← Ch.182 | Ch.184 → |
Cát Lôi Mỗ - Khang Tư La Địch, ba trăm năm trước tại Bắc hại là hải tặc nổi danh nhất, lãnh đạo một lôi đình hải tặc đoàn với thực lực cường đại đủ để chống lại hầu hết các quốc gia. Phối hợp với một thân tuyệt kỹ không ai địch lại, có thể nói là không có đối thủ tại Bắc hải. Được người ta tôn xung là chí tôn hải tặc
Song một vị siêu cấp cường giả nhân như vậy, khi lúc còn sung sức, hắn thống lĩnh lôi đình hải tặc đoàn, đột nhiên biến mất ở Bắc hải, trở thành một đề tài oanh động nhất thời vào lúc đó, vẫn chưa có lời giải đáp cho đến bây giờ!
Cát Lôi Mỗ và lôi đình hải tặc thất tung, rồi biến thành oán linh tại nơi này, nói đơn giản cũng là bởi do thủy tinh thánh thụ!
Năm đó, lôi đình hải tặc đoàn của Cát Lôi tại một hoang đảo phía đông Bắc hải, bắt gặp được quang mang phát ra do thủy tinh thánh thụ kết quả một lần sau một trăm năm, liền kinh hãi muốn đoạt lấy thánh thụ. Đáng tiếc vì lòng tham của hắn mà đã hại thảm chính hắn lẫn thủ hạ.
Bởi vì tại nơi có thánh thụ, không chỉ có vật thủy tinh thánh thụ chí bảo mà thôi, còn có Oán Linh ma thạch mà vong linh vu sư mơ tưởng. Để đoạt được thủy tinh thánh thụ, thủ hạ của hắn cũng đã tiêu diệt thủ hộ oán tinh ma thạch, và lấy đi hai vật chí bảo thánh thụ lẫn ma thạch!
Nhưng lúc hắn dẫn thủ hạ phản hồi Hoa Luân đảo trở về nơi đóng bí mật, đang lúc ăn mừng thắng lợi, oán linh ma thạch đột nhiêu tản ra một khí tức tà ác cường đại, bao trùm cả Hoa Luân đảo. Hắn và tất cả thành viên của lôi đình hải tặc đoàn toàn bộ bị khí tức tà ác hủ thực. Tuy vẫn còn sống và có ý thức, nhưng không lại trở thành oán linh không thể thấy ánh sáng, chỉ có thể cả đời sống trên đảo Hoa Luân.
Điều may mắn duy nhất mà Cát Lôi Mỗ và đám hải tặc có được, chính là oán linh ma thạch có thể cho bọn chúng thân thể oán linh, cung cấp huyễn cảnh khoái nhạc bất tận. Những sự tình mà bọn chúng lúc còn sống chưa từng hưởng thụ, đều có thể trong huyễn cảnh ảo tưởng dâm ý, giống như thật!
Không còn huyết nhục, thất sắc linh châu đối với Cát Lôi Mỗ mà nói trở thành phế vật. Nhưng hắn không cam lòng đem hủy cái vật chí bảo đã làm hắn biến thành oán linh, muốn vĩnh viễn sở hữu nó. Nói thẳng ra, tuy không thể dùng, hắn vẫn có thể lấy làm vật trang trí!
Đảo Hoa Luân là nơi đóng trú bí mật của Cát Lôi Mỗ, cất giữ một lượng lớn tài bào mà lúc hắn còn làm hải tặc. Bởi vậy khi còn sốn hắn đã tạo ra rất nhiều rất nhiều cơ quan cho nơi trú bí mật này.
Sự sống của oán linh không có giới hạn, chỉ cần không bị
Quang Minh năng lượng công kích, bọn họ có thể vĩnh viễn sinh tồn. Ngoài trự năng lượng của Quang Minh, bọn họ không e ngại công kích cùng lực lượng khác. Thân thể oán linh bị đán nát, không cần thời gian dài liền có thể tự động khôi phụ. Cơ thể sanh linh bị bọn họ xâm nhập, đều sẽ trở thành oán linh!
"Tiểu quỷ vô tri, nếu các ngươi cứ tham lam như thế, ta đây thành toàn cho các ngươi!" Đã qua khỏi giới hạn, Cát Lôi Môi thế mọi ngươi phía dưới không lĩnh tình, giận dữ phát ra tiếng cười hung ác tà dị. Oán linh xung quanh cũng cười kiệt kiệt theo, bao vây bọn họ mà vồ lấy!
"Hừ, chỉ một thân thể là linh hồn cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn. Xem ta dùng tảng đá của các ngươi đánh cho hồn phi phách tán!"
Một trung niên với mái tóc màu xanh dương, tướng mạo thô trạc, cùng bộ quần áo màu xám nhìn oán linh xung quanh đang nhằm vào mọi người, khinh thường cười lạnh, hai tay múa liên tục, miệng quát một tiếng, chỉ thấy mấy viên gạch ở vách tường của thạch thất và viên đá ở dưới mặt đất cũng như ở mặt đất đột nhiên bị nát vụn thành bụi cát, rồi như bị cái gì đó điều khiển, kết thành mấy cơn lốc lớn ở xung quang mọi người. Sau đó chúng đánh nát đám oán linh đang phóng về phía mọi người!
"Tốt, tốt, thạch chi dị năng quả nhiên là cường hãn. Đáng tiếc đối mặt với oán linh bất tử của chúng ta, dù dị năng của ngươi có lợi hại, cũng không có biện pháp gây thương tổn cho chúng ta, chỉ có phí sức mà thôi!" Cát Lôi Mỗ thấy tình hình phía dưới, hai mắt quỷ dị nhìn trung niên tóc xanh dương, kiệt kiệt cười quái dị, rồi gọi ra ngày càng nhiều oán linh, cơ hồ khiến cả thạch thất không còn một chỗ trống nhỏ. Oán linh bị đánh nát cũng nhanh chóng khôi phục lại hình dạng cũ!
"Thạch chi dị năng? Mẹ kiếp, tên tiểu tử tóc xanh dương này cũng không đơn giản à. Quan sát những tên còn lại ở đây, đều không phải là người bình thường. Một lần đối mặt với một số lượng oán linh lớn như thế, hắc hắc, thật vui chết mất...." Diệp Phong nhìn một lượng lớn oán linh lại xuất hiện, trong lòng thầm cười.
"Kì Nhĩ Tư lĩnh chủ, với cái loại bất tử, đánh hoài không chết này, theo ta thấy, nên để cho hai người chúng ta đối phó với bọn chúng, những người còn lại thì đi tìm thánh thụ!" Trung niên tóc xanh lục bận một bộ trang phục màu trắng cũng chính là vị phong chi dị năng, nhìn trung niên tóc xanh dương cùng với mấy người bên cạnh cười nhè nhẹ.
"Ha ha ha, tốt, đề nghị này tốt đó. Có thể cùng Trác Ni tiên sinh liên thủ đối phó với đám rác rưởi, thật là vinh hạnh cho Kì Nhĩ Tư ta!" Trung niên tóc xanh dương được gọi là Kì Nhĩ Tư, cao hứng ha ha cười, hai tay múa liên tục, điều khiển những cơn lốc cát hướng oán linh mà đánh!
Lục phát trung niên Trác Ni mắt thấy Kì Nhĩ Tư triển khai công kích, ung dung đưa hai tay lên, từ tốn điều khiển từng đạo kình phong, hình thành kiếm nhọn, búa lớn, đạo to, quyền rồng, gió lốc... đánh cho đám oán linh xung quanh nát bấy, không ngừng hét to!
"Đã có Trác Ni tiên sinh và Kì Nhĩ Tư lĩnh chủ đối phó với đám rác rưởi này, mọi người còn chờ gì nữa, mau đi tìm thánh thụ!" Trừ Kì Nhĩ Tư, Trác Ni và Diệp Phong, trong thạch thất còn lại mười hai người, trước sau cùng hét lớn, và triển khai hành động, không còn tìm kiếm ở trong thạch thất, mà cuồng loạn đánh vào vách tường của thạch thất.
Trong mười hai người, có bốn người là bạch sa(cá mập trắng), ngô công (con rết), kim điêu (ó vàng), thiết tiến (mũi tên cứng) dị năng giả, bảy người giống như hắc phát tiểu thanh niên là cách đấu gia, còn lại một người cuối cùng là một Liệt Diễm kiếm sĩ. Tất cả có thực lực không tồi. Nều dùng thứ hạng ở Nam Bắc đại lục mà nói, bề ngoài quan sát mười hai người này, Diệp Phong đoán rằng nhiều nhất là có bát giai thực lực!
Có công kích của thạch chi dị năng giả và phong chi dị năng giả, trong thạch thất oán linh tuy nhiều, nhưng nhất thời cũng không có cách đến gần phía trước mọi người. Cát Lôi Mỗ thấy tình hình như vậy, trong lòng thầm cười, "Muốn tìm thủy tinh thánh thụ, đừng có mơ. Muốn đọ sức với oán linh bất tử chúng ta, lão tử hôm nay sẽ cùng các ngươi cho đến khi kiệt sức!"
"Hắc hắc, đánh chúng đi. Lưỡng bại câu thương thế mới tốt chứ. Thừa dịp này, cũng nên đi xem tinh hình của tiểu nha đầu một cái!"
Diệp Phong nhìn mọi người đang dây dưa cùng oán linh, trong lòng cười xấu xa, thừa lúc mọi người và oán linh không để ý hắn, trong nháy mắt, từ vách tường phía đông nhảy xuống hố đen. Hắn mượn lực của Quang Minh thánh kiếm sắc bén vô cùng, chậm rãi rớt xuống.
Cái động đen này là nơi thông ra với đại dương, đều đã được người ta tu sửa lại, rộng khoảng một trăm thước. Oánh và số đông người rơi vào hắc động, cũng gặp phải dòng nước, nên không bị tan xương nát thịt.
Nhưng mà tình hình hiện giờ của bọn họ không lạc quan lắm, trong lúc bơi trong dòng nước, thì bị một lượng lớn oán linh tập kích. Mặc dù sau khi đã qua rất nhiều cơ quan mai phục, người bây giờ có thực lực đều không tồi, nhưng với tình hình như hiện tại, lại cùng một lượng lớn oán linh đánh nhau, căn bản là không thể có phần thắng được. Nếu không có biện pháp khác, bọn họ bị đám oán linh giết, chuyển thành cái đám nửa chết nửa sống như thế này, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!
"Sách sách, trông như chắc là nơi cất giấu thuyền hải tặc rồi!"
Diệp Phong từ phía cái vách phía đông của hắc động, nương theo ánh sáng yếu ớt trong động, dưới chân thi triển Tiêu diêu kiền khôn bộ, tránh né đám oán linh đuổi theo, nhìn quanh tình hình trong lòng mà thì thào. Hắn đã tìm được nơi của Oánh và một số người, liền nhanh chóng phóng tới.
"Lôi Ân, ngươi như thế nào bây giờ mới đến, người ta bị dọa muốn chết rồi...." Oánh đang khẩn trương dùng lục thảo ứng phó với đám oán linh, bảo vệ chính mình, mắt thấy Diệp Phong đã đến, lập tức giống như phát hiện cỏ cứu mang, khẩn trương cầm lấy tay phải của hắn rồi trách móc.
"A a, cái này không thể trách ta được. Muốn trách thì chỉ có thể trách chính nàng. Ai bảo tự tiện đi tìm cơ quan chi!" Diệp Phong mỉm cười xấu xa nhìn mỹ lệ đạo tặc. Mắt thấy năm oán linh xung quanh đánh tới, cánh tay phải huy kiếm phóng ra năm đạo bạch mang kiếm khí, trong nháy mắt chém đứt chúng, hoàn toàn giết chết!
"Đáng ghét, ngươi đúng là một xú lưu manh phong tình và khó hiểu!" Oánh thấy Diệp Phong dễ dàng giết chết oán linh, phương tâm vững them, cái miệng nhỏ tiếp tục trách móc, tay thì đánh không ngừng lên ngực hắn.
Diệp Phong thấy thế vội cười cười: "Được rồi, được rồi, bây giờ không phải là lúc làm rộn. Chạy, ta cùng nàng lên phía trên xem, không chừng là thánh thụ thủy tinh trong tay của oán linh!"
"Thánh thụ thật sự ở trong tay của đám oán linh này? Quá tốt, ta đã đoán trúng!" Oánh nghe vậy ngạc nhiên, nói nhỏ với Diệp Phong: "Nói cho ngươi biết, bổn tiểu thư tại đây phát hiện có một thông đạo bí mật, phỏng chừng có thể tìm được thánh thụ. Chúng ta mau đi xem thử!"
"Bí mật thông đạo?" Diệp Phong cảm giác có không tưởng, nhìn oán, rồi cười nhẹ nhàng nói: "Tiểu nha đầu tham lam, nàng không sợ trong thông đạo bí mật có rất nhiều oán linh sao?"
"Hì hì, không sợ, ngươi lợi hại như vậy, nhất định sẽ giải quyết được oán linh này. Đi thôi, đi thôi, Lôi Ân, chúng ta đi vào thông đạo bí mật đi!" Oánh lôi lôi kéo kéo cánh tay phải của Diệp Phong, nũng nịu, cố ý cạ xát bộ ngực tại cánh tay phải của hắn.
"Hắc hắc, nàng định khêu gợi à!" Diệp Phong đang cảm thụ bộ ngực mềm mại đầy đặn bên cánh tay phải, miệng cười xấu xa.
"Đáng ghét, mau nhanh đi!" Oánh ngượng ngùng, hờn dỗi, đánh một quyền lên ngực hắn, kéo hắn lặng lẽ đi đến phía cuối, ở tảng đá lớn nhất. Diệp Phong nhìn bộ dạng ngượng ngùng đáng yên của Oánh, trong làm vui thầm, đồng thời đi theo nàng, tay phải múa kiếm giải quyết đám oán linh muốn tiến lại gần.
Giọng hai người nói không lớn, không thêm cái động u ám, lại có một lượng lớn âm thanh mãnh liệt truyền ra từ đám oán linh. Bởi vậy căn bản không ai có thể nghe được bọn họ, cũng không ai chú ý đến tung tích của bọn họ. Tất cả mọi người chỉ chuyên tâm đối phó với oán linh quanh mình!
Thạch thất ở phía trên, thạch chi dị năng giả Kì Nhĩ Tư, phong chi dị năng giả Trác Ni, cùng bọn người hắc phát tiểu thanh niên đang kịch chiến cùng đám oán linh Cát Lôi Mỗ. Oánh cùng Diệp Phong đến phía trước tảng đá lớn, rồi chỉ vào cái khe hở hiện ra ở bên phải, ý phải Diệp Phong từ từ dời tảng đá về phía bên phải. Thì lộ ra một cái tiểu thông đạo đen kịt
← Ch. 182 | Ch. 184 → |