← Ch.179 | Ch.181 → |
Thủ lĩnh của Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn, lưu manh công tước, bị truyện tống quyển trục dịch chuyển không biết đi đến địa phương này, nghe nói chẳng có tin tức gì. Việc này khiến cho tại Nam Bắc đại lục xôn xao, làm cao hai vị quốc vương của thú ải liên minh cảm giác rất thống khoái. Bọn chúng phái ra một lượng lớn đại cao thủ đến Tinh Quang bình nguyên, muốn chiếm đoạt Liệt Diễm sáo trang!
Lưu manh công tước cho đến nay vẫn không có tin tức gì. Lộ Lộ ngũ nữ vẫn theo kế hoạch của hắn đã giao, để thành viên Tư Lược đoàn cố ý lộ ra, chính là để các thế lực đối địch của hắn kinh hãi, nhờ vậy mà giảm bớt đi một ít địch quân
Tinh Quang bình nguyên là trọng địa của Tư Lược đoàn, dĩ nhiên sẽ không để cho các thế lực chú ý đến sáo trang, cũng như cường giả chẳng biết sống chết là gì tùy ý xông vào, có ý chiếm đoạt sáo trang. Dựa theo luật của lưu manh công tước đưa ra, người tới đây tất cả giết không tha!
Dực Nhân vương quốc dưới sự hỗ trợ của hai đại đế quốc là Mạt La và Quang Minh cùng Quang Minh giáo đình đã phản kích lại thú ải liên minh, tình thế rất tốt, chiếm được thế thượng phong, việc đoạt lại lãnh địa bị mất chỉ còn là thời gian mà thôi!
Nội loạn trong Tinh Linh vương quốc và Cự Nhân vương quốc vẫn ở thế giằng co, khiến cho quốc cảnh của lưỡng quốc hỗn loạn chí cực. Dân không thể sinh sống, tổn thất có thể nói là rất thảm trọng. Đặc biệc là bộ đội của Cự Nhân vương quốc bị tổn thất rất nặng nề, vì nội chiến cũng có tổn thất nặng nhất!
Bạch hồ mỹ nhân Nguyệt Doanh đối với thất tung của lưu manh công tước lo lắng vạn phần, muốn đi đến Tinh Quang bình nguyên để tìm mấy vị phu nhân bàn bạc. Bại hoại kỵ sĩ Khải Đặc đại diện cho lưu manh công tước, tìm thấy nàng ta, đem hết những kế hoạch mà lưu manh công tước đã sắp đặt, nói cho nàng ta nghe, khiến nàng ta yên tâm hơn, cuống quít tỏ vẻ sẽ phối hợp ăn ý!
Tình nhân một mình ở tại đại lục mới. Lộ Lộ ngũ nữ mặc dù có thể mỗi ngày thông qua Thánh Ma mà biết tình hình của hắn. Nhưng nỗi nhớ nhung càng ngày càng gia thăng, không thể chịu đựng nỗi, muốn đến đón tình nhân. Các nàng liền phái cự giải trung đội, suất lĩnh thuyền viên, dùng đại hình chưng khí chiến hạm Phong Diệp hào của Tư Lược đoàn, mang theo Truyện Tống Trận khởi hành tiến về phía bắc, muốn nhanh chóng tìm ra Tác La Tư đại lục, để gặp lại tình nhân.
Đại hải với sanh linh ở Nam Bắc đại lục mà nói thì thật là thần bí khôn lường. Muốn ra đại hải mà đi tìm Tác La Tư đại lục, khẳng định là phải tốn kém rất nhiều, chưa kể nói đến thời gian kéo dài rất lâu.
Vì sợ bộ đội của Tát Tư hải quốc tập kích, Lộ Lộ và Nguyệt Nhi gạt Tĩnh Hương, Mộng Hinh, Liên Na, trộm đem theo tình phụ của thiếu gia, mỹ nhân ngư công chúa Ái Lệ Ti, cùng đi trên Phong Diệp hào. Nhiệm vụ tìm kiếm Tác La Tư đại lục toàn bộ ủy thác cho Ái Lệ Ti, người quen thuộc với đại dương!
Á Sắt Lâm, Ái Lệ Ti, Đế Na, Phỉ Phỉ, cùng với người được lưu manh công tước cấp danh phận là Tuyết Lị, năm vị giai nhân này tạm thời chưa thể chánh thức bước vào cửa của lưu manh công tước, chỉ có thể thông qua từ Lộ Lộ và Nguyệt Nhi, tin tức về tình nhân đang ở Tác La Tư đại lục. Các nàng cũng như Lộ Lộ ngũ nữ tương tư rất nhiều, đặc biệt là người mới yêu dực nhân mỹ nữ Tuyết Lị có tâm tình u buồn nhất!
Phụ thân của Phi Phỉ, thủ lĩnh hỏa tinh linh bộ lạc, là người ủng hộ tinh linh công chú đăng cơ làm thủ lãnh của tinh linh. Dựa theo kế hoạch của Diệp Phong, Mộng Hinh dẫn các bộ đội chủ lực của Tư Lược đoàn tợi phía nam của tinh linh vương quốc thiết lập Truyện Tống điểm, trợ giúp La Luân đánh bại nhưng đảng phái tạo phải chống lại công chúa!
Việc Diệp Phong muốn giúp lão trượng nhân tương lai đánh bại phản loạn, ngoài trừ là vì mặt mũi của tiểu tình phụ, còn có là muốn tương lai sau này có được sự hỗ trơ của La Luân. Vì thế hắn mới giúp đỡ La Luân, cũng không nghĩ phải giấu diếm việc có Truyện Tống Trận nữa, và để Phỉ Phỉ kể cho La Luân bí mật này, và kế hoạch tương lai.
Việc Diệp Phong thất tung, La Luân vốn chưa kịp lo lắng cho hạnh phúc của Phỉ Phỉ, thì từ trong miệng của Phỉ Phỉ biết được về Truyện Tống Trận, ông hiểu rằng cơ hồ mỗi ngày Phỉ Phỉ đều gạt ông để đi gặp mặt Diệp Phong, liền giật mình, không biết nên khóc hay cười, cảm giác cũng không rõ. Đồng thời với việc nữ tế tương lai đang ở tân đại lục còn có thể nghĩ kế hoạch tốt như vậy, cũng lấy làm vui mừng!
Kì Cổ Lạp thành, là thành thị lớn nhất trong giải duyên hải của Khố Lạp Mã đế quốc ở Tác Lạ Tư đại lục. Sự phồn vinh tuy không bằng đế đố, nhưng nó không chỉ có rất nhiều hàng hóa từ biển, cũng như từ đại dương. Đây là nơi yêu thích của cái mạo hiểm giả và thương nhân!
Màn đêm phủ xuống, sự đông đúc của Kì Cổ Lạp thành trong đêm tối không giảm. Trên đường từng nhóm người cứ đi đi lại lại, huyên náo như là ban ngày. Dường như không có kết thúc!
Tại giải đất trung tâm của Kì Cổ Lạp thành, Diệp Phong và Oánh đang giả trang, ngồi trong một tửu lầu, thưởng thức những tách trà miễn phí, yên lặng ngồi lắng nghe những việc thú vị của các mạo hiểm gia và những tên thưởng kiêm liệp nhân (thợ săn kiếm tiền)!
Tại đại lục Tác La Tư, dũng giả công hội và tửu điếm đều là những nơi để thám thính tin tức, nghe ngóng như điều thú vị từ các địa phương khác. Bởi vì Diệp Phong đã sinh sự với Cát Tư và Khắc Mễ Nhĩ, bây giơ hắn và Oánh đã trở thành bị truy nã ở Khố Lạp Mã đế quốc, tiền thưởng đã lên đến trăm vạn kim tệ, vả lại mặc kệ sống hay là chết. Vô số thưởng kiêm liệp nhân đang tìm kiếm tung tích của bọn họ. Diệp Phong mặc dù không sợ bọn thưởng kiêm liệp nhân, nhưng vì không thích bị dính vào dây dưa, vì vậy liền cùng Oánh dịch dung khác đi.
Hiện tại việc ở nhà đã an bài thỏa đáng, ngoài trừ tiếc nuối không thể gặp mặt các nữ nhân, Diệp Phong cũng đã phần nào làm quen với cuộc sống mới tại Tác La Tư đại lục. Biến cái rủi thành điềm may, cũng như gia tăng sự hưởng thụ, hoàn toàn không có nỗi bi ai vì thất lạc, mà sự việc lần này cơ hồ trở thành thời gian xả hơi, nghỉ ngơi.
Đương nhiên, điều này cũng có tại vì tính cách lạc quan của hắn. Huống chi còn có một đạo tặc mĩ lệ đáng yêu đồng hành cùng hắn. Đối với một tên sắc lang mà nói, loại kinh nghiệm kích thích mới mẻ này, tự nhiên không có cảm giác bi ai gì!
Gần đây, sau khi được Oánh kể lại cho, Diệp Phong đã có nhận thức sơ bộ với Tác La Tư đại lục, biết rằng nơi này cũng có các dạng cường giả. Trong đó Oánh là một dị năng giả, cũng như người tu luyện thể lực. Luyện khí kiếm sĩ như hắn cũng là một trong số các loại đó.
Tác dụng của cái thủy tinh tạp từ Cát Tư và Khắc Mễ Nhi, đối với Diệp Phong rất có lợi. Quả thật là rất lợi, bên trong lại còn có hơn ba vạn kim tệ. Cho dù với đại thủ đại cướp như hắn, cũng phải mất mấy tháng mới kiếm đủ. Cộng thêm, Oánh nói với hắn, tại Tác La Tư đại lục, với thân thủ của hắn, tuyệt đối sẽ không bao giờ thiếu tiền, làm hắn thập phần cao hứng, chờ mong thể nghiệm hết tất cả mĩ hảo hưởng thụ trên đại lục này!
"Ý, Lôi Ân, ngươi dạy ta một ít võ công để giết người đi?" Oánh đang bận một bộ trang phụ màu đen, đã dịch dung che đi dung nhan mĩ lệ, mái tóc thắc bím màu xanh biếc, nghe lời bàn tán của mạo hiểm giả và thưởng kim liệp nhân trong đại sảnh, mở cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn chất vất Diệp Phong!
Từ cái ngày đầu tiên gặp nhau tại Tại Lợi Phất thành, Oánh tỏ vẻ muốn bái Diệp Phong làm sư phụ, muốn Diệp Phong dạy võ công cho nàng. Song, Diệp Phong đại sắc lang này dùng cái lý do rất là hoang đường để cự tuyệt nàng, khiến nàng rất bất mãn!
Ngoại trừ lão bà của ta, bất luận là ai cũng đừng mong học được võ công của ta... Lúc ấy Diệp đại sắc lang chính sắc dùng cái lý do này, cự tuyệt thỉnh cầu của Oánh. Oánh vừa tức giận vừa xấu hổ, muốn đánh hắn nhưng không có cách nào!
Diệp Phong rất vô lại, rất bá đạo, lại còn có phẩm tính cực kỳ háo sắc của một tên lưu manh. Ở chung một thời gian dài, nếu không phải là khờ khạo, cũng để rất rõ ràng. Oánh trong khoảng thởi gian này cũng tự nhiên nhìn thất bản tính của hắn.
Có đôi khi Oánh thật sự không hiểu, một tên lưu manh có bản tính đáng ghét như vậy, sao lại có thực lực cường đại?
Trải qua nhiều năm làm đạo tặc, cùng với kinh nghiệm sống, Oánh kiên cường muốn học võ công của Diệp Phong là không thể. Sở dĩ mỗi này theo hắn để hỏi Diệp Phong về việc này, ngoài trừ làm nữ nhân cho Diệp Phong, nàng đưa ra rất nhiều điều kiện tra đổi. Nhưng Diệp Phong vẫn không chịu dạy cho nàng!
Đối với loại thiếu nữ đạo tạc mĩ lệ như Oánh, Diệp đại sắc lang cảm thấy rất có hứng thú, cho rằng dù Oánh có dùng cái gì trao đổi, cũng không bằng giá trị một mỹ nhân như này. Với tên gia hỏa này mà nói: Ta muốn ngươi, ngươi có thứ gì, cũng đều phải giao ra, hắc hắc!
"Tê.... Hô...." Diệp Phong cũng mặc một hắc y, đang hứt một loại thuốc của Tác La Tư đại lục, Phiêu Phiêu Dục Tiên, nhìn Oánh, nhẹ giọng nói: "Nàng không cần lãng phí khí lực. Ngoại trừ nữ nhân của ta, ta sẽ không dạy cho ai bất kỳ võ công nào!"
"Hừ, xú sắc lang, không có lễ giáo đúng là không có lễ giáo, tưởng bổn tiểu thư rất mê võ công của ngươi ư?" Oánh nghe vậy chu mỏ cãi lại, đưa một cái liếc mắt bất mãn cho Diệp Phong, miệng phát ra tiếng oán giận!
"Hắc hắc, tiểu nha đầu, nàng mỗi lần nói chuyện, đều luôn nói đến cái này vậy?" Diệp Phong nhả khói, mỉm cười nhìn Oánh: "À, mỹ nữ, nàng có dám nói lai lịch của nàng cho ta biết không?"
"Không, bất luận là kẻ nào đều không được biết lai lịch của ta!" Oánh học theo cái cách Diệp Phong cự tuyệt này, nghiêng đầu đắc ý cười khẽ, "Hơn nữa, tên xú sắc lang ngươi cũng đâu có kể rõ ràng lai lịch của ngươi cho ta đâu!"
Tiểu nương bì này, học rất nhanh đó! Diệp Phong nhìn Oánh cười thầm. Đối với lai lịch thần thần bí bí của tiểu nha đầu này rất có hứng thú. Nói lại, hắn không biết lai lịch của Oánh, Oánh cũng không biết lai lịch của hắn. Hai người bây giờ mặc dù cùng nhau thông tập, giống như hai nhánh cùng thuộc một cây, không rõ ràng về đối phương, lại còn lúc không có việc gì thì thường cãi nhau, đúng là một tổ hợp kỳ quái!
"Chuyện lớn, chuyện lớn. Khố Ni Nhĩ quần đảo xuất hiện dấu hiệu tồn tại của Thất Sắc linh châu. Tất cả mọi người còn ngồi ở đây ư, mau nhanh nhanh đi tìm vận khí nào!" Trận trận tiếng hảm thanh vui mừng vang lên, một mạo hiểm gia trẻ tuổi chạy vào giả công hội, vui mừng la lớn cho mọi người trong đại sảnh!
"Thất Sắc linh châu?!" Mấy tên mạo hiểm giả và thưởng kim liệp nhân trong đại sảnh, nghe được tiếng la của tên thanh niên, đều giật mình đứng dậy nhìn hắn, thần sắc rất hưng phấn kích động!
"Uy, huynh đệ, ngươi nói có phải là sự thật không? Cái việc này không thể nói chơi được đâu!"
"Ta thề, chính xác trăm phần trăm! Nhanh, chúng ta cùng đi, nếu có vận khí tốt có được một viên. Như vậy cả đời không cần lo lắng!"
Mấy tên thưởng kim liệp nhân nghi hoặc hỏi. Tên thanh niên quả quyết, lại còn đề nghị làm đồng bọn của hắn, lập tức làm tăng thêm độ tin cậy hơn, khiến cho các mạo hiểm giả và thưởng kim liệp nhân trong đại sảnh tất tất hoan hô, cùng hắn rời khỏi công hội!
"Nhanh, nhanh, Lôi Ân, chúng ta cũng đi Khố Ni Nhĩ quần đảo. Thất Sắc linh châu, nếu có thế lấy được, chúng ta có thể phát tài!" Hai mắt tràn ngập chờ mong của Oánh mỹ lệ, lo lắng kéo Diệp Phong cùng ra ngoài.
"Ài, ài, cái gì là Khố Ni Nhĩ quần đảo? Thất Sắc linh châu là cái quái gì?" Diệp Phong đã chú ý đến thái độ điên cuồng của mạo hiểm giả và thưởng kim liệp nhân, đã rất tò mò rồi, giờ bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Oánh, lập tức không nhịn được tò mò hỏi.
„Hì hì, muốn biết à? Đầu tiên theo bổn tiểu thư đi mau. Tìm thấy thuyền rồi thì ta sẽ nói cho ngươi biết!" Oánh nghe hỏi, cố ý không trả lời, lôi kéo Diệp Phong đang bối rối ra khỏi giả công hội!
← Ch. 179 | Ch. 181 → |