← Ch.236 | Ch.238 → |
Sau trận chiến trên thảo nguyên Khoa Nhĩ Thiết, Đại Quy Bổn đế quốc toàn quân bị tiêu diệt, nguyên khí đại thương, trong thời gian ngắn không có khả năng lại tiến hành xâm lấn. Mạnh Đạt, Đoạn Hoành, Mã Vô Cực, Đạt Lợi Long, Hô Duyên Hạo Nhật, Da Luật Minh Cơ sáu vị đế vương đã từng tận mắt chứng kiến thực lực của Thần Châu đế quốc, ngoài ra còn có Nam Hải Vu Ma quỷ dị hùng mạnh, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò, vô cùng buồn bực. Trận chiến kết thúc cũng không ở lại thêm chút nào, lập tức lên đường trở về nước của mình. Cũng lúc này, gian kế thâm hiểm của Diệp Phong cũng bắt đầu vận hành!
Hơn mười vạn thi thể các binh tướng chết trận ở thảo nguyên Khoa Nhĩ Thiết đều do Diệp Phong đứng ra nhận hết toàn bộ. Ngoài mặt thì nói là muốn đem những người này chôn cất cẩn thận, nhưng người mà hắn phái đến chủ quản xử lý vụ này là vong linh vu sư Ba Nhĩ. Tên gia hỏa này có ý đồ gì, không cần nói cũng biết!
Cơ Thanh Phong dựa theo chỉ thị của Diệp Phong, đối với Thần Châu giang hồ, đã tiến hành một cuộc cải cách mạnh mẽ thần tốc trước nay chưa từng có. Những bang phái giang hồ bất mãn triều đình, toàn bộ đều bị dìm trong biển máu, còn những tổ chức bang phái giang hồ còn lại, toàn bộ đều phải đến quan phủ địa phương xin chứng thư bảo đảm, kê khai rõ ràng danh sách thành viên, nếu không tuân theo sẽ bị ghép tội mưu phản, diệt cửu tộc!
Đến ngay như ba môn phái bá chủ là Hỗn Thế tà giáo, Thiên Cơ cung, cùng với Diệt Thế ma cung bá đạo như vậy, dưới sức ép của đế quốc đại quân hùng mạnh, đành cúi đầu đi xin cái thư bảo đảm trước nay chưa từng có...
Không còn cách nào khác, cục diện bọn họ gặp phải hôm nay không giống như những tình tiết sảng khoái trong tiểu thuyết vũ hiệp, trong lòng không phục triều đình thì có thể trốn tránh đám quan binh rồi ám sát hoàng đế. Trước hết chưa nói đến hoàng cung phòng thủ nghiêm mật, chỉ nói đến võ công cao cường của đương kim hoàng đế, làm sao bọn chúng có thể ám sát. Bởi vậy, muốn không bị quân đội huyết tẩy, chỉ có thể cúi đầu trước quan lại địa phương!
Đúng như Diệp Phong phỏng đoán, địa tinh và lưỡng tê nhân ở Tây Hải đột nhiên liên minh điều động quân đội, quả thật là do Vu Ma điều khiển. Theo tin của mật thám Tư Lược đoàn trên địa tinh đại lục báo về, địa tinh và lưỡng tê nhân đã lên thuyền ra khơi, mục tiêu là nam bắc đại lục!
Thần Châu đại lục sản vật phong phú, tuyệt đối nhiều hơn Nam Bắc đại lục đến mấy lần. Thợ chế tạo Lạc Tư cùng luyện kim thuật sĩ Mạn Nỗ Ai Nhĩ, trong khoảng thời gian này dẫn theo một lượng lớn ải nhân công tượng, tìm kiếm những mỏ khoáng vật tại các nơi trên Thần Châu, không những đã phát hiện hơn mười mỏ quáng thạch, còn tìm được không ít truyện tống thủy tinh, làm cho Diệp Phong nghe được cao hứng mãi không thôi.
Hơn nữa, khi hoàng hôn xuống, trên Như Ý bình đài, lưu manh hoàng đế còn hào phóng đãi tiệc ban thưởng cho những ải nhân đi tìm mỏ quáng thạch lần này. Có Như Ý bình đài, lại phối hợp với truyện tống thủy tinh mới phát hiện, sau đó lưu manh hoàng đế muốn đem đế đô đặt ở địa phương nào cũng không có vấn đề gì. Tùy việc mà có thể cho phép quan viên trong triều phối hợp truyện tống trận với như ý bình đài đã được chuẩn bị trước. Quan viên trong triều có việc, có thể vượt qua sự ngăn cản của hoàng cung cao cao tại thượng, nhanh chóng bẩm báo!
"Đến đây, Lạc Tư, trẫm mời ngươi một chén. Lần này có thể tìm được truyện tống thủy tinh, công lao của ải nhân các ngươi không nhỏ, sau khi yến tiệc trẫm nhất định sẽ có thưởng!" Lưu manh hoàng đế ngồi trên ghế chủ tọa, cầm chén rượu vừa mới bị uống sạch trong tay, nhìn Lạc Tư cao hứng cười to.
"Đoàn trưởng... à không. Hoàng Thượng, cái này là việc chúng ta nên làm...hắc hắc..." Lão ải nhân hưng phấn khách sáo một câu, rồi nâng chén một hơi uống sạch, thuận miệng vỗ mông ngựa: "Đi theo đoàn trường ... không đúng. Là đi theo Hoàng Thượng, ai nha ta sao vẫn luôn khó thay đổi xưng hô quá. Tóm lại đi theo đoàn trường chính là rất tốt a. Không chỉ mỗi ngày đều có vật tư tốt dùng để chế tạo, còn có thể uống chén rượu lớn, ăn khối thịt to, đời người như vậy thật sự là quá mỹ diệu rồi!"
"Ha ha, lão quỷ nhà người từ lúc nào học được mấy lời này của Khải Đặc vậy..." Linh Ngưu kỵ sĩ La Phi và Bạch Lang kỵ sĩ Kiệt Khắc, nhìn khắp Lạc Tư rồi cười to. Những người còn lại nghe như thế cũng cười vui không thôi, làm cho không khí của buổi tiệc mừng công càng thêm vui vẻ. Không lâu sau, mọi người vì uống hùng hùng hục như trâu, đã có không ít phần say túy lúy.
"Lôi Ân, chàng hôm nay đã uống quá nhiều rồi, cũng nên dừng lại đi, rượu chè cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, uống nhiều hại người. Đi, chúng ta dìu chàng trở về nghỉ ngơi!"
Diệp Phong đang cảm thấy có chút say, Tĩnh Hương dẫn chư nữ tới cạnh bàn hắn, khuyên bảo vài câu, cũng mặc kệ hắn đồng ý hay không đồng ý, hợp lực dìu hắn rời khỏi yến tiệc, tiến vào Truyện Tống Trận chuyển đến hành cung ở bình đài.
Diệp Phong hôm nay uống quả thật hơi nhiều, trở về phòng ngủ để cho chư nữ hầu hạ, tắm rửa sạch sẽ, sau đó nằm trên giường chưa được bao lâu đã ngáy khò khò. Chư nữ nhìn thấy đều cười trộm, kéo nhau rời khỏi phòng ngủ tiến vào phòng khách nói chuyện phiếm!
Duyên phận trêu người, đôi khi thật là xảo diệu. Tà giáo hùng tâm tráng chí bị Diệp Phong đánh cho cơ hồ biến mất, giáo chủ Lưu Vũ Phỉ nửa đêm lẻn vào hành cung, mong có thể gặp tỷ tỷ của nàng. Không ngờ xảo hợp ngay khi Diệp Phong mắc tiểu tỉnh dậy, không muốn kinh động chư nữ âm thầm đi ra ngoài, phát hiện động tĩnh, thấy được thân ảnh của nàng!
"Ách? Có ý tứ, không ngờ còn có người dám tự tiện lẻn vào địa bàn của lão tử..." Nửa đêm ra ngoài đi tiểu, đột nhiên thấy bóng người nhảy trên nóc nhà, hơn nữa thoạt nhìn còn giống như là một nữ nhân, lưu manh hoàng đế lập tức nổi lòng hiếu kỳ, cũng mặc kệ mình đang mặc mỗi đồ ngủ, tung người nhảy lên nóc phòng, nhằm hướng thân ảnh Lưu Vũ Phỉ đuổi tới.
Lưu Vũ Phĩ vận bộ hắc y và bịt mặt, thực lực so với Diệp Phong có một khoảng cách, căn bản không biết hắn đang theo dõi phía sau. Hai người một trước một sau, không màng đến hộ về ở Hành Cung, bỏ qua bọn học, phi người tới phòng ngủ của Thái hậu Lưu Khiết. Lưu Vũ Phỉ mỗi lần đến đây, đều là lặng lẽ từ cửa sổ phía sao mà vào. Lần này cũng không ngoại lệ, nhưng khi nàng tiến vào trong phòng, cùng với Lưu Khiết đang ở trên giường bốn mắt nhìn nhau, nhưng lại lộ ra thần sắc kinh hãi, ngàn vạn lần không tưởng rằng tỷ tỷ đang tự thỏa mãn. Tình cảnh cảnh này thật là xấu hổ...
"Hả, ả tao nương Lưu Khiết này lại tự thỏa mãn ư?! Sẽ không phải là mỗi ngày đều như vậy à? Ách... lão tử của tên hoàng đế ngốc khi đã chết lâu rồi, cũng khó trách nàng muốn phát tiết.... Còn cái ả bịt mặt thân thủ không tệ kia có quan hệ gì với nàng ta đây?"
Diệp Phong đang nằm trên nóc nhà, nhìn xuống phía dưới, liền thấy tình huống trong phòng. Hai mắt nhìn chằm chằm Lưu Lưu thân thể đầy đặn đang xích lỏa, trong đầu đồng thời nghĩ tới ý niệm xấu xa, lại rất tò mò quan hệ của nữ tử bịt mặt với Lưu Khiết.
"Tỷ, xin lỗi, ta không biết tỷ, tỷ tại...." Lưu Vũ Phỉ xấu hổ lấy tay gỡ tấm khăn bịt mặt xuống, rồi xin lỗi với Lưu Khiết.
"Ý, là nàng ta, tiểu nương của Hỗn thế Tà giáo ư? Nàng gọi Lưu Khiết là tỷ? Chẳng lẽ... A, lão tử hiểu rồi, nàng có thể là muội muội bị chết sớm của Lưu Khiết. Lưu gia cũng thật có chủ trương, một người thì ở cung làm hậu, còn một người thành giáo chủ của Tà giáo. Nếu lão tử không xuất hiện, sợ rằng hơn một nửa Thần Châu đế quốc đã rơi và tay của tỷ muội bọn họ rồi!" Diệp Phong nghe Lưu Vũ Phỉ lên tiếng, ngạc nhiên suy nghĩ.
Mặt đỏ bừng, Lưu Khiết cực kỳ xấu hổ. Lấy cái mền che lại thân thể, nhìn về phía muội muội mà lắc đầu nói: "Tính ra, cái này không thể trách muội. Là ta không thể chịu đựng được, luôn nghĩ về cái việc của nam nữ..."
"Tỷ, mấy năm nay thật là khổ cho tỷ!" Lưu Vũ Phỉ đến bên đầu giường, nhìn Lưu Khiết ôn nhu nói.
"Thật là một lỗi lầm, có hai nữ nhân này, mà ngươi lại bỏ phí....." Khi Lưu Khiết lấy mền che lại thân thể, Diệp Phong lúc dục hỏa bị kích thích, nhìn không thấy được thân thể của nàng nữa, trong lòng lập tức ca thán. Nhìn Lưu Khiết một cái, rồi tiếp đó là đến Lưu Vũ Phỉ không có cảnh giác, sắc tâm đại động, ý dâm xuất hiện, hắn liền xoay người bay theo lối vào trước đó Lưu Vũ Phỉ dùng để tiến vào. Rất nhanh, hắn nhảy vào trong phòng, điểm trúng huyệt của Lưu Vũ Phỉ, khiên cho Cửu U tà khí nhất thề không thể sử dụng được.
Lưu manh hoàng đế đột nhiên đánh lén, đối với tỷ muội Lưu Vũ Phỉ mà nói, thật sự là quá đột ngột. Khi các nàng quay đầu nhìn về phía lưu manh hoàng đến y phục không chỉnh tề, đều bị dọa khiếp vía. .
"Là ngươi? Hoàng... hoàng thượng, ngươi như thế nào có thể xông vào phòng ngủ của ai gia!?" Lưu Khiết dùng sức giữ chặt cái mền che thân thể, khẩn trương nhìn Diệp Phong rồi chất vấn.
"Cáp..." Diệp Phong nghe vậy, sờ sờ tiểu đệ đệ, nhìn Lưu Vũ Phỉ, rồi cười nói với giọng điệu dâm tiện vô sỉ: "Trẫm vừa định ra ngoài đi tiểu, là xảo hợp bắt gặp vị giáo chủ mỹ lệ này âm thầm tiến vào Hành Cung, trong lòng rất tò mò liền đi theo. Không nghĩ rằng, nàng lại chính là muội muội của thái hậu, lại càng không nghĩ rằng thái hậu xích lõa nằm ở trên giường tự thỏa mãn.... Hắc hắc...."
"Ngươi... Cái này..." Hai bí mật chí mạng, cùng lúc bị hoàng thượng phát hiện, Lưu Khiết nhìn Diệp Phong y phục không chỉnh tề, đang cười dâm, liền chỉ vào hắn, nhưng lại không biết nói gì cho tốt đây!
Đồng dạng, Lưu Vũ Phỉ bị Diệp Phong điểm huyệt không thể vận khí, trong lòng cũng lo lắng vạn phần, chẳng biết thế nào là tốt. Bây giờ hai tỷ muội các nàng, đối mặt với lưu manh hoàng đế võ công vô song, căn bản không có đường để phản kháng!
"Hắc hắc, nhìn kỹ lại, hai tỷ muội các ngươi thật sự là rất giống nhau!" Diệp Phong đi tới bên giường, hai tay phân biệt nâng khuôn mặt thành thục mỹ lệ của tỷ muội Lưu Khiết, cười không ngừng, và nói:" Người bình thường không biết gì nếu biết rằng một thái hậu cao cao tại thượng, lại tự thỏa mãn, và còn có một muội muội là thủ lĩnh của tà giáo. Điều này không biết có náo nhiệt lên không? Liệt tổ liệt tông của Lưu gia có thể không bị thóa mạ ư?"
"Ngươi muốn thế nào?!" Lưu Khiết nhìn Diệp Phong vẻ mặt xấu xa, trong lòng biết hắn nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội diệt trừ chính mình, không nhịn được có chút tuyệt vọng.
"Hắc hắc, ta muốn thế nào ư? Đại mỹ nhân khát muốn, nàng đoán xem ta muốn thế nào?" Diệp Phong đặt mông lên giường, cánh tay trái giương ra muốn ôm lấy Lưu Vũ Phỉ đang giãy dụa, tay phải thì đưa khuôn mặt mỹ lệ và khẩn trương của Lưu Khiết đến gần, rồi hôn một cái lên đôi môi hồng mê người, và mỉm cười xấu xa.
"Hỗn đãn, ngươi biết ngươi đang làm già không? Ta là mẫu hậu của ngươi!" Lưu Khiết phẫn nộ trừng mắt với Diệp Phong, nhưng vì ngại bị ngoại nhân thấy việc này nên không dám la to, chỉ nhẹ giọng mắng!
"Bệnh thần kinh, lão tữ không có thích cái loại luyến mẫu. Lão mụ của ta cũng không có cái phúc làm mẫu nghi thiên hai. Ngươi đã hoài nghi thân phận của ta đã lâu, chẳng lẽ ngươi giờ này còn tin rằng ta là cái con heo ngốc Chu Ngọc Long ư?" Diệp Phong nhìn Lưu Khiết rồi mỉm cười, tay trái đặt lên ngọc đồn đầy đặn của Lưu Vũ Phỉ, bóp một cái, cười nói: "Giáo chủ mỹ lệ của ta, nàng tốt nhất là nghe lời, nếu không đừng đem nàng nhốt vào nhà lao để thưởng cho những tên phạm nhân trong đó!" Nói xong, tên háo sắc vô sỉ này dùng tay phải nhập vào trong. Ngón trỏ không khách khí tiến vào cấm địa đã ướt nhẹp của Lưu Khiết.
"Vô sỉ.." Lưu Khiết và Lưu Vũ Phỉ căm tức nhìn tên dâm quân vô sỉ mặt dày trước mắt này, trước sau cùng mắng hai chữ "vô sỉ"
"Hắc hắc... các nàng không phải là người thứ nhất mắng trẫm vô sỉ. Đã có duyên gặp trẫm, thì để trẫm khiến cho các nàng biết thế nào là thế giới của nữ nhân. Và cũng sẽ làm cho thái hậu mỹ lệ cao quý của chúng ta không lại dùng ngón tay để giải quyết cơn khát vọng.... hắc hắc..."
Lưu manh hoàng đế nhìn hai tỷ muội mỹ lệ trước mắt, cười cực kỳ xấu xa vô sỉ, phất tay ném hai nàng lên giường, giống như con sói đói khát, quẳng hết y phục trên người.
← Ch. 236 | Ch. 238 → |