← Ch.031 | Ch.033 → |
Mễ Khắc không nghĩ tới đoàn trưởng trẻ tuổi trước mắt này, biết danh tiếng của tỷ phu mình còn dám càn rỡ như vậy. Lẽ nào hắn coi những kiếm sĩ dưới tay mình đều là đồ vô dụng sao? Càng nghĩ càng phẫn nộ, Mễ Khắc chỉ vào Diệp Phong cao giọng quát lớn: "Tốt lắm, ngươi rất có dũng khí! Kiếm sĩ đâu giết cho ta, ai có thể tiêu diệt đoàn trưởng này, thưởng một vạn kim tệ."
Những kiếm sĩ nghe thấy giết chết đoàn trưởng đối phương là có thể có phần thưởng một vạn kim tệ, thi nhau động tâm, theo lời nhận lệnh, lũ lượt huy kiếm hướng về phía Diệp Phong.
Khải Đặc thấy địch nhân đánh về phía lão đại, lập tức hạ lệnh Liệt Diễm kỵ sĩ tấn công. Lạp Phỉ Nhĩ, la Phi, Ai Đức cũng đều từ cánh trái xông lên. :
"Muốn thưởng tiền thì xông đến lão tử đi!"
Diệp Phong rút kiếm khỏi vỏ, tung người nhảy xuống chiến mã, xông vào đoàn kiếm sĩ đối phương. Quang Minh chi kiếm trong tay, nào đâm, chém, bổ, chiêu thức tàn nhẫn, tốc độ nhanh mạnh, giống như mây trôi nước chảy kéo theo kiếm khí màu trắng bay lượn, địch nhân đến gần đều khó thoát khỏi vận rủi.
Khải Đặc cùng Liệt Diễm kỵ sĩ dùng trận thức "Truỳ hình", thi triển "Trùng phong phá trận" đánh vào đoàn kỵ sĩ. Lạp Phỉ Nhĩ, La Phi, Ai Đức ba người hình thành một tam giác nhỏ, trùng sát tại cánh trái Liệt Diễm kỵ sĩ. Kiệt Nã Tử cũng lại bắt đầu bắn tên.
"Đều đi tìm chết!"
Mắt thấy kiếm sĩ địch nhân hướng về phía mình không cần mạng, trên mặt Diệp Phong lộ ra nụ cười lạnh tàn khốc, quát nhẹ một tiếng, huy kiếm bức lui kiếm sĩ xung quanh. Hắn vận hành chính khí trong cơ thể, hai tay cầm kiếm cắm vào mặt đất, kiếm khí màu trắng lập tức lấy Quang Minh chi kiếm làm trung tâm, xuôi theo mặt đất điên cuồng tấn công ra tứ phía, khiến mặt đất xé rách hiện ra từng đường nứt. Không ít kiếm sĩ bởi vì hai chân bị thương bởi kiếm khí mà ngã xuống đất kêu đau đớn.
Diệp Phong lại quát nhẹ một tiếng, rút kiếm ra giương lên đỉnh đầu, toàn thân chính khí phát tán ra ngoài, hình thành một đạo khí đoàn vây quanh lấy hắn. Kiếm khí vừa mới tấn công vào mặt đất giống như nhận được điều khiển, nhanh chóng bay lên trên không trung, mang theo vô số đất đá mãnh liệt bốc lên, đưa mười mấy tên kiếm sĩ trong vòng trăm thước quanh thân bị bắn giống như tổ ong vò vẽ, kêu lên thảm thiết ngã xuống đất.
Địa kiếm quyết, đệ nhị thức, Thạch Thổ Phi Thăng, dùng kiếm khí dẫn dắt đất đá hất tung lên, sử dụng thích hợp nhất khi bị vây công trên mặt đất.
Ngoại trừ thành viên Tư Lược đoàn đã thấy qua Diệp Phong biểu hiện võ công cường hãn, Tĩnh Hương cùng với Mễ Khắc cấp bậc kiếm sĩ đều bị chiêu thức mạnh mẽ như vậy làm cho trợn mắt há mồm.
Hoá ra Lôi Ân lợi hại như vậy sao? Tĩnh Hương trong lòng thì thầm, hai con mắt sững sờ nhìn Diệp Phong. Đã quên mất chính mình là một thất giai điện hệ pháp sư, lúc này nên trợ trận phe mình...
Bọn người Khải Đặc thừa dịp các kiếm sĩ giật mình phân tâm, tăng tốc chém giết, chiến trận ngũ thức luân phiên thi triển, xen lẫn với cương thương liệt diễm giống như rắn lửa tung hoành khắp nơi. Chưa tới vài vòng thời gian, toàn bộ những kiếm sĩ còn lại đều bị giải quyết. Mễ Khắc sớm thấy tình thế không ổn liền xoay người chạy tới khu nô lệ phía sau doanh địa, muốn triệu tập xạ thủ nghênh địch.
Đáng tiếc, bọn người Diệp Phong không có để cho gã đạt được ý muốn. Trước khi chạy tới khu nô lệ phía sau doanh địa, bọn người Diệp Phong cùng với cương thương liệt diễm kỵ sĩ cũng theo tới xông vào trong nhóm xạ thủ.
Tiêu Diêu Càn Khôn Bộ, Chân Khí Toàn Long Chỉ, Thiên Địa Phách Hoàng Quyền, Như lai Thiên Phật Thủ, Như Ảnh Tuỳ Hình Thối, Truy Phong Cuồng Long Toản. Diệp Phong trong lúc huy kiếm giết địch, các thức các dạng tuyệt chiêu tuỳ thời phát ra, khiến cho Tĩnh Hưnơg cùng với địch nhân và các nô lệ đều nhìn hắn giật mình. Khó có thể tin một người có thể có nhiều võ công cường hãn hung mãnh như vậy.
Mễ Khắc quan sát tình thế nguy hiểm phe mình, trong lòng biết đại thế đã mất, ôm hận liếc mắt nhìn Diệp Phong, triệu hoán ra tứ giai ma sủng "Hắc vũ ngốc thứu" cao trên hai mét, chở hắn phi không chạy trốn, trong miệng hét: "Đoàn trưởng Tư Lược đoàn, món nợ này ta sớm muộn gì cũng tính toán với ngươi, chúng ta đi hãy chờ xem!"
"Đồ chết tiệt, sau này lão tử nhất định phải có phi hành bộ đội, xem bọn chúng chạy trốn như thế nào!" Diệp Phong nhìn Mễ Khắc kêu gào chạy trốn trên không trung, chửi bới thập phần căm tức. Lần trước chính bởi vì Phất Lan Hoa có vong linh cự long có thể bay, để lão chạy thoát, lần này Mễ Khắc lại sử dụng chiêu này, thật sự là khiến Diệp Phong tức giận.
Tĩnh Hương nhìn Mễ Khắc cưỡi "Hắc vũ ngốc thứu" nhanh chóng bay khỏi, đột nhiên giật mình nghĩ tới chính mình đợc mời tới, đã quên hỗ trợ. Nếu niệm chú sớm một chút, khẳng định có thể sử dụng điện hệ ma pháp đem Mễ Khắc đánh rơi xuống. Đáng tiếc bây giờ "Hắc vũ ngốc thứu" bay đi quá nhanh, nàng muốn niệm chú thi phóng ma pháp đã không kịp rồi.
Kết thúc chém giết, phần đông nô lệ của Địch Lạp nô nãi đoàn thấy Mễ Khắc hay ngược đãi bọn họ bị đánh chạy, trong lòng cao hứng, đồng thời cũng bắt đầu lo lắng Quang Minh kiếm sĩ cường đại này cùng thủ hạ của hắn, sẽ đối đãi với mình như thế nào.
Tĩnh Hương nhìn thi thể một trăm tên xạ thủ trên mặt đất, trong lúc cảm khái võ công khác thường của cầm thú nam tước. Cũng là đối với thủ hạ của hắn thập phần bội phục, tiểu bộ đội này đặt trong quân chính quy đều có thể gọi là vương bài.
Trong chúng nô lệ, điện tinh linh, phong tinh linh và tinh linh mỹ nữ các hệ, cùng với nam ải nhân thân cao khoảng hai mét, số lượng chiếm hơn một nửa, còn lại đều là nhân tộc nữ tính rất có tư sắc.
Diệp Phong nhìn tinh linh mỹ nữ cùng ải nhân, trong lòng thầm sảng khoái, châm một cái Thanh Sảng Tiêu Hồn, nói với chúng nô lệ: "Chư vị, từ hôm nay chủ nhân của các ngươi không phải là Mễ Khắc, mà là ta Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ nam tước, đoàn trưởng Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn. Chỉ cần các ngươi phục tùng mệnh lệnh của ta, ta có thể cam đoan không đem các ngươi bán đi, cho các ngươi ăn no, ở ấm. Nhưng nếu có ai dám can đảm phản kháng không phục, hậu quả của hắn nhất định sẽ thập phần thê thảm. Ta sẽ cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!"
Chúng nô lệ nghe xong câu trước, đều không tin có người sẽ cho nô lệ ăn no mặc ấm. Nghe xong hai câu sau đều thay nhau rùng mình một cái, cúi đầu không dám nhìn Diệp Phong, sợ đắc tội tới kiếm sĩ cường đại này.
Diệp Phong quan sát rất nhiều nô lệ căng thẳng không lên tiếng, phân phó Khải Đặc, Ai Đức, Ba Nhĩ, La Phi bốn người, dẫn theo Liệt Diễm kỵ sĩ giải đám nô lệ tới doanh trướng phía trước không có đốt cháy, thu hoạch chiến lợ phẩm.
"Lôi Ân đoàn trưởng, chúng ta bây giờ chỉ có một trăm người, lưu lại nhiều nô lệ như vậy không quá ổn thoả chứ? Nếu bọn họ bạo động chúng ta sẽ rất phiền hà!" Tĩnh Hương nhìn nô lệ bị giải đi, hướng Diệp Phong hỏi:" Còn có Mễ Khắc chạy trốn nữa khẳng định sẽ đi tìm Ốc Đặc. Nếu Ốc Đặc dẫn người đến tìm phiền toái, người chuẩn bị làm sao bây giờ?"
Diệp Phong nghe vậy miệng thả ra một làn khói, cười nói:" Nhìn những nô lệ bộ dạng khẩn trương như vậy, thì biết bọn họ đã bị Mễ Khắc ngược đãi quen rồi. Bọn họ đã kiến thức thực lực của chúng ta, cho bọn họ mấy lá gan nữa cũng không dám bạo động. Điểm ấy không cần lo lắng. Còn về Ốc Đặc cũng không cần để ý tới y. Ta là đoàn trưởng Tư Lược đoàn do quốc vương thân phong, y dám làm gì ta? Vả lại là một bá tước mà thôi, chỉ đáng làm tôn tử của ta!"
Tĩnh Hương nghe xong Diệp Phong nói câu trước còn không sai, câu sau thì không lịch sự lắm, thật sự khó hiểu, chỉ còn lắc đầu chịu thua không bày tỏ thái độ nữa.
Bọn người Khải Đặc thu hoạch được không tồi, ba trăm thiết kiếm, một trăm thiết cung cộng thêm mấy trăm mũi tên, quần áo dùng trong mùa đông bốn trăm bộ, còn có thực phẩm đủ cho bốn trăm nô lệ dùng trong hai tháng, cùng với vật dụng và chăn chiếu trong doanh trướng. Nữ nhân bị Mễ Khắc cưỡng gian kia, đã tự sát.
Diệp Phong đối với lần cướp đoạt này thập phần hài lòng, mai táng thi thế thiếu nữ xong, để bọn người Khải Đặc sử dụng xe ngựa của nô lệ đoàn, mang đi tất cả những gì có thể sử dụng. Một đám người cùng nô lệ li khai dãy núi Qua Nhĩ bao la hùng vĩ, quay trở lại Hồ Lô sơn cốc
Dưới bầu trời đêm, Diệp đại đoàn trưởng ôm Lộ Lộ trong lòng, đang cưỡi chiến mã, nghe mùi thơm nhàn nhạt phát ra trên người Lộ Lộ. Hắn quay đầu nhìn chiến lợi phẩm cùng nô lệ, trong lòng quả thực thoải mái tự nhiên, trong miệng vô sỉ mang "Cộng sản chủ nghĩa hảo" thay đổi từ ngữ, cười hề hề ngâm nga: "Nô lệ chủ nghĩa hảo... Nô lệ chủ nghĩa hảo..."
← Ch. 031 | Ch. 033 → |