← Ch.109 | Ch.111 → |
"Đáng hận... tên Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ đáng hận.... tên súc sanh đáng chết.... Ta nhất định sẽ cho ngươi nếm hình phạt tàn khốc như... a... súc sanh.. súc sanh..."
Màn đêm phủ xuống, tại hoàng cung Thiên Vũ đế quốc, nhận được tin báo đại bại ở phương nam cùng cái chết thảm của nhi tử, Bàng Kì bệ hạ tại trong tẩm cung nổi trận lôi đình. Các loại vật dụng quý giá hàng trăm cái đểu bị ném vỡ, ngay cả những cung nữ đã đi ra cũng bị ném trúng đầu!
"Bệ hạ, Tắc Tư giáo hoàng bây giờ chắc cũng đang cùng con cờ bên cạnh Lao Nhĩ triển khai hành động. Cầu ngài hạ cơn giận, đừng làm thần thiếp hoảng sợ!" Du Lị phong tao mĩ lệ mặc một bộ áo màu tím cùng chiếc quần dài, đang đứng bên giường, tựa sau lưng Bàng Kì, phát ra lời cầu khẩn khẩn trương.
Bộ áo cùng quần dài màu tím làm nổi bật đường cong mê người đầy đặn của Du Li, nhìn vô cùng tuyện mĩ. Bộ ngực trắng cùng eo nhỏ nhắn như ẩn như hiện, đùg ngọc đẹp mĩ, cùng giọng nói ngọt ngào mê người của ả. Khi Bàng Kì bệ hạ nghe thấy liền quay đầu nhìn ả, nghĩ lại Tắc Tư đã đi thực hiện kế hoạch được một tháng rồi, tâm tình bình ổn lại đôi chút. Lão liền ôm ả lên đặt lên giường, rồi cởi cái quần của mình xuống, và xốc cái quần của nàng lên, để phần lõa thể ở dưới lộ ra trước mặt lão. Sau đó liền thô bạo đặt người lên trên thân ả, thương đã sẵn sàng, như muốn dùng nhục thể của ả mà phát tiết lửa hận trong lòng!
"A... bệ hạ... ngài thật dũng mãnh.... Cứ tận tình phát tiết lửa hận lên mình thần thiếp..."
"Tao hóa, la, la lớn lên, hôm nay trẫm sẽ làm cho nàng đến chết..."
Du Lị phong tao đưa cánh tay ngọc mà ôm cổ Bàng Kì, cặp đùi đẹp kẹp bên hông lẽo, trong miệng liên tục phát ra tiếng rên rĩ dâm đãng, làm cho Bàng Kì nhìn cái vật chuyên dùng đó ở phía dưới, dục hỏa tràn đầy, chuyển động cuồng mãnh không ngừng!
Trận đại chiến ngày đó ở Bố Cát thành, quân đội Thiên Vũ đế quốc thảm bại phải rút lui. Sau khi phụ tử Phí Đức xuất lĩnh kỵ sĩ đoàn truy kích, rốt cuộc chỉ còn ba vạn tàn binh bại tướng trở về quốc gia, có thể nói rằng bị bại cực kỳ thảm!
Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn tại trận đại chiến này đã lập được kỳ công, theo sau đám kỵ sĩ đoàn từ Bố Cát thành truy kích địch binh một ngày, thu nhặt hơn quá nửa chiến lợi phẩm. Cũng không nói gì với Phí Đức tướng quân, đã bình thản rút đi. Thật ra Diệp đại đoàn trưởng đã nói: Không cần phải chào hỏi bọn họ gì. Lão tử xem như bận rộn đã giúp bọn họ sau này được tưởng thưởng. Không có yêu cầu bọn họ trả thù lao gì, tất nhiên phải thu chiến lợi phẩm!
Phí Đức tướng quân sau khi truy kích địch quân trở về Bố Cát thành, từ thuộc hạ biết được hơn phân nửa chiến lợi phẩm đều bị Tư Lược đoàn lấy đi, nhất thời nổi giận vô cùng, nhưng cũng không thể nói gì hơn. Ai biểu đó là Tư Lược đoàn. Việc đi thu chiến lợi phẩm chính là chức trách của Tư Lược đoàn. Việc này dù có báo lên quốc vương bệ hạ cũng vô dụng.
So với Phí Đức tướng quân có độ lượng, tên kì tử Phỉ Long không bằng, cơ hồ bị cầm thú nam tước chọc cho đến nộ hỏa, trong lòng nguyền rủa cầm thú nam tước không ngừng...
nl. Bởi có tín điểu truyền thư, tin tức trận đại chiến tại Bố Cát thành đến nay, trong một thời gian ngắn ngủi, đều đã truyền tới đế đô lưỡng quốc. Tại lưỡng quốc mà có hai bầu không khí trái ngược nhau. kien
Thiên Vũ đế quốc không cần phải nói. Nhìn Bàng Kì bệ hạ thì có thể khẳng định là đang vừa chán nản vừa tức giận. Còn bên Mạt La đế quốc với thắng lợi lớn đó, tự nhiên hoan hỉ, vô luận là Uy Nhĩ đảng phái hay Lạc Khắc đảng phái, tất cả đều cao hứng. Bởi vì không chỉ Lôi Ân nam tước có công lao lớn, công lao của phụ tử Phí Đức tướng cũng không phải là nhỏ!
Trong lúc Bàng Kì bệ hạ cùng Du Lị phong tao trên giường triền miên tầm hoan, tại hoàng cung Mạt La đế quốc, đám quần thần đã rút lui sau buổi yến tiệc. Lao Nhĩ bệ hạ uống rất nhiều, được tam hoàng tử Đan Ni cùng với vài cung nữ, cũng đi về tẩm cung!
"Ai, sao lại say như thế này, nhanh, mau đưa bệ hạ lên giường! Sa Nhã hoàng hậu xinh đẹp đoan trang mắt thấy Đan Ni cùng cung nữ dìu bệ hạ đang say tiến vào tẩm cung, liền bất đắc dĩ thở dài, rồi bảo bọn họ lấy chăn đắp lên người Lao Nhĩ bệ hạ.
Sa Nhã hoàng hậu khi còn trẻ là tuyệt sắc mỹ nhân đẹp nhất nhì của Mạt La đế quốc. Hôm này nàng dù đã bốn mươi, nhưng dung nhan không có đổi thay, ngược lại sao với lúc trẻ còn đẹp hơn. Giờ phút này đang vận một bộ cung trang hoa lệ màu tráng, mái tóc màu tím kéo dài xuống trông đoan trang, cử chỉ rất đoàng hàng nghiêm túc, khí chất cao quý, để nam nhân nhìn chắc chắn sẽ động tâm. Đan Ni đặt phụ hoàng lên trên giường, rồi bảo cung nữ ra ngoài, im lặng đứng ở bên giường, nhìn mẫu hậu đang ôn nhu chăm sóc phụ hoàng, trong mắt tràn ngập thần sắc phức tạp!
"Đan Ni, con biết rõ tửu lượng của phụ thân rất kém, sao lại không khuyên can ngài, để ngài trở thành hình dạng như thế này. Sau này có việc như thế lần nữa, nhất định phải khuyên ngài uống ít, biết không?" Sa Nhã hoàng hậu đứng dậy nhìn đứa con yêu thương đang mặc một bộ y phục màu đen, ôn nhu dặn dò.
"Sau này sẽ không có.... " Đan Ni đi tới bên giường, nhìn phụ thân say mèm đã ngủ say, thân thể có chút phát run, miệng nhẹ nhàng đáp lại mẫu hậu một tiếng.
Sa Nhã hoàng hậu cũng không nghe rõ lời của Đan Ni, thấy y tựa hồ có chút khác thường, nhíu mày hỏi: "Đan Ni, con hôm nay sao vậy, trong người không khỏe? Con vừa mới nói gì?"
"Con nói phụ hoàng sau này sẽ không thể uống rượu lần nữa..." Đan Ni quay đầu nhìn về phía mẫu hậu, trong mắt đột nhiên lộ ra tia hung ác, từ ống tay áo bên phải lấy ra một thanh thủy thủ, nhanh chóng đâm vào trái tim của phụ hoàng!
"Đan Ni, con điên rồi à? Con có biết ngươi đang làm gì không?!" Sa Nhã hoàng hậu nhìn thấy thanh thủy thủ của nhi tử đâm vào trái tim của trượng phu, nhất thời thân thể mềm mại run lên, ánh mắt không tin nhìn Đan Ni, không thể tưởng tượng được hắn lại làm ra cái sự tình này!
"Đan... Đan Ni..." Lao Nhĩ bệ hạ say rượu đau đớn trợn mắt lên, nhìn nhi tử thần tình hung ác cầm trong tay một thanh thủy thủ cắm vào trái tim chín mình, không ngờ được tình hình như vậy, mắt trợn lên, rồi tắt thở mà chết đi!
"Bệ hạ.... " Sa Nhã hoàng hậu thấy tình hình này lập tức kinh hô lao tới bên cạnh Lao Nhĩ bệ hạ, mắt thấy người đã hoàn toàn rời khỏi mình, quay đầu trừng mắt Đan Ni, thương tâm gào to: "Ngươi dám mưu sát phụ hoàng của mình, ta sao lại sinh ra một đứa nghịch tử như ngươi. Người đâu, người đâu, mau bắt tên nghịch tử này lại cho ta!"
"Không cần phải hét, không ai đến đây đâu!" Đan Ni thân hình run rẩy, buổng cây thủy thủ xuống rồi hít thở vài hơi, nhìn mẫu hậu nhắc nhở.
Ngày thường Sa Nhã hoàng hậu chỉ cần mở miệng gọi, hì thị vệ hoặc cung nữ bên ngoài lập tức tiến vào. Hiện tại nàng thấy mình đã la to, nhưng không có ai tiến vào, nhất thời hiểu được tên nghịch tử này đã sớm âm mưu từ trước, không nhịn được rơi lệ nhìn về phía Đan Ni: "Vì cái gì? Vì cái gì ngươi lại muốn giết hại phụ hoàng của mình!"
"Ta thật không muốn vậy, nhưng ta không làm vậy thì không được. Ngôi vị hoàng đế chỉ có thể truyền cho đại ca, căn bản không có khả năng do ta kết thừa!!!" Đan Ni nhìn mẫu hậu rít gào mà nói to.
"Ngôi vị hoàng đế? Vì ngôi vị hoàng đến mà ngươi dám hạ độc thủ với phụ hoàng? Ngươi như vậy có thấy xứng đáng không?" Sa Nhã hoàng hậu chảy nước mắt trong suốt không ngừng trên khuôn mặt mĩ lệ, nhìn tên nghịch tử trước mắt mà bi ai cười khẽ, "Hai năm trước đây, phụ hoàng ngươi đã quyết định truyền ngôi cho ngươi rồi!"
"Cái gì?!" Câu nói cuối cùng của Sa Nhã hoàng hậu giống như một tia sét đánh ngang làm chấn động tinh thần Đan Ni, đứng ngây ngốc tại chỗ!
Sa Nhã hoàng hậu nhìn hình dạng sững sờ của tên nghịch tử, bi ai mà xem xét thủy thủ trên ngực của trượng phu, rồi dùng tay rút ra, muốn tự kết liễu đi cùng với trượng phu. Đan Ni thấy thế từ sững sờ trở lại tỉnh táo, giữ được cổ tay cầm thủy thủ của mẫu hậu, rồi đoạt lấy thủy thủ, ném xuống dưới giường, "Mẫu hậu, người không thể như vậy, người không thể chết!"
"Nghịch tử, nếu ngươi sớm có chuẩn bị, thì còn có thể để ta sống sao? Ta tự kết liễu ngươi không cao hứng sao?" Sa Nhã hoàng hậu nhìn ngịch tử bi ai cười lạnh, xoay người muốn đập đầu vào tường đá bạch ngọc.
"Không, mẫu hậu, ta sẽ không giết người. Cho dù ta có giết hết mọi người trong cung, cũng không sẽ không hạ độc thủ với người!" Đai Nhi giữ chặt Sa Nhã hoàng hậu, đặt ở dưới thân, lo lắng giải thích.
"Sát hại hết mọi người trong cung?" Nói như vậy ngay cả huynh đệ tỷ muội ngươi cũng không buông ta? Tên nghịch tử này, ngươi rốt cuộc có còn nhân tính không!!" Sa Nhã hoàng hậu bị đặt dưới thân tên nghịch tử, nghe y nói xong phẫn nộ mắng.
"Vì ngôi vị hoàng đế và mẫu hậu, ta ngay cả phụ hoàng còn dám giết, huynh đệ tỷ muội thì nói chi?" Đan Ni tên súc sinh này dùng sức đè lên người mẫu hậu y. Nói ra một nguyên nhân khác vì sao sát hại phụ hoàng.
"Ngươi, ngươi súc sanh này, ngươi muốn làm gì? Sa Nhã hoàng hậu nghe Đan Ni nói ra nguyên nhân sát hại phụ hoàng, ngoài trừ ngôi hoàng đế còn có quan hệ đến mình. Vừa vặn đùi ngọc ở hạ thể cảm ứng được nam căn Đan Ni đột nhiên bột khởi, đang đâm vào mình, thì lập tức kinh hoảng nhìn y chất vấn.
"Mẫu hậu, ta yêu người. Từ khi biết yêu ta luôn để ý đến người. Những năm gần đây ta đều mơ tưởng giữ lấy người..." Đan Ni bộc lộ ý niệm mà bao năm nay đã cất giấu trong nội tâm, kích động cúi đầu xuống hôn Sa Nhã hoàng hậu đang giật mình, bàn tay to lớn đã bắt đầu làm loạn cái quần của Sa Nha, nhưng muốn mau chóng chiếm lấy Sa Nhã!
"Ô ô... súc sanh... súc sanh... buông ta ra... người loạn luân..." Sa Nhã nhu nhược bị nghịch tử đè lên rồi hôn, căn bản không thể giãy dụa, tâm trạng cực độ sợ hãi, không dám tưởng tượng sự tình tiếp theo phát sinh ra sao. Môi anh đào bị phong bế chỉ có thể ngâm ô ô, dòng nước mắt bi ai không ngừng từ mắt phượng chảy ra, thân thể mềm mại mê người giãy dụa vặn vẹo một cách vô dụng.
Tiếng ngâm giận cùng sự giãy dụa của Sa Nhã không nhưng không làm cho thú dục của Đan Ni giảm bớt, mà còn kích thích dục hỏa của y càng dâng cao hơn. Sau khi xé rách chiếc quần, y liền lập tức hung dữ cởi bỏ đế khố của Sa Nhã, hai tay run rẩy vuốt ve da thịt nhu nộn bóng loáng của nàng. Sau một hồi hưởng thử thành thục gây cho y có một khoái cảm muốn loạn luân. Hạ thể hoàn toàn mất đi nhân tính tiến vào vùng cấm địa của mẫu thân.
"Không.... !!!"
nl. Hoàng hậu mĩ lệ cảm nhận được chính mình bị người thân gian dâm, phát ra những tiếng kêu rên tuyệt vọng, trong lòng tràn ngập nỗi bi ai, thê lương cùng phẫn nỗ. kien
Thế sự vô thường, ai có thể nghĩ đến một Đan Ni hoàng tử có phong độ thân sĩ lại có thể làm ra cái ác sự trái thiên lý như vậy? Sắc đẹp và hoàng quyền đã hoàn toàn xâm chiếm đại não của hoàng tử điện hạ nay!
Trong khi Đan Ni đang cường bạo mẫu hậu chính mình, tất cả cả thành viên trong hoàng cung đều gặp phải kiếp nạn chưa từng có. Bởi vì Đan Ni đảm nhiệm đoàn trưởng của bạch điêu kỵ sĩ đoàn, với việc Phỉ Long rời khỏi đế đô đến tây bắc mà tham chiếm, y đã bí mật thu tóm toàn bộ hoàng gia kỵ sĩ đoàn, đang ở trong hoàng cung đồ sát thành viên hoàng thất.
Hoa viên hoàng cung, cửu giai Hắc Ám ma kiếm sĩ, Hắc Ám giáo hoàng Tắc Tư đang cầm trong tay Ác Ma chi kiêm có thể tăng tám tầng Hắc Ám đấu khí cùng cửu giai tật phong kiếm sĩ Tả La đánh rất kịch liệt. Lưỡng đại siêu cấp cường giả tốc đều đều siêu nhanh. Cả hoa viên nơi nơi đề tàn ảnh màu đan và màu xanh do bọn họ để lại. Tật phong kiếm khí cùng Hắc Ám kiếm khí không ngừng va chạm mạnh mẽ, sinh ra liên liên bạo pháo, kình phong phá hư cả hoa viên, làm cho bất luận kẻ nào không dám tiếp cận nơi đây.
Tả La mặc áo xanh tay phải huy vũ Tật phong trường kiếm có thể tăng sáu tần tật phong đấu khí, cùng một đọa lạc thiên sứ siêu cấp cường hãn trước mắt này giao thủ, trong lòng chấn động liên tự, cực kỳ lo lắng an nguy của Lao Nhĩ bệ hạ, muốn nhanh chóng chạy đến bảo vệ ông. Đáng tiếc lại bị địch nhân dây dưa không thể thoát đi!
Cùng lúc đó, Liên Na công chúa người đầu tiên phát hiện kinh biến trong cung, liền cỡi lam vũ lôi ưng bay đến không trung ở tẩm cung phụ hoàng và mẫu hậu. Nàng phát hiện bên ngoài có rất nhiều hoàng gia kỵ sĩ đóng ở đó, trong lòng lo lắng không thôi, chỉ còn cách mau chóng hướng ra ngoài cung đi tìm chúng quý tộc và quan viên cầu cứu!
Trên con đường nào nhiệt cách ngoài cung không xa, Diệp đại đoàn trưởng vừa mới vào đêm phản hồi đế đô, cùng Lộ Lộ đang đi tản bộ, trong lòng tính toán ngày mai xem quốc vương bệ hạ muốn thưởng tứ cái gì....
← Ch. 109 | Ch. 111 → |