← Ch.130 | Ch.132 → |
Sáng sớm, Diệp đại sắc lang sau một đêm điên cuồng triền miên cùng Đế Na, thí biến tất cả ngoạn pháp, ôm Đế Na đặt trên giường, mân mê cặp mông đẹp đẽ đầy đặn hình thành dáng vẻ xích loã mê người, vuốt ve từ sau đồn nhục đến hắc ti võng trên đôi chân đẹp, tay đưa khắp bộ ngực sữa đầy đặn, tiểu hoà thượng thô bạo cuồng đĩnh, thoải mái bạo phát toàn bộ tinh hoa ở cúc hoa cấm địa. Hắn ôm chặt Đế Na đang phiêu phiêu sung sướng ôn tồn một phen, rồi dặn dò nàng nhanh chóng đến Tinh Quang bình nguyên, sau đó trở về bí mật trú địa.
Đêm qua chiến đấu, Tư Lược đoàn thu được toàn thắng, Diệp Phong lúc này đang hạ lệnh mai táng thi thể, nhường cho bọm tinh linh Kiệt Nã Tư dẫn bạch điêu xạ thủ, tiến đến trú địa của Huyết Sát cường đạo đoàn, huyết tẩy số cường đạo ít ỏi còn lại, thu tất cả chiến lợi phẩm!
Tư Lược đoàn chết trận hơn trăm người, toàn bộ được đưa đến một dải đấy ở Vọng Triều sơn để mai táng. Diệp Phong chuẩn bị dải đất này chính để làm nơi mai táng cho các anh linh của Tư Lược đoàn. Bởi vì gần đây Ba Nhĩ tìm trong ma pháp thủ trát của Luân Cát để lại, học được vong linh câu thông, cùng với vong linh huyễn cảnh và vong linh hô hoán, ba loại vong linh ma pháp hiếm thấy.
Tam chủng vong linh ma pháp, có thể giúp câu thông linh hồn tử vong chưa lâu, tạo ra huyễn cảnh làm cho linh hồn vui sướng cực độ, dưới tự nguyện của bọn họ, đưa bọn họ trở thành vong linh sinh vật có ý thức, so với bộ xương khô vong linh vu sư Luân Cát là cùng một dạng.
Diệp Phong rất hy vọng mỗi thành viên Tư Lược đoàn đi theo hắn đều có thể sống sót. Nhưng bao nhiêu người trên chiến trường không thể nào không chết, cho nên nếu có thành viên nào tự nguyện chết đi, hắn vẫn vui mừng bảo Ba Nhĩ kêu gọi những thành viên đã chết đi trở lại Tư Lược đoàn. Như vậy hắn cũng có thể tạo ra một vong linh bộ đội có sức chịu đựng siêu cường!
Tình phụ Đế Na xinh đẹp phong tao thục nữ, trong mắt Diệp Phong đạt tiêu chuẩn hảo nữ nhân, bởi vì Đế Na hiểu rõ tâm tư của sắc lang hắn, có thể chiều chuộng khiến hắn mất hồn. Hơn nữa một lòng đối với hắn, không kể việc gì cho bất cứ ai. Hồng nhan tri kỷ, còn hơn thế nữa!
Đêm qua khi Diệp Phong cùng Đế Na ân ái, từng bên tai đề nghị nàng trở về trú địa bí mật. Nhưng Đế Na nhẹ nhàng cự tuyệt, hẹn sau khi Diệp Phong có thể giải quyết mấy hũ giấm chua kia mà không khó xử thì nhất định sẽ đường đường chính chính quay về cho hắn gọi lão bà. Hắn ngẫm lại cũng không phải là không hay.
Đương nhiên Đế Na cự tuyệt Diệp Phong không trở về là có nguyên nhân. Nàng vẫn chưa vứt bỏ được ý nghĩ về nữ nhân luyến ái. Dù sao người bình thường ở chung với nhau còn có cảm tình, huống chi Đế Na là phụ nữ tình thâm nghĩa trọng.
Đối với sự dịu dàng của Đế Na, Diệp Phong trong lòng thập phần ấm áp, ngẫm lại trong gia đình yêu thương hắn sâu đậm như vậy cũng có Tĩnh Hương, Mộng Hinh, Liên Na, vì thế không có kiên trì muốn dẫn Đế Na trở về. Bất quá bỏ qua chuyện Đế Na trở về, hắn sắp phát triển Tinh Quang bình nguyên, thiết lập tổng bộ, bảo đảm an toàn đồng thời mở rộng quy mô mỹ nữ đoàn, phát triển phân bộ ở các quốc gia, cũng giúp hắn tạo nên một tổ chức sưu tập tình báo các nơi.
Có đôi khi Diệp Phong ngẫm lại, biết mình chỉ là một tên hỗn đản, chiếm được bảy vị mỹ nhân, nghĩ đến ngày sau kết hôn phân cấp danh phận thì thật là nan đề, bất kể ai chịu uỷ khuất cũng không được. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại chính là tại mình không kiềm chế được tính háo sắc, cứ hễ thấy mỹ nhân là không kiềm được ác niệm trong đầu.
Kỳ thật nam nhân có mấy người trông thấy mỹ nhân mà không động lòng? Nếu ngươi có năng lực thỏa mãn đồng thời mấy vị mỹ nhân, ngưới có bỏ qua cơ hội không? Có lẽ sẽ có! Nhưng với tên Diệp Phong háo sắc thì không, hắc hắc.
"Lôi Ân, sao trễ như vậy mới về, mẫu hậu muốn gặp chàng!"
Diệp Phong đã hưởng thụ một trận kích thích triền miên, thông qua Truyện Tống Trận trở về bí mật trú địa, đầu óc sảng khoái thanh sảng tiêu hồn. Vừa mới bước vào đại sảnh đã thấy nữ vương lão bà sớm chờ đợi, trong miệng cằn nhằn tỏ vẻ bất mãn, mắt phượng kiểm tra toàn thân hắn, lo lắng hắn bị thương.
Đêm qua Lộ Lộ và Nguyệt Nhi, vì thiếu gia dẫn Tư Lược đoàn đi đánh Huyết Sát Cường Đạo đoàn nên cùng với Mộng Hinh và Tĩnh Hương vào hoàng cung bầu bạn với Liên Na. Bởi vậy năm vị giai nhân trong lòng đều lo lắng cho hắn đi chiến đấu. Bây giờ Liên Na đến hỏi, bốn người bọn Lộ Lộ lập tức đi theo kiểm tra.
"Mẫu hậu nàng muốn gặp ta? Có chuyện gì vậy?" Diệp Phong nghe nữ vương lão bà nói xong, ôm nàng vào trong lòng, trước tiên hôn lên đôi môi đỏ mọng một cái, mỉm cười hỏi.
Liên Na vẫn dựa sát vào lòng tình nhân, ỷ ôi đáp: "Hình như là về chuyện muốn cho chúng ta công khai quan hệ, chàng có muốn công khai không?"
"Tùy ý, chỉ cần nàng thích là tốt rồi. Đợi lát nữa chúng ta đi gặp mẫu hậu nàng!". Diệp Phong ôm Liên Na mỉm cười trả lời, lại nhìn bọn Lộ Lộ, ngửi thấy làn hương thơm ngát, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
"Lôi Ân, chừng nào thì chàng hạ thủ với ma thú? Bây giờ dực nhân vương quốc đã phái binh sắp tới hiệp trợ Quang Minh đế quốc, chúng ta kéo dài thêm một tháng lại càng không tốt đó?" Liên Na nhìn tình lang ưu lự hỏi.
"Có gì không tốt chứ? Binh tướng là của chúng ta, chúng ta muốn thì phái, không muốn thì không phái, bọn họ quản được sao? Cái gì giáo đình chó má, đế quốc khốn kiếp, lão tử đối với bọn chúng chưa từng cố kị. Chúng ta cứ như vậy, để ma thú đến quấy nhiễu bọn chúng, chúng ta trước tiên nhân cơ hội này khuấy đảo Thiên Vũ đế quốc này. Bên kia Tinh Quang bình nguyên kế hoạch của lão tử nhanh chóng tiến hành!" Diệp Phong sờ sờ bộ ngực đầy đặn của Liên Na tự tin cười khẽ. Liên Na thấy tình lang tự tin như vậy, gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.
"Thiếu gia, thiếu gia, thành công rồi, toàn bộ thành viên nguyện ý chết trận lúc trước, ta đã mang họ tới đây ... hắc hắc ...". Một trận cười quái dị đầy hưng phấn vang lên, tên bại hoại Ba Nhĩ, dẫn theo một trăm hai mươi bốn bộ xương khô tới đại sảnh, cao hứng hướng về thiếu gia bẩm báo!
"Hắc hắc, Ba Nhĩ, ngươi thật sự càng ngày càng thân thiết với người chết đấy, sao ngươi không ở chung với bọn xương khô này luôn đi?" Ai Đức trong tay còn cầm bữa sáng là một cái đùi gà thơm phức, cắn một miếng, nhìn Ba Nhĩ hắc hắc cười chế giễu.
Có tư cách ở lại trong đại sảnh của trú địa bí mật chính là binh mã Tư Lược đoàn, đều đang ăn bữa sáng, nghe xong Ai Đức nói đều đứng lên nhìn Ba Nhĩ nở nụ cười. Thấy Ba Nhĩ đưa đồng bạn chết trận trở về, bọn họ đều thập phần cao hứng.
"Mẹ kiếp tên tử mập mạp ngươi, buổi tối ngươi ngủ cho cẩn thận một chút. Bổn vu sư có thể tùy thời biến ngươi thành một bộ xương không đó." Ba Nhĩ mười phần khó chịu nhìn Ai Đức mắng. Kỳ thật bọn họ đều đã quen đùa giỡn như vậy, cũng sẽ không xô xát thật.
"Các huynh đệ, đối với chuyện các người chết trận, ta thật sự vô cùng hối hận, các ngươi bây giờ đã thích ứng với thân thể này chưa?" Diệp Phong một mình tới gần đám xương khô, mặt đầy vẻ quan tâm hỏi.
"Đoàn trưởng, hy sinh nơi chiến trường là việc không thể tránh. Chúng ta xuất thân quân nhân, sớm đã có giác ngộ, người không cần phải áy náy. Chúng ta giờ đã quen với thân thể. Vu sư Ba Nhĩ dùng vong linh huyễn cảnh giúp chúng ta thể nghiệm đủ loại sung sướng!" Những bộ xương khô này giống như Luân Cát, đều lưu giữ toàn bộ ý thức, nghe xong đoàn trưởng đại nhân nói đều cảm kích đáp lời.
"Hắc hắc, như vậy tốt nhất, như vậy tốt nhất, mặc dù các ngươi đã trở thành xương khô nhưng thân hình rất yếu ớt, bị đánh trúng không thể sống lại. Vì vậy sau này các ngươi ra chiến trường đừng hành động khinh suất, tạm thời phân các ngươi vào đội xử lý quặng. Khả năng chịu đựng của các ngươi tuyệt không thể so với linh ngưu chiến sĩ." Diệp Phong mỉm cười nhìn chúng bộ xương khô, đoạn quay sang Ba Nhĩ nói: "Từ hôm nay ngươi bắt đầu chuyên chức phụ trách suất lĩnh vong linh bộ đội, sau này khi ra chiến trường vong linh nhất định tụ tập rất nhiều, có nhiều thời gian cho ngươi giúp bọn họ thể nghiệm vong linh huyễn cảnh!"
"Vâng, thiếu gia yên tâm!" Ba Nhĩ thập phần cao hứng, nghĩ mình và Ai Đức đều đã có thủ hạ như nhau. Diệp Phong ngẫm nghĩ, đưa tay vào trong vong linh thánh giới, lấy ra một cái không gian giới chỉ. Còn vong linh thánh giới thì giao cho Ba Nhĩ sử dụng để giảm hao tổn tinh thần lực. -
Ba Nhĩ có được một món thần khí, lập tức lộ ra dáng vẻ tươi cười, cuống quýt quỳ lạy thiếu gia. Thành viên Tự Lược đoàn đứng xung quanh đều lộ ra vẻ khinh bỉ cùng cực, đều đưa tay về phía hắn giơ ngón giữa!
"Hừ, các ngươi đây là ghen tỵ!" Ba Nhĩ thấy mọi người khinh bỉ nhìn mình, liền bỏ bộ dạng đó.
Diệp Phong thấy tình cảnh này, cao hứng cười cười, cùng năm vị phu nhân đi tới bảo tọa của đoàn trưởng, tiêu sái ngồi xuống, hưởng thụ Lộ Lộ, Nguyệt Nhi, Tĩnh Hương, Mộng Hinh ở đằng sau đấm bóp vai cho hắn, nhìn các thành viên Tư Lược đoàn đang cười đùa, cao giọng cười nói: "Các ngươi ở trong thế giới hỗn loạn kia không có bằng hữu, bộ hạ ủng hộ, nay đã có rồi, so với trước kia thì cảm giác thế nào?
"Ha ha, còn phải nói, đương nhiên là sảng khoái, rất sảng khoái, siêu sảng khoái, cực kỳ sảng khoái a!"
"Ngẫm lại sau khi bạch điêu xạ thủ gia tăng, ta cũng có thể làm binh đoàn đoàn trưởng, ta cũng hưng phấn không kìm được, oa ha ha ..."
Chúng thành viên Tư Lược đoàn nghe đoàn trưởng đại nhân nói xong đều cười to, trong đó bại hoại kị sĩ Khải Đặc, bại hoại tinh linh Kiệt Nã Tư cười ầm ĩ nhất.
" "Ngẫm lại những kinh nghiệm của chúng ta lúc trước, bây giờ quả là nhiều cảm xúc lẫn lộn a!" Tĩnh Hương ngồi bên trái tình lang, để cho hắn ôm vai trái, trong đầu nghĩ lại tình cảnh Tư Lược đoàn lúc mới thành lập, không nhịn được lộ ra nụ cười cảm khái.
"Đúng vậy, ai có thể tưởng tượng được năng lực của chúng ta giờ cường đại đến mức này, càng lạ hơn là bổn đoàn trưởng giờ có thêm một vị nữ vương lão bà, ha ha ..." Diệp Phong nghe đại mĩ nhân nói xong, sờ sờ ngọc thủ của nàng, đang đứng ở bên chính là Liên Na nữ vương lâu nhập hoài trung, hắn ha ha cười to, cao giọng phân phó ba người Khải Đăc, Kiệt Nã Tư gia tăng tuyển chọn tinh anh, nhanh chóng tổ chức biên chế đầy đủ cho toàn bộ Liệt Diễm kỵ sĩ đoàn, bạch điêu xạ thủ đoàn, lôi đình đại đao đoàn. Hơn nữa nghiêm trọng nhắc nhở Ai Đức, lôi đình đại đao đoàn thành viên, không được tự ý tái chiến, bọn họ đều là đao khách, lôi đình đao khách!
"Lôi đình đao khách? Danh hiệu này nghe hay hơn đại đao chiến sĩ rất nhiều a. Lão Đại, người giỏi thật, ta sùng bái người ..." Ai Đức thì thầm trong miệng lôi đình đao khách, cười hắc hắc.
"Hắc hắc, đao khách cái gì, sau này có người khỏi các ngươi chức nghiệp là gì, các ngươi dùng thanh âm lớn nhất cho ta nói cho hắn biết, là kiếm khách không phải kiếm sĩ. Từ nay về sau đệ tử học võ thuật dùng đao kiếm, đều xưng là đao khách kiếm khách, không phải là kiếm sĩ chó má nữa, hiểu chưa?" Diệp Phong thanh sảng tiêu hồn, nói ra danh hiệu mà mình đã khai sáng, hoàn thành dã tâm.
"Hiểu!" Thành viên Tư Lược đoàn cùng kêu lên nhận lệnh.
Bây giờ chỉ có Liệt Fiễm, bạch điêu, lôi đình ba binh đoàn, chưa đủ khả năng giúp lão tử ngạo thế nam bắc đại lục, còn lại trung đội cũng nên mở rộng, xem ra phải cấp tốc phái La Phi, Lôi Nặc về nước giúp lão tử chiêu mộ nhân tài. Con bà nó, bây giờ càng nhiều người càng tốt a!
Diệp Phong nhìn thành viên Tư Lược đoàn, trong đầu nhanh chóng chuẩn bị kế hoạch, đang muốn mở miệng nói chuyện, từ bên kia Truyện Tống điểm lại đột nhiên chạy ra một gã tinh linh xạ thủ, tiến đến bẩm báo: "Đoàn trưởng, dực nhân và thú nhân trú bên ngoài biên giới phía đông của Thiên Vũ đế quốc đã bắt đầu tiến quân. Ải nhân tựa hồ cũng muốn nhân cơ hội đồng thời hành động!"
"Hay lắm, cơ hội rốt cuộc cũng tới rồi, lần này lão tử sẽ nhất cử tiêu diệt Thiên Vũ đế quốc!" Diệp Phong nghe vậy cao hứng cười to, phân phó tinh linh xạ thủ đi truyền lệnh thông tri tại biên giới Thiên Vũ đế quốc, thành viên giám thị quân đội ba nước, tùy tình huống thông qua Truyện Tống Trận trở về bẩm báo!
"Các ngươi cũng nhanh chóng chọn lựa tinh anh có thể tin tưởng được vào Tư Lược đoàn, chúng ta sắp bắt đầu một trận chiến kinh thế!" Diệp Phong chỉnh sắc nhìn thành viên Tư Lược đoàn phân phó, dẫn Liên Na rời trú địa bí mật, đi tới hoàng cung, trực tiếp vào tẩm cung của Sa Nhã.
"Mẫu hậu, con đã đưa Lôi Ân đến rồi!"
Trong tẩm cung, Sa Nhã đoan trang mĩ lệ, dáng vẻ cô đơn đang đứng bên cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, Liên Na đợi thị nữ thông báo một tiếng, được cho phép lập tức dắt Diệp Phong đi vào tẩm cung, thỉnh an Sa Nhã.
"Các con ngồi đi!" Sa Nhã nghe vậy miễn cưỡng đối với con gái và con rể tương lai lộ ra một nụ cười ôn nhu, ý bảo bọn họ ngồi trên ghế, chính mình thì ngồi bên giường, nhìn Diệp Phong, trực tiếp mở miệng nói: "Lôi Ân, quan hệ giữa con và Liên Na ta đều biết. Nếu con đã dám cùng nữ vương yêu nhau, vậy phải chuẩn bị tâm lí cho tốt, ta nghĩ các con bí mật lui tới thật không nên. Hi vọng các con nhanh chóng công khai quan hệ sớm định ngày thành hôn, con nghĩ sao?"
Trước khi công khai yêu nhau không được quan hệ? Sớm ngày thành hôn? A di đà phật, nếu không để Tĩnh Hương và Mộng Hinh cùng kết hôn, hậu quả này nhất định sẽ rất nghiêm trọng ... Diệp Phong nghe Sa Nhã hoàng hậu nói xong, nhìn về phía nữ vương lão bà cầu trợ.
"Mẫu hậu, chúng con tạm thời công khai quan hệ yêu nhau là được mà. Kết hôn quá sớm trong lòng con vẫn chưa kịp chuẩn bị!" Liên Na thu được ánh mắt của tình nhân, đi tới bên cạnh mẫu hậu mỉm cười. Kỳ thật nàng rất muốn được kết hôn sớm cùng tình nhân, nhưng vì đạo sự và các nàng khác, nàng chỉ đành tạm thời nhẫn nại!
"Ân, nếu con đã nói như vậy thì trước hết hãy công khai quan hệ đã vậy!" Sa Nhã thấy Lôi Ân không trực tiếp trả lời bà, ngược lại nhìn về phía ái nữ, trong lòng có điểm nghi hoặc, bất quá thấy ái nữ nói như vậy, bà cũng đành miễn cưỡng, nghĩ ngợi một chút, xấu hổ liếc mắt nhìn Diệp Phong nói: "Liên Na, con ra ngoài trước đi, ta cùng Diệp Phong có chuyện riêng cần nói!"
"Mẫu hẫu muốn nói chuyện gì với chàng thế? Con không được nghe sao?" Liên Na nghe vậy tò mò hỏi, có chút lo lắng cho mẫu hậu, bởi lẽ Lôi Ân danh tiếng xấu, không thể để cho hắn giở trò được.
"Liên Na, nàng ra ngoài trước đi!" Diệp Phong đã thấy ánh mắt xấu hổ của Sa Nhã, cũng đoán được bà cần nói chuyện gì với mình, lúc này lộ ra vẻ tự tin mỉm cười, đợi Liên Na rời đi, nói với Sa Nhã: "Vương thái hậu, bây giờ chỉ còn hai người chúng ta, có chuyện gì xin cứ nói. "
"Ân ... " Trước mặt con rể tương lai nói loại sự tình này, Sa Nhã thần sắc vô cùng xấu hổ, nhưng nếu không đề tỉnh Diệp Phong ngàn vạn lần đừng đem chuyện này nói cho Liên Na, Sa Nhã trong lòng thật sự bất an, sợ Liên Na biết sẽ không thể chấp nhận, bởi vậy nghĩ ngợi một hồi rồi nói với Diệp Phong: "Lôi Ân, lúc trước bộ hạ của ngươi cứu ta đưa ra ngoài, nên đã biết rõ chuyện của ta phải không? Ngươi ngàn vạn lần đừng cho Liên Na biết, nếu không ta không còn mặt mũi làm người, nó cũng sẽ mười phần thống khổ!" Sa Nhã nói xong lập tức xấu hổ cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn Diệp Phong.
"Hắc hắc, đôi khi có những chuyện thấy được không bằng không thấy được. Nhạc mẫu đại nhân xin cứ yên tâm, Liên Na vĩnh viễn cũng không biết được chuyện của người. Con và bộ hạ cũng đã sớm quên chuyện này rồi, người cũng không nên quá nghĩ ngợi. Vì Liên Na người nên sống cho thật tốt. Nàng đã mất đi quá nhiều thân nhân, không thể lại chịu loại đả kích này nữa. Sau khi con và nàng gặp nhau đã rút mất nhiều thời gian ở cạnh người, nghe Liên Na nói người thích nhất là ngắm phong cảnh, có thời gian chúng con nhất định cùng người đi thăm khắp các nơi ưu mĩ!"
Liên Na không ở đây, Diệp Phong biết rõ Sa Nhã sợ mình tiết lộ bí mật cho nàng, bởi vậy cũng không câu nệ cẩn trọng, thoải mái khuyên bảo nhạc mẫu tương lai.
Sa Nhã thấy Diệp phong đột nhiên không hề câu nệ cẩn trọng gì hết, hơn nữa lại gọi bà là nhạc mẫu, có hảo ý khuyên nhủ bà, lắc đầu thở dài một tiếng nói: "Vì Liên Na ta sẽ sống cho thật tốt. Hảo ý của con ta xin tâm lĩnh, chỉ cần con làm cho Liên Na hạnh phúc, ta có xem bao nhiêu phong cảnh cũng đều được!"
"Hảo, nhạc mẫu đại nhân xin yên tâm, tiểu tế nhất định biến Liên Na thành người nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế gian!" Diệp Phong cười hì hì, lộ ra vẻ mặt đùa bỡn làm Sa Nhã không nhịn được mỉm cười, sau đó liền cáo lui rời tẩm cung.
"Lôi Ân, mẫu hậu với chàng nói gì đó?" Liên Na đã chờ sẳn bên ngoài nhưng ngại có thị nữ xung quanh, không thể cùng tình lang trò chuyện thân mật nên đưa tình lang về tẩm cung của mình, tò mò mở miệng hỏi.
"Hắc hắc, bí mật, không thể nói cho nàng được!" Diệp Phong mê muội cười nhìn Liên Na trong bộ đồ màu trắng bó sát người.
"Đáng ghét, chàng là cố ý làm cho thiêü1 tò mò. Nói mau, thiếp lấy thân phận nữ vương ra lệnh cho chàng!" Liên Na trừng mắt nhìn Diệp Phong, tức giận cho hắn một phấn quyền.
"Hắc hắc, lấy thân phận nữ vương ra lệnh cho ta? Hiện ở chỗ này chẳng còn người nào khác, nàng chỉ là lão bà của ta thôi, dùng thân phận nữ vương với ta cũng vô dụng!" Diệp Phong cười, tại kiều đồn thượng của nàng bóp một cái, ôm lấy người nàng đặt lên giường, đoạn nằm đè lên trên, "Bất quá, lão công của nàng từ xưa đến nay rất yêu thương lão bà, nếu bây giờ nàng cùng ta một lần, ta liền lập tức nói cho nàng. "
"Đi chết đi, chàng là tên bại hoại tâm địa bất chính, vừa nãy có thị nữ thấy chàng vào đây rồi, thiếp la lên bây giờ!" Liên Na bị tình lang đặt dưới người, vặn vẹo thân thể mềm mại giãy giụa.
"Sợ cái gì, dù sao chúng ta cũng sắp lập tức công khai quan hệ. Bọn họ biết thì biết, nàng không nắm chắc cơ hội bây giờ, buổi tối còn có bốn người nữa tranh cướp với nàng a ... hắc hắc ..."
Diệp đại sắc lang cười gian ác, thô bạo xé rách bộ y phục bó sát người của Liên Na, tại phần thân dưới của Liên Na kiều mị đang vừa xấu hổ vừa tức giận, nắm lấy đôi chân ngọc hoàn mĩ trong suốt, đặt đôi đùi đẹp trắng nõn thon dài lên vai, thân hình ép xuốg đĩnh nhập cấm địa, nhìn nữ vương xinh đẹp cao quý ở bên dưới, tận tình xâm phạm, dâm đãng hưởng thụ!
← Ch. 130 | Ch. 132 → |