← Ch.103 | Ch.105 → |
"Tên Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ đáng hận. Trẫm nhất định sẽ đem ngươi băm vằm thành trăm mảnh!" Tại thư phòng của quốc vương ở Thiên Vũ đế quốc, bệ hạ Bàng Kì biết được tình hình chiến sự ở phương nam, đang tức giận đi tới đi lui gần cái bàn, rồi nhìn Hắc Ám giáo hoàng Tắc Tư đang đứng một bên không nói gì, nhíu mà hỏi: "Giáo hoàng bệ hạ, hôm nay đệ nhị quân đoàn của trẫm bị tiêu diệt hoàn toàn. Bộ đội ám sát cũng bị phát hiện, không thể tiếp tục ám sát trong tối được nữa. Vậy chúng ta tiếp theo sẽ tiến hành như thế nào?"
Hắc Ám giáo hoàng Tắc Tư không ở hình dạng của đọa lạc thiên sứ, mà ở hình dạng của tinh linh, đang ngồi trên cái ghế cạnh bàng, sắc mặt trầm ngâm, rồi khuyên: "Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ cùng địa tinh hỏa pháo xuất hiện, quả thật là việc ngoài ý muốn. Bất quá quốc vương bệ hạ không nên lo lắng, ta đã có biện pháp đối phó với hắn. Đừng quên chúng ta có một con cờ bên cạnh Lao Nhĩ bệ hạ, mà hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới!"
Bàng Kì bệ hạ nghe vậy liên dừng lại, suy nghĩ, rồi đối diện Tắc Tư nói: "Nếu mọi việc đúng như sắp xếp thì tốt rồi. Nếu có thể giáo hoàng bệ hạ diệt trừ luôn cái tên Lôi Ân – Pháp Nhĩ Lôi. Hắn thật sự giảo hoạt. Nếu hắn toàn lực dùng địa tinh hỏa pháo cùng pháo đạn giúp Mạt La đế quốc, quân đội của trẫm rất khó ngăn cản. Đến lúc đó sợ rằng không chỉ việc lấy tỉnh tây bắt thất bại, mà còn có thể bị Mạt La đế quốc phản công!"
"Quốc vương bệ hạ yên tâm. Ta sẽ nhanh chóng giao hắn cho người bằm hắn thành vạn mảnh!" Tắc Tư mỉm cười ứng thanh, nhưng trong lòng cực kỳ lo lắng. Lão không nghĩ ra được Lôi Ân lấy địa tinh hỏa pháo từ đâu, cùng với nhiều tiểu đội chủng tộc mạnh mẽ khác, lại có thêm Truyện Tống Trận trợ lực, muốn giết hắn không phải là điều dễ dàng.
Có điều là Tắc Tư không thể kể cho Bàng Kì nghe về việc Lôi Ân có Truyện Tống Trận. Bởi vì nếu để quốc vương bệ hạ này biết Lôi Ân có Truyền Tống Trận, y khẳng định sẽ càng thêm lo lắng về tình hình chiến sự ở phía nam, có lẽ sẽ rút binh ngưng chiến. Như thế Tắc Tư không thể đạt được những gì lão muốn. Chỉ có thể tìm cách diệt trừ tên Lôi Ân này càng sớm càng tốt!
Cùng ngày, tại chiến trường ở Bá Ni Nhĩ sơn đạo, đình bộ và hậu bộ của đệ tứ quân đoàn trong sáu binh đoàn của Mạt La đế quốc đang tính toán tổn thấy, rồi mệt mỏi đi vào trong sơn đạo. Một nữa trang bị của địch nhân, đã bị Tư Lược đoàn chơi lưu manh lấy đi. Sáu vị binh đoàn trưởng ngay từ đầu bội phục kế hoạch lần này của cầm thú nam tước, không có chú ý điểm này. Bọn chúng đợi cho cầm thú nam tước nói vài câu rồi dẫn Tư Lược đoàn rời về phía sau, thì sẽ dọn dẹp chiến trường, liền phát hiện thiếu mất một nửa trang bị và vũ khí của địch nhân. Bọn họ không hiểu tại sao lại như thế, lúc thành viên Tư Lược đoàn rời đi chỉ lấy có một ít chiến lợi phẩm thôi, sao giờ thành ra mất hết một nửa?
Từ khi đệ tứ quân đoàn của Cát Lôi Tư phát hiện phương thức ám sát của thích khách Thiên Vũ đế quốc, các tướng quân dưới quyền Phí Đức tướng quân ở ba mặt trận lớn còn lại nhận được thông tri, cũng toàn bộ triển khai hệ thống phòng ngự, và phát hiện ra một loạt hắc thử nhân, thích khách của địch nhân. Đáng tiếc không thể bắt được bọn chúng. Tuy nhiên đã biết rõ hành động ám sát của địch quân, trong lòng cũng trừ được một mối lo lớn, bọn tướng lãnh Phí Đức cũng rất vui mừng.
Đệ tứ quân đoàn của Mạt La đế quốc chỉ một trận đã đánh tan đệ nhị quân đoàn Thiên Vũ đế quốc. Đại sự kiện này đã được truyền khắp nam bắc đại lục. Mọi người đang bàn luận, ai đã lập kế hoạch cho Mạt La đệ tứ quân đoàn. Bởi vì Cát Lôi Tư là một tướng hữu dũng vô mưu, nói y nghĩ ra hảo kế này, cơ bản là không có khả năng...
Đang lúc hoàng hôn, trong khi Bàng Kì và Tắc Tư gặp phiền não, tại đại điện trong hoàng cung của Mạt La đế quốc, đương kim Lao Nhĩ bệ hạ đang ở ngoài đợi Lôi Ân quay về. Trong lòng ông quả thực vui như hoa nở rộ, nằm mơ cũng không nghĩ tới Lôi Ân sẽ cho ông sự ngạc nhiên lớn như vậy, lại còn lập một chiến công lớn!
Một trăm cây địa tinh hỏa pháo tầm trung như đồn đãi, đang là một sự hấp dẫn rất lớn a. Cho dù Lao Nhĩ bệ hạ có cả Mạt La đế quốc, nhưng khi biết Lôi Ân có một trăm cây địa tinh hỏa pháo, cũng phải động tâm. Tuy vậy, ông thân là một quốc vương của một quốc, không có khả năng đánh mất uy nghiêm, dùng quyền lực mà tước đoạt vật của thần tử. Như thế nếu truyền ra ngoài, dù đã trôi qua một ngàn năm, sợ rằng ông cũng sẽ bị mọi người cười chê cả đời. Thân là quốc vương, ông hoàn toàn có thể dùng cách thức khác, công nhận hỏa pháo bộ đội của Lôi Ân là quân đội chính qui!
Dưới đại diện, mọi người hai bên đều đang chờ đợi. Lạc Khắc tể tướng và Uy Nhĩ nguyên soái, đứng đầu hai nhóm văn võ quan viên, nhìn thần sắc cao hứng của Lao Nhĩ bị hạ, trong lòng đều tự nảy sinh tâm tư bất đồng.
Lạc Khắc tể tướng bởi vì đứa cháu lập được chiến công hiển hách, làm rạng danh cho gia tộc, cho nên rất cao hứng. Bọn người trong đảng phái mà lão đứng đầu cũng rất cao hứng, thầm nghĩ sau này bọn võ quan hỗn đản kia rốt cuộc cũng không đem mấy cái chiến công ra dù dọa nữa!
Trái ngược với Lạc Khắc đang cao hứng, Uy Nhĩ nguyên soái thì cực độ buồn bực. Lão không thể tưởng tượng được Tư Lược đoàn của Lôi Ân không chỉ ngày càng nhiều tinh anh, mà ngày càng được trang bị tốt hơn. Dựa vào số địa tinh hỏa pháo, nếu hắn cố gắng phát triển nó, thì cái chức nguyên soái ở Mạt La đế quốc, căn bản không còn do thành viên Chiêm Mỗ Tư gia tộc của lão đảm nhận!
"Bệ hạ, Lôi Ân nam tước đã đến!" Tiếng thị về báo lại vang lên. Lao Nhĩ bệ hạ đang cao hứng nghe vậy lập tức thông tri cho Lôi Ân tiến vào đại điện.
"Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ tham kiến bệ hạ!" Diệp Phong với một bộ y phục toàn đen, cùng cái áo choàng cũng màu đen, trên mặt đầy xuân phong tiến vào đại điện, hướng Lao Nhĩ bệ hạ mà thi lễ.
"Ha ha ha, Lôi Ân nam tước, khanh rốt cục đã trở về, chuyến đi nhất định cực khổ phải không? Lần này khanh đã lập được đại công hiển hách cho Mạt La đế quốc chúng ta rồi!" Lao Nhĩ bệ hạ nhìn Diệp Phong đang quỳ, hân hoan cười to.
Hắc hắc, khổ cực à, lão tử ở nhà có đặt Truyện Tống Trận, chỉ một chút công phu là có thể từ biên giới quay về đây. Diệp Phong nghe Lao Nhĩ bệ hạ cười nói xong, trong lòng đắc ý cười thầm, còn bên ngoài tỏ vẻ chân thật mà nói: "Bệ hạ đã quá khen, thần lập được chiến công lớn như vậy, nếu không được sự trơ giúp của Các Lôi Tư tướng quân và chúng binh tướng của đệ tứ quân đoàn!"
Lao Nhĩ bệ hạ đã sớm nhận được tin báo từ Cát Lôi Tư tướng quân mà biết được sự tình, nghe Diệp Phong nói xong, gật đầu tán thưởng: "Nói cho cùng bọn người Cát Lôi Tư cũng có công lao, tuy nhiên khanh là người bày ra kế sách này cho nên có công lao lớn nhất, cũng không cần tiếp tục phải khiêm nhường nữa." Vừa nói, Lao Nhĩ bệ hạ nghĩ đến vấn đề giao quyền sử dụng địa tinh hỏa pháo cho quân đội. Đầu tiên ông chánh sắc khen thưởng Diệp Phong: "Lần này khanh vì đế quốc mà lập được chiến công hiển hách, trẫm quyết định miễn khoảng tiền đóng của Tư Lược đoàn trong năm nay, cấp cho khanh vùng đất phì nhiêu Tinh Quang bình nguyên, nằm phía trong dãy vùng ven biển ở tỉnh đông bắc, làm lãnh địa!"
"Tạ ân điển của bệ hạ!"
Diệp Phong nghe quốc vương nói xong, trong lòng rất mừng, lập tức vui vẻ tạ ơn. Bởi vì hắn đáp ứng với Tĩnh Hương rằng, ngày sau sẽ dùng hai tầng thu nhập của Tư Lược đoàn mà chuyển cho quốc vương. Tính về thu nhập cùng chiến lợi phẩm của Tư Lược đoàn năm nay, nếu mà hắn muốn chuyển cho quốc vương bằng kim tệ, phỏng chừng tất cả kim tệ tích trữ của hắn cũng không đủ một nửa. Cho nên quốc vương miễn cái này trong năm nay, xem như đã giúp hắn rất nhiều.
Vùng đất gần ven biển tỉnh đông bắc cũng rất phì nhiêu, có thể làm trú địa mặt ngoài của Tư Lược đoàn. Ở đấy cũng có lợi cho cự giải chiến sĩ hoạt động trên biển, lại cách khu bọn ma thú tụ tập không xa lắm, có thể tùy thời gian mà để tinh linh trung đội đi săn chúng mà lấy thu nhập. Tóm lại có trú địa mặt ngoài này, đối với hắn có rất nhiều điều có lợi. Tuy nhiên trước khi kiến lập trú địa bên ngoài, việc đầu tiên hắn phải làm là vấn đề cảnh giới thật chặt chẽ, nếu không thì hoạt động của trú địa mặt ngoài này khẳng định không gạt được cừu nhân. Ân? Nói cái này cũng là cơ hột tốt để tiêu diệt cừu nhân... hắc hắc.... :
Lao Nhĩ nhìn Diệp Phong đang mừng rỡ, rồi nói ra mục đích lớn nhất của mình: "Lôi Ân, địa tinh hỏa pháo đối với quân đội tác chiến của quốc gia ta rất có lợi. Trẫm muốn cải biên Tư Lược đoàn của khanh thành Hoàng gia hỏa pháo đoàn, hiệp trợ quân đội tham chiến, ý của khanh như thế nào?"
Trời, thì ra mặt sau của tưởng thưởng kia còn có thứ này, không hổ danh là quốc vương, quả nhiên thật gian trá! Diệp Phong nghe vậy trong lòng tức giận thầm thanh. Hiệp trợ quân đội tham chiến thì hắn hoàn toàn không có ý kiến, nhưng mà cải biên Tư Lược đoàn thành hỏa pháo đoàn thì không thể được.
Bởi với năng lực hiện giờ của Tư Lược đoàn, có Truyện Tống Trận làm phương tiện, lá gan của tên gia hỏa càng lúc càng lớn, căn bản không sợ quốc vương muốn cái gì ở hắn, bởi vậy trong lòng liền không vui. Tên gia hỏa này lập tức phản đối: "Bệ hạ, hiệp trợ quân đội thì tuyệt đối không có vấn đề gì. Nhưng mà cải biên thành Hoàng gia hỏa pháo đoàn thì xin miễn nha, thần thích được tiếp tục cái việc cướp bóc như hiện nay hơn!"
"To gan. Lôi Ân, ngươi thế nào lại dám kháng lại ý chỉ của bệ hạ, ngươi định tạo phản?" Uy Nhĩ nguyên soái đang buồn bực đứng một bên vì bệ hạ thưởng tứ cho cầm thú nam tước một vùng đất phì nhiêu, lại còn muốn hắn tham gia chiến sự, trong lòng đang rất không thoải mái. Bởi vậy lão nghe hắn phản đối ý của bệ hạ, lập tức nắm lấy cơ hội châm chích, rồi khiến cho các quan viên cùng đảng phái của lão hùa theo!
"Uy Nhĩ, lão cần làm rõ, bệ hạ đang hỏi ý của Lôi Ân. Tại sao Lôi Ân không thể đưa ra ý kiến được?" Lạc Khắc dù thấy cháu mình công nhiên phản đối ý của bệ hạ, có chút không ổn, nhưng vẫn mở miệng kiên quyết như trước. Cái thời điểm này lão cũng không muốn để bọn Uy Nhĩ nắm được điểm yếu, rồi các quan viên do lão cầm đầu hùa theo. Vì thế tại đạ điện lúc này lập tức nổ ra tranh chấp mãnh liệt. Thấy vậy Diệp Phong trong lòng cười thầm thật thú vị.
"Được rồi, không cần phải cãi nhau, nếu Lôi Ân nam tước không thích cải biên, thì như thế vậy. Nhưng mà Lôi Ân khanh sau này tham gia chiến sự thì phải tốn rất nhiều thời gian, sợ rằng không có thời gian rảnh để cướp bóc, hi vọng khanh trong lòng đã có chuẩn bị!"
Đối với Lao Nhĩ bệ hạ này, việc hôm nay đã đẩy lùi sự xâm chiếm của Thiên Vũ đế quốc, thì phải nhân cơ hội mà thừa thắng phản kích, cho nên việc cải biên thì không được ông coi trong, cái chính đó là địa tinh hỏa pháo hiệp trợ quân đội trên chiến trận. Nếu Diệp Phong nói việc hiệp trợ quân đội không có vấn đề gì, ông cũng không cần phải cải biên Tư Lược đoàn.
Hắc hắc, lão tử có Truyện Tống Trận, thời gian bọn ngươi phái binh hành quân, lão tử sẽ đi đả kiếp xung quanh. Diệp Phong thấy Lao Nhĩ không có ép buộc, tâm trạng có chút hài lòng, tỏ vẻ cảm kích: "Tạ bệ hạ thành toàn, thần sẽ có sự chuận bị ổn thỏa!"
"Tuyệt, thật tuyệt, người đâu, chuẩn bị yến tiệc, hôm nay trẫm trên đại điện này cùng các khanh gia uống cho thoải mái!" Lao Nhĩ bệ hạ cao hứng, lện cho thuộc hạ thiết yến tiệc ngay trên đại điện, để cùng cái quan viên uống thoải mái. Chỉ điều là trong buổi yến tiệc này, có người vui mừng, có người lo âu!
Trong buổi yến tiệc, Lao Nhĩ bệ hạ tuyên bố đại công chúa Lị Na ngày mai sẽ cùng Khố Nê Phổ Tư, nhi tử độc nhất của Khâu Địch Lạp bá tước, đính hôn. Diệp Phong đang uống rượu lúc đó thiếu chút nữa bị sặc.
Khố Nê cũng mập mạp giống như công chúa Lị Na, ngày thường rất giống quý tộc chánh phái, nhưng nội tâm đã có dấu hiệu của sự ngược đãi. Khâu Địch Lạp bá tước là người trong đảng phái của Lạc Khắc, Lôi Ân lại có giao tình tốt đối với Khố Nê, cho nên Diệp Phong hơn người khác rất rõ ràng về Khố Nê. Gã lấy công chúa Lị Na, Diệp Phong chỉ có thể dùng hai chữ để diễn tả: Tuyệt phối!
Bởi vì công chúa Lị Na trời sinh mập mạp, ngu si ngốc nghếch, lại còn cực xấu, từ nhỏ được quốc vương sủng ái, nên tính tình thì nóng nảy, thường xuyên lấy việc hành hạ người khác làm niềm vui, Khố Nê cưới nàng, khẳng định sẽ bị hành hạ đến tận cùng...
Hiện giờ biên giới tỉnh tây bắc đang có chiến sự, mà dù cuộc chiến tạm ổn định. Diệp Phong cũng đồng ý dùng bộ đội chủ lực của Tư Lược đoàn tùy thời trợ giúp Khảm Đặc thành, nhưng Lao Nhĩ thật ra không muốn cử hành hôn lễ cho đại công chúa. Có điều là bảo bối đại nữ nhi của ông, cơ hồ không có quý tộc nào muốn cưới về, gần đây đã khóc sướt mướt đòi phải lấy Khố Nê cho bằng được. Sợ nữ nhi quá tuổi lấy chồng, như thế sẽ rất vất vả mà tìm được một quý tộc chịu lấy, cho nên ông cũng bất đắc dĩ đồng ý cho đính hôn!kien nl. Theo yêu cầu của đại công chúa, lễ đính hôn sẽ được tổ chức tại phủ Phổ Tư bá tước, phần lớn quan viên quý tộc ở đế đô ngày mai tất nhiêu tham dự. Diệp Phong là đại công thần của đế quốc, cũng đáp ứng đề nghị của Lao Nhĩ bệ hạ, ngày mai sẽ cùng đi với Lạc Khắc.
Rời hoàng cung, Lạc Khắc cùng Diệp Phong trở về đại sảnh của phủ tể tướng, lão lập tức nhíu mày hỏi: "Quai tôn, con hôm nay công nhiên phản đối ý muốn của bệ hạ, làm ta có chút lo lắng. Cũng may bệ hạ không có truy cứu, nếu không Pháp Lôi Nhĩ gia tộc chúng ta khẳng định không còn đồ tốt để ăn!"
"Lão nhân, người mấy năm nay cũng đã quá mệt mỏi, tại sao tất cả việc muốn làm đều phải để ý đến người khác chứ? Đừng quên chúng ta bây giờ không chỉ có Truyện Tống Trận, còn có nơi trú ở địa tinh đại lục, có cái gì mà phải sợ? Hơn nữa nếu Lao Nhĩ bệ hạ vì việc cỏn con ấy mà trách tội ta, ông ta có thể làm một quốc vương độ lượng được chăng? Thanh thản chút đi, cùng lắm thì chúng ta sẽ xa tránh mọi người, vui vẻ mà hưởng thụ ở thế giới này, đó mới là điều quan trọng nhất!" Diệp Phong mỉm cười vỗ vào vai của Lạc Khắc mà khuyên
"Cái này, con, cái này, ồ.... Cái việc bất kính của con như vậy, chỉ được phép nói ở trong nhà, đi ra ngoài ngàn vạn lần không được nói lung tung!" Lạc Khắc từ trong miệng của Diệp Phong đã nghe qua nhiều khinh nghiệm mới mẻ, cũng rõ ràng cuộc sống hiện tại rất mệt mỏi, nhưng lão đã quen với chốn quyền thế, nhất thời không thể thay đổi, và cũng không nghĩ sẽ thay đổi.
"Yên tâm, yên tâm, con cũng không ngu ngốc đâu, đương nhiên sẽ không nói cho người ngoài về vấn đề này. Chỉ cần Lao Nhĩ bệ hạ không gây khó dễ cho chúng ta, con cũng nguyện ý tiếp tục làm một nam tước ở đế quốc!" Diệp Phong cười hì hì, "Tốt rồi, lão nhân, người cũng đi nghỉ đi, con đi tìm đại mỹ nhân để lĩnh thưởng đây, hắc hắc..."
Nói xong, tên gia hỏa này xoay người rời khỏi đại sảnh, để lại một mình Lạc Khắc bất dĩ lắc đầu cảm khái về đứa cho ngày càng có thành tựu, nhưng cũng ngày càng làm lão không hiểu rõ!
nl. Tại biệt viện của cầm thú nam tước, Tĩnh Hương đang một mình ở trong phòng ngủ, đã hứa rằng, sau khi quốc vương bệ hạ thưởng tứ cho hắn, thì đại mỹ nhân Tĩnh Hương sẽ tưởng thưởng chính mình cho hắn. Nàng mặc một bộ y phục màu, cùng với một chiếc quần ngắn, mái tóc màu đỏ xỏa dài xuống, đang ngồi ở trên giường chờ đợi tình nhân trở về.
"Hắc hắc, lão bà đại nhân, bệ hạ đã thưởng cho ta rồi, giờ tới phần của nàng!" Diệp Phong không nhẫn nại đẩy cửa phòng ngủ mà tiến vào, tiện tay đóng cửa phòng lại. Hắn nhìn Tĩnh Hương đang trong một bộ y phục gợi cảm, liền đi tới, ngồi lên giường, tay heo đang vuốt ve không ngừng cái đùi đẹp trắng noản được che phủ bởi lớp vải màu đỏ xen lẫn mà trắng của nàng. kien
"Phiền quá, chàng luôn làm nhộn, bệ hạ đã thưởng tứ cho chàng cái gì?" Tĩnh Hương đấm một quyền vào ngực trái của Diệp Phong, hỏi với một giọng lôi cuốn pha chút tức giận.
Diệp Phong vươn hai tay ra ôm nàng vào trong lòng ngực, rồi tại bên tai nàng nói nhỏ, Lão Nhĩ bệ hạ đã thưởng cái gì cho nàng nghe. Sau đó cặp mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực săn chắc của nàng, tay trái nhanh chóng dày vò chúng, nghĩ xong rồi nói: "Lão bà, ngày mai công chúa Lị Na cùng Khố Nê đính hôn, quốc vương muốn ta phải tới, nàng đi cùng với ta nha!"
"Thật không? Lị Na rốt cuộc được gả đi rồi à? Tốt, ngày mai thiếp cùng đi với chàng!" Tĩnh Hương chưa kịp vui mừng vì tình nhân được ban thưởng, nghe vậy càng thêm kinh hãi, tâm trạng cũng vui mừng cho Lị Na công chúa, liền gật đầu đồng ý đề nghị của Diệp Phong
Hắc hắc, ngày mai sẽ dẫn theo U Nguyệt Nhi luôn. Phỉ Long và Khải Văn mà thấy Nguyệt Nhi và Tĩnh Hương thân mật với ta, không biết sẽ để vẻ mặt như thế nào? Oa, ha ha ha .... Diệp Phong trong đầu không ngừng cười thầm, nhìn Tĩnh Hương hỏi: "Lão bà, nàng cũng nên thưởng tứ cho ta rồi đó?"
"Cái loại đại sắc lang như chàng lại nghĩ ra yêu cầu hoang đường như thế, thiếp hôm nay làm cho chàng, nhưng chàng không được nói cho các nàng Mộng Hinh biết, nếu không đừng nghĩ sẽ tiếp tục với thiếp lần nữa!"
Tĩnh Hương mặt đỏ bừng nhìn Diệp Phong mà nhắc nhở. Khi thấy hắn háo sắc gật đầu rồi thúc giục, liền giúp hắn cởi bỏ y phục, và lên giường. Sau đó nàng cũng cởi luôn cái phần che trước ngực để lộ ra bộ ngực trắng noản săn chắc, và rồi quỳ gối xuống giữa hai chân của hắn, cúi người cầm lấy tiểu hòa thượng đang đứng thẳng của hắn đưa vào miệng mà từ từ ....
← Ch. 103 | Ch. 105 → |