Vay nóng Tinvay

Truyện:Lãng Tích Hương Đô - Chương 465

Lãng Tích Hương Đô
Trọn bộ 525 chương
Chương 465: Chụp lén
0.00
(0 votes)


Chương (1-525)

Siêu sale Shopee


Cả Bạch Nhạc Huyên cùng Mộ Nghiên Kỳ đều kinh ngạc ngây người, các nàng chỉ tùy tiện đùa một chút, không ngờ đối phương lại khuất phục ngay. Hai nàng vì thế liền vội đến vỗ vai đối phương, Bạch Nhạc Huyên Nhẹ giọng nói: "Cam Điềm, thật là xin lỗi, vừa rồi chúng tôi chỉ nói đùa thôi, cô đứng để trong lòng, chúng tôi không bắt buộc gì cô đâu!"

Mộ Nghiên Kỳ cũng vội vàng phụ họa nói: "Đúng vậy, Bắc Phàm vừa rồi nói giỡn với cô thôi, cô đừng để trong lòng!"

"A? Các cô vừa rồi là nói đùa ư, không phải muốn tôi thật sự làm vợ bé hắn ư?" Hai mắt Cam Điềm đẫm lệ hỏi.

"Hic, chuyện này, nếu như cô thật sự thích tên hỗn đản đó, lại không muốn làm vợ bé của hắn, chuyện này chúng tôi cũng không có biện pháp gì cả, chúng tôi cũng không phải vợ hắn, làm sao có quyền mà quản chuyện của hắn chứ?" Bạch Nhạc Huyên mỉm cười nói.

"Tôi, tôi mới không thích hắn đó!" Cam Điềm hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, nhưng nghĩ đến mình và đối phương đã phát sinh một số chuyện, tâm hồn thiếu nữ không nhịn được nhảy loạn lên, lại chưa cần nói đến mình đã nhìn thấy đối phương trần truồng rồi, lại còn là lần đầu tiên trong hiện thực nhìn thấy "cái vật cứng" kia nữa.

"Không thích hắn? Vậy sao ở trước mặt tôi cô lại khen hắn?" Bạch Nhạc Huyên ranh mãnh nói.

"Chị Bạch!" Cam Điềm gắt giọng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.

"Ài, cứ tưởng là nhận thêm được một cô vợ bé nữa, xem ra là hỏng kế hoạch rồi!" Lâm Bắc Phàm ở bên cạnh giả vờ khóc lóc than vãn.

"Anh tạm thời ở đó đi, có hai người chúng em ở với anh rồi, anh còn thấy không đủ sao?" Bạch Nhạc Huyên hờn rỗi nói.

......

Ban đêm.

Lâm Bắc Phàm Nhìn thấy Mộ Nghiên Kỳ lấy được tài liệu tương đối về Chu Hải Lệ, hắn Nhịn không được mà âm thầm sợ hãi than: "Bổn sự của nữ nhân dâm đãng này cũng lớn thật, mới xuất đạo chứng năm năm, vậy mà lại truyền đến chuyện xấu với mười ban am nhân, trong đó còn có cả lão già hơn năm mươi tuổi, thật không biết là cô ta ca hát hay là bán "thịt" nữa, loại trình độ này đúng là nhất lưu rồi!"

Mộ Nghiên Kỳ đi đến bên cạnh hắn, nàng mở ra hai tay, nhẹ nhàng ôm cổ hắn, cả người dính sát vào lưng hắn, dùng bộ ngực lớn của mình nhẹ nhàng ma sát với hắn, sau đó lại nhẹ nhàng cắn tai đối phương, phát ra thanh âm mị hoặc nói: "Bắc Phàm, anh chuẩn bị làm thế nào? Nữ nhân như cô ta, cho dù có biến mất cũng không ai nói gì đâu!"

"Chúng ta độc ác đến thế sao?" Lâm Bắc Phàm hỏi lại một câu.

"Cô ta khi dễ Nhạc Huyên, nhất định phải chết!"

Khẩu khí nói chuyện của Mộ Nghiên Kỳ trước vẫn như vậy, hóa ra thói quen của nàng vẫn không đổi, đối với nàng mà nói, ngoài Lâm Bắc Phàm ra, tính mạng những người khác đều không đáng giá.

Lâm Bắc Phàm bị nàng ma sát khiến dục hỏa bừng lên, hắn thiếu chút nữa đã biến thành sói đói rồi. Hắn vội vàng ép dục hỏa lại trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Em có biết địa chỉ hiện giờ Chu Hải Lệ đang ở không?"

"Ồ, căn cứ theo tư liệu mới nhất, cô ta hiện tại ở thành phố Nam Tân, Đông Hải, cách thành phố Nam Bình không xa, nếu như ngồi xe đi nhanh mà nói thì chỉ khoảng một giờ là tới. Nghe nói chỗ đó cô ta có một tình nhân, tên là Lương Hải Bằng thì phải, có vẻ là một tổng giám đốc công ty gì đó, trong tay có chút tiền!" Mộ Nghiên Kỳ vội vàng nói.

"Đã như vậy, chúng ta đi Nam Tân xem cô ả Chu Hải Lệ này xem, hy vọng cô ả cho chúng ta một ít kinh hỉ thú vị." Khóe miệng Lâm Bắc Phàm khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ mặt rất tà ác.

Hơn 10" sau, Lâm Bắc Phàm mượn của Bạch Nhạc Huyên một chiếc xe thể thao Porsche mới tinh, rồi cùng Mộ Nghiên Kỳ nhanh chóng lao xe vút đi.

Bóng đêm mênh mông, chiếc xe Porsche màu hồn của bọn họ vút đi, xuyên qua màn đêm yên tĩnh.

Bình thường Mộ Nghiên Kỳ cũng thường xuyên chấp hành nhiệm vụ, không chỉ những thành phố trong nước, mà cả một số thành phố lớn ở nước ngoài nàng cũng hiểu rất rõ, đây chính là yêu cầu cơ bản đối với từng thành viên của tổ hành động, nếu ngay cả điều này cũng không làm được thì dứt khoát đừng lăn lộn trong tổ hành động đặc biệt nữa.

Nàng một bên thì chỉ đường cho Lâm Bắc Phàm, tay thì cũng không yên phận thỉnh thoảng lướt Nhẹ qua "tiểu đệ" của hắn, đôi mắt đầy vẻ mê ly, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu lên, như là đang làm nũng với hắn vậy, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng rên rỉ mê hôn, khiến khó ai kìm lòng được.

Toàn thân Lâm Bắc Phàm khẽ run lên, thiếu chút nữa thì đụng vào hàng phân cách.

Cô nàng này cũng quá nôn nóng đi? Không phải là muốn cùng mình "dã chiến" ngay trên xe lúc đang chạy chứ?

Ngay khi hắn vừa nghĩ đến việc này, Mộ Nghiên Kỳ cũng đã cởi áo ngoài ra, dần dần làm lộ ra thân thể mê người uyển chuyển của nàng, dưới áNh trăng chiếu sáng khiến nàng càng thêm yêu mị hấp dẫn, phảng phất như yêu nữ chuyên môn hấp thu dương khí của nam nhân vậy.

"Hic!" Lâm Bắc Phàm cố gắng nuốt nước bọt, làm "chuyện đó" trên đường cao tốc? Quả thật là siêu kích thích.

Mười ngón tay liNh họat của Mộ Nghiên Kỳ NhaNh chóng cởi bỏ thắt lưng của Lâm Bắc Phàm, sau đó nhẹ nhàng kéo quần xuống, hai tay nàng sau đó ôm lấy cổ hắn, rồi chậm rãi ngồi xuống...

Loại chuyện này so với yêu đương vụng trộm còn kích thích hơn đến mấy chục lần, vì thế hai người cũng không kiên trì được lâu mà rất NhaNh liền tới đỉNh, trong xe thể thao ngoài tiếng thở hổn hển của hai người thì cũng không còn âm thàNh nào khác.

Hai tay Lâm Bắc Phàm nắm chặt tay lái, khuôn mặt đỏ lên, vẻ mặt đầy thỏa mãn, sau đó hắn Nhìn Mộ Nghiên Kỳ vẻ mặt thỏa mãn đang ôm eo mình, cười lắc đầu: "Xem ra anh thật không lên kêu em đi cùng, em rõ ràng là muốn cái mạng già của anh mà, hôm nay mới có nửa ngày, em "làm" anh đến sáu lần, nếu lại thêm mấy lần nữa, anh không mệt chết mới là lạ đó!"

Mộ Nghiên Kỳ thật vất vả mới khôi phục được chút khí lực, nàng cười tủm tỉm nói: "Em chính là muốn anh mệt chết, cho anh sau này cứ hái hoa bên ngoài, nữ nhân càng lúc càng nhiều, em xem anh sẽ ứng phó thế nào!"

"Nếu các nàng mỗi người đều yêu cầu vô độ giống như em, vậy anh không phải bị các em "Nhún" chết cũng khó!" Lâm Bắc Phàm cười khổ nói.

"Hihihi..." Mộ Nghiên Kỳ ôm cổ hắn, sau đó hung hăng hôn môi một trận.

...........

Nửa giờ sau, hai người rút cục đã tới Nam Tân, hơn nữa dừng xe cách một biệt thự khá lớn, rồi hai người từ trong xe đi ra.

"Đây chính là biệt thự của Lương Hải Bằng?" Lâm Bắc Phàm Nhìn thoáng qua biệt thự ở xa xa, dò hỏi.

"Căn cứ theo tư liệu bọn em ghi lại, thì đúng là như vậy, hơn nữa Chu Hải Lệ mỗi lần đền Nam Tân thì đều ở cùng hắn vài ngày, theo lý mà nói, cô ả nhất định ở trong này, đương nhiên là trừ tìNh huống đặc thù!" Mộ Nghiên Kỳ vừa được Lâm Bắc Phàm làm dịu nên khuôn mặt vẫn còn đang đỏ hồng quyến rũ, tiNh thân rất hăng hái, ngay cả nói chuyện cũng tăng thêm vài phần hấp dẫn.

"Đã như vậy, chúng ta cũng vào đây xem sao!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười, kéo tay nàng chạy như điên về phía biệt thự, chẳng qua là hai người công phu đều không kém, vì thế tốc độ mặc dù NhaNh nhưng cũng không phát ra thaNh âm nào.

Căn biệt thự của Lương Hải Bằng cũng có thể nói là bảo vệ sâm nghiêm, bảo vệ bên ngoài thì có khoảng hơn 30 tên, còn đang ẩn cũng có đến 20 tên nữa, ngoài cửa thì nuôi 6 con chó ngao Tây Tạng lớn, trong biệt thự cũng có rất nhiều máy quay giám sát, có thể nói là còn sâm nghiêm hơn hoàng cung thời xưa nữa, nhưng cái này chỉ là đối với người thường, còn cao thủ như Lâm Bắc Phàm và Mộ Nghiên Kỳ thì căn bản là họ không quan tâm.

Hai người như hai con báo lặng lặng di chuyển trong đêm, động tác mau lẹ, còn xảo diệu tránh né đám bảo vệ và máy quay, thuận lợi tiến vào bên trong tòa biệt thự.

Cả biệt thự trang hoàng rất hoa lệ, trang trí đều là hàng nước ngoài, tùy tiện đều là đồ giá trên mười vạn, hơn nữa sàn Nhà cũng được lát thuần bằng đá cẩm thạch bóng loáng, có thể trượt patin bên trên cũng được, hơn nữa những đồ dùng này nếu không phải là hàng hiệu Trung Quốc thì cũng là hàng hiệu nước ngoài, tuy không thể nói là tòa biệt thự của Lương Hải Bằng làm tòan bằng vàng ròng, nhưng có lẽ cũng không kém nhiều lắm.

"Thật không ngờ tên Lương Hải Bằng này cũng thật hủ bại, bọn em có thời gian thì phải người điều tra hắn một chút, khẳng định có thể tra ra hành vi trốn thuế!" Lâm Bắc Phàm tà ác đưa ra chủ ý cho Mộ Nghiên Kỳ, tuy Lương Hải Bằng trốn thuế là thật hay giả không biết, nhưng mà thế gian này có mèo nào chê mỡ, Lương Hải Bằng lại là tổng giám đốc, tất nhiên là có chuyện không thể để người khác biết rồi, một khi cục thuế đến tra xét, nhất định sẽ làm chuyện Nhỏ hóa lớn, khiến Lương Hải Bằng nếm không ít khổ đây.

"Anh nói không sai chút nào, thật sự phải tra xét hắn cẩn thận mới được!" Mộ Nghiên Kỳ nhẹ nhàng gật đầu khẳng định.

Mồ hôi của Lâm Bắc Phàm điên cuồng rơi xuống, tác phong của cô nàng này đúng là quá mạnh mẽ, mình chỉ tùy tiện nói thế, nàng ta lại tưởng thật ngay, chẳng qua cũng không sao, tổ hành động đặc biệt ngòai chấp hành nhiệm vụ đặc thù ở nước ngoài ra thì cũng quản chế cả những nhân viên làm việc không hợp pháp trong nước, hoặc là thương nhân làm ăn bất hợp pháp, những người đó đối với tổ hành động đặc biệt đều rất kinh sợ.

Hai người rón rén đi lên lầu hai của biệt thự, cũng may là Lương Hải Bằng sợ những hộ vệ của mình quấy nhiễu chuyện tốt nên dứt khoát đuổi hết ra ngoài biệt thự, khiến trong biệt thự chỉ còn lại hắn và Chu Hải Lệ.

"Ư...ư...hảo ca ca, anh thật tuyệt...em...em sướng chết mất..."

Hai người vừa mới lên tới lầu hai của biệt thự, chợt từ trong một căn phòng truyền đến những tiếng rên rỉ khiến người ta sôi máu, hai người đều nhìn nhau, trên mặt hiện lên nụ cười cổ quái.

Vốn tưởng còn phải mất chút thời gian đi tìm, không ngờ nhanh như thế họ đã "tìm" ra rồi.

Hai người nhẹ nhàng đi theo đến nơi phát sinh âm thanh, thật không ngờ là phòng đó còn không thèm đóng cửa, có lẽ Chu Hải Lệ và Lương Hải Bằng không nghĩ là đêm còn có người đi vào, vì thế mới không thèm kiêng nể gì cả.

Trong phòng lúc này, hai thân thể trắng bóng đang quấn lấy nhau trên dường, chuyển động của pít-tông rất nhịp nhàng, mà cô ả Chu Hải Lệ kia đang ngồi chồm hỗm trên giường, da thịt trắng bóc cùng thân thể lộ ra trong không khí, hơn nữa cô ả quá hăng say đang ngửa đầu nhìn trần, phát ra những tiếng rên rỉ sung sướng, còn người trung niên bên dưới cũng điên cuồng vận động, còn phát ra những tiếng thở dốc rất vất vả....

Lâm Bắc Phàm có chút vui mừng, xem ra cũng không cần mình động thủ nữa. Hắn nhẹ nhàng lấy cameras ra, nhanh chóng quay lại những thước phim "phòng the một phút rưỡi" kia, hình ảnh rất sắc nét, chỉ cần người ta liếc mắt là nhận ra diễn viên chính, hắn quay nghệ thuật đến nỗi phim AV của Đảo quốc còn chuẩn hơn gấp mấy chục lần.

Chu Hải Lệ, cô không phải rất dâm đãng sao? Tôi ngày mai sẽ khiến cho cô dâm đãng hơn nữa. Lâm Bắc Phàm cũng không ngờ được hanh động lại đơn giản thuận lợi như vậy, hắn trước còn tưởng là phải bắt hai người kia trước, sau đó cho họ "nhai" Viagra hoặc là các loại "kích thích", như vậy mới quay phim họ rồi chụp cả ảnh nude, có ai ngờ được hai người này lại sớm kìm nén không nổi mà "chiến" luôn từ lúc nào rồi.

Ngày hôm sau, tất cả các trang mạng cả nước đều có tin bài về vụ ảnh chăn gối của Chu Hải Lệ và Lương Hải Bằng bị lộ, số lượng rất nhiều, có đến tận sáu bảy mươi tấm, hơn nữa hình ảnh tươi sáng, liếc mắt là nhận ra diễn viên, hơn nữa những bức ánh này góc sáng tối chuẩn xác, như do nghê thuật ra chụp lấy thật cẩn thận mà đầy tự nhiên, vì thế trên nhanh chóng đầy ngập, khắp nơi đều "uống trà chém gió" về chuyện này.

Chuyện này so với các lần trước đây đều khác nhau về bản chất, nếu là trước đây, quốc gia nhất định sẽ nghiêm khắc xử lý, cấm truyền bá những thứ ảnh này, nhưng mà lần này quốc gia lại chỉ có những hành động gia công lại ảnh, che đi một số bộ phận, mặt cùng một số thứ thú vị khác, còn lại thì giữ nguyên, cũng không xóa những ảnh này đi.

Đây chính là thủ đoạn tranh thủ của Lý tham mưu trưởng, dựa theo lời hắn mà nói, nhưng đại minh tinh này thật quá phóng đãng, không còn thuốc chưa nữa, nếu các nàng đã muốn dâm đãng đến thế, vậy thì để cho các nàng lần đầu tiên lộ diện đi.

Dưới hành động âm thầm làm ngơ của quốc gia, những ảnh chụp này ngắn ngủi chỉ trong nửa ngày đã oanh động cả Trung Quốc và những quốc gia xung quanh, mà Chu Hải Lệ cũng trở thanh cô nàng dâm đãng "ai cũng có thể làm chống", còn tình nhân của cô ả là Lương Hải Bằng thì ngay hôm sau cũng bị cục thuế điều tra, hắn bị tra ra là trốn lậu thế khoảng 3 tỉ nhân dân tệ, hơn nữa đại bộ phận tài sản đều liên quan, vì thế hắn đang chờ chịu sự giải quyết của pháp luật.

Chu Hải Lệ sau khi thấy những tin này, thiếu chút nữa điên mất.

Thanh danh của cô ả bình thường cũng không tốt lành gì, thường xuyên có những chuyện khiến người ta gai mắt, hiện giờ thanh danh lại càng như mặt trời về tây, càng ngày càng hạ thấp, vốn có nơi trước muốn mời cô ả đóng một bộ phim truyền hình, nay thì lại nói đã chọn được người khác, mời cô ả chờ làm phần sau, có một số nơi vốn mới ả chụp quảng cáo, nay lại nói đã tìm được người phát ngôn khác, không cần người có danh tiếng thấp như Chu Hải Lệl nữa. Những cái này đều khiến Chu Hải Lệ cảm thấy bị áp lực, cô ả liên tục tham dự các buổi họp báo, tuyên bố những bức ảnh đó là ảnh ghép, đó không phải là sự thật, nhưng những bức ảnh đỏ lại đồng thời xuất hiện trên những website nổi tiếng của Trung Quốc, hơn nữa những tấm ảnh đều rất chân thật, sao có thể là ghép được? Thành ra những lời nói của ả đều không có tác dụng gì, ngược lại chỉ làm những fan hâm mộ càng thêm chán ghét, thậm chỉ còn hò hét yêu cầu cấm Chu Hải Lệ tổ chức concert.

Chu Hải Lệ làm sao có thể nghĩ đến chỉ vì mình nhất thời xúc động lại khiến mình mắc phải đại nạn này.

Ả cho là mình đã lên được đại thụ, vì thế liền ra mặt giáo huấn với đại minh tinh Bạch Nhạc Huyên xuất đạo muộn hơn mình một hai năm, thậm chí ả còn phái sát thủ ám sát nữa, mục đích là muốn Bạch Nhạc Huyên trở thành lịch sử, để ả lại lần nữa xuất hiện trước mặt khán giả yêu nhạc với danh nghĩa siêu sao, để ả kiếm được càng nhiều tiền hơn, nhưng ai ngờ cuối cùng lại là tiền mất tật mang.

Chu Hải Lệ là một nữ nhân thông minh, cô ả giỏi lợi dụng thân thể mình để đổi lấy lợi ích lớn nhất, cho nên mỗi ngày ả ở với bốn năm nam nhân, chiếm được cảm tình của họ, khiến họ trở thành ô dù của ả, làm cho sự nghiệp của ả càng thêm rực rỡ, khiến không ai bì được, nhưng ả lại tính sai một bước, đã xem thường nam nhân, cũng xem thường sự phẫn nộ của nam nhân.

Mỗi người đàn ông đều có tính ích kỷ, họ không hy vọng nữ nhân của mình sau khi phát sinh quan hệ với mình lại quan hệ tiếp với người khác, nhưng Chu Hải Lệ lại xúc phạm đến điều đó, điều này khiến họ cảm thấy mình rất nhục nhã.

Trước kia họ còn cho là mình bao nuôi một đại minh tinh xinh đẹp, thật không ngờ khi đối phương quan hệ cùng mình lại cũng là tình nhân của gã khác, họ cảm giác trên đầu đầy màu xanh, hơn nữa còn xanh sáng ngời nữa.

Có mấy nam nhân thậm chí còn nổi giận lôi đình, gọi điện chửi như tát nước vào mặt Chu Hải Lệ, sau đó thu hồi lại những tài sản lúc trước cho ả ta, thậm chí còn phân rõ giới tuyến luôn.

Những chuyện này liên tục đến, khiến Chu Hải Lệ lập tức té xỉu, được người ta đưa vào bệnh viện.

Phong ba phim "heo" của Chu Hải Lệ nóng hổi liên tục một tháng trời mới dần nhạt đi, chẳng qua cuôc sống của ả cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, cuộc sống xa hoa sung sướng trước kia đã xa rời ả, giờ chỉ còn lại cuộc sống bình đạm mà thôi. Tuy là trước đây ả cũng tích góp được số tiền không nhỏ, đủ cho ả sống một thời gian dài, nhưng ai mà ngờ được người đại diễn của ả lại nhân cơ hội lấy đi một số tiền lớn, khiến trong sổ tiết kiệm của ả chỉ còn lại mấy trăm vạn nhân dân tệ, làm cuộc sống của ả càng ngày càng kém.

Quảng cáo không ai tìm, phim không mời, kịch cũng không, concert không có người đến xem.

Chu Hải Lệ rút cuộc đã hoàn toàn tỉnh ngộ, những chuyện mình làm trước kia quá sai lầm, vì mình mà không tiếc giá họa cho người khác, vì kiếm tiền mà thậm chí còn thuê sát thủ giết người, thật sự là hoàn toàn sai, nhưng ả hiện tại có hối hận cũng đã muộn rồi.

.............

Trong phòng Lâm Bắc Phàm, ba thân thể trắng bóc đang quấn lấy nhau, không ngừng phát ra những tiếng thở dốc cùng rên rỉ, trên mặt hai nữ nhân Bạch Nhạc Huyên và Mộ Nghiên Kỳ đều mang vẻ thỏa mãn, cảm giác mình như muốn bay, "địch thủ" quả là cường hãn, làm các nàng đến tận ba lần, mà các nàng đều cực kỳ vui mừng vì nam nhân này cường hãn, nếu hắn không đối phó nổi hai nàng, vây sau này cuộc sống chắc là khổ lắm đây.

Không biết là bao lâu, Lâm Bắc Phàm rút cục lại đưa Bạch Nhạc Huyên lên đỉnh lần nữa, ba người lúc này mới cảm thấy kiệt sức, nằm ôm nhau ở trên giường, không chút cố kỵ nào cả. Lúc mới bắt đầu, Bạch Nhạc Huyên còn có chút thẹn thùng, dù sao đây cũng là cùng nữ nhân khác ở trên giường với Lâm Bắc Phàm, thật là rất mất mặt, nhưng Mộ Nghiên Kỳ ở phương diện này thì không quá chú ý, chỉ đơn giản muốn kéo Bạch Nhạc Huyên vào cùng chiến đoàn, sau khi trải qua mấy lần, Bạch Nhạc Huyên cũng dần dần quen thuộc rồi.

"Bắc Phàm, thật không ngờ lần này anh và Nghiên Kỳ lại vì em làm lớn chuyện như vậy, trong lòng em có chút bất an!" Hai cánh tay tuyết trắng của Bạch Nhạc Huyên ôm chặt lấy cổ Lâm Bắc Phàm, nàng nhỏ giọng làm nũng, khuôn mặt nhỏ nhắn mang vẻ thỏa mãn ửng hồng, càng nhìn càng thấy mê người.

"Tại sao lại bất an? Chu Hải Lệ thiếu chút nữa thì hại chết em, bọn anh cùng lắm chỉ cho ả chút giáp huấn, làm cho ả sau này thu liễm lại một chút, đừng tưởng là trở thành đại minh tinh là có thể không coi ai ra gì!" Lâm Bắc Phàm bình thản nói. Nếu không phải là mình không muốn ra tay với cô ả này, thì bán ả sang châu Phi làm kỹ nữ cũng còn là nhẹ đấy, để cho ả ta qua đó cảm nhận công phu trên giường mạnh mẽ của đám châu Phi, thử xem ả ta có chịu được nổi hai ngày không.

"Đúng vậy, nữ nhân kia hư hỏng nhe vậy, "làm" việc khắp nơi, cần gì phải nghĩ cho ả ta?" Mộ Nghiên Kỳ cũng phụ họa ngay.

Bạch Nhạc Huyên dù sao cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, nàng không thể ra tay độc ác như hai người được, chẳng qua nghĩ đến hai người đều chỉ vì muốn tốt cho mình, cũng là ngăn mọi rắc rối cho mình. Vì thế nàng khẽ gật đầu, cười xinh nói: "Em biết hai người muốn tốt cho em, nhưng em cũng hy vọng là Hải Lệ có thể qua được chuyện này, hiểu ra điều gì đó!"

Mộ Nghiên Kỳ đột nhiên cười hì hì nói: "Nhạc Huyên không hổ là đại minh tinh, thanh âm thật hay, vừa rồi tiếng kêu cũng thật mượt, thiếu chút nữa hấp dẫn luôn cả tôi rồi, Chu Hải Lệ kia làm sao so sánh được với cô chứ?"

Da mặt Bạch Nhạc Huyên rất mỏng, nàng làm sao chịu nổi "cú xoáy" này? Hai má nàng đỏ bừng, lập tức gắt giọng: "Nghiên Kỳ, cô...cô nói hươu nói vượng, cái gì mà thanh âm hay? Người ta làm sao mà dâm đãng như cô chứ?"

"Ồ? Vừa rồi ai còn kêu lên: Lâm ca ca, mạnh lên...ư...ư...em...sắp chết rồi..." Mộ Nghiên Kỳ cợt nhả nói.

"Đáng ghét, không thèm để ý đến cô nữa, rõ ràng là cô khi dễ tôi!" Bạch Nhạc Huyên mắc cơ kéo chăn lên che kín mặt mình, nàng không dám lộ ra chút nào vì xấu hổ.

"Nhạc Huyên, cô bình thương bảo dưỡng thân thể thế nào vậy? Sao ngực cô lớn thế? Khó trách Bắc Phàm yêu mến cứ sờ mãi, lại đây để tôi sờ xem, xem là thật hay giả nào?" Mộ Nghiên Kỳ cố ý cười nói, sau đó thân thể cứ trần truồng như thế trèo qua người Lâm Bắc Phàm, chui đến bên cạnh Bạch Nhạc Huyên, sau đó chỉ nghe thấy Bạch Nhạc Huyên liên tục phát ra tiếng hết chói tai, hai nàng đùa nghịch trò gì đó, liên tục phát ra tiếng cười hihi, thỉnh thoảng lại lộ ra hai thân thể gợi cảm trắng nõn, mềm mại mê người, vô cùng hấp dẫn, khiến tâm thần Lâm Bắc Phàm nhộn nhạo cả lên, nhiệt huyết sôi sục, thiếu chút không khống chế được dục hỏa, đem các nàng kéo ra tái chiến.

Cuối cùng Lâm Bắc Phàm chỉ đành lắc đầu, nhìn dáng vẻ thân thiết của hai nàng mà cười cười.

Ngày mai mình cũng phải trở về rồi.

Mình đến Nam Bình đã ba ngày rồi, chỉ sợ phong ba ở Nam Thành đã nhạt phai đi nhiều, đợi đến lúc mọi ánh mắt đều đã đổ dồn vào việc Bạch Nhạc Huyên đến Nam Thành dự họp báo concert, lúc đó mình sẽ trở về, chỉ sợ là Kodayumi và Ito Kyoshi đã không kiên nhẫn nổi nữa rồi.

Bên ngoài cửa phòng, một thân ảnh nhỏ nhắn đang vụng trộm dán tai vào cửa nghe lén, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta đỏ bừng như mặt trời, trong lòng cũng đang có một ngọn lửa đang thiêu đốt, bên trong phòng thì liên tục truyền ra tiếng rên rĩ kích thích, chúng cứ quẩn quanh trong đầu nàng, khiến toàn thân nàng mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, nàng cảm thấy hạ thân mình cũng đã ẩm ướt lắm rồi, rất khó chịu. Hai bàn tay nàng nhẹ nhàng đặt ở giữa hai chân mình... Mấy ngày nay Lâm Bắc Phàm cũng không làm gì khác, cả ngày hắn đều cùng với Mộ Nghiên Kỳ và Bạch Nhạc Huyên ở trong phòng triền miên không biết mệt mỏi, hơn nữa hai cô nàng này cũng đều hiểu là sắp đến lúc chia ly, vì thế đều không ngừng cố gắng, các nàng cứ rên rỉ, có lẽ các nàng muốn đem hết nhớ nhung hóa thành dục vọng nồng đậm vậy.

Lâm Bắc Phàm nhìn thấy mặt trời đã lên cao, hắn nhẹ thở ra một hơi trọc khí, liên tục triền miên cả một ngày rồi thì dù là người bằng sắt cũng không chịu nổi, cũng may là bình thường hắn vẫn chăm chỉ tu luyện [Long Tu Bảo Điển], nếu không thì nay đúng là bệt tại giường rồi. Sau khi ăn mặc chỉnh tề lại, hắn mới vô tình đi đến cửa phòng của Cam Điềm, rồi nhẹ nhàng gõ hai tiếng.

Cửa phòng mở ra rất nhanh.

Hai mắt Cam Điềm lúc này trông như gấu mèo, nàng mặc một bộ đồ ngủ cực kỳ mê người, hai bàn tay nhỏ xoa đôi mặt còn đang nhập nhèm, bất mãn thầm nói: "Mới sáng sớm, anh tìm tôi làm gì? Anh không đi cùng hai lão bà của anh sao?" Trong giọng nàng đầy vẻ ủy khuất, hình như còn có vị gì là lạ.

Lâm Bắc Phàm không nhịn được toát cả mồ hôi, cô nàng này làm gì cả đếm vậy? Sao lại bến thành cái dáng vẻ này? Hắn đâu biết là cả đêm qua trong đầu Cam Điềm đều nghĩ đến những thanh âm mị hoặc nghe được trong phòng của hắn, hơn nữa lại còn tiếng thân thể va chạm với nhau, những điều này làm một thiếu nữ thanh thuần còn chưa trải qua việc này cảm thấy kích thích mãnh liệt, cuối cùng thì dẫn đến mất ngủ, đến cả quần lót cũng phải thay đến ba lần. Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc có chút lộn xộn của mình, cười nói: "Tôi đến nói với cô một tiếng, hôm nay tôi phải trở về thành phố Nam Thành rồi!"

"Hả? Anh, anh phải về sao?" Trong ánh mắt Cam Điềm đầy vẻ không nỡ.

"Đúng vậy, tôi ở Nam Bình đã ba ngày rồi, ở Nam Thành còn rất nhiều việc đang chờ tôi làm, gian phòng này tôi cứ để cho cô ở một tháng, dù sao cũng có chỗ mà ở, nếu như một tháng rồi mà cô còn không tìm được chỗ ở thích hợp thì cô cứ về Nam Thành, lúc đó tôi sẽ an bài công việc cho cô!" Lâm Bắc Phàm cười nói.

Cam Điềm ngầng đầu, nàng liếc nhìn hắn.

Mặc dù đối phương khi dễ mình nhiều lần, lại còn dùng quy tắc ngầm hù dọa mình nữa, nhưng mà thời gian ba ngày mình ở Nam Bình, mình chưa từng phải lo về chuyện ăn ở, đến cả gian phòng mình ở cũng rất xa hoa và sạch sẽ, điều này làm cho lòng nàng cảm thấy thỏa mãn, hận không thể sớm ở cùng một chỗ với hắn từ sớm, hiện giờ thì lại nghe thấy hắn nói hắn phải rời khỏi Nam Bình, trong lòng ngoài ý nghĩ không muốn ra ngoài ở thì lại đan xen thêm cả tỉnh cảm khác nữa. Vì thế nàng khẽ cắn răng, nhỏ giọng nói: "Dù sao, dù sao anh cũng không có việc gì phải làm, không bằng ở lại chơi lâu thêm vài ngày đi!"

"Không được rồi, Nhạc huyên mấy ngày nữa còn phải đến Nam Thành biểu diễn, tôi phải về sớm vài ngày đến chuẩn bị, không để đến lúc đó lại loạn tay loạn chân, dù sao Bạch Nhạc Huyên cũng là lần đầu tiên đến nam thanh tổ chức concert, qua loa là không được!" Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng thở dài nói, sau đó tiện tay lấy từ trong túi ra 3000nhân dân tệ, kín đáo đưa cho nàng, nói: "Số tiền này cô cầm lấy dùng, không đủ thì gọi điện cho tôi, tôi gửi tiếp cho cô!"

Cam Điềm cảm thấy mắt mình có chút ướt, có vẻ như nước mắt đang trào ra vậy.

Lâm Bắc Phàm lại nhìn nàng vài lần, sau đó mới xoay người đi về phòng mình, vỗ vỗ lên người hai cô nàng Bạch Nhạc Huyên và Mộ Nghiên Kỳ còn đang không có sức ngồi dậy kia, khiến hai cô nàng lên tiếng bất mãn, sau đó mới rời khỏi khách sạn Kim Hải.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-525)