← Ch.034 | Ch.036 → |
Hoàng hôn, vài ánh tịch dương vẫn còn sót lại đang chiếu lên mặt đất. Cách Hồ Lô sơn cốc độ tám mươi dặm về hướng tây nam, Mễ Khắc cùng với Ốc Đặc và đại đội vương bài khinh trang cực điện kỵ sĩ do Ốc Đặc chỉ huy đang nghỉ ngơi tại đây. Hắn đã điều tra được nơi trú chân của Lôi Ân, nên chuẩn bị đêm nay sẽ đột kích Hồ Lô sơn cốc, tàn sát tất cả mọi người.
"Lôi Ân, lão tử sẽ lột da lóc xương ngươi sau khi để cho ngươi chứng kiến thấy cảnh ba mỹ nhân của ngươi bị thiên hạ gian dâm cho đến chết." Lão mập Mễ Khắc vừa nhìn về hướng Hồ Lô sơn cốc, vừa đay nghiến nhủ thầm.
Ốc Đặc nhìn nét mặt đầy vẻ thống hận của Mễ Khắc, rồi cũng quay đầu nhìn về phía Hồ Lô sơn cốc. Căn cứ vào tin tức điều tra được, thành viên của Tư Lược đoàn ở trong sơn cốc có hơn trăm người, còn lại những người khác đều là những kẻ nô bộc, vì vậy nên đối với hành động lần này, Ốc Đặc nắm chắc mười phần thắng trận.
Đại đội khinh trang cực điện kỵ sĩ của hắn, gồm một ngàn Thiên Danh kỵ sĩ và một trăm tiểu đội trưởng tất cả đều có thực lực vào hàng tam giai, mười tên trung đội trưởng có thực lực vào hàng tứ giai, hơn nữa toàn thể thành viên lại có trang bị khinh kỵ bằng cương thiết đặc chế. Nếu để đối phó với hơn trăm người thì quả thực là quá dễ dàng, bất quá trận này phải đánh nhanh thắng nhanh, không thể để cho Quốc Vương và Tể Tướng biết được việc này.
Tại bên ngoài các sơn động vừa được sửa sang lại của Hồ Lô sơn cốc, Khải Đặc cùng với một trăm Liệt Diễm kỵ sĩ đang cầm trong tay những thanh Phương Thiên họa kích màu bạc sáng sáng vừa được đúc xong, trên người lại mặc các bộ giáp khinh kỵ cũng màu bạc, đứng dàn hàng trước cửa sơn cốc, trông ai nấy đều oai phong lẫm lẫm, sát khí đằng đằng.
"Lạc Tư đại thúc, hãy trông những kỵ sĩ cường hãn đang cầm Phương Thiên họa kích này, thật là oai phong làm sao. Nghĩ tới việc chính tay ta đã chế tạo ra những món vũ khí đó thật khiến cho ta vô cùng hưng phấn." Một ải nhân trẻ tuổi nhìn Khải Đặc và những Liệt Diễm kỵ sĩ mà lên tiếng nói với Lạc Tư, giọng đầy hưng phấn.
Lạc Tư nhìn các Liệt Diễm kỵ sĩ rồi nhìn sang Đoàn Trưởng đại nhân đang mỉm cười đứng kế bên, lớn tiếng cười ha hả rồi nói:" Chiêm ngưỡng một món vũ khí được chế tạo thành công còn chưa phải là niềm vui thích lớn nhất. Nếu giờ đây Đoàn Trưởng lại có thể vẽ ra đồ hình của một món binh khí tân kỳ khác để cho chúng ta chế tạo, thì đó mới là lạc thú lớn nhất."
Hà, nhóm ải nhân này quả không hổ danh là những kẻ chuyên chế tạo binh khí, chỉ lấy việc quanh quẩn bên lò lửa mà làm vui. Ba Nhĩ và Ai Đức không có được đồ trang bị mới, đang buồn bực đứng một bên hâm mộ nhìn bọn họ. Sau khi nghe những lời vừa nói của những ải nhân thì hai người chỉ liếc mắt cười thầm trong lòng.
"Lạc Tư, không cần phải gấp. Bây giờ những thanh thiết kiếm của đoàn buôn nô lệ đã bị các ngươi dùng để đúc cung tiễn cho nhóm tinh linh xả thủ của chúng ta. Dù ngay lúc này ta có vẽ ra thêm cấu đồ cho ngươi thì chúng ta cũng không có vật liệu để chế tạo. Cứ đợi đến khi có thêm cương thiết, ta nhất định sẽ cấp thêm cho ngươi cấu đồ." Diệp Phong mỉm cười hứa hẹn với Lạc Tư.
"Tạ ơn Đoàn Trưởng, đến lúc đó thì toàn thể trung đội ải nhân nhất định sẽ tận lực vì ngài mà chế tác vũ khí!" Lạc Tư đáp với giọng đầy cao hứng, những ải nhân khác cũng phụ họa theo.
"Ha ha, hôm nay bổn Đoàn Trưởng thật là cao hứng. Mọi người hãy chuẩn bị mở đại yến để khánh chúc một phen. Toàn thể mọi người trong cốc đều có thể tham gia!" Diệp Phong cười to tuyên bố.
Toàn thể các thành viên của Tư Lược đoàn trong cốc cùng với năm mươi tinh linh thị nữ đều cao hứng cất tiếng hoan hô, bắt đầu quay ra chuẩn bị các thứ, cả những nữ nô thuộc nhân tộc cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Nhân vì mấy hôm trước Đoàn Trưởng đã cử yến tiệc một lần. Hôm đó hắn cùng với Lộ Lộ đích thân nướng thức ăn chia xẻ với tất cả mọi người nên ai nấy đều cao hứng phi thường. Dù là người có thân phận nô bộc hay là các thành viên của Tư Lược đoàn đều cảm thấy Đoàn Trưởng rất dễ gần gũi và thân thiết. Hắn chẳng những là không phân biệt quan hệ chủ bộc, mà còn đích thân ra tay làm bếp cho những thủ hạ và nô bộc của mình.
Hiện nay, những nô bộc này đã đến sơn cốc được hơn một tháng, Diệp Phong đối đãi với bọn họ rất tốt. Hắn sai bọn Khải Đặc đến vùng thành thị nơi biên cảnh phía đông bắc của Mạt La để mua lương thực về cấp cho bọn họ thật sung túc, lại còn đặc biệt chiêu đãi những ải nhân chuyên chế tạo binh khí bằng những loại mỹ tửu cực ngon nữa.
Đổi lại với tình hình trước kia của một trăm người, thì tình hình hiện nay trong sơn cốc có thể nói là náo nhiệt hơn nhiều.
Năm mươi tinh linh mỹ nữ không trúng tuyển làm xạ thủ thì hàng ngày được Lộ Lộ chỉ huy lo đảm đương các việc lặt vặt. Đám sắc lang Khải Đặc hễ không có việc gì làm liền đi theo bọn họ ra sức tán tỉnh, mong có thể hưởng thụ những đêm đầu của các nàng.
Diệp Phong đối với những nàng tinh linh mỹ nữ này không có hứng thú nhiều lắm, tất nhiên là cũng không ngăn cản hành vi của đám sắc lang Khải Đặc. Những tinh linh mỹ nữ này mặc dù cũng khá xinh đẹp, nhưng chưa thể coi là tuyệt sắc được, vì bọn họ so với Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi thì vẫn còn kém một chút. Nếu có đùa giỡn với mỹ nhân thì cũng nên chọn lựa hàng thượng phẩm mới được, còn nếu chỉ là hàng thứ phẩm thì thật chẳng có ý nghĩa gì. Bất quá, nếu có loại tinh linh mỹ nữ thuộc hàng giai nhân tuyệt sắc, thì ta nhất định phải thưởng thức cho bằng được, để xem cái tư vị đó là thế nào, hắc hắc!
Bởi vì một trăm tinh linh xạ thủ có đủ các loại như quang, thủy, hỏa, điện, và phong là ngũ chủng hệ, cho nên Diệp Phong chỉ việc phân biệt mà truyền thụ cho các nàng những tâm quyết và công pháp khác nhau ứng với ngũ chủng như: Thanh Tâm quyết, Huyền Băng quyết, Liệt Diễm công, Lôi Đình quyết, Ngự Phong kính. Thân là phong tinh linh, nên Kiệt Nã Tư cũng đồng thời tu luyện Ngự Phong kính, và mỗi ngày đều thống lĩnh một trăm Tinh Linh mỹ nữ luyện tập Thần Tiễn tam thức và những tâm quyết mà Đoàn Trưởng đã dạy cho.
Mỗi hệ Tinh Linh đều có bản lãnh xạ thủ trời sinh, lại có được nguyên tố cảm ứng đặc biệt, nên việc tu luyện tiễn thuật và ma pháp, cùng với tư chất đấu khí của chủng tộc rất cao, do vậy mà nhờ có sự truyền thụ của Diệp Phong, nên công pháp và Thần Tiễn tam thức của Kiệt Nã Tư đã tiến bộ nhanh chóng, hiện nay đã có được một chút thành tựu.
Lạc Tư và các ải nhân thì nhàn hạ không có chuyện gì làm, mỗi ngày đều ngồi ở bên bờ thủy đàm đằng sau sơn cốc mà thưởng thức rượu ngon do Đoàn Trưởng ban cho bọn hắn.
Một trăm sáu mươi ba nữ nô thuộc nhân tộc lúc trước khi còn ở đoàn buôn nô lệ thì thường xuyên bị mười mấy nam nhân luân phiên cưỡng gian. Ngày nay ở Tư Lược đoàn tuy vẫn bị đám sắc lang Khải Đặc thường xuyên quấy nhiễu, nhưng ít ra thì bọn họ cũng bị Đoàn Trưởng hạn chế bớt, chỉ cho phép bọn chúng tìm các nàng vui vầy nhưng không cho phép luân phiên cưỡng gian.
Có mấy nàng nữ nô phải đồng thời hầu hạ gã mập Ai Đức. Kết quả là tên mập sắc lang ấy cũng không nhớ rõ là mình đã xuất tinh bao nhiêu lần, đến nỗi ngày thứ hai đi đường mà hai chân cứ run lên, khiến cho Diệp Phong cứ cười hắn đến cả nửa ngày, còn Khải Đặc thì cười đến không ngậm miệng lại được, hai ngón cái thì cứ chỉ xuống đất, tỏ ý chê bai hắn.
Nói chung, phần đông các nô bộc đối với hoàn cảnh đời sống bây giờ có vẻ thoải mái và thỏa mãn hơn nhiều, vì nơi này so với đoàn buôn nô lệ thì quả thực chính là thiên đường vậy. .
Ngoại trừ Diệp Phong, thời gian gần đây kẻ vui vẻ nhất ở trong sơn cốc chính là Tiểu Hắc và Lam Lam, với thân hình nhỏ nhắn của tụi nó nên được các nữ nhân rất sủng ái. Tất cả nữ nhân trong cốc đều yêu thích những trò hề của bọn chúng.
Trong số những người ở đây, có người vui vẻ và cũng có người không vui vẻ chút nào. U Nguyệt Nhi là người mang tâm trang buồn bực đến cực độ nhất ở đây. Nàng đã dâng hiến đêm đầu tiên của mình, lại ra sức lấy lòng để được sự tín nhiệm của Cầm Thú Nam Tước như vậy. Nhưng điều khiến cho nàng buồn bực chính là sau mỗi lần hoan lạc với Cầm Thú Nam Tước, nàng đều hồ đồ lăn ra ngủ. Điều này khiến cho nàng không có cách nào lý giải được, nên đã bắt đầu hoài nghi không biết có phải Cầm Thú Nam Tước đã giở trò quỷ hay không. Vì tự do, vì Hắc Ám ma kiếm, nàng chỉ có thể tiếp tục dâng hiến mỵ lực của mình.
Tĩnh Hương hôm nay đã hoàn toàn không thể xem Lôi Ân Đoàn Trưởng như là Cầm Thú Nam Tước trước kia nữa rồi. Bởi vì nàng từ miệng bọn Khải Đặc và mọi người ở đây mà biết được, võ công của bọn họ có tên gọi là Trung Hoa võ học, tất cả đều là do Đoàn Trưởng truyền dạy. Hơn nữa, lại còn biết việc Trung Hoa thần nhập mộng, cùng với việc Đoàn Trưởng đánh bại Hoàng Gia kỵ sĩ đoàn Đoàn Trưởng Phỉ Long. Tất cả những việc này đều khiến nàng rúng động, đối với Đoàn Trưởng hết sức tò mò, cảm thấy nếu như hắn có thể cải sửa được bản tính lưu manh thì hắn tuyệt đối xứng đáng với chức vụ Đoàn Trưởng.
Mọi người trong cốc sửa soạn đón màn đêm phủ xuống, rốt cuộc cũng lại có thể thưởng thức món nướng do Đoàn Trưởng và Lộ Lộ đích thân làm ra, buổi yến tiệc xảy ra trong không khí vui vẻ cao hứng phi thường. Lộ Lộ trải qua nhiều cố gắng học hỏi, giờ đây trên phương diện làm món nướng đã đạt đến mức rất chuẩn, có thể nói là hoàn toàn siêu việt không thua gì Diệp Phong.
Buổi yến tiệc kết thúc, sau khi phân phó cho Khải Đặc đi an bài thủ hạ trực đêm, Diệp Phong cùng với Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi trở về thụ ốc của mình. Tĩnh Hương nhìn thấy vẻ mặt cười cợt của hắn, thì biết rằng hắn lại muốn cùng hai mỹ nhân đó hoan lạc. Bất giác, nàng không nhịn được mà lắc đầu cảm khái. Đoàn Trưởng thế nào thì cả đám thủ hạ cũng sẽ như thế mà thôi.
Diệp Phong để cho Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi giúp hắn thoát y. Sau khi rửa mặt xong liền ngồi lên giường để cho Lộ Lộ rửa chân giùm hắn, rồi ra ý bảo U Nguyệt Nhi đến xoa bóp hai vai cho hắn.
U Nguyệt Nhi yêu kiều cởi bỏ áo ngoài, chỉ để lại tấm lưng trắng bạch và chiếc tiểu khố, ngồi dựa sát vào một bên eo của Cầm Thú Nam Tước, một mặt thầm rủa hắn ở trong lòng, còn mặt khác thì yêu kiều xoa bóp hai bờ vai cho hắn.
Diệp Phong kéo Lộ Lộ ngồi bên cạnh mình, âu yếm vuốt ve bộ ngực đầy đặn cao vút và cặp đùi ngọc, hưởng thụ những cảm giác tuyệt vời, sau đó quay lại nói với U Nguyệt Nhi: "Nguyệt Nhi, hãy thay đổi y phục đi, để cho thiếu gia được thưởng thức lại điệu vũ mê ly của nàng!"
"A, chàng nhất định phải hảo hảo yêu thương người ta đấy, không được lại điên cuồng khi dễ người ta!" U Nguyệt Nhi vui vẻ cười duyên, thần sắc phong tao vũ mỵ vô cùng. Nàng bước xuống giường lấy ra một bộ y phục áo liền quần bằng lụa mỏng trong suốt, rồi thay đổi y phục ở ngay trước mặt Diệp Phong, sau đó thì bắt đầu từng bước nhảy nhẹ nhàng phiêu phưỡng động lòng người.
Thân là một vũ cơ của Phong Nguyệt Trường, nên U Nguyệt Nhi sở đắc một bản lĩnh nhảy múa rất dễ làm say lòng người.
Lộ Lộ biết rõ thiếu gia rất thích xem U Nguyệt Nhi nhảy múa, những lúc như thế thì hắn sẽ không quấn quýt lấy mình, cho nên nàng không đợi thiếu gia mở miệng, liền hạ người quỳ xuống giữa hai chân của thiếu gia, định dùng đôi môi anh đào và chiếc lưỡi thơm tho làm cho thiếu gia thoải mái.
Bất quá lúc này Diệp Phong lại không muốn để cho nàng làm vậy, chỉ kéo nàng lên và ôm vào lòng, sau đó thì đưa tay cởi hết y phục của nàng ra. Lúc này thì hắn vừa đưa mắt ngắm nhìn điệu vũ câu hồn của U Nguyệt Nhi, còn tiểu hòa thượng ở bên dưới thì tiến thẳng vào cấm địa mềm mại của Lộ Lộ.
Từ trong thâm tâm, Lộ Lộ yêu thiếu gia rất sâu đậm, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc khiến cho thiếu gia được vui vẻ cao hứng, nên cho tới thời khắc này, nàng vẫn chưa bao giờ làm trái lời của thiếu gia. Lúc này trông thấy bộ dạng hoan hỷ của thiếu gia như vậy, liền ngượng ngùng chủ động vặn vẹo chiếc eo nhỏ ở trong lòng thiếu gia, đem đến cho hắn vô vàn khoái cảm.
U Nguyệt Nhi từ sau khi được Diệp Phong khai mở động đào, thân thể của nàng càng lúc càng trở nên đầy đặn hơn. Diệp Phong lúc này ngồi ở trên giường ngắm nhìn điệu múa vũ mỵ xinh đẹp của nàng, bộ ngực trắng nõn phập phồng lên xuống, đùi ngọc rung rinh chuyển động, cùng với những động tác mê người như ẩn như hiện, còn hạ thể thì hưởng thụ thân thể mềm mại của Lộ Lộ, nên trong lòng thầm kêu thỏa mãn, toàn thân thư thái sung sướng như tiên.
U Nguyệt Nhi không cam lòng để một mình Lộ Lộ chiếm hết khoái lạc, nên cũng bước đến quyến rũ Cầm Thú Nam Tước, khiến cho sắc tâm của hắn đại động, liền đè cả hai ngã lên giường, sau đó thì nổi lên một trận hương diễm nhất nam nhị nữ, phong lưu khoái hoạt vô cùng.
← Ch. 034 | Ch. 036 → |