← Ch.112 | Ch.114 → |
Tại đại trướng trong quân doanh bên ngoài Bố Cát thành.
"Phí Đức tướng quân, hiện tại bệ hạ bị thảm tử, chỉ còn lại Liên Na công chúa là người kế vị, mà Uy Nhĩ nguyên soái lại không có tại đế đô, vậy chúng ta có nên trở về càng sớm càng tốt không? Nếu không chỉ e rằng sẽ để cho Lạc Khắc và đám gian quan kia thừa cơ cần vương, và lấy được sự tín nhiệm của công chúa. Khẳng định là ngày sau đối với chúng ta sẽ rất bất lợi." Người vừa lên tiếng là tướng quân của Mạt La đế quốc đệ ngũ quân đoàn, Khâu Tư - Cát Lặc Kháo. Y là một người trung niên, tướng tá mập mạp, tóc ngắn, thân thể cao lớn, lúc này đang ngồi trên ghế, cất lời đề nghị với Phí Đức tướng quân.
"Đúng vậy! Giờ đây công chúa và hoàng hậu vừa mất đi bệ hạ, nên tâm tình rối loạn. Gặp lúc Lôi Ân lại có thể nhân cơ hội này mà dẹp yên phản loạn, lập được đại công, nên có thể đạt được sự tín nhiệm của công chúa và hoàng hậu. Nếu chúng ta không kịp trở về đế đô, thì ngày sau chúng ta sẽ bị bất lợi rất nhiều!" Phỉ Long đứng ở bên phải của Phỉ Đức tiếp lời. Y đối với việc hoàng gia kỵ sĩ đoàn do y thống lĩnh lại trở thành loạn quân, đã cảm thấy sỉ nhục rất lớn.
"Các ngươi đều có thể nghĩ đến việc này, chẳng lẽ ta lại không thể nghĩ đến hay sao? Nhưng hiện nay, bệ hạ vừa băng hà, chỉ mới hạ táng chưa lâu, Liên Na công chúa còn chưa chính thức kế thừa hoàng vị. Quân đội của Thiên Vũ đế quốc vừa phẫn hận triệt thoái tất sẽ nhân cơ hội này mà lại tiến phạm chúng ta thêm lần nữa. Chúng ta tuyệt không thể rời khỏi tây bắc tỉnh!" Phí Đức tướng quân mỉm cười nhìn hai người, nói với giọng quả quyết: "Phụ thân đại nhân sớm đã gửi tín điểu truyền thư cho ta biết, người sẽ cấp tốc phản hồi đế đô trong thời gian sớm nhất có thể được. Nói không chừng, hiện nay người đã trên đường trở về rồi cũng nên. Các ngươi không cần lo lắng. Lạc Khắc và Lôi Ân bọn họ thường ngày là hạng người thế nào, chẳng lẽ Liên Na công chúa còn chưa biết hay sao? Nàng làm sao có thể tin những hạng người như vậy chứ?"
"Ha ha, Phí Đức tướng quân thật là cao kiến. Nghe ngươi nói như vậy thì ta đã yên tâm rồi. Nghĩ lại với cung cách làm người của Liên Na công chúa, nàng sẽ không hoàn toàn tin tưởng Lôi Ân đâu. Chỉ cần Uy Nhĩ nguyên soái trở về đế đô, thì bọn Lạc Khắc sẽ không còn bày ra được quỷ kế gì!" Khâu Tư tướng quân nghe Phí Đức nói xong, liền khoan tâm mỉm cười.
nl. Lôi Ân, ta không tin rằng ngươi luôn luôn được may mắn, lúc nào cũng gặp vận tốt.... Phỉ Long nghe xong lời phụ thân thì cũng cảm thấy hữu lý. Trong đầu y hận Lôi Ân thấu xương, lúc nào cũng nghĩ đến biện pháp để tiêu diệt tên hỗn đản kia. kien
Mạt La đế quốc xảy ra nội loạn lần này, khiến cho quốc vương và đại đa số thành viên của hoàng thất đều bị thảm tử. Sự việc này nhanh chóng được lan truyền ra khắp cả nam bắc đại lục. Dù sao ngày hôm đó xảy ra cuộc đại chiến tại hoàng cung cũng không che mắt được hàng vạn đôi mắt của bách tính, bởi vì Lao Nhĩ bệ hạ cùng với các thành viên của hoàng thất đều được hạ táng cùng lượt, lại thêm trong hoàng thất cũng chỉ còn lại một mình Liên Na công chúa là kẻ kế thừa hoàng vị, sự việc trọng đại như thế vốn không thể giấu giếm được.
Dưới sự tra khảo của hai tên bại hoại là Khải Đặc và Ai Đức, Đan Ni có việc bí mật gì cũng đều phải khai ra hết. Hắn quả thật là một tên rác rưởi vô dụng, bởi vì khi hắn hợp tác với Hắc Ám giáo hoàng Tắc Tư, hầu như việc gì cũng đều là bị động cả. Mỗi lần cần liên lạc thì Tắc Tư mới đến tìm hắn, còn bản thân hắn thì vốn không biết cách nào để liên lạc với Tắc Tư.
Cho nên giờ đây, dù cho Diệp Phong có muốn tra ra nơi hạ lạc của Hắc Ám giáo đình thì cũng không thể tìm ra được, thì Đan Ni lại càng hoàn toàn không biết gì cả. Điều này khiến cho Khải Đặc và Ai Đức tức giận vô cùng, vì hai người bọn họ đã hứa trước mặt Diệp Phong là sẽ tìm ra được manh mối. Giờ đây bị thất bại, hai người liền dùng tiểu đao mà róc từng miếng thịt của Đan Ni xuống, khiến cho y biến thành một bộ xương không thịt, và để cho tên súc sinh này nếm được cái tư vị thế nào là bị tùng xẻo.
Thông thường thì loại phản nghịch trong hoàng thất này đều không bị công khai xử tử, chỉ bí mật kết liễu mà thôi. Vào lúc này, cả Liên Na công chúa và Sa Nhã hoàng hậu đều không muốn nghe nhắc đến tên của Đan Ni, tất nhiên là cũng không có lòng tha thứ cho tên súc sinh này, nhưng khi nghe được tin Đan Ni bị xử tử thì bọn họ dù trong một sát na cũng có nghĩ đến việc y đã từng là tam ca, từng là nhi tử của mình..... nhưng sau đó liền vất bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu, vì tên súc sinh đó vốn không đáng cho bọn họ tội nghiệp.
Lúc này, nàng tinh linh xinh đẹp Phỉ Phỉ đã bị Diệp Phong hoàn toàn chinh phục. Thời gian gần đây lại được nếm thử mùi vị ngọt ngào của việc nam hoan nữ ái, nên đã trở thành đệ nhị tình nhân bí mật của Diệp đại sắc lang. Hơn nữa, một khi về đến nhà rồi, vậy thì người phụ thân bị khổ tâm đã lâu của nàng tất sẽ đem nhốt nàng ở trong nhà và gia tăng việc canh phòng, ngày thường sẽ không cho ra ngoài. Như vậy chỉ cần nàng mang theo Truyện Tống Trận, đợi đến tối khi không còn ai ở bên cạnh hoặc là lúc phụ thân không đến phòng của nàng, thì nàng có thể lén đến tể tướng phủ để cùng Diệp Phong gặp mặt, hoặc là khi nào hắn rảnh rỗi cũng có thể đến bầu bạn với nàng.
Vì nghĩ đến những điều đó mà giờ đây nàng chỉ có thể làm tình nhân bí mật của Diệp Phong. Nàng không hề cho rằng đây là một sự ủy khuất, chỉ là nếu như không được gặp lại Diệp Phong thì đó mới thật sự là một điều ủy khuất đối với nàng. Nàng đã quen với những khoái lạc mà Diệp Phong đem đến cho nàng, vì vậy mà nàng vĩnh viễn không muốn mất đi chúng. Huống hồ chi, làm tình nhân bí mật cũng có thể cho nàng một thời gian để nàng tìm cơ hội giải thích về việc nàng đã yêu một tên hoa tâm sắc lang.
Nhờ có Lộ Lộ và Nguyệt Nhi hết lòng giấu giếm, hai hũ giấm chua Tĩnh Hương và Mộng Hinh vẫn hoàn toàn không hay biết việc Diệp đại sắc lang đã chiếm hữu Phỉ Phỉ. Bọn họ chỉ thấy hắn thỉnh thoảng mới đến gần Phỉ Phỉ, mà nàng ta cũng không còn suốt ngày đeo bám lấy hắn nữa. Vì vậy mà bọn họ cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, không còn sợ gặp phải việc tình lang sẽ mạo phạm đến Phỉ Phỉ, như vậy sẽ phải gánh lấy trách nhiệm và phiền phức rất nhiều.
Tây bắc tỉnh Thiên Vũ đế quốc đã triệt thoái toàn quân, còn ma thú tại đông bắc tỉnh đã không còn những cuộc bạo động lớn lao quy mô nào nữa, bọn chúng đã hoàn toàn bị ngăn cách tại bắc bộ. Tang lễ của quốc vương bệ hạ và các thành viên của hoàng thất vừa được viên mãn. Đại sự tối trọng yếu của Mạt La đế quốc vào lúc này chính là đại điển kế thừa hoàng vị của Liên Na công chúa.
Lạc Khắc tể tướng cùng với các cấp quan viên gần đây đều có bàn đến việc đăng cơ đại điển. Trải qua cơn kinh biến, bạch điêu kỵ sĩ đoàn và hoàng gia kỵ sĩ đoàn đã hoàn toàn tan rã, nên giờ đây phải cấp tốc trùng kiến lại. Những sự việc như thế này đương nhiên là phải rơi lên đôi vai của Uy Nhĩ nguyên soái, vốn là người mới vừa từ đông bắc tỉnh trở về đế đô trong mấy ngày gần đây. -
Vào lúc hoàng hôn, tại hoa viên trong hoàng cung mới được tu bổ lại của Mạt La đế quốc, một mỹ nhân tóc vàng, thân mặc xiêm y màu vàng có viền hoa đang ngồi trong lương đình của hoa viên, thì ra vị mỹ nhân này chính là Liên Na công chúa. Nàng đang ngắm cảnh sắc hoàng hôn, nhưng thần tình rất u sầu và chán nản.
nl. Bản thân là người kế thừa cuối cùng của hoàng thất, Liên Na có trách nhiệm phải gánh vác lấy ngôi vị nữ vương, nhưng đây không phải là điều mà trước kia nàng vẫn truy cầu. Nàng vốn chỉ mong là có thể được cùng tình lang của mình sống một cuộc sống bình dị, có thể vừa du hành vừa thám hiểm khắp nơi, đi đến từng ngóc ngách của quả đất này, hoặc là cưỡi thuyền đi đến điểm tận cùng của biển cả để khám phá những hải vực mà nhân loại còn chưa biết tới..... kien
Liên Na giờ đây đã không còn có thể tiếp tục bảo trì tính cách lạnh lùng của Liên Na trong dĩ vãng nữa rồi. Bởi vì điều đó không thích hợp với tính cách của một nữ vương. Vì phụ vương vừa quá cố của nàng, và cũng vì tổ tiên của Mạt La hoàng thất, nàng phải thay đổi chính mình.
"Thế nào, Liên Na nữ vương tương lai của chúng ta tại sao lại nhìn trời đến sững sờ như thế? Có phải là đang đợi ta chăng?" Diệp Phong vừa hỏi vừa tiến vào lương đình. Hôm nay hắn mặc một bộ y phục màu đen, bên ngoài khoác một tấm áo choàng cũng màu đen, trên miệng điểm một nụ cười khoan thai. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên phải của Liên Na, rồi đưa mắt ngắm nhìn dung nhan tuyệt sắc của nàng, lại còn làm mặt dày cười hì hì với nàng.
Liên Na nghe tiếng liền quay đầu lại nhìn, thì ra trước mắt đã xuất hiện nhân vật mà thời gian gần đây thường ra vào hoàng cung để bầu bạn với nàng, kể cho nàng nghe những mẩu chuyện cười để giúp nàng khuây khỏa. Nàng mỉm cười, nói: "Lôi Ân đoàn trưởng, da mặt của người quả thực là dày đến mức vô địch thiên hạ a!"
"Hắc hắc, nàng xem nàng kìa, thật là không biết tình điệu gì cả. Toàn thân ta đây chỉ toàn là ưu điểm, nàng hãy để cho ta có cơ hội để phô bày chúng ra chứ!"
Diệp Phong nghiêng đầu nhìn Liên Na mà cười hì hì, đối với nàng công chúa hoặc giả nữ vương tương lai này vốn chẳng có một chút tôn kính nào. Bởi vì thời gian gần đây, hắn đã dựa vào lớp da mặt dày siêu cấp của hắn mà hàn gắn lại vết thương sâu nặng của nàng, thường hay nói đùa với nàng, khiến cho cuộc sống của nàng không còn sáo rỗng nữa. Hắn nói: "Da mặt sau khi được ăn no thì rất dày, còn không được ăn thì sẽ trở nên rất mỏng. Vì vậy, muốn có da mặt dầy thì quan trọng nhất là không nên biết mắc cỡ và thẹn thùng."
Liên Na công chúa sớm đã làm quen với lớp da mặt còn dầy hơn cả bìa sách của hắn, nhưng đối với những sự việc lạ lùng thì vẫn không tránh được tò mò. Giờ đây, nhìn thấy khuôn mặt không ưu sầu lo lắng của hắn, nghe hắn nói đến chuyện da mặt dày, liền nhịn không được, buột miệng hỏi: "Có phải là người vẫn chưa chuẩn bị nói cho ta biết làm sao có được truyện tống thủy tinh và địa tinh hỏa pháo phải không?"
"Mặc dù nàng là công chúa, và cũng chính là nữ vương tương lai của chúng ta, nhưng ta cũng có việc tư ẩn của ta, vì nó thật là đáng mắc cỡ, nên ta không thể nói cho nàng biết được!" Diệp Phong nghe Liên Na hỏi lại vấn đề mà mấy hôm trước đã từng hỏi qua, nên hắn hơi nghiêng nghiêng đầu, bật cười giả lả.
"Lôi Ân, ngươi giờ đây đã thay đổi rất nhiều. Nếu là trước kia, thì ngươi tuyệt sẽ không dám nói lời như thế với ta. Nhưng giờ đây ngươi lại không hề có một chút tôn kính nào đối với ta, có lẽ đó là vì ngày hôm nay ngươi đã không còn một chút úy kỵ nào tại Mạt La đế quốc, đúng không?" Liên Na công chúa thản nhiên mỉm cười, nói với Diệp Phong.
"Ha ha ha, Liên Na công chúa, nàng làm sao lại có thể xem ta quá cao như thế? Ta đâu thể nào lại trở nên quá lợi hại như lời nàng vừa nói chứ?" Diệp Phong vừa nghe xong lời của Liên Na thì giật mình kinh hãi. Hắn khẽ nhíu mày, đưa tay gãi gãi đầu, làm ra vẻ ngốc nghếch và cười to không thôi.
"Không cần phải giả ngốc với ta. Với thực lực của người, lại thêm Truyện Tống Trận và phi hành binh đoàn, hoàn toàn có thể truy sát bất cứ ai ở tại bất kỳ quốc gia nào. Những việc đó người có thể làm được nhẹ nhàng và gọn gàng sạch sẽ. Đây chính là lý do khiến cho người dám cường ngạnh chống đối với Thiên Vũ đế quốc. Ta đã sớm biết người có Truyện Tống Trận, chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút, thì sự việc này vốn không khó để đoán ra!" Nàng Liên Na công chúa xinh đẹp này, vừa thốt ra những lời đầy tự tin xong thì đưa đôi mắt phượng nhìn thẳng vào Diệp Phong.
"À, à, Liên Na công chúa quả không hổ là nữ vương bệ hạ trong tương lai. Quả nhiên là lợi hại!" Diệp Phong cười hì hì nghĩ trong đầu như thế, rồi cố ý lèo lái ý tưởng của nàng đi theo một hướng khác: "Thật ra hai chúng ta cũng có chỗ rất giống nhau, đó là đều thích du hành thám hiểm. Đáng tiếc là nàng có thân phận của hoàng tộc, khiến cho nàng không thể tự tiện rời khỏi đế đô, còn ta thì lại có thể tự do đi lại khắp nơi. Thật tình mà nói, về truyện tống thủy tinh và địa tinh hỏa khí truyền thuyết là do ta vô tình phát hiện được, hơn nữa, đằng sau đó còn ẩn chứa một bí mật kinh thế hãi tục, có thể làm cho nam bắc đại lục bị oanh động chứ chẳng chơi!"
"Thật không? Đó là bí mật gì vậy?" Liên Na bị lời nói của hắn làm cho nổi lòng hứng thú, nên tò mò hỏi dò.
"Hắc hắc, điều này ta phải bảo mật a!" Diệp Phong nghênh mặt đáp lại lời nàng.
"Ta xem ra đó chỉ là lời người khoác lác mà thôi!" Liên Na không được thỏa mãn cơn tò mò, liền tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
"Nàng nói là ta khoác lác ư? Tốt, vậy nàng có dám cá cược với ta không?" Trong mắt Diệp Phong lóe lên một tia giảo hoạt, chính sắc nhìn Liên Na hỏi.
"Cược cái gì?" Liên Na kinh ngạc hỏi lại.
"Dùng cái bí mật đó để cược. Để cho nàng đích thân xem qua bí mật đó, và tự nhận xét xem nó có thể làm oanh động nam bắc đại lục hay không. Nếu nàng thua thì phải làm nữ nhân của ta, còn như nếu ta thua, thì ta lập tức sẽ dâng lên cho nàng một vạn cỗ địa tinh hỏa pháo, mười vạn ngọn địa tinh hỏa thương, ngoài ra cả đời ta còn sẽ để cho nàng sai sử!" Diệp Phong hùng dũng thốt ra những ý nhiệm trong đầu, lại còn thổi phồng giá trị vật cược của bản thân, mà không e sợ điều gì, đó là vì hắn vốn rất có tự tin là mình sẽ thắng cược.
Liên Na công chúa nghe xong lời của Diệp Phong nói, nhất thời nhíu mày trầm tư. Nàng hơi bất ngờ với vật cá cược của hắn. Một bên là lời đề nghị bản thân nàng phải trở thành nữ nhân của hắn, còn bên kia là một vạn cỗ địa tinh hỏa pháo và mười vạn ngọn địa tinh hỏa thương, lại còn suốt đời chịu nghe mình sai khiến nữa chứ.
"Sao đây? Không dám à?" Diệp Phong cố ý trêu tức nàng, chỉ khinh khỉnh nhìn nàng rồi mỉm cười hỏi.
"Hừ, nếu người thua, thật sự là có được một vạn cỗ hỏa pháo và mười vạn ngọn hỏa thương để cống nộp cho ta sao? Ta nghi những lời này cũng là lời khoác lác của người thôi!" Liên Na nhìn vẻ mặt khinh khỉnh của đối phương, nàng hơi nhíu mày, tỏ ý không phục mà phản bác lại.
Nếu là người khác mà có thái độ như vậy với mình thì Liên Na nhất định sẽ ra tay giáo huấn cho kẻ đó ngay, nhưng đối với tên cầm thú nam tước mà cả quốc gia đều ngán sợ này thì nàng chỉ đành bất lực. Nàng hiểu rằng cho dù mình có dùng thân phận công chúa hay là nữ vương thì vị tất hắn đã chừa lại cho nàng chút mặt mũi nào. Nếu xử không khéo, biết đâu lại còn mất đi sự hiệp trợ của Tư Lược đoàn và Lạc Khắc Tể tướng. Như vậy đối với việc nàng quản lý quốc gia sau này sẽ có rất nhiều điều bất lợi.
"Có phải là khoác lác hay không, chỉ cần cá cược một phen thì sẽ biết ngay. Chỉ sợ là nữ vương tương lai không dám mà thôi!" Diệp Phong phô bày ra bộ dáng vô lại, nghênh mặt lên mỉm cười với Liên Na.
Thật đáng giận! Liên Na nghe xong lời của Diệp Phong thì có chút tức giận. Nàng không tin là hắn có bí mật gì có thể khiến cho nàng tin rằng nó có thể làm oanh động nam bắc đại lục. Vì vậy nên nàng gật đầu, nói: "Được, vậy thì ta với ngươi cá cược một phen. Để cho ngươi dùng bí mật của ngươi mà khiến cho ta đại kinh thất sắc xem nào."
"Hắc hắc, đừng nóng vội. Điều bí mật này thật là vô cùng trọng đại, không thể nói xem là xem được. Hãy đợi ta về chuẩn bị một chút, rồi mới đưa nàng đến xem!" Thần thái của Diệp Phong đầy đủ tự tin, sau khi trả lời nàng thì liền mỉm cười quay người đi ra khỏi hoàng cung, đầu cũng không thèm ngoái lại. Chỉ cần Liên Na đáp ứng cá cược, hắn tất sẽ không sợ không thắng được Liên Na, nàng nữ vương tương lai xinh đẹp mỹ miều này. Hắn đã quyết định rồi!!!
← Ch. 112 | Ch. 114 → |