← Ch.057 | Ch.059 → |
Quang Minh lịch năm 9719 tháng 1 ngày 10, tại ma lâm khủng bố ở Hỗn Loạn hoang nguyên, xuất hiện cửu giai ma thú biến chủng vương giả ngàn năm khó gặp, Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng, thống lãnh cực băng cự ô, liệt dương bất tử điểu, điện quang bôn lôi hạt, tiêu phong cự dực điêu, Quang Minh kim văn hổ, Hắc Ám ngạc giáp quy, sáu cửu giai ma thú siêu cấp cường hãn, dẫn đầu vô số ma thú lâu la chạy ra ma lâm khủng bố. Đối với tất cả sanh linh quanh chúng mà tiến hành huyết tẩy giết hại kinh thiên động địa!
Bạo sa cửu đầu hoàng là biến chủ vương giả của bạo sa cửu đầu mãng, thân dài hơn một trăm hai mươi thước, chỗ nhỏ nhất cũng có đường kính đến bốn thước, toàn thân màu vàng kim, da cứng như là kim cương, có sức mạnh cự kỳ cường hãn. Nó lấy đầu ở giữa để làm chính, còn lại tám đầu là phụ, tất cả gần như phát ra thổ hệ ma pháp, có thể cùng vạn vật sanh linh nói chuyện với nhau. Ttinh thần lực của nó siêu việt hơn tất cả cửu giai ma thú!
Trước đây Hỗn Loạn hoang nguyên đã có số lượng lớn ma thú tụ tập. Hôm nay bạo sa cửu đầu hoàng lại thống lãnh lục đại cửu giai ma thú ra khỏi ma lâm. Trong vòng hai ngày, bọn chúng tiến hành đồ sát tất cả thế lực gần quanh ma lâm khủng bố. Thế tiến thật mạnh mẽ không thể ngăn chặn, làm rung động cả Quang Minh đại lục.
Thiết Huyết học viện, Huyết lang cường đạo đoàn, Mỹ nữ nô đãi đoàn, Tật phong cường đạo đoàn, vô luận thế lực lớn hay nhỏ ở Hỗn Loạn hoang nguyên, tất cả đều phải nhẫn nhịn từ bỏ cơ nghiệp hiện tại của mình, rồi hướng chung quanh tám nước mà đi sơ tán. Bởi vì thế công lần này của ma thú càng lúc càng mạnh mẽ, các thế lực ở Hỗn Loạn hoang nguyên căn bản không có thể chống trả được.
Vốn phẫn nộ về việc Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn năm ngày trước đó đã hỏa thiêu bộ hạ của Bố Lỗ Tư – Uy Liêm, hắn tuyên bố sẽ bất chấp tất cả mà tìm Tư Lược đoàn để báo thù. Nhưng cũng phải điều động tất cả tư sản có thể mang đi, cắn răng rời khỏi Uy Liêm thương thành!
Tổ chức cửu giai cấp ma thú thống lãnh vô số ma thú công kích tất cả sanh linh, mà nguyên nhân đằng sau đó rất mơ hồ. Bất quá, bây giờ căn bản không ai có tâm tư đi điều tra nguyên nhân này. Trước mắt việc giải quyết sự công kích của ma thú mới là vấn đề tối trọng nhất. Toàn bộ quốc vương tám nước trên đại lục hạ lệnh tu kiến những điểm phòng ngự tại biên cảnh với hoang nguyên, phái tăng thêm binh lực. Đồng thời ngăn chặn các thế lực phạm tội ở Hỗn Loạn hoang nguyên, không cho bọn họ tiến vào nước của mình!
Tất cả thế lực của hoang nguyên cũng đã rút lụi, tự nhiên có cả Hồ Lô sơn cốc Mạt La hoàng gia Tư Lược Đoàn. Đối mặt sự thật phải rời đi Hồ Lô Sơn Cốc, Diệp Phong trong lòng mặc dù có chút không nỡ, nhưng cũng chỉ có thể hạ lệnh thu thập đồ vật tư, đi tới Mạt La Đế Quốc.
Không có biện pháp, trước tiên không nói cửu giai ma thú, hãy nói đàn ma thú ác điểu có khả năng bay thì nhiều như sông hằng hà, hắn muốn thủ kín tại Hồ Lô sơn cốc căn bản không thể nào. Hơn nữa huống chi U Nguyệt Nhi đã chạy trốn, Hắc Ám giáo đình thần bí sợ rằng sẽ tìm đến hắn mà cướp đoạt Hắc Ám ma kiếm. Cuối cùng cũng phải quay về đế đô rồi lên kế hoạch lần nữa. Quan trọng nhất là càng nhanh càng tốt làm cho Hắc Ám ma kiếm dung hợp nhận chủ.
Ma khí gì đó nếu đi vào thân thể, sợ rằng sẽ có ảnh hưởng không tốt, Diệp Phong vẫn có chút lo lắng về vấn đề này, cho nên chậm chạp không để cho ma kiếm nhận chủ. Bất quá bây giờ để U Nguyệt Nhi chạy thoát, hắn phải nhanh chóng tiến hành, ma kiếm với hắn hợp nhất, muốn cướp kiếm trước hết phải giết hắn. Cái này khó khăn mới lấy được, há có thể dễ dàng vất bỏ đi?
Cái cũ không đi, thì cái mới sẽ không đến. Từ khi Hỗn Loạn hoang nguyên không còn giá trị nữa, có sẽ tính đến tiêu khác trong tương lại. Diệp Phong có một ưu điểm, đó là tư tưởng phóng khoáng, thích tự do tự tại, hưởng thụ vui vẻ trên thế giới này!
Bảo La hoàng tử đã mệnh lệnh cho tướng quân ở biên cảnh dẫn theo bộ đội, chuẩn bị đi tiêu diệt Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn, thế nhưng lại gặp phải ma thú nổi loạn, đành tạm thời bỏ qua, quay trở về nước mới nói sau.
Sơn lĩnh Cát Kì nằm ở biên cảnh đông bắc Mạt La đế quốc, trên núi rất nhiều quái thạch, cỏ cây không mọc nổi, rất hoang vu, là con đường duy nhất từ Hỗn Loạn hoang nguyên tiến vào tỉnh phía đông bắc của Mạt La đế quốc.
Trong lúc hoàng hôn, mặt trời ngã về phía tây, có một mỹ nữ đông phương tuyệt sắc, Mông Hinh - Lâm, mặc một bộ đồ tím, trong tay cầm kiếm đang dẫn đầu gần một trăm tên tứ giai cực điện kiếm sĩ, hộ vệ của phụ thân, đang chạy qua Cát Kì sơn lĩnh. Mái tóc đen dài mềm mại bay trong gió, trong đôi mắt phượng xinh đẹp lộ ra vẻ lo lắng!
Ở phía sau bọn họ khoảng năm mươi thước có sáu trăm tam giai tạp hệ kỵ sĩ phản bội Lâm gia, đang điên cuống phóng ngựa đuổi theo, khoảng cách ngày càng gần hơn!
"Tiểu thư, đi như vậy chúng ta sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp, không bằng chia một nửa nhân thủ ngăn cản bọn chúng, người chạy trước đi!" Thanh niên kiếm sĩ hộ vệ Luân Địch trung thành, bảo vệ cho Mộng Hinh chạy trốn, lên tiếng đề nghị.
Mộng Hinh nghe xong đề nghị thập phần cảm động, biết mình không thể thoát khỏi bọn truy sát, lại không muốn bọn hộ vệ phải chết nữa. Cước bộ mệt mỏi dừng lại, xoay người ý muốn hộ vệ xung quanh dừng lại, chánh sắc nói: "Cho dù các ngươi ngăn cản một lần, nhưng cũng không tránh được bọn chúng tiếp tục truy sát. Ngươi dẫn mọi người đi đi, ta theo bọn họ trở về!"
"Nhưng tiểu thư, chúng tôi không thể cho bọn chúng đem người trở về được!" Luân Địch cùng tất cả hộ vệ đều kiên quyết không đồng ý.
Mộng Hinh thấy vậy rất cảm động, hai mắt rưng rưng, lắc đầu thở dài: "Tính ra, chúng ta trốn cũng không thoát, đánh cũng không lại bọn họ. Ta không muốn vì ta mà các ngươi mất mạng. Hãy rời nơi này đi, sống cuộc sống của mình, ta theo bọn chúng trở về!"
"Tiểu thư, người nếu rơi vào tay bọn chúng sẽ bị dày vò đến chết. Chúng tôi nguyện chết trong trận chiến, cũng không bỏ người ở lại!" Luân Địch cùng hộ vệ vẫn giữ thái độ như trước, cương kiếm rút ra xoay người đối mặt phía sau nhằm tới tạp hệ kỵ sĩ, vì tiểu thư mà sẵn sàng hi sinh!
"Không cần hi sinh thêm tính mạng oan uổng, ta lệnh các ngươi lập tức dời đi!" Mộng Hinh nhìn Luân Địch cùng đám hộ vệ nghiêm sắc ra lệnh. Tất cả hộ vệ đều là từ nhỏ được cha nàng nuôi dạy, đối với Lâm gia trong tình cảnh này. Lại không thể thay đổi sự thật trước mắt được, nàng không nghĩ lãng phí tính mạng bọn hộ vệ!
Nếu là trước kia Luân Địch cùng hộ vệ nghe mệnh lệnh của tiểu thư xong, nhất định là tuyệt đối phục tùng. Nhưng bây giờ bọn họ không một người nghe lệnh rời đi, quyết đều không rời tiểu thư, ngưng thần chuẩn bị đối mặt với sự tấn công của tạp hệ kỵ sĩ.
Ai, vì sao khổ vậy. Mộng Hinh thấy Luân Địch cùng mọi người đều không tuân mệnh lệnh của mình, hiểu được bọn họ sẽ không bỏ rơi mình mà rời đi, không nhịn được bất đắc dĩ đành thở dài, rút ra bội kiếm (sabre – kiếm lưỡi cong), chuẩn bị cùng đối phương liều chết một trận!
Mộng Hinh - Lâm, là nhi nữ của Hải Sơn- Lâm, đoàn trưởng của Hải Sơn thương đoàn, thế lực trung bình ở Hỗn Loạn hoang nguyên, mất mẹ từ thuở nhỏ. Tổ tiên là di dân từ đông phương đại lục tời quang minh đại lục. Trong thời đại kinh thương, vốn định cư tại Thiên Vũ đế quốc, vì Hải Sơn nghe lời vợ kế Mai Lệ Nhĩ lôi kéo, mới tới Hỗn Loạn hoang nguyên bắt đầu làm gian thương!
Bạo sa cửu đầu hoàng dẫn đám ma thú vô cùng bạo ngược. Tất cả thế lực hoang nguyên đều thoát đi. Hải Sơn muốn quay lại Thiên Vũ đế quốc, nhưng Mai Lệ Nhĩ phản đối, muốn đi Quang Minh đế quốc. Hai người ý kiến bất đồng sinh ra tranh chấp. .
Mai Lệ Nhĩ lấy Hải Sơn cũng vì tiền tài. Trải qua bao nhiêu năm lừa gạt, ả ta cũng đã nắm trong tay một nửa sự vụ của thương đoàn. Thấy Hải Sơn không muốn đến Quang Minh đế quốc, lại thêm ma thu hoành hành dữ dội, không có thời gian để tranh luận với lão. Ả dứt bỏ cả tình cả phu thê với lão, mà dẫn những tên hộ vệ do ả cầm đầu gây nên bạo loạn, đem Hải Sơn giết chết đi.
Mộng Hinh rất khó chịu với Mai Lệ Nhĩ, được Luân Địch và hai trăm kiếm sĩ trung thành liều mạng bảo vệ, miễn cưỡng thoát ra khỏi Hải Sơn thương trấn. Mai Lệ Nhĩ không muốn để lại họa căn, liền phái ra một lượng lớn kỵ sĩ mà đuổi giết. Một đường đánh cho đám hai trăm hộ vệ của Mộng Hinh chỉ còn lại phân nửa.
"Ha ha, tiểu thư, người không trốn sao, vậy người cũng nên chấp nhận theo chúng ta quay về gặp Mai Lệ Nhĩ phu nhân đi?" Đám tạp hệ kỵ sĩ đang truy kích thấy bọn người Mộng Hinh không còn chạy trốn nữa, liền thúc ngựa chạy đến cách mười thước trước mặt bọn nàng, rồi cười to.
"Phi, bọn ngươi ngay cả chó lợn cũng không bằng. Đoàn trưởng thường ngày đối với bọn ngươi không tệ. Thế nhưng bọn ngươi lại cùng ả tiện nhân Mai Lệ Nhĩ mà làm loạn, đúng là lương tâm của súc sinh!" Đám hộ vệ Luân Địch mắng nhiết.
"Hừ, bọn ngu ngốc các ngươi là một lũ ngu trung mù quán. Mai Lệ Nhĩ phu nhân dĩ nhiên đã cho bọn ta nhiều thứ tốt hơn, hơn nữa nếu bắt được tiểu thư, bọn ta còn có thể lần lượt làm trượng phu một đêm của nàng ta. Cái này là cái mà bọn ta rất muốn, ha ha ha...." Chúng tạp hệ kỵ sĩ nhìn Mộng Hinh rồi cười gian dâm đãng.
Mộng Hinh nghe thấy tiếng cười dâm loạn của bọn chúng xong, liền đâm ra hoảng sơ, không nghĩ tới Mai Lệ Nhĩ lại dùng cách này để ô nhục nàng. Trong lòng bọn hộ vệ Luân Địch đều phẫn nỗ, dùng ánh mắt mà truyền tin, chuẩn bị liều mạng với đám tạp chủng súc sanh này!
"Cáp, hôm nay ta được kiến thức thiệt nhiều, nguyên lai phản đồ có thể vô sỉ đến nước này!"
Ở phía bên trái của bọn người Mộng Hinh và đám tạp hệ kỵ sĩ, trên một ngọn đồi nhỏ cao khoảng mười lăm thước, có một người trong miệng đang ngậm một Thanh sảng tiêu hồn, mình khoác bộ áo choàng màu đen, y phục cũng cùng một màu đen quý tộc, là một thanh niên tóc đen, đang đứng trên đỉnh của ngọn đồi, miệng thì nhả khói, đầu thì cứ lắc lắc như than thở.
← Ch. 057 | Ch. 059 → |