← Ch.210 | Ch.212 → |
Tục ngữ nói mười lần đổ thì chin lần lừa gạt, Diệp Phong ngồi ở trên ghế bàng quan nhìn Tiểu Thuận Tử đặt tiền đánh bạc, liền phát hiện ra cách thức. Nhà cái kia tướng mạo bình thường, hai mắt tinh ranh. Từ lúc Tiểu Thuận Tử đặt bạc, đã cố ý để cho gả thắng vài ván, lúc đó mới xuất ra ngàn cách lừa gạt, khiến gã thua thì nhiều mà thắng thì ít, đến mức đó lập tức buông tha, hoàn toàn sa vào cái bẫy.
Loại đỗ phường này ai mà tin bọn chúng không giở trò lùa gạt, người đó chính là siêu cấp ngu ngốc. Diệp Phong đến nơi này chính là vì muốn nhìn cái mới mẻ, đánh bạc với món tiền nhỏ này hắn bây giờ một chút cũng không hứng thú, cho nên khi trông thấy đối phương giở trò dối trá, hắn cũng thôi không muốn vạch trần.
"Uy lão đầu, ngươi đã thua hết rồi, nhanh mau tránh ra, nhường chúng ra chỗ chơi!"
Diệp Phong đang ngậm cây Phiêu Phiêu dục tiên, chuẩn bị đi đến bàn khác, nhìn bên trong phương pháp đổ bạc khác, mấy tay cờ bạc ở phía sau lão già nhếch nhác, mắt thấy lão già thua sạch như không đi khỏi, cản trở bọn họ đặt bạc, nhịn không được quát tháo khó chịu, động thủ lôi lão già từ trên ghế xuống.
"Ai, thanh niên bây giờ, thật sự không biết phải tôn kính người già." Lão già nhếch nhác dốc bình rượu vào mồm, lắc lư cái đầu cảm khái nói, vừa muốn cất bước rời đi, thì một tráng hán thô kệch, cao lớn, mập mạp mặc trường sam màu tím bằng tơ lụa, mang theo hai hán tử khuôn mặt hung ác, tức giận vội vàng đi tới, một tay nắm chặt cổ áo của lão già, nổi giận quát: "Tử lão đầu, ngươi lại có thể cả gan cầm hòn đá nói láo lão tử là hoàng kim muốn đổi lấy thẻ đánh bạc, ta gặp ngươi là không nhịn được nữa!"
"Cái gì? Ta cầm rõ ràng là hoàng kim, ngươi lúc ấy thấy rõ ràng mà, bây giờ lại nói lời này, có phải muốn khi dễ lão nhân gia ta không nhi tử a?"Lão già nhếch nhác bị chộp lấy hai chân cách mặt đất, tức giận nhìn tráng hán kêu gào, chỉ chỉ Diệp Phong, a a cười nói: "Quai tôn, đừng nhìn xem nữa a, mau tới cứu ta!"
"To gan, ngươi lão nhân này lại dám xưng hô như thế với hoàng...thiếu gia của nhà ta, quả thật tội không thể tha!" Tiếng cười của lão đầu truyền ra, Diệp Phong còn chưa nói cái gì. Tiểu Thuận Tử đã dậm chân chỉ vào lão đầu mà mắng.
"Nha cái tử lão đầu này, lại có dũng khí chiếm tiện nghi của lão tử, đợi ngươi mất mặt!" Trong lòng Diệp Phong hung dữ nói thầm, khuôn mặt mỉm cười ý bảo Tiểu Thuận Tử im lặng ngồi xuống.
"Vị khách nhân kia không nhận ra lão già này sao?" Tráng hán đang xách lão già nhếch nhác, nhìn Diệp Phong khách khí hỏi.
"Không nhận ra, một điểm quan hệ cũng không có, các ngươi cứ tiếp tục!" Diệp Phong nhìn lão già, mỉm cười lên tiếng, phơi ra một bộ mặt thấy chết mà không cứu.
"Tử lão đầu, lại lần nữa lừa gạt lão tử, hôm nay không lột một lớp da của ngươi, ta Hồ Đại Thiên sẽ đổi sang họ ngươi!" Tráng hán nghe xong câu trả lời của Diệp Phong, hung hăng nhìn lão đầu ngược lại đang tươi cười, xách lão dẫn theo thuộc hạ đi ra cửa sau.
"Ai, ai, quai tôn, ngươi thấy bọn chúng khi dễ lão nhân ta như thế nào, mau tới giúp đỡ a!" Lão già bị tráng hán xách đi, bắp chân đạp loạn lung tung, quay đầu nhìn Diệp Phong không ngừng gào to, làm bộ dạng tức cười vậy khiến các con bạc xung quanh đều cười to, Diệp Phong căn bản không để ý đến lão. :
Nơi đổ phường này, chuyện dọn dẹp những con ma bài mắc nợ như này thường xuyên xảy ra. Bởi vậy khi lão già vừa biến mất, sự náo nhiệt chấm dứt. Các con bạc xung quanh nhanh chóng khôi phục trạng thái như cũ, tiếng gào la điên cuồng đánh bạc lại vang lên,
"Thiếu gia, lão già vừa rồi bất kính đối với ngài, tại sao không giáo huấn lão một chút vậy?" Tiểu Thuận Tử nghi hoặc hỏi, trong lòng thái giám này có chút vì chủ tử mà bực bội không tiêu.
"Lão nhân kia căn bản là nhằm vào ta, sẽ không đơn giản như vậy. Đi, đi theo xem lão lừa gạt bằng thủ đoạn gì" Diệp Phong nhả đầu thuốc ra, dẫn Tiểu Thuận Tử rời khỏi bàn đánh bạc, đi ra cửa sau của đổ phường.
Ngoài cửa sau của đổ phường Trường Nhạc, vốn là một ngõ nhỏ tối đen như mực, thêm nữa lúc này bóng đêm đã khuya, bóng tối càng dầy. Diệp Phong và Tiểu Thuận Tử vừa mới ra khỏi cửa, liền nghe thấy ba tiếng kêu thảm truyền ra, ngay sau đó là một trận cười a a quái dị truyền vào trong tai hai người, "Hoàng đế giả, gặp ở rừng cây nhỏ ngoài phía bắc thành mười dặm."
"...thiếu gia, đây là tiếng cười của lão nhân kia, lão hình ngư biết chuyện của ngài...:" Tiểu Thuận Tử nói ra suy nghĩ trong đầu, căng thẳng nhìn về phía Diệp Phong.
"Chỉ là một lão già mà thôi, coi thần tình khẩn trương của ngươi, mau đi thôi!" Diệp Phong nhìn ba hán tử hôn mê trên mặt đất một chút, tức giận trợn mắt nhìn Tiểu Thuận Tử một cái, bảo hắn đi dắt ngựa.
"Tử lão đầu, đừng vòng vo lãng phí thời gian, lão tử muốn xem ngươi có bản lãnh gì!" giục ngựa chạy như điên tới khu rừng nhơ ngoài phía bắc thành mười dặm, Diêp Phong sau khi xuống ngựa đã bắt đầu hung hăng nói nhỏ.
"Hắc hắc, quai tôn, sao còn không vào, mà ở bên ngoài chửi lão nhân gia ta, thật sự là một chút quy củ cũng không hiểu!" hai người vừa mới tiến vào rừng cây, chỉ thấy lão già nhếch nhách ở bên trong, ngã lên mặt đất nhìn bọn họ cười hắc hắc.
"Lão gia hỏa, nói đi, ngươi rốt cuộc có mục đích gì" Diệp Phong nhìn lão già thản nhiên cười khẽ, nói, "Đừng nói nhảm quanh co với ta!!"
"Hảo, nếu ngươi thẳng thắn như vậy, ta cũng không nói nhảm với ngươi. Hôm nay lão nhân gia ta tới vạch trần ngươi giả mạo hoàng đế!" Lão già tu bình rượu, nghiêm mặt nói.
"Còn nói nhảm, nếu ngươi tiếp tục không nói, đừng trách ta không để cho ngươi cơ hội!" Diêp Phong sắc mặt không chút thay đổi, nhìn lão đàu cười lạnh, căn bản không tin đây là mục đich thực sự của lão già. Bởi vì nếu là muốn vạch trần thân phận của hắn, tất nhiên lựa chọn ở đế đô, mà không phải là thành Trường Nhạc nho nhỏ này,
"Ai, quả nhiên không đơn giản, khó trách ngay cả cục diện rối rắm mà Ngọc Long để lại, ngươi cũng có thể ngăn chặn con sóng dữ. Có lẽ đế quốc Thần Châu có ngươi làm Hoàng đế, mới là thích hợp nhất." Lão già nhìn Diệp Phong đột nhiên lắc đầu cảm khái như có chút mất mắc, tức khắc mỉm cười hỏi:" Ngươi biết ta là ai không?"
"Thúi lắm, lão không nói lão tử sao biết, tử lão già ngươi, quả thực giống như nét vẽ mấy ả phóng đãng!" Diệp Phong nghe lão già nói xong, trong thần sắc của lão, trong lòng nghi hoặc, trong lòng bực bội khó chịu, chửi rủa, lộ ra bản sắc lưu manh.
"À...cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách có chút giống lưu manh, hơn nữa háo sắc vô cùng!" Lão già nhếch nhác nhìn Diệp Phong cười thầm, thản nhiên nói:" Ta gọi là Chu Trường Minh, lần này biết ta là ai rồi chứ?"
"Chu Trường Minh?Chu Trường Minh là ai?" Diệp Phong nghe vậy ngạc nhiên, quay đầu vừa muốn hỏi Tiểu Thuận Tử một chút, đã thấy mông của gã ngồi bệt xuống đất nhìn lão già nhếch nhác căng thẳng run rẩy, không nhịn được đã đá gãmột cước, "ngươi đàng hoàng chút coi, lão nhân này là ai, ngươi biết không?"
"Lão.. lão...lão là gia gia của Chu Ngọc Long. Năm đó thực lực Thần Châu đang hưng thịnh, Trường Minh đại đế đột nhiên mất tích..." Tiểu Thuận Tử giống như gặp phải quỷ, nhìn lão già nhếch nhác, lắp bắp lên tiếng.
"Cái gì? Lão nhân này cũng là hoàng đế?" Diệp Phong nghe xong lời giải thích cũng không khỏi lấy làm kinh hãi, hai mắt giải hoạt nhìn nhìn đánh giá lão già Chu Trường Mình, có chút ý niệm xấu xa trong đầu muốn giết người diệt khẩu.
"Giả quái tôn, không nên có ý niệm giết người diệt khẩu trong đầu nha. Lão nhân gia ta không phải là người ngươi có thể giết được!" Lão già nhếch nhác nhìn Diệp Phong hắc hắc cười quái dị.
"Ai, ta mà là cháu ngươi!" Diệp Phong cười lạnh một tiếng, bỗng chớp động, trong nháy mắt lao đến trước mặt lão già, chân trái quét ngang ra, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai, đá giữa đầu lão già.
Đáng tiếc trên mặt Diệp Phong không có thấy vẻ mặt vui mừng, ngược lại nhíu mày cảnh giác, bởi cái hắn đá trúng chính là một đạo tàn ảnh, có thể dưới tốc độ của hắn, lưu lại cho hắn một đạo tàn ảnh, tốc độ của lão nhân này tuyệt đối không có dưới hắn...
"Hắc hắc, giả quái tôn, thế nào, ta đã nói không nên có suy nghĩ muốn giết người diệt khẩu, bây giờ phục chưa!" trên một cây cổ thụ cách đó không xa Diệp Phong, lão già Chu Trường Minh, xách bầu rượu ngồi trên trạc cây, đắc ý cười xấu xa.
"Hắc hăc, có ý tứ, thật có ý tứ, ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú với mục đích hôm nay của ngươi, chỉ nói vậy thôi, lão bất tử hỗn đản!" Không thể lập tức giết chết Chu Minh Trường, Diệp Phong không vội vã, hai tay khoanh ngực nghiêng đầu nhìn Chu Trường Minh, lộ ra chiêu bài cười ác ý.
"A, như vậy mới đúng, đối mặt một lão già ngươi mà lo lắng, quá mất mặt phong độ của vương giả, làm hoàng đế nhất định phải tự tin!" Chu Trường Minh nhìn Diệp Phong gật đầu, nói: "đừng nghĩ rằng ta vì phế vật Chu Ngọc Long kia mà đến báo thù. Hôm nay lão nhân gia ta tới tìm ngươi, đúng là phụng mệnh mà làm việc thôi!"
"Ngươi lão gia hỏa này thật có ý tứ. Ta giết Chu Ngọc Long, đoạt lấy thiên hạ của Chu thị các ngươi, ngươi không có tức giận, còn chửi mắng Chu Ngọc Long, có ý tứ, rất có ý tứ" Diệp Phong nhìn Chu Trường Minh tức cười, tò mò hỏi:" Ngươi vừa mới rồi nói là phụng mệnh làm việc, lấy thân phận Trường Minh đại để của ngươi, chẳng lẽ còn ai có thể ra lệnh cho ngươi sao?"
"Hắc hắc, ta sao phải tức giận? Chu Vô Kỵ, Chu Lập Đức, Chu Ngọc Long, ba phế vật bất hiếu này, hôn quân vô đạo, làm cho quyền lợi đế quốc phân tán, dân chúng lầm than, ném hết thể diện của hoàng tộc Chu thị chúng ta, giết sạch ba linh hồn của bọn chúng, còn không đủ tiêu hóa mối hận trong lòng của ta. Nếu không phải ta không thể nhúng tay vào chuyên của thế gian, thì ba phế vật bất hiếu này, sớm đã bị ta giết một vạn lần. Bây giờ có tiểu tử ngươi giả mạo Chu Ngọc Long làm hoàng đế, khiến hoàng tộc Chu thị của chúng ta vãn hồi thể diện, ngươi nói ta nên tức giận không?"
Chu Trường Minh nhìn Diệp Phong đĩnh đạc mà nói:" Về vấn đề ngươi hỏi không ai có thể ra lệnh cho ta, cần phải giải thích như vậy, lấy thân phận của ta bây giờ, con người đương nhiên không thể ra lệnh cho ta. Bất quá bây giờ lão nhân gia ta là thần tiên, sở dĩ tìm tới ngươi, hoàn toàn là tuân theo ý chỉ của Thiên đế!"
"Thiên đế?? Ngươi là thần tiên?? Còn diệt linh hồn của con, cháu mình?! Con mẹ nó việc này cũng được sao?" Diệp Phong trợn mắt há mồm nhìn Chu Trường Minh, thần sắc giật mình cường điệu hóa vô cùng.
"Ha ha ha, biết sự lợi hại của lão nhân gia ta chưa? Không nên căng thẳng, ta chỉ phụng mệnh tới hỏi vấn đề của ngươi mà thôi. Nói ra hiện tại tiểu tử ngươi là bảo vật a, chư thần tứ phương đối với ngươi cảm thấy cực độ hứng thú!" Chu Trường Minh cao hứng nhìn Diệp Phong cười to ha ha.
"Ách? Chư thần tứ phương cảm thấy rất hứng thú đối với ta? Bọn họ sao cảm thấy hứng thú với ta??" Diệp Phong lắc lắc đầu hỏi, đầu có chút hoang mang bối rối.
"Hắc hắc, việc này mà ngươi cũng còn làm ra vẻ lừa dối ư!" Chu Trường Minh tu bình rượu, nhìn Diệp Phong hắc hắc cười xấu xa.
← Ch. 210 | Ch. 212 → |