thấy Chu Tĩnh Hàm bị thương như vậy, liền phẫn nộ cực độ, hận không thể đem bọn Nhị Thế Tổ xé thành tám mảnh, báo thù cho Tĩnh Hàm.
Năm người các nàng tuy đều là nữ hài tử, nhưng bình thường đều kiêu ngạo tới cực điểm, bất kể thân là phân cục cục trưởng Long Yên Nguyệt, cho tới Tư Đồ Thụy Tuyết của Tư Đồ gia tộc, Nam Cung Vi của Nam Cung gia tộc cũng chỉ có các nàng khi dễ người khác, chứ có khi nào lại để người khác khi dễ người một nhà?
Long Yên Nguyệt nổi giận đùng đùng kêu lên: "Bọn mày, bọn mày thật càn rỡ, em sẽ gọi điện thoại, để bắt bọn chúng lại, để cho chúng biết sự lợi hại của em!...... Ôi chao..." Vốn nàng bị Lâm Bắc Phàm đặt ở trên ghế, nhưng bởi vì kích động, làm cho thân thể không thể thăng bằng, liền ngã cắm đầu xuống mặt đất, làm cho vài nữ tử khác vội vàng ôm lấy nàng.
"Đúng vậy, những người này lại làm ra những chuyện không bằng loại cầm thú như vậy, quả thật là bại hoại trong số bại hoại, nếu để chúng sống trên thế giới, chẳng phải sẽ gây tại họa cho thế giới sao?"
Tư Đồ Thụy Tuyết vì muốn cảm tạ Lâm Bắc Phàm về chuyện ca ca mình, lập tức phụ họa, đồng thời móc điện thoại di động của mình ra, chuẩn bị gọi dãy số kêu người trong nhà, phái người đến, để cho bọn này biết trời cao đất rộng và có thêm chút điểm nhan sắc.
Nam Cung Vi yên lặng gật đầu, xem ra hoàn toàn đồng ý với quan điểm của Tư Đồ Thụy Tuyết.
Bằng vào bổn sự của Tư Đồ gia tộc, muốn đối phó với bọn Nhị Thế Tổ, vẫn là thừa sức.
Y Đằng Thanh Tử cũng âm trầm, hừ nhẹ nói: "Nếu như thiếu nhân thủ, Nhật Chi Lưu chúng ta cũng có thể trong vòng một ngày, triệu tập ba trăm hảo thủ đến Nam Thành, cam đoan đem mấy tên bại hoại này giết chết không chừa một ai."
Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng hôn lên đôi môi thơm của Chu Tĩnh Hàm, chậm rãi đứng dậy, nói: "Chuyện này không có quan hệ với các em, nàng là nữ nhân của anh, chuyện này hẳn là do anh giải quyết."
"Anh....."
Long Yên Nguyệt bị chọc giận đến trợn trắng mắt, sao nàng không biết hàm nghĩa giải quyết của đối phương là gì? Nhưng nếu để hắn giải quyết mà nói, chỉ sợ lại đắc tội với nhiều người nữa.
Nàng suy nghĩ một chút, rồi ương ngạnh nói: "Đây là án hình sự, em sao không thể ra tay? Cho nên chuyện này hẳn là giao cho cảnh sát bên em xử lý."
"Em bây giờ là người bệnh, không có khả năng trở về đơn vị, sao có thể nói bốn chữ cảnh sát bên em?" Lâm Bắc Phàm hỏi lại một câu.
"Chuyện này....."
Long Yên Nguyệt nhất thời bị hắn nói làm á khẩu không trả lời được, bây giờ minh đang trong lúc nghỉ phép, không có bất kỳ quyền lợi chỉ huy cảnh sát khác đến, đương nhiên, nếu như mời cha nàng mở lời, lại là một chuyến khác.
"Chuyên này để cho Tư Đồ gia tộc em đi." Tư Đồ Thụy Tuyết vội vàng nói.
"Chuyện này không có quan hệ với em, không cần nhà em ra tay."
Trong ánh mắt của Lâm Bắc Phàm lóe ra một đạo quang mang kiên định, phảng phất như Tư Đồ gia tộc trong mắt hắn như một a miêu a cẩu vậy.
"Anh...." Tư Đồ Thụy Tuyết bị chọc giận cơ hồ muốn thổ huyết. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy ca ca mình, tâm tình đã thoải mái hơn lúc bình thường mà nói, nàng nhất định đã hung hăng giáo huấn đối phương vài cái, cho hắn biết sự lợi hại của mình.
Tiểu Điền Anh Tử đang muốn mở miệng nói chuyện, đã bị Y Đằng Thanh Tử ngăn lại, khẽ lắc đầu.
Ngay cả hảo ý của bằng hữu ở Trung Quốc đối phương còn có thể cự tuyệt, huống chi là hai người ở đảo quốc như các nàng. Nàng rất không nguyện ý phát sinh bất luận tranh chấp gì với Lâm Bắc Phàm.
"Tụi mày, tụi mày là bọn hỗn đãn, tao sẽ không bỏ qua cho tụi mày...."
Chu Tĩnh Hàm đột nhiên phát ra thanh âm tức giận, hai bàn tay nhỏ bé không bị khống chế đánh lung tung, tựa hồ trong cơn ác mộng nàng đang nhớ đến tình cảnh đó, đối mặt với khiêu khích và ẩu đả cùng bọn Nhị Thế Tổ, nàng không có chút lùi bước, cũng không có đầu hàng.
Lâm Bắc Phàm hít một hơi thật sâu, tận lực hòa hoãn tâm tình của mình lại, hắn duỗi hai tay ra, ôm Chu Tĩnh Hàm vào trong ngực, ôn nhu nói: "Tĩnh Hãm, em đã không có việc gì rồi, bây giờ em đã an toàn, em không sao đâu...."
Có lẽ những lời nói này của hắn đã tạo ra tác dụng không nhỏ, tâm tình của Chu Tĩnh Hàm cũng dần dần hòa hoãn rất nhiều, nàng lại đi vào mông đẹp.
Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng đặt Chu Tĩnh Hàm lên giường, cầm lấy tấm chăn bên cạnh, đắp lại cho nàng, sau đó mới xoay người lại rời khỏi phòng bệnh, hỏi một người bác sĩ trung niên hơn ba mươi tuổi.
"Thương thế của Tĩnh Hàm sao rồi?"
Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm có chút khó coi, thanh âm cũng có chút khàn khàn lại.
Người bác sĩ trung niên kia trong khoảng thời gian này cơ hồ mỗi ngày đều thấy Lâm Bắc Phàm xuất hiện trong bệnh viện, cũng biết đối phương là bạn tốt của Trương Minh Thắng, thân phận không bình thường, là một người không thể đắc tội, liền vội vàng giải thích: "Lâm tiên sinh, ngài yên tâm đi, thương thế của Chu tiểu thư mặc dù thoạt nhìn rất nghiêm trọng, nhưng trên thực tế cũng không có trở ngại gì, không bị thương tổn đến gân cốt, chỉ cần uống thuốc, mấy ngày nữa sẽ tốt lên. Nhưng mà những tên hỗn đãn này cũng thật ghê tởm, một tiểu thư xinh đẹp như vậy mà bọn chúng cũng hạ thủ được."
Lâm Bắc Phàm cắn chặt răng, lấy một xấp tiền trong túi ra, kín đáo đưa cho người bác sĩ này, sau đó mới đi ra phía ngoài, vứt lại cho hắn một câu: "Dùng tất cả dược liệu tốt nhất, tôi muốn nàng nhanh chóng khôi phục."
Người bác sĩ kia cúi đầu, ngơ ngác nhìn xấp tiền trong tay, lại nhìn nhìn bóng lưng của Lâm Bắc Phàm, không biết có tư vị gì.
Lâm Bắc Phàm vừa ra khỏi bệnh viện, liền nhận được điện thoại của Trương Minh Thắng, hắn vội vàng bắt máy, hỏi: "Có biết rõ hết thân phận của những người đó không?"
Trương Minh Thắng ở đầu dây bên kia vạn phần kinh ngạc kêu lên: "Lão đại, đúng là oan gia ngõ hẹp mà, xen ra lần này vận khí của chúng ta thật sự không kém, anh đoán xem những tên tiểu tử này là ai?"
"Là ai?"
Lâm Bắc Phàm không thoải mái hỏi.
Trương Minh Thắng nghe được lời nói của Lâm Bắc Phàm có tia bất mãn, liền vội vàng nói: "Lão đại, những người này đến từ Hương Cảng Hồng Kông, hơn nữa còn có quan hệ rất mật thiết với Kim gia ở Hương Cảng Hồng Kông.
"Sao? Kim gia?"
Lâm Bắc Phàm cũng ngẩn ra, không ngờ những người này lại dính dáng đến Kim gia.
"Đúng vậy, lão đại, nghe nói thời gian trước quốc gia đã động thủ với Kim gia, mặc dù không có không chiêng giống trống đối phó bọn họ, nhưng mà ở rất nhiều phương diện đã tiến hành lập ra chính sách hạn chế bọn họ, mặc dù thời gian không dài, nhưng phương diện kinh tế của Kim gia đã nhận phải sự ngăn cản rất lớn, tổn thất thảm trọng, cho nên gia chủ Kim Phong của Kim gia đã phái một số đệ tử và người người của Kim gia chạy trốn về nội địa, hy vọng đông sơn tái khởi, ai biết được bọn tiểu tử này lại đi vào Nam Thành, còn biểu hiện kiêu ngạo như vậy, không để người Nam Thành chúng ta vào trong mắt, lần này gặp phải chúng ta, anh nói chúng ta nên giáo huấn chúng như thế nào?"
Hai mắt Lâm Bắc Phàm bắn ra hàn quang mãnh liệt, hắn cười lạnh: "Kim gia? Xem ra thù hận với Kim gia nói một hai câu cũng không thể giải quyết hết, đã như vậy, chúng ta liền giúp Kim gia một nhát để trừ cỏ tận gốc, để bọn chúng biến mất vĩnh viễn."
Trương Minh Thắng thập phần không ưu Kim gia, dù sao ở chuyện phát sinh ở kinh thành hết thảy đều rõ mồn một trước mắt, hơn nữa về sau Kim gia lại phái rất nhiều sát thủ đánh lén bọn họ, làm cho hắn và Lâm Bắc Phàm nhiều lần thiếu chút nữa đã mệnh tang tại chỗ, bây giờ nghe được ra tay với bọn Nhị Thế Tổ này, hắn tự nhiên sẽ không phản đối, lớn tiếng nói: "Lão đại, tôi sớm đã thấy bọn tiểu tử này không vừa mắt, anh nói đi, chúng ta cho chúng điểm nhan sắc như thế nào? Tôi nghe lời anh, dù sao Nam Thành là đất của chúng ta, vài tên ở Hương Cảng, sao có thể đủ làm đối thủ chúng ta?"
Lâm Bắc Phàm trầm tư một hồi, chậm rãi nói: "Bây giờ cậu chạy tới bệnh viện, chúng ta hợp kế."
"Vâng, lão đại."
Trương Minh Thắng gật nhẹ đầu.
Lâm Bắc Phàm cúp điện thoại xong, hai tay chắp sau lưng, hai mắt trở nên thâm thúy u ám, nhìn chăm chú vào ngã tư đường cách đó không xa
← Ch. 446 | Ch. 448 → |