Vay nóng Tinvay

Truyện:Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế - Chương 023

Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Trọn bộ 240 chương
Chương 023: phong mang ngạo thế VS thâm uyên lĩnh chủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-240)

Siêu sale Shopee


Thâm Uyên lĩnh chủ, thất giai vong linh sinh vật, thân cao sáu thước, trên đầu một đôi sừng màu xám, mắt lồi, mũi tẹt, tướng mạo xấu xí, toàn thân xích lỏa, lớp da trên thân thể thối rữa, phát tán xú khí. Trên vai vác một thiết trụ lớn, đường kính nửa thước, độ dài đạt tới ba thước.

Ai Đức nhát gan nhìn nhìn Thâm Uyên lĩnh chủ thân hình cao lớn, chỉ hướng Phất Lan Khoa, khẩn trương nói:" Thảm rồi, lão ta là thất giai vong linh vu sư Phất Lan Khoa, nổi tiếng độc ác. Lão đại, chúng ta làm sao bây giờ?"

"Ngươi nha, tiểu tử nhát gan, cho lão tử một chút thể diện!" Diệp Phong không có tức giận vung quyền hướng gõ đầu Ai Đức, nhìn nhìn Thâm Uyên lĩnh chủ rồi mở miệng nói:" Không nhìn ra có cái gì đặc biệt cả, cũng là một khối đầu so với chúng ta lớn hơn mà thôi!"

"Ha ha ha..." La Phi, Ba Nhĩ, Khải Đặc cùng một trăm Liệt Diễm kỵ sĩ nghe xong lời của đòan trưởng, đều cười to. Lộ Lộ cũng che miệng lộ ra tiếu ý.

Ai Đức bị lão đại gõ đầu giáo huấn, lại thấy mọi người cười, lập tức xấu hổ ngây ngô cười theo vài tiếng.

"Hừ, đúng là trò hề hèn hạ, lần này các người chắc hẳn phải chết không sai!" Phất Lan Khoa nổi giận hung hăng nhìn bọn người Diệp Phong, trầm giọng quát: "Ra đi, Tham cật thi ma (ma tham ăn)!"

Tiếng quát vừa dứt, trong nháy mắt, từ cửa thoát khí màu xám lao ra mười tham ăn thi ma!"

Tham cật thi ma, ngũ giai vong linh sinh vật, cao đến ba thước, da thịt toàn thân thối rữa, đầy răng nanh, đầu óc đại ngốc, không tóc, trong tay cầm lang nha bổng bằng thép dài hai thước.

"Ngươi, thần lực hơn cả địa tinh, thế nhưng có thể có khả năng gọi được Thâm Uyên lĩnh chủ cộng với mười Tham cật thi ma, thật không đơn giản chút nào!" Diệp Phong thô lỗ khen Phất Lan Khoa, có phần khâm phục thần lực của lão.

"Đồ sâu bọ đê tiện, ta nhất định sẽ khiến thằng hề xấu xí nhà ngươi biến thành một vong linh sinh vật!" Phất Lan Khoa chỉ vào Diệp Phong mắng to: "Thâm uyên lĩnh chủ, lập tức xé xác tên sâu bọ đê tiện này cho ta!"

"Ngao!"

Thâm Uyên lĩnh chủ ngẩng đầu rít lên một tiếng, tay vung cây đại thiết trụ dài ba thước, chân bước về phía bọn Diệp Phong. Mặt đất bị đại cước của hắn từng bước đạp xuống liền có dấu chân lún sâu, rung động không ngừng.

Mười Tham Cật thi ma theo sát phía sau Thâm Uyên lĩnh chủ, không dám bước ngang hàng, nhìn mấy con mồi phía trước, từ miệng nước dãi tham lam chảy ra.

Kiệt Nã Tư tay chân bị xiềng khóa, thấy hai bên chuẩn bị hành sự, vội chạy đến vùng chướng thụ tránh né. Để tránh tai vạ.

"Ta đối phó Thâm Uyên lĩnh chủ, kỵ sĩ phụ trách lũ tham cật thi ma. Lạp Phỉ Nhĩ, La Phi đến giết tên rắm chó Phất Lan Khoa. Ai Đức, Ba Nhĩ bảo vệ Lộ Lộ, xem chừng nữ nhân của ta. Tất cả theo ta cẩn thân hành động, không được làm theo ý khác!"

Diệp Phong từ không gian giới chỉ lấy ra Quang Minh chi kiếm, nhanh chóng mở lời phân phối mục tiêu, rồi lao về phía Thâm Uyên lĩnh chủ.

Những người còn lại lập tức triển khai hành động theo mệnh lệnh của đoàn trưởng đại nhân. Ai Đức cùng Lộ Lộ mang theo U Nguyệt Nhân đang buồn bực và Tiểu Hắc bắt đầu lùi về phía sau.

Phất Lan Khoa tuy tinh thần lực đã có chút duy trì, nhưng thấy đối phương là một kỵ sĩ anh tuấn cưỡi bạch mã cùng La Phi xông về phía mình, đành phải triệu hồi một lục giai vong linh sinh vật, vong linh cự long, để nghênh địch.

Vong linh cự long toàn thân do xương ghép thành, dài đến mười thước, tuy nhiên so với cự long bình thường thì lực công kích chỉ bằng một nửa. Long tức chỉ có thể phun ra vong linh khí, cũng không có lực phòng ngự vật lý và ma pháp cường hãn.

Bất quá cho dù như thế, nó đột nhiên xuất hiện cũng làm Phỉ Nhĩ và La Phi bị dọa cho giật mình, không thể tiếp tục tiến về phía Phất Lan Khoa, phải chuyên tâm đối phó tên gia hỏa to lớn này.

"Truy phong cuồng long toản!".

Khoảng cách Diệp Phong và Thâm Uyên lĩnh chủ không quá mười thước, hắn liền sử dụng tuyệt chiêu, xuất bạch long đầu đương đầu với sự tiến đến của nó. Đáng tiếc là khi Thâm Uyên lĩnh chỉ đưa tả thủ lên đối kháng với tuyệt chiêu của hắn, chỉ một chút lực đã đẩy hắn ra ngoài. Lộ Lộ trông thấy thất thanh la lên, nhìn thiếu gia mà lo lắng!

Truy phong cuồng long toàn chỉ oanh toái đi hủ nhục ở tay trái của Thâm Uyên lĩnh chủ, đối với vong linh sanh vật không sợ đau đớn mà nói, đó căn bổn không tính là thương tích!

"Hay thật, khí lực của ngươi không tệ" Diệp Phong bị Thâm Uyên lĩnh chủ làm choáng vắng mặt này, hừ một tiếng, rồi lập tức thi triển Tiêu Diêu kiền khôn bộ. Cả người quay tròn, chân khí từ trên tay phát một đạo Toàn Long Chỉ!

"Ngao!"

Thâm Uyên lĩnh chủ không thể theo kịp tốc độ khoái tiệp của Diệp Phong, tức tối đến nỗi phải hét oa oa lên, ôm cây sắt cuồng đập, đập tới mức ổ gà đầy đất, đất cát bay mù mịt. .

Mười tên Tham cật thi ma, căn bản không phải là đối thủ của Liệt Diễm kỵ sĩ. Mấy tên Liệt Diễm kỵ sĩ chỉ dùng hai chiêu "Hoàng Tảo thiên quân" và "trùng phong phá trận" đã chế trụ toàn bộ bọn chúng!

Diệp Phong đang đối đầu cùng Thâm Uyên lĩnh thủ, nhưng vẫn chú ý tình hình chiến sự chung quanh, thấy bọn Liệt Diễm kỵ sĩ đã giải quyết được mục tiên, liền ra lệnh:" Khải Đặc, ngươi mau thủ tiêu cái lão Vu sư cho má đã gọi cái vong linh sinh vật này cho ta!"

"Vâng!" Khải Đặc cùng bọn Liệt Diễm kỵ sĩ cùng đồng thanh tuân lệnh, phóng ngựa nhằm về phía Phất Lan Khoa mang theo sát khí kinh người.

Thật là đáng hận, cái đồ súc sinh ấy vậy mà lại có võ công ghê gớm đến như thế, còn đám kỵ sĩ này ít ra thực lực cũng vào hàng tứ giai. Trong chiến trận thực tế, tứ giai lại càng trở nên lợi hại. Con bà nó, đồ biến thái!

Phất Lan Khoa thấy võ công kinh người của Diệp Phong, cùng với việc Thi cật tham ăn bị Liệt Diễm kỵ sĩ nhanh chóng tiêu diệt, nên trong lòng đang thóa mạ. Mắt thấy Liệt Diễm kỵ sĩ đang phóng về hướng của mình, lão vội khai mở U Minh môn, triệu hồi vong linh cự long đến để chở lão chạy đi. Lão thà đối mặt với chướng khí còn hơn là đối mặt với Liệt Diễm kỵ sĩ.

Đứng trên lưng cự long, Phất Lan Khoa nghĩ việc đã tới được rừng sâu đầy chướng khí rồi mà không cách nào thấy được bồi táng phẩm ở trong mộ, thì cảm thấy cay đắng trong lòng, liền căm hận chỉ vào Diệp Phong ở dưới mà mắng: "Tiểu tử đáng hận kia, món nợ này Phất Lan Khoa ta nhất định sẽ tìm ngươi thanh toán. Ngươi hãy chờ xem. "

"Chờ con bà ngươi!" Diệp Phong tức giận lớn tiếng mắng trả lại lão. Từ trong tay bắn ra sáu đạo chân khí Long Chỉ công, nhắm thẳng vào Phất Lan Khoa mà bay tới.

"A...thật là khả ố, tên hỗn đãn này, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi....." Mông của Phất Lan Khoa bị một đạo chỉ kình bắn trúng, máu thịt văng tứ tung. Lão đau đến nỗi phải kêu gào lên, rồi vội lấy tay áo che lấy miệng để không phải bật ra tiếng rên. Sau đó thì giục cự long rời khỏi rừng sâu đầy chướng khí.

Vong Linh vu sư đã bỏ chạy, đối phương không còn nhân thủ có khả năng bay được nữa, Lạp Phỉ Nhĩ, Khải Đặc và các kỵ sĩ đều muốn tới trợ giúp Đoàn Trưởng đối phó với Thâm Uyên lĩnh chủ.

"Tổ cha nó, các ngươi mau tránh ra. Hắn là của lão tử, các ngươi không có phần!"

Đông người thế này mà vẫn để cho tên vu sư cẩu trệ chạy thoát được, Diệp Phong bực dọc quát lớn. Người hơi lui về sau một chút, hai tay cầm kiếm vận hành chân khí rót vào thân kiếm, quát lên một tiếng, sử xuất chiêu "Thiên Kiếm Quyết" thức thứ hai, kiếm khí tỏa sáng thật kinh nhân!

Chân khí toát ra từ cơ thể Diệp Phong cực nhanh, xoay tròn chung quanh thân kiếm rồi đột nhiên trong nháy mắt lại tăng vọt lên. Quang mang bắn ra bốn phía thật là chói mắt, hình thành một luồng kiếm khí màu trắng dài mười thước, nương theo kiếm của Diệp Phong, khí thế mạnh mẽ vô cùng, nhằm ngay đầu Thâm Uyên lĩnh chủ chém thẳng tới.

"Bang!" Một tiếng trầm đục vang lên. Thâm Uyên lĩnh chủ gào lên một tiếng thảm thiết, thân người bị chẻ làm hai trầm trọng rơi xuống, khiến cho bụi đất bay lên tứ tung.

"Má ơi, lão đại rốt cuộc là có bao nhiêu chiêu thức cường hãn thế nhỉ? Kiếm khí thật là ghê gớm!" Khải Đặc liếm liếm môi, tự lẩm bẩm một mình, còn những người khác cũng lắc đầu cảm khác, thốt không ra lời.

Đặc biệt là U Nguyệt Nhi, sắc mặt lại thập phần khó coi, càng lúc càng cảm thấy Cầm Thú Nam Tước thật là đáng sợ. Hắn lúc nào cũng xử dụng những chiêu thức cường hãn để đối địch, thật khiến người ta phải giật mình!

"Mẹ nó, nếu chân khí của lão tử có thể cường thịnh trở lại thì thật là tốt. " Diệp Phong thu kiếm vào Không Gian Giới chỉ, lẩm bẩm không hài lòng chút nào. Bọn Khải Đặc nghe được lời này thì cứ đứng đực ra đó mà trơ mắt trắng dã nhìn hắn.

"Thiếu gia, người không việc gì chứ? Có phải là đã bị thương rồi không?" Lộ Lộ chạy đến gần thiếu gia, quan tâm hỏi.

"Yên tâm đi, không có đâu!" Diệp Phong bỏ mặc chúng nhân ở bên cạnh, âu yếm hôn chiếc miệng nhỏ nhắn xinh xắn của Lộ Lộ, rồi ra lệnh: "Khải Đặc, mau dẫn người tới khai quật phần mộ cho ta. Lão tử phải xem coi bên trong rốt cuộc có cái gì hấp dẫn hay không!"

"Tuân lệnh!" Khải Đặc nghe vậy, lập tức ứng thanh lĩnh mệnh, gọi mười tên Liệt Diễm kỵ sĩ đi đến khai quật phần mộ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-240)