← Ch.115 | Ch.117 → |
"Phỉ Long, ta xem hôm nay Liên Na nữ vương rõ ràng có chú ý đối với Lôi Ân. Con phải nhanh một chút, nếu không để tên Lôi Ân lấy được nữ vương trước, thì Mạt La đế quốc vĩnh viễn không có chỗ cho Chiêm Mỗ Tư gia tộc chúng ta đâu!"
Màn đêm buông xuống, Uy Nhĩ nguyên soái sau khi tham gia đại điển, thì hội họp với Phỉ Long cùng các đồng đảng thành viên. Sau một hồi bàn luận, dẫn Phỉ Long trở lại phủ Nguyên Soái, tại đại sảnh mà nhắc nhở y.
"Vâng. Con nhất định sẽ không để tên Lôi Ân có cơ hội. Ngày mai con sẽ vào hoàng cung!" Phỉ Long trong đầu đang thầm rủa cầm thú nam tước, miệng thì lên tiếng đáp ứng. Mặc dù hoàng gia kỵ sĩ đoàn không còn, nhưng cái chức đoàn trưởng vẫn còn, cho nên việc tiến vào hoàng cùng không có khó khăn gì!
"Tốt, bằng vào điều kiện của con, chỉ cần thêm một chút tâm tư, Liên Na nữ vương sẽ tuyệt đối không lựa chọn tên Lôi An đã có cái danh không tốt đó!" Uy Nhĩ nguyên soái thấy cháu chánh sắc trả lời, gật đầu cao hứng.
nl. Ông cháu hai người nói một hồi, lại không biết phía dưới mười thước phủ đệ, sa mạc tráng hán Thụy Ân đang dẫn một nửa thành viên đại địa trung đội, theo lệnh của đoàn trưởng đại nhân, bí mật đào đất ở dưới phủ đệ bọn họ, chuẩn bị thi hành kế hoạch của đoàn trưởng đại nhân!. kien
Tại phía đông cửa thành đế đô, bọn Khoa Tư Nhạc, Bố Lô, Khố Ba Lạp không muốn lưu lại lâu ở đế đô, một lão hai trung, ba vị công tước cùng lúc đái lĩnh hộ về rời khỏi đế đô. Bố Lô và Khố Ba Lạp căn bản là không phải đi hướng này, nhưng họ nghĩ cần đối tốt với Khoa Tư Nhạc công tước, nên tống tiễn lão một đoạn.
Vì tránh cho việc ngoài ý, quý tộc nam bắc đại lục các nước có lãnh địa muốn đi vào đế đô, mà dẫn theo hộ vệ thì phải có một bài liệt tước vị lớn nhỏ, ngay cả công tước cũng không thể vượt quá năm trung đội. Bởi vậy, nhiều năm qua, các quý tộc có lãnh thổ ít đến đế đô, trừ khi có lệnh lệnh của quốc vương, còn không thì không ai dám dẫn hộ vệ mà đi vào.
Khoa Tư Nhạc, Bố Lô, Khố Ba Lạp ba vị công tước lần này đến đế đô, tham gia đại điển đăng cơ chỉ là việc phụ, quan trọn nhất chính là gặp nhau để bàn luận qua việc tự lập vương vị mà họ đã có trao đổi bằng thư tín. Vì không muốn người kinh hãi, chỉ có đem một trung đội hộ vệ mạnh nhất tiến vào đế đô.
Băng Sương ma báo là băng hệ lục giai ma thú, hình dáng gấp đôi với kim tiễn báo, toàn thân lông màu lam nhạt, răng sắc bén, tứ chi cường kiện, chạy như bạy, cực kỳ hung mãnh, có khả năng phát ra lục giai băng hệ ma pháp. Thủ hạ của Khoa Tư nhạc công tước là một bộ đội cường hãn. Lần này lão dẫn hộ vệ đến đế đô, chính là một trung đội ngũ giai Băng Sương kỵ sĩ cưỡi băng sương ma báo.
Bố Lô công tước và Khố Ba Lạp công tước lần này cũng dẫn một trung đội, không thua của Khoa Tư Nhạc gì mấy. Đó là ngũ giai Tật Phong kỵ sĩ cùng ngũ giai Liệt Diễm kỵ sĩ, dù có thua thiệt chút đỉnh, nhưng với đám ma sủng là cự dực biên bức (dơi cánh lớn) và Hỏa Diễm hùng sư, cũng có một chút mặt mũi.
Cự dực biên bức, tứ giai vô chúc tính ma thú (ma thú không có thuộc tính), hình dạng gần giống với hấp huyết biên bức (dơi hút máu), nhưng có đôi cánh đen lớn có thể so sanh với Hắc Vũ ngốc thứu. Hai cánh dang rộng có thể dài đến ba thước, lực mạnh mẽ, cực độ khát máu!
Hỏa Dễm hùng sư, ngũ giai hỏa hệ ma thú, hình thể gấp đôi so với một hùng sư bình thường, màu lông đỏ đậm móng vuốt sắt bén, hung dữ tàn bạo, có thể phóng ra ngũ giai hỏa hệ ma pháp.
"Tốt rồi, Bố Lỗ công tước, Khố Ba Lạp công tước, các người không cần khách khí theo ta, cứ quay về lãnh địa mà chuẩn bị đại kế hoạch của chúng ta đi!" Đi ở trên quan đạo rộng lớn thênh thang phía đông ngoài đế đô, Khoa Tư Nhạc công tước nhìn hai vị hợp tác bên cạnh, cao hứng khuyên bảo.
"Ha ha, tạm thời dừng nơi đây, ta bây giờ bồn chồn muốn nhanh chóng trở về lãnh địa để kịp chuẩn bị đây. Mọi sự xong xuôi, chúng ta cứ đánh tin cho nhau, để cùng lúc tuyên bố tách ra!" Bố Lô và Khố Ba Lạp hai vị công tước trước sau cười ứng thanh.
Ba công tước với dã tâm lớn này đã thượng nghị xong, chuẩn bị cùng lúc tuyên bố lãnh địa của mình sẽ tách riêng, hoàn toàn thoát ly sự thống trị của Mạt La đế quốc, một nơi gặp khó khăn, hai nơi kia sẽ tiếp ứng.
"Ai, thế đạo bây giờ, người nào cũng muốn tự lập làm vương. Thật con bà nó chẳng biết sống chết là cái gì. Ba tên công tước tầm thường này định thừa dịp loạn lạc mà muốn tạo phản, chẳng lẽ không biết cái gì gọi là da lạc đà dày hơn ngựa hay sao?" (thành ngữ gì chả hiểu, có thể là " vỏ quýt dày có móng tay nhọn" chăng?)
Phía đông bắc cách nơi ba vị công tước đang đứng, tại một khoảng đất trống, Diệp Phong miệng vẫn ngậm một cây Thanh sảng tiêu hồn, nằm trên mặt đất mà nhìn trời rồi nhả một làn khói, bên tai nghe được tiếng cười của Bố Lô và Khố Ba Lạp, miệng cười lạnh kinh thường.
"Ai!?"
Thành viên ba trung đội ma báo, biên bức, hùng sư trung thành bảo vệ, nghe được từng khoảng đất trống ở phía đông bắc có tiếng cười lạnh, nhanh chóng chạy tới, thấy Diệp Phong đang nằm trên mặt đất, liền lập tức bao vây, chuẩn bị khi đối phương động đậy, thì sẽ lập tức thả ma sủng ra mà công kích!
"Lôi Ân??" Khoa Tư Nhạc, Bố Lô, Khố Ba Lạp ba vị công tước đi tới gần đó, nhìn cái gã đang nằm ở đấy mà nhả khói thuốc, là một tên thanh niên vô lại, thì thập phần kinh ngạc. Bọn chúng nghĩ đến việc hắn vừa nói, rõ ràng là đã biết kế hoạch của ba người, trong lòng nhất thời sanh sát khí.
"Lôi Ân nam tước, đã trễ thế thế này mà ngươi một mình ngắm trăng, thật đúng là có nhã hứng a!" Bố Lô công tước mập lùn quan sát tình huống chung quanh, phát hiện trừ khoảng đất này, cơ hồ không có nơi nào có khả năng cho người ẩn núp, hơn nữa dù có muốn ẩn núp cũng chỉ được có vài ba người, lúc này trong lòng đã quyết, nhìn Diệp Phong cười lạnh.
"Lấy cái việc ba vị công tước đại nhân trong đêm muốn rời khỏi đế đô, trở về lãnh địa để tự lập thành vương, chuyện này của ta chỉ là một việc cỏn con mà thôi!" Diệp Phong nhìn bọn hộ vệ đang bao vây hắn, rồi từ từ đứng lên.
Khoa Tư Nhạc công tước mặc dù nhìn chung quanh không thấy có dấu người, nhưng thấy cầm thú nam tước thong dong như vậy, tâm trạng đồng thời nổi lên sự khó hiểu, kinh ngạc nhìn hắn mà nói: "Lôi Ân nam tước, nếu ta đoán không lầm, thì ngươi đã chờ chúng ta ở đây, còn không gọi người của ngươi ra đi!"
Diệp Phong nghe vậy ngừng thả khỏi, nghiêng đầu đánh giá Khoa Nhạc Tư công tước một lần, nhàn nhạt cười: "Xem ra lão vương bát này cũng sống đã lâu, suy nghĩ cũng thật chu toàn. Bất quá lão quá cẩn trọng rồi, xung quanh nơi đây chỉ có một mình bổn nam tước mà thôi!"
"Con mẹ ngươi, tên hỗn đản ngươi muốn chết!!" Thành viên ma báo trung đội mặc một bộ cương thiết chế trọng kỵ trang bị, thấy công tước đại nhân nhất thời vị vũ nhục, liền nổi giận mắng to. Toàn thể gọi ra Băng Sương ma sủng, và công tước đại nhân lại không ngăn cản, lập tức đối Diệp Phong mà triển khai công kích.
Vòng vây không phải lớn lắm, ma báo trung đội triển khai hành động, thì biên bức và hùng sư nhị trung đội của hai công tước còn lại không thể tham chiến, mà chỉ phải lui lại để mở rộng vòng vây, tạo khoảng trống cho ma báo trung đội.
Khoa Tư Nhạc nghe Diệp Phong mắng là "lão vương bát", tâm trạng cực kỳ tức giận, bởi vậy thấy ma báo trung đội muốn động thủ thì chưa vội ngăn cản, rồi quay lại thầm ra hiệu hai vị công tước nhắc nhở thụ hạ cẩn thận, tránh có sự gian trá. Sau đó lão lùi ra phía ngoài mà quan sát.
Diệp Phong đối mặt với quần thể công kích của ma báo trung đội, trong lòng giảo hoạt cười thầm, rồi lấy ra tinh thiết chế trọng trang khải giáp và Quang Minh chi kiếm, dưới chân thì thi triển Tiêu diêu kiền khôn bộ. Lúc ma báo kỵ sĩ triển khai du đấu, trong lòng hắn đang nghĩ tới băng hệ ma tinh, rồi nhắm vào Băng Sương ma báo mà hạ sát!
"Tiểu tử này có không gian trang bị sao? Cái này kết hợp với thiết chế khải giáp sao? Mọi người cẩn thận, tiểu tử này tốc độ rất nhanh, đừng cho hắn là tổn thương đến ma sủng!" Ma báo trung đội trong vòng vây công kích Diệp Phong, vì sợ gây thương tích cho người bên mình nên không dám phóng ma pháp, tên trung đội trưởng phụ trách cả đội, thấy Diệp Phong có trang bị cổ quái, tốc độ lại quỷ dị, liền nhắc nhở thủ hạ cẩn thận.
"Đội trưởng, thiết giáp của tiểu tử này thật cổ quái a, ngay cả cương thương cũng không làm gì được!"
"Không lo, không chừng chỉ là trùng hợp mà thôi. Mọi người cứ cho hắn thêm vài nhát, khẳng định sẽ đập hắn thành con ong luôn!"
"Ha ha ha, đúng vậy, cho tên dám dùng vài trò tiểu xảo nhục mạ công tước đại nhân này biết thế nào là lễ độ!"
Một tên ma báo kỵ sĩ đâm trúng Diệp Phong, phát hiện cương thương không gây tổn hao vì cho khải giáp của hắn, kinh ngạc rồi lập tức quay lại nhắc nhở đội trưởng, khiến cho đồng bọn chung quanh cười to, cũng không để tên đối địch "tầm thường" này trong mắt!
"Xem ra Lôi Ân thật sự là chỉ tới một mình, hắn có phải là ngu ngốc không?" Khố Ba Lạp công tước đứng bên ngoài, mắt thấy cầm thú nam tước vị ma báo kỵ sĩ bao vây trùng trùng, trong khi quanh mình lại không có xuất hiện viện binh của hắn, không nhịn được nhìn về phía hai vị công tước còn lại mà cười cười.
"Ngu ngốc? Nói hắn ngu ngốc quả thực đang khen hắn đó. Với cái loại sự tình chẳng biết sống chết, hắn còn phải "hơn" ngu ngốc kìa..." Bố Lô công tước nhìn Diệp Phong mà khinh thường cười khẽ. Song, khi y đang nói, thì tại nơi Diệp Phong bị bao vây trùng trùng, đột nhiên hướng lên không trung bắn ra một đạo màu trắng, chỉ thẳng lên trời, thật đặc biệt mãn nhãn a!
Khoa Tư Nhạc công tước mặc dù cho rằng Diệp Phong bị ma báo trung đội bao vây như vậy chắc chắn phải chết không có nghi ngờ gì, nhưng vẫn cứ để vẻ mặt nghi ngờ. Giờ phút này mắt thấy Diệp Phong đột nhiêu có cử động như vậy, lão liền lập tức đôn đốc những người tâm nhỏ. Đáng tiếc, đã quá muộn, từ hơn dặm ở phía đông, bọn ải nhân Lạc Tư nhận được tín hiệu của đoàn trưởng, tức thì nhằm về phía bọn chúng mà pháo kích mãnh liệt!
"Không xong, đây là địa tinh hỏa pháo của Tư Lược đoàn của tên Lôi Ân, mọi người mau chóng phân tán để tránh!"
Những tiếng nỗ oanh oanh cùng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Tất cả pháo đạn này đều lấy Diệp Phong làm trung tâm mà bắn tới, oanh tạc đám ma báo trung đội bao vây hắn, thậm chí còn có một ít thành viên của biên bức, hùng sư nhị trung đội. Khoa Tư Nhạc thấy tình huống này vội vàng gọi mọi người phân tán ra!
Biên bức trung đội và hùng sư trung đội cách chỗ đó một khoảng, thấy pháo đạn oanh tạc rất nhiều, đa số nhanh chóng triệt thoái ra khỏi phạm vi oanh tạc. Nhưng tại chỗ của Diệp Phong, ma báo kỵ sĩ bị oanh tạc rất thê thảm. Do có cương thiết trọng kỵ trang bị của kỵ sĩ, may mắn có thể thoát ly khỏi phạm vi pháo kích, nhưng Băng Sương ma báo thì không có khải giáp hộ thể, gặp chuyện như vậy chỉ có nước tử vong, không một con nào thoát được!
"Quá kinh người, đây là uy lực của địa tinh hỏa pháo..." Khoa Tư Nhạc lão công tước, thực lực thất giai Băng Sương kỵ sĩ, gọi ra Băng Sương ma báo của lão nhằm về hướng đông mà chạy đi, quay đầu quan sát ma báo trung đội bị pháo kích mà tản ra, vừa đau lòng vừa khiếp sợ uy lực của địa tinh hỏa pháo!
"Khoa Tư Nhạc công tước, Khố Ba Lạp công tước, chúng ta bị mai phục rồi, trước tiên nên lui đi rồi sau này sẽ tìm tên Lôi Ân súc sanh kia mà báo thù!" Ải bàn (mập lùn) Bố Lô công tước, thực lực lục giai Tật Phong kiếm sĩ, bị uy lực của địa tinh hỏa pháo làm cho thập phần sợ hãi, rồi nói đơn giản với Khoa Nhạc Tư và Khố Ba Lạp, sau đó gọi ra cự dực biên bức của y ra, và dẫn biên bức trung đội bay lên trời, rất muốn rút lui nhanh chóng!
"Tên tiểu quỷ này, vừa mới khinh thường Lôi Ân, bây giờ là người chạy trốn nhanh nhất!" Khố Ba Lạp công tước, lục giai Liệt Diễm kỵ sĩ, nhìn Bố Lô công tước đang đào thoát về hướng tây, bất mãn rủa vài câu, rồi cưỡi lên Hỏa Diễm hùng sư của mình dẫn hùng sư trung đội nhanh chóng theo hướng bắc mà rút đi!
"Dát dát... dát dát..."
Khi Bố Lô công tước và Khố Ba Lạp công tước muốn tự dẫn hộ vệ mà chạy trốn, thì ở phía bầu trời hướng của biên bức trung đội, tinh linh trung đội của Tư Lược đoàn y theo kế hoạch đột nhiên tập kích, bắn một trận mưa tên dày đặc về phía biên bức kỵ sĩ. Bại hoại tinh linh Kiệt Nã Tư mỉm cười xấu xa rồi hạ thấp xuống để phóng ra hai tòa Truyện Tống Trận!
nl. Bạch mang lóa sáng một lần nữa, thành viên Liệt Diễm, cự giải hai trung đội của Tư Lược đoàn trước sau thông qua Truyện Tống Trận mà đến đây, không nói lời nào trực tiếp nhằm về phía địch nhân đang muốn chạy trốn. kien
"Thiên nột, Truyện Tống Trận? Bọn chúng có Truyện Tống Trận sao??" Đối với thành viên chủng tộc phức tạp của Tư Lược đoàn, ba vị công tước sớm đã biết rõ, thấy cự giải chiến sĩ không có phản ứng, nhưng trong nháy mắt lại xuất hiện Truyện Tống Trận, làm bọn họ lộ ra thần sắc cực độ kinh hãi!
"Khặc khặc... làm nghẹt chết lão tử. Mẹ nó, vì để dụ ma báo kỵ sĩ, lão tử tốn không ít công!"
Toàn bộ Băng Sương ma báo chết hết, ở phía đông bọn ải nhân Lạc Tư cũng đã thu gia nông pháo mà tiến về phía bên đoàn trưởng đại nhân. Diệp Phong vì ở trong phạm vi pháo kích, nên bị khói pháo là cay mũi, vừa càu nhàu vừa đi ra khỏi phạm vi của khói pháo, rồi quan sát tình huống xung quanh, cao giọng quát: "Chú ý, ba tên công tước phản nghịch đó cũng chưa có đến lúc chết, cứ bắt sống bọn chúng cho lão tử. Bọn chúng còn có chỗ hữu dụng!"
"Vâng!" Thành viên Tư Lược đoàn nghe lời đoàn trưởng đại nhân nói, đều lĩnh mệnh. Tinh linh trung đội phụ trách Bố Lỗ và biên bức kỵ sĩ; cự giải trung đội lo Khoa Tư Nhạc, còn Liệt Diễm trung đội thì đầu tiên là tiêu diệt đám ma báo kỵ sĩ đang chạy, sau đó lo đến Khố Ba Lạp và hùng sư kỵ sĩ. .
Sau khi đại điển đăng cơ chấm dứt, Diệp Phong trở lại phủ tể tướng, lập tức ra gọi Khải Đặc và Ai Đức dẫn thành viên mà giám thị bọn ba công tước Khoa Tư Nhạc. Rồi hắn thông qua Truyện Tống Trận tiến vào tẩm cung của nữ vương tình nhân, nói rõ cho nàng biết kế hoạch diệt trừ những quý tộc không phục.
Vì Lao Nhĩ bệ hạ và rất nhiều thành viên hoàng thất bị hại, Sa Nhã hoàng hậu vẫn cứ bi ai thê lương đóng cửa tẩm cung không ra ngoài. Liên Na bây giờ ngoại trừ mẫu hậu, người tối thân cận chỉ có Diệp Phong và Tĩnh Hương. Nàng trước đó muốn Diệp Phong đến tẩm cung, cũng là vì việc xử lý đám quý tộc này, nghe Diệp Phong nói kế hoạch xong, tự nhiên không phản đối. Thật tâm mà nói, gánh nặng quốc gia mà đặt lên vai một nữ lưu vừa mới trở thành thiếu phụ như nàng, quá sức của nàng!
Liên Na không phản đối. Diệp Phong lập tức sắp xếp mọi việc. Hắn sẽ đái lĩnh Liệt Diễm, cự giải, tinh linh, chú tạo, hương kì năm trung đội nhanh chóng xử lý ba vị công tước này trước, vì bọn chúng là thế lực lớn nhất. Lạp Phỉ Nhĩ, Ba Nhĩ, bạch lang, lôi đình trung đội, cự nhân tiểu đội, sa mạc thương thủ cùng những thành viên còn lại phụ trách những quý tộc không phục khác.
Trọng thương vừa mới phục hồi lại, đối với cái chết của Lao Nhĩ bệ hạ cũng cực độ áy náy, Mạt La đệ nhất kiếm sĩ Tả La cũng xin Liên Na cho phép tham gia lần hành động này, một mình ám sát những quý tộc không phục tùng.
Đồng thời, vì muốn diệt trừ tử đối đầu, Chiêm Mỗ Tư gia tộc, Diệp Phong và Lạc Khắc cũng đã nghiên cứu âm chiêu, để Thụy Ân dẫn một nửa thành viên đại địa trung đội bí mất đào bới ở dưới phủ nguyên soái, mặt khác lệnh cho linh ngưu trung đội và nửa số thành viên còn lại của đại địa trung đội, thông qua Truyện Tống Trận, tiến đến Thiên Luân sâm lâm phía tây bắc ngoài Bố Cát thành, xa xa bí mật đào bới tới trung tâm quân doanh, chuẩn bị mấy trăm tạc đạn, để một lần đem hết tất cả thành viên Chiêm Mỗ Tư gia tộc đi gặp Minh thần!
Trải qua hai năm trường kỳ chiến đấu, thành viên Tư Lược đoàn luyện tập võ học Trung Hoa bây giờ, trừ thú nhân, còn lại cơ hồ đạt đến cấp lục giai, trong đó anh tuấn mỹ nam Lạp Phỉ Nhĩ tiến bộ nhanh nhất, đã đạt tới bát giai.
Gần đây Diệp Phong cho Lộ Lộ đem vô ảnh vô tung bộ và điểm huyệt thuật dạy cho Nguyệt Nhi, Tĩnh Hương, Mộng Hinh, Đế Na, Phỉ Phỉ, Liên Na, để các nàng gia tăng lực tự bảo vệ!
"Công tước đại nhân, võ công và trang bị của Liệt Diễm kỵ sĩ này quá lợi hại. Chúng ta căn bản không phải là đối thủ!"
"Mọi người đứng vững, không cần dây dưa với địch nhân, phá vòng vây... phá vòng vây...."
Dưới màn đêm, Khải Đặc dẫn Liệt Diễm kỵ sĩ tạo thành trùy hình trận đuổi theo Khố Ba Lạp công tước và hùng sư trung đội đang nhằm hướng bắc mà chạy, thi triển chiến trận ngũ thức, đối địch nhân mà triển khai huyết t*ng trùng sát, đáng cho ngựa hí sư gào không ngừng vang lên. Khố Ba Lạp công tước và thủ hạ hùng sư kỵ sĩ của y bị tuyệt chiêu cùng vũ khí sắc bén và khải giáp cướng rắn, làm cho rất kinh hoảng, nhận ra không phải là đối thủ!
Tinh linh trung đội cưỡi Quang Minh bạch vũ điêu bắn tên đối phó với địch nhận đang chạy trốn. Cuộc chiến đã đến hồi kết thúc. Tất cả biên bức kỵ sĩ đều bị giết hết. Bố Lô công tước với thương tích thì bị bắt giữ. Có điều tiếc nuối duy nhất là đám cự dực biên bức mất chủ nhân đã chạy thoát khỏi, không có khả năng bắt giữ để làm chiến lợi phẩm!
"Đáng hận.... Ta thế nhưng bị bại bởi địa tinh hỏa thương của đám ải nhân tay ngắn này. Quang Minh nữ thần ơi... Chẳng lẽ đây là sự trừng phạt của ngài lên ta.... Ta không phục a..." Khoa Tư Nhạc công tước đang lầm bầm, phương hướng chạy trốn cũng vừa vặn nơi của bọn ải nhân Lạc Tư. Bị địa tinh hỏa thương bắn, băng sương ma báo bị đánh gực, hai chân cùng hai tay lão cũng bị trúng đạn, bất đắc dĩ bị bắt.
Cự giải chiến sĩ thấy mục tiêu đã bị bắt, lập tức quay lại hỗ trợ Liệt Diễm kỵ sĩ tiêu diệt hùng sư kỵ sĩ, lấy hết ma tinh, đánh gãy chân của Khô Ba Lạp rồi bắt sống y!
"Hắc hắn, ba vị đại nhân muốn tự lập vương vị, bây giờ tựa hồ rất đau khổ phải không? Như thế nào, hồi nãy còn oai lắm muốn giết ta cơ mà?"
Với thực lực của Tư Lược đoàn, loại chiến đấu nho nhỏ này, Diệp Phong nắm chắc phần thắng, căn bản không có chút lo lắng gì. Sau đó hắn lệnh cho chúng thành viên dọn dẹp chiến trường, thu lượm ma tinh và trang bị, rồi hắn đi đến trước mặt ba vị công tước đang rên rỉ vì bị thương, mà cười xấu xa không ngừng.
"Lôi Ân, tên giảo hoạt hỗn đản ngươi không cần đắc ý. Chúng ta ba người không thể phản hồi lãnh đị, gia nhân chúng ta nhất định điều tra rồi tìm ngươi mà báo thù!" Khố Ba Lạp công tước nằm trên mặc đất, chân vẫn còn đau, trừng mắt với Diệp Phong rồi mắng chửi.
"Ngươi tên vương bát đản, bổn nam tước đã ra tay với bọn ngươi, dĩ nhiên sẽ không để lãnh địa của ngươi làm họa căn. Con mẹ ngươi, cứ nằm mơ mà chờ người đến báo thù cho các ngươi. Dám can đảm phản kháng với Liên Na nữ vương, ngươi không lâu sẽ nếm thử lợi hại!" Diệp Phong khinh thường nhìn Khố Ba Lạp rồi cười khẽ.
"Hừ, ngươi chỉ là nghe được chúng ta nói chuyện thôi. Chúng ta ba người là Mạt La đế quốc công tước, không có chứng cứ hẳn hoi, Liên Na nữ vương cũng không thể dễ dàng xử lý chúng ta!" Khoa Tư Nhạc lão công tước vẫn còn ương ngạnh mà cãi lại.
"Con mẹ lão vương bát đản, không có chứng cứ thì Liên Na nữ vương không thể làm gì lão. Nhưng lão con mẹ nó hôm nay trong tay của lão tử. Lão đại ta muốn giết lão, căn bản không cần thỉnh cầu Liên Na nữ vương, rồi thì sẽ đến lượt những nữ nhân xinh đẹp trong nhà lão, lão già kia!"
Bại hoại kỵ sĩ Khải Đặc nghe Khoa Tư Nhạc mắng lão đại, đâm ra không vui, liền lập tức mở mồm, hung ác mà mắng chủi không người, làm cho Khoa Tư Nhạc cắn răng mà ức giận. Khải Đặc đã biết lão đại chiếm được Liên Na, lập tức trở nên cao ngạo, cảm khái không cần e ngại kẻ nào ở Mạt La đế quốc nữa!
"Lôi Ân nam tước... Lôi Ân nam tước... ngài buông tha ta đi.... Tha cho ta đi... ta nguyện ý giao ra tất cả lĩnh thổ và tài phú, chỉ cầu ngài để lại mạng sống cho ta!" Ải bàn Bố Lô công tước, đang bị trọng thương nằm trên mặt đất, do sợ chết mà cầu xin tha thứ.
"Hừ, tên hỗn đản người vừa rồi còn ngông cuồng lắm mà, muốn ta tha cho hả? Được, coi ngươi có hợp tác thế nào!"
Diệp Phong liếc Bố Lô, khinh thường cười lạnh, rồi gọi thành viên Liệt Diễm, cự giải, chú tạo, hương kì bốn trung đội áp giải ba gã công tước tiến vào Truyện Tống Trận, tinh linh trung đội đi đoạn hậu!
← Ch. 115 | Ch. 117 → |