← Ch.009 | Ch.011 → |
Quốc vương tẩm cung, Lao Nhĩ bệ hạ lúc này đang thật sự có cảm giác bất đắc dĩ. Trong cuộc ẩu đả giữa các đội trưởng của hoàng gia kỵ sĩ tại Tiêu Hồn Lâu, Lôi Ân đã chấp nhận sự khiêu chiến của Phỉ Long. Việc này sẽ trở nên một đầu đề sôi nổi tại đế đô.
Phỉ Long đã dùng đến danh dự của một kỵ sĩ mà khiêu chiến với Lôi Ân. Nếu Lao Nhĩ lại muốn ngăn cản không cho bọn họ quyết đấu, thì sự tình của Phỉ Long sẽ rất khó thu xếp. :
"Tả La, ngươi nhận xét xem giữa Phỉ Long và Lôi Ân, ai sẽ có cơ hội thắng nhiều hơn?" Lao Nhĩ với vẻ mặt cười cười hỏi Tả La.
"Ta nghĩ rằng Phỉ Long có cơ hội thắng nhiều hơn, bởi vì lần trước khi hắn và Lôi Ân giao đấu, không ngờ rằng Lôi Ân có võ công, nhất thời bị đánh mà không ứng phó kịp, cho nên đã không thể xuất toàn lực. Lần này, nếu như hắn sử dụng toàn lực, Lôi Ân hẳn sẽ không phải là đối thủ của hắn!" Tả La ứng thanh trả lời.
Vậy à? Nếu vậy thì đối với trận chiến này, vô luận là ai thắng hay bại, Nguyên Soái và Tể Tướng đều sẽ gia tăng địch ý với nhau. Lôi Ân và Phỉ Long bấy lâu nay vẫn luôn bất hòa với nhau, xem ra không thể vì đế đô mà điều đình. Ta phải bắt hai người bọn họ bỏ chạy một phen. Lao Nhĩ trong lòng thầm phần tích như vậy.
Tại đại sảnh của phủ Tể Tướng, Lạc Khắc đang nghe tôn tử của mình vừa về nhà kể lại, ngày mốt sẽ là ngày quyết đấu với Phỉ Long, lão nhíu mày nhìn cháu mình hỏi: "Quai tôn, ngươi có nắm chắc sẽ thắng được Phỉ Long hay không?"
"Lão đầu tử hãy yên tâm, cho dù tiểu tôn không đánh lại hắn thì cũng sẽ có biện pháp giữ được cho kết quả bình phân." Diệp Phong mỉm cười trả lời. Dù chưa thử qua toàn bộ thực lực của Phỉ Long, hắn cũng vẫn nắm chắc được khả năng đánh bại Phỉ Long.
"Quai tôn, không phải gia gia không tin vào bản lãnh của ngươi, nhưng nếu trong khi quyết đấu mà đánh không lại hắn thì cứ nhận thua, ngàn vạn lần đừng để hắn đả thương ngươi!" Lạc Khắc quan tâm dặn dò.
"Hay lắm, tiểu tôn hiểu được, gia gia cứ yên tâm đi!" Diệp Phong bất đắc dĩ phải chấp nhận, ở lại nghe thêm vài câu dặn dò của Lạc Khắc rồi rời khỏi đại sảnh để trở về phòng của mình.
Lộ Lộ đang ở trong phòng sửa sang lại giường chiếu, thấy thiếu gia trở về vội vàng mang nước nóng đến thị hầu gã rửa mặt.
Diệp Phong thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của Lộ Lộ, trong lúc bàn tay nhỏ nhắn của Lộ Lộ đang xoa bóp bàn chân cho hắn thì đột nhiên lại nhớ đến U Nguyệt Nhi đang ở trong mật thất. Hắn vội kêu Lộ Lộ dừng lại, rồi dẫn nàng đi vào mật thất.
Khẽ đốt lên ngọn đèn dầu, tòa mật thất khôi phục lại ánh sáng. U Nguyệt Nhi vẫn còn nằm trên giường như trước, nhưng mà lúc này đã tỉnh lại, chỉ là bị Diệp Phong phong bế huyệt đạo nên không thể tự mình hành động và nói chuyện được.
U Nguyệt Nhi từ từ tỉnh lại, vốn tưởng là ai đó đã bắt mình đem đến nhốt tại cái địa phương này. Lúc này lại nhìn thấy tên nam tước cầm thú và một mỹ nhân xuất hiện ngay trước mặt, dù không thể mở miệng nói chuyện được, nhưng trong mắt tràn ngập sự tức giận.
"Khà khà, Lộ Lộ xem kìa, ánh mắt của nàng mỹ nhân này thật là đáng sợ. Nếu có thể dùng ánh mắt để giết người, ta bây giờ e rằng đã chết mất rồi!" Diệp Phong khinh khỉnh nhìn U Nguyệt Nhi đang giương mắt tức giận nhìn mình, trong miệng bật tiếng cười khẽ.
Lộ Lộ đứng đằng sau thiếu gia, nhìn thấy ánh mắt của mỹ nhân ở trên giường, hiểu được rằng ánh mắt đó quả thật rất đáng sợ, không giống với sự biểu hiện dễ dãi của thiếu gia chút nào.
"Thử nghe xem bây giờ mỹ nhân này muốn nói điều gì đây!" Diệp Phong cười hắc hắc mấy tiếng, bước đến giải khai á huyệt cho U Nguyệt Nhi.
"Lôi Ân, tên cầm thú kia, ngươi muốn bắt ta để làm gì?" Huyệt đạo vừa được giải khai, U Nguyệt Nhi vừa có thể phát thoại liền tức giận lên tiếng chất vấn ngay.
Diệp Phong khinh khỉnh thổi phù một hơi, cười nói: "Bắt ngươi để làm gì ư? Nếu ngươi đã gọi ta là cầm thú, vậy thì ngươi nghĩ rằng ta bắt một mỹ nhân như ngươi đem về đây để làm gì chứ?"
"Phì, ngươi là đồ lưu manh, là loài cầm thú. Nếu ngươi dám đụng đến ta, Phỉ Long sẽ không buông tha cho ngươi!" U Nguyệt Nhi phun một bãi nước bọt vào mặt Diệp Phong, rồi phẫn nộ mắng lớn.
Diệp Phong đưa tay lau nước miếng trên mặt, nói với giọng hung hăng:" Thật là không biết điều, nếu ngươi không nhắc đến Phỉ Long thì ta sẽ còn chưa muốn đụng đến ngươi. Nhưng ngươi đã nói như thế, thì lão tử sẽ để cho đám hạ nhân luân phiên cưỡng gian ngươi, sau đó thì mang ngươi đến giữa đại đạo của đế đô mà triển lãm, ta muốn cho Phỉ Long biết ta là loại người thế nào!"
"Lôi Ân ngươi thật đúng là đồ cầm thú vô sỉ nhất, nếu ngươi dám đụng đến ta, thì toàn gia của ngươi sẽ bị diệt môn!" Trong lòng U Nguyệt Nhi sợ hãi vô cùng, nên khẩn trương lớn tiếng dọa nạt.
Trong mắt Diệp Phong hiện lên thần sắc buồn cười, làm ra vẻ phẫn nộ, mắng:" Tiểu nương bì, còn dám cứng miệng? Lộ Lộ, mau lột sạch hết y phục của ả ra cho ta, rồi gọi đám hạ nhân vào đây, cho bọn họ hưởng thụ vị Đế quốc đệ nhất vũ cơ này!"
Thiếu gia thật sự muốn cho hạ nhân luân phiên cưỡng gian nàng ta? Lộ Lộ khẩn trương nghĩ thầm trong đầu, vừa thấy thiếu gia đang nhìn mình, mặc dù cảm thấy bất nhẫn, nhưng vẫn đi tới bên cạnh U Nguyệt Nhi, cởi hết y phục của nàng ra.
"Không được, ngươi không được đụng đến ta....." Thân thể U Nguyệt Nhi không thể nhúc nhích được, chỉ có thể kinh hoảng kêu loạn lên: "Lôi Ân, tên cầm thú kia, ngươi mau kêu ả dừng tay lại!"
Diệp Phong quay đầu nhìn Lộ Lộ, nhưng không lên tiếng kêu nàng dừng tay lại. Lộ Lộ thấy thiếu gia không nói gì, chỉ đành tiếp tục cởi y phục của U Nguyệt Nhi.
Nhưng đến khi bộ ngực đầy đặn kiêu hãnh trắng như sữa của U Nguyệt Nhi vừa lộ ra ngoài thì đến cả Lộ Lộ và Diệp Phong đều phải giật mình sửng sốt, thần tình lộ vẻ khiếp sợ.
Nguyên nhân là vì ở bên trên tòa nhũ phong bên trái của U Nguyệt Nhi hiển hiện hoa văn của một đóa trinh khiết hoa, hơn nữa lại là một đóa hắc sắc trinh khiết hoa.
Trinh khiết hoa là dấu ấn biểu thị cho xử nữ. Dấu ấn biểu tượng đặc trưng của các tộc không giống nhau, mà hắc sắc trinh khiết hoa đích thị là biểu tượng đặc trưng của Ma tộc.
"Hắc hắc, có ý nghĩa lắm. Xem ra ngươi chính là hỗn huyết nhân mà trước kia Ma tộc đã để lại? Thế nhưng Ma tộc lại có loại hậu nhân nhu nhược như ngươi, không hề có võ công lẫn ma pháp, thật là tức cười."
Hình dáng của người trong Ma tộc và các nhân tộc khác không giống nhau. U Nguyệt Nhi có hình dáng của nhân tộc, mà trong người lại có mang hắc sắc trinh khiết hoa, khẳng định nàng chính là hỗn huyết nhân. Diệp Phong nhìn chằm chặp vào đồi ngực kiêu hãnh trắng như sửa của U Nguyệt Nhi, trong miệng phát ra tràng cười khinh bạc, ra ý bảo Lộ Lộ dừng tay.
"Hừ, nếu đã bị ngươi phát hiện, vậy ta cũng không cần phải che dấu nữa. Lôi Ân, ngươi tốt nhất là nên thức thời mà thả ta ra, nếu không thì Hắc Ám Giáo Đình tuyệt sẽ không tha cho ngươi!" U Nguyệt Nhi trên mặt lộ ra thần sắc có chút kinh hoảng, nghiêm mặt cảnh cáo Diệp Phong.
Chỉ cần mình vẫn nắm quyền chủ động trong việc này, Diệp Phong chỉ thích chịu mềm chứ không chịu cứng. Nghe xong lời cảnh cáo của U Nguyệt Nhi, gã lập tức nói với giọng khinh thường:" Hắc Ám Giáo Đình thì là cái gì chứ? Lão tử chỉ có biết Quang Minh Giáo Đình. Nếu ta giao ngươi cho bọn họ, khẳng định là sẽ hưởng không ít điều tốt lành."
U Nguyệt Nhi nghe vậy thì vừa kinh vừa sợ, trừng mắt nhìn Diệp Phong rồi nói với giọng đầy căm hận:" Nếu như người của Hắc Ám Giáo Đình bọn ta mà biết ngươi giao ta cho Quang Minh Giáo Đình, ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế gì đâu."
"Tiểu nương bì, xem ra nếu không giáo huấn ngươi một phen thì ngươi vĩnh viễn sẽ không biết được bản thân mình bây giờ đang là tù nhân a!" Diệp Phong hừ nhẹ một tiếng, nhìn sang chiếc tủ đựng xuân dược của Lôi Ân trước kia, cầm lấy một bình Cực Lạc Tiêu Hồn Thủy, ép cho U Nguyệt Nhi uống một ngụm, rồi lại phong tỏa á huyệt của nàng. Hắn mỉm cười ngụ ý bảo nàng chậm rãi hưởng thụ, sau đó thì cùng Lộ Lộ rời khỏi mật thất.
Cực Lạc Tiêu Hồn Thủy là một loại xuân dược rất lợi hại, một khi đã uống vào thì dù có là tu nữ luôn thanh tâm quả dục, nhưng cũng sẽ biến thành đảng phụ dâm đãng nhất.
U Nguyệt Nhi bị chuốc phải loại xuân dược này, lại không có nam nhân ở bên cạnh để cùng nàng hoan ái, dục hỏa trong lòng không nơi phát tiết, cảm giác thật khó chịu vô cùng.
Diệp Phong rời khỏi mật thất, để cho Lộ Lộ hầu hạ cởi y phục, rồi lên giường ôm lấy thân thể mềm mại không có lấy một mảnh y phục trên người của nàng, nghĩ đến việc U Nguyệt Nhi mang huyết thống của Ma tộc đích thị là hỗn huyết nhân lại đi tiếp cận Phỉ Long thật là ngoài ý muốn.
Giờ đây Diệp Phong dám khẳng định rằng U Nguyệt Nhi không hề thích Phỉ Long. Sở dĩ nàng tiếp cận hắn là vì có âm mưu, nhưng đó là âm mưu gì? Hắc Ám Giáo Đình là một tổ chức thế nào?
Nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không nghĩ ra được gì cả, hắn liền nhìn lại thân thể lõa lồ của Lộ Lộ đang ở trong lòng mình, lập tức thầm mắng mình ngu muội, cái gì là âm mưu? Cái gì là Hắc Ám Giáo Đình? Những thứ đó nào có quan hệ với mình chứ? Trong lòng đang ôm mỹ nhân mà lại đi nghĩ những chuyện vu vơ không liên quan đến mình, quả thực là ngu ngốc.
Bất quá, U Nguyệt Nhi ở trong mật thất đó không thể thả ra được, nếu không thì sẽ tự rước lấy nhiều phiền toái. Huống hồ chi, một mỹ nhân xinh đẹp như vậy mà bỏ qua thì thật là đáng tiếc, nếu có biện pháp thì cũng phải thử lay động chân tình của nàng đối với mình xem sao.
Nếu không được thì cứ chơi qua đường cũng tốt. Tại cái thế giới tàn khốc này, ta phải một lòng hưởng thụ tất cả khoái lạc tiêu sái thì đó mới là điều chủ yếu. Dù sao thì cũng đã có Lộ Lộ phân chia cảm tình, còn lại những nữ nhân khác thì cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Thật là muốn nhìn thấy cái vẻ mặt của Phỉ Long khi biết được U Nguyệt Nhi đã trở thành nữ nhân chân chính, không biết biểu tình của hắn sẽ như thế nào? Hắc hắc.........cầm thú Nam Tước lộ ra nụ cười gian tà.
← Ch. 009 | Ch. 011 → |