Vay nóng Homecredit

Truyện:Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế - Chương 081

Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Trọn bộ 240 chương
Chương 081: Thâu tình, sa than, khủng phổ địa chấn
0.00
(0 votes)


Chương (1-240)

Siêu sale Shopee


Trác Lạc Tư sơn mạch, Hắc Ám giáo đình đại sảnh nghị sự, Tắc Tư giáo hoàng đối với việc Hắc Âm cửu kiếm vệ chậm chạp không thể tìm được tung tích của Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ, cùng việc đoạ lạc thiên sứ không giết được U Nguyệt Nhi, cảm giác thập phần tức giận.

Vì Hắc Ám ma kiếm, Tắc Tư đã hạ lệnh tất cả thành viên của giáo đình phối hợp với Hắc Ám cửu kiếm vệ hành động. Nhưng Hắc Ám cửu kiếm vệ đến cái bóng của Lôi Ân cũng đều tìm không thấy, làm y thật sự tức giận. Còn việc U Nguyệt Nhi, phản đồ đã chạy thoát này, nếu nàng ta tiết lộ ra địa điểm của Hắc Ám giáo đình, khẳng định sẽ đem đến phiền phức lớn, nhất định phải nhanh chóng làm nàng ta biến mất khỏi thế gian!

"Tu Đặc, nguyên nhân ma thú tại Hỗn Loạn hoang nguyên tụ tập đã điều tra ra chưa?" Tắc Tư ngồi trên bảo tọa của giáo hoàng tại nơi cao nhất trong đại sảnh, nhìn trung niên tóc đen mang dòng máu của ma tộc đoạ lạc thiên sứ cùng nhân tộc, Tu Đặc – Trác Khắc đứng phía dưới nơi đứng của tín đồ, chính sắc hỏi.

"Giáo hoàng bệ hạ, sự tình ma thú tụ tập thực sự cổ quái. Chúng tôi nhất thời không thể điều tra ra được!" Tu Đặc, bát giai Hắc Ám kiếm sĩ, đoàn trưởng Hắc Ám giáo đình đoạ lạc thiên sứ binh đoàn, cung kính trả lời Tắc Tư.

"Ân, đã như vậy thì chuyện này hoãn lại một chút. Ngươi tự mình đi tìm tung tích phản đồ U Nguyệt Nhi, rồi làm ả biến mất khỏi thế gian này!" Tắc Tư trầm tư phân phó. Tu Đặc ứng thanh lĩnh mệnh, sau đó ra lệnh đôn đốc Hắc Ám cửu kiếm vệ nhanh chóng tìm ra tung tích của Lôi Ân.

***

Đang lúc hoàng hôn, tiết trời lúc này thật tốt, ánh dương quang soi sáng khắp trời đất, nhìn về hướng tây nam, đối mặt với biển cả rộng lớn là núi cao, trên bờ cát trải dài mềm mại hiếm có dấu chân người, nghênh đón các thành viên Tư Lược đoàn quang lâm, phóng nhãn nhìn lại. Trên bờ biển khắp nơi đều là công cụ cắm trại của Tư Lược đoàn. Cách Thuỵ chỉ đạo hương kì ải nhân nhóm lửa chuẩn bị những món ăn ngon cho thành viên cả đoàn!

Từ khi một trăm hương kì ải nhân được Tư Lược đoàn cứu ra, tiến đến trú địa bí mật nhìn thấy điều Cách Thuỵ học tập là thái hanh nhẫm pháp, bọn họ hưng phấn đáp ứng ở lại Tư Lược đoàn, báo đáp ơn cứu mạng của đoàn trưởng, tiện học tập tân hình hanh nhẫm pháp.

Trên bờ biển mọi người cao hứng ăn uống, thêm vào ánh nắng vàng rực chiếu sáng mặt biển, ánh lên phiến phiến kim quang, phối hợp với tư thái ưu mĩ của đàn chim biển trên dưới bay lượn, tình cảnh này thập phần mĩ diệu.

Tiểu Hắc này càng ngày càng có tính cách tiểu súc sanh giống Diệp Phong. Hôm qua vừa mới ngồi cưỡi trên lưng Lam Lam, không biết sợ trên đầu mọi người bay qua bay lại, miệng kêu lên chi chi một cách hưng phấn.

Hôm qua, hầu tử Tiêu Hắc biết Diệp Phong khi tiêu diệt Uy Liêm thương đoàn đã thu được bốn mươi viên ngũ giai ma tinh. Nó trộm toàn bộ từ phòng ngủ của hắn, chia phần cho Lam Lam mười viên băng hệ ma tinh, còn lại hoả, điện, phong ba hệ ba mươi viên ma tinh thì tiểu súc sanh tự mình nuốt gọn. Một viên cũng đều không có chừa lại cho Diệp Phong.

Ấu nhi băng sương cự long Lam Lam, một lần nuốt mười khoả băng hệ ngũ giai ma tinh, thân hình tức thì biến lớn lên, hai cánh biến đổi hoàn toàn có thể tự do bay lượn, không giống trước kia chỉ có thể đi bằng chân, không thể bay.

Đến khi Diệp Phong phát hiện việc này, tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, thầm mắng mình khinh thường, không để ma tinh vào không gian giới chỉ. Băng hệ ma tinh vốn là chuẩn bị cho Lam Lam, hắn không quan tâm, nhưng ba mươi viên ma tinh còn lại hắn chuẩn bị cấp cho thành viên Tư Lược đoàn làm thành ma pháp vũ khí. Một lúc toàn bộ đều bị Tiểu Hắc, không có một thuộc tính nào của ma thú, ăn hết, làm hắn hết sức phiền muộn, muốn bắt Tiểu Hắc giáo huấn một phen. Kết quả việc Tiểu Hắc nuốt ba mươi viên ma tinh, tốc độ so với trước kia nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, hơn nữa lực lượng mạnh đến mức có khả năng so với Kì Lạp Tư cự nhân Lôi Nặc. Hắn thi triển Tiêu Diêu Kiền Khôn bộ cũng không chạm được vào một sợi lông của Tiểu Hắc, có khi thì bị Tiểu Hắc chơi đùa ở trên đầu, đầu tóc trở nên dơ bẩn, cực kì mất mặt.

Tiểu Hắc càng ngày càng náo loạn, hoàn toàn là bởi Diệp Phong truyền nhiễm, cùng với sự cưng chiều của Lộ Lộ. Ngoại trừ Lộ Lộ, không ai quản được tiểu súc sanh, thỉnh thoảng nó cũng nghe lời Diệp Phong. Bất quá điều kiện tiên quyết là phải dùng thức ăn ngon dụ dỗ, nếu không, không thèm đếm xỉa!

Cả nơi cư trú bí mật đều loạn hẳn lên, Diệp Phong vươn một tay tóm lấy Tiểu Hắc, Lộ Lộ không đành lòng liền mở miệng giúp Tiểu Hắc cầu xin. Diệp Phong đối với Lộ Lộ sủng ái hơn hẳn mọi người, tay chưa kịp chạm vào Tiểu Hắc, Lộ Lộ mở miệng cầu xin, bất đắc dĩ đành buông ra, đưa cho Lộ Lộ quản lý. Huống hồ Tiểu Hắc mặc dù cơ thể nhỏ bé, nhưng đã có sức mạnh cùng tốc độ như vậy, có lẽ sau này sẽ trở nên đắc dụng.

"Kỳ quái, Lôi Ân đã đi đâu? Như thế nào từ chiều đến giờ chưa từng nhìn thấy hắn, Lộ Lộ, muội có biết hắn đi đâu không?" Trên bờ cát, Mộng Hinh mặc váy dài màu đen, tìm không được Diệp Phong, nghi hoặc hướng về Lộ Lộ mặc váy dài màu tím, chân trần trắng như ngọc đang nghịch nước tại bờ biển, mà hỏi.

"Thiếu gia trước khi đi nói là người đi kiểm tra tình hình của tiểu đội tuần tra. Phỏng chừng là sắp trở về." Lộ Lộ nghe Mộng Hinh hỏi, chân ngọc trắng noãn đình chỉ quấy nước, mỉm cười trả lời. Nàng gần đây đã biết thói quen lén lút đi tìm Đê Na tát hoang của thiếu gia, không giống như lần đầu tiên bị đám người Mộng Hinh hỏi, trả lời không được tự nhiên.

"Đi ra ngoài tra xét thì cũng phải xem thời gian, bây giờ là lúc nào, thiệt là. Tỷ muốn dẫn mọi người đi dạo chơi trên bờ biển. Mọi người không còn sớm nữa, đi thôi." Mộng Hinh vì cả nửa ngày không nhìn thấy người trong lòng, lời nói nhỏ nhẹ có chút bất mãn, đi vào trong đám người.

Lộ Lộ thấy Mộng Hinh rời đi, lập tức mang hài nhỏ màu tím của mình vào, đi tới chỗ tảng đá lớn phía đông nơi thành viên Tư Lược đoàn không để ý. Thiếu gia trước khi đi thì giao cho nàng không gian giới chỉ, phóng xuất ra Truyện Tống Trận, rồi bước vào trong.

Phía đông nam Mạt La đế quốc, cách mười thước bên ngoài cửa đông Đặc Mễ Tư thành, là doanh địa nơi Phong Nguyệt Mỹ Nữ đoàn trú ngụ, trên chiếc giường trong trướng của Đế Na đoàn trưởng phong tao mỹ diễm, Diệp Phong tay trái ôm kiều đồn nơi eo của Đế Na lúc này đang quỳ trên giường, hạ thân đang từ phía sau lưng Đế Na tấn công mạnh mẽ vào cái mông tròn trịa của nàng. Tay phải nhẹ nhàng nắn bóp cái đùi bóng loáng như ngọc, liên tục vỗ về yêu thích, khiến Đế Na sung sướng muôn chết, đạt đến cao trào liên tiếp, trong miệng không ngừng rên rỉ như mất hồn.

"Lôi Ân đệ đệ... ngươi hôm nay sao lại tiến lên mạnh mẽ như vậy... từ từ thôi... hôm nay không để ngươi xong việc rồi bỏ chạy... ít nhất phải tiếp ta trọn đêm..." Đế Na nâng kiều đồn chờ đón, âm thanh rên rỉ đầy phong tao vũ mị.

"Hê hê, đại mỹ nhân nàng thật sự ngày càng phong tao a, Nàng muốn ta dày vò nàng đúng không?" Diệp Phong đắc ý cười gian, đem cơ thể xích lõa trắng nõn mếm mại của Đế Na đặt nằm ngửa xuống giường, tách đôi đùi ngọc thon dài ra, vừa định áp người tiến tới thì từ Truyện Tống trận bên trái doanh trướng đội nhiên xuất hiện thân ảnh của nữ nhân tối bảo bối của hắn.

"Thiếu gia..." Lộ Lộ không nghĩ tới việc mình vừa tới đã thấy thiếu gia và Đế Na đang làm.. việc kia, lập tức xấu hổ đến đỏ bừng đôi má, thẹn thùng cúi mặt xuống.

"Ai, Lộ Lộ muội muội cũng đến rồi à, xem ra hai hủ giấm trong nhà ngươi đang tìm ngươi đó." Đế Na đem bộ ngực nhu nộn phong mãn ma xát trước ngực Diệp Phong, tay ngọc đùi đẹp đồng thời quấn chặt lấy hắn, để cho cái căn nguyên sung sướng kia tiến nhập vào cấm địa của mình, hưởng thụ khoái cảm sung mãn tràn đầy nhưng sắp phải rời đi này.

Mỗi lần Diệp Phong đến tìm Đế Na làm "chuyện riêng tư", đều trước tiên là đem không gian giới chỉ chứa Truyện Tống trận giao cho Lộ Lộ, để khi có việc thì Lộ Lộ ngay lập tức có thể thông báo cho mình. Đế Na đã gặp Lộ Lộ vài lần, đối với tiểu mỹ nhân ôn nhu thể thiếp này có ấn tượng không tệ, nhưng đối với hai vị tuyệt sắc mỹ nhân khác chưa gặp mặt thì lại có chút bất mãn. Bởi vì mỗi lần Lộ Lộ đến đều là vì họ đi tìm tình nhân của mình.

Diệp Phong mỉm cười hỏi Lộ Lộ tình hình ở Vọng Triều sơn, gật gật đầu, nhìn Đế Na đang gắt gao quấn lấy mình, cười dâm đãng: "Xem ra ta không cho nàng sảng khoái vài lần, nàng sẽ không cho ta rời đi chứ?"

"Hi hi, chàng biết thế là tốt rồi!"

"Ha ha, xem ta làm nàng thỏa mãn vô hạn..."

Một tên lưu manh vô sỉ cùng một phong tao thục nữ, hai khôi nhục thể trên giường quấn vào nhau triền miên, thấy Lộ Lộ đã mặt hồng tai đỏ, hơi thở dồn dập, nghĩ đến tình cảnh thiếu gia sủng ái chính mình, đành phải căng đầu ra mà miễn cưỡng nhẫn nại. Cũng may là không bao lâu, tên lưu manh cũng đã chế phục được thục nữ mỹ diễm phong tao đó, được hai mỹ nữ hầu hạ mặc quần áo xong liền tiến vào Truyện Tống trận.

Trở về đến Vọng Triều sơn, Diệp Phong nhận lại không gian giới chỉ của mình từ tay Lộ Lộ, thu hồi Truyện Tống Trận. Hai người cùng đi về khu dã ngoại đã chuẩn bị ở bờ cát.

"Chàng vừa đã đi đâu?" Tĩnh Hương mặc váy áo màu trắng, mái tóc dài hỏa hồng được vấn lại thành thục, đã nửa ngày không thấy Diệp Phong, trong lòng có cảm giác là lạ, thấy hắn và Lộ Lộ cùng đi đến bờ cát, không nhịn được đã nghi ngờ hỏi. Gần đây Diệp Phong luôn vô cớ mà biến mất không thấy bóng dáng, Tĩnh Hương biết được thấy thập phần kỳ quái.

"Ta đi xem xét tình hình của tiểu đội tuần tra có chăm chỉ làm nhiệm vụ không." Diệp Phong mỉm cười tiến tới sát phía trước Tĩnh Hương, cơ hồ má kề má rồi dừng lại bên tai nàng nói nhẹ, "Nửa ngày không gặp có phải là nhớ ta không?"

"Da mặt dày thật, thiếp mà lại muốn nhớ tới chàng à!" Tĩnh Hương thấy Diệp Phong gần như má kề má với mình, quay đầu, quay đầu yêu kiều lên tiếng giận dữ. Sau đó bản thân lại không kềm được phì một tiếng cười lên.

Mẹ nó, bất kể thế nào, tối nay lão tử nhất định phải triệt để khuất phục Tĩnh Hương. Diệp Phong nhìn Tĩnh Hương dung nhan đoan trang mỹ lệ thành thục đang cười, yết hầu chạy lên chạy xuống thèm khát. Vừa rồi tiêu hồn với Đế Na vẫn chưa phát tiết dục hỏa nên bây giờ như bị thiêu đốt, trong lòng âm thầm ra một quyết định háo sắc.

"Chàng gần đây thật là siêng năng, luôn luôn đi tuần tra!" Mộng Hinh đi tới bên cạnh người trong lòng, mang theo thần sắc hoài nghi đánh giá hắn, hơn nữa chú ý kiểm tra mùi trên thân hắn, phát giác ra mùi hương liệu mà chính mình thường ngày vẫn dùng, lúc ấy mới yên tâm.

"Ha ha, đương nhiên, an toàn là trên hết a!" Diệp Phong len lén nhìn cử động của Mộng Hinh, ha hả cười to, nhìn về bảo bối Lộ Lộ xuất ra ánh mắt cười vui. Lộ Lộ đã giúp tên gia hỏa này biện pháp tránh bị nhiễm mùi thơm cơ thể của Đế Na, chính là đem hương liệu mà Lộ Lộ hay Mộng Hinh thường dùng để trên người.

"Đoàn trưởng, toàn bộ thực phẩm cần thiết cho bữa ăn dã ngoại đã chuẩn bị xong, khi nào thì chúng ta bắt đầu?"

"Đúng a, lão đại, đừng nên âu yếm hai vị tẩu tẩu mãi thế, nhanh lại đây uống rượu nào. Hôm nay chúng ta cam đoan sẽ hạ gục người, hahaha..."

Đám hương kì ải nhân Cách Thụy chuẩn bị các loại thịt kho nhục, cá chưng cách thủy cùng với các món xào nhanh chóng được sẵn sàng. Hai tên gia hỏa mê náo nhiệt La Phi cùng Khải Đặc đều không nhịn được mở miệng tiếp đón Diệp Phong.

"Hahaha, lũ hỗn đản các người thế nào lại mộng tưởng đánh bại được lão tử? Hôm nay chúng ta không say không về, con mẹ nó tên nào bỏ cuộc không phải anh hùng." Diệp Phong cao hứng cười to, cùng Lộ Lộ và Mộng Hinh hai bên trái phải tiến bước đi vào cùng đám người đó triển khai một bữa tiệc dã ngoại náo nhiệt tại bãi cát.

Hai tên bại hoại Khải Đặc và Ai Đức cấu kết cùng tên "Tửu quỷ La Phi", ba người vừa cười nham hiểm vừa liên tục hướng Diệp Phong kính tửu. Diệp Phong ngó tả hữu hai bên thấy bản thân mình có thật nhiều thuộc hạ làm hắn cao hứng không ngớt, trong lòng kêu lên sảng khoái, tiếp hết chén này đến chén kia, không từ chối một ai đến chuốc rượu, lại thấy Lộ Lộ và Mộng Hinh hai nàng nằm trong lòng hắn ỷ ôi, khiến hắn không khỏi một trận cười.

Tĩnh Hương còn chưa có cùng Diệp Phong phát triển ra cái quan hệ kia. Bây giờ nhìn nhị nữ Lộ Lộ và Mộng Hinh thân mật tựa trong lồng ngực hắn mỉm cười hạnh phúc, trong lòng nổi lên một trận khó chịu, khiến cho cả bàn sơn hào hải vị chẳng còn chút hấp dẫn.

Diệp Phong đã quyết định dù thế nào cũng phải "thịt" được Tĩnh Hương. Nên hắn dù đang uống rượu vẫn để ý đến biểu tình của nàng, thấy nàng vì Lộ Lộ và Mộng Hinh nằm trong lòng mình và ánh mắt lộ xuất thần sắc khó chịu, tâm trạng không khỏi cảm thấy đắc ý.

Màn đêm buông xuống, cũng đã qua ba tuần rượu, năm vị quả, hương kì ải nhân cùng tinh linh thị nữ thu dọn tàn cuộc. Diệp Phong đã ngà ngà say dưới sự dìu đỡ của Lộ Lộ và Mộng Hinh cùng đa số thành viên trong đoàn uống say khác thông qua Truyện Tống Trận về lại căn cứ bí mật. Chỉ còn lại một số ít không có chạm đến rượu như tinh linh xạ thủ ở lại bãi cát ngắm nhìn bầu trời đêm, nói nói cười cười, tình cảnh thập phần hòa thuận.

Diệp Phong được Lộ Lộ và Mộng Hinh kẹp hai bên tay quay trở lại ngọa thất ở tiểu động, mượn hơi rượu, Diệp Phong ôm lấy Mộng Hinh ngã xuống giường, thô bạo xé rách hắc sắc liên y trường quần từ tiểu yêu của Mộng Hinh vứt sang bên cạnh làm lộ ra hắc sắc tiểu khố tê liệt dụ nhân của nàng. Hắn ta nhanh chóng thoát y phục của bản thân rồi vuốt ve đùi ngọc trắng nõn hoàn mĩ của Mộng Hinh, nhanh chóng xâm chiếm cấm địa của nàng. Sau khi để nàng đạt đến cao trào tiết thân liền điểm vào thụy huyệt để Mộng Hinh an tĩnh đi vào giấc ngủ.

Biết Mộng Hinh ghen tuông ghê gớm, nhược không để nàng ngủ trước làm sao Diệp Phong có thể đi hái đóa hoa Tĩnh Hương! Diệp Phong cùng bảo bối Lộ Lộ triền miên một trận rồi nói cho nàng nghe ý nghĩ của mình, sau đó mặc lại quần áo rời khỏi phòng ngủ, lặng lẽ đẩy cửa gỗ phòng ngủ ở tiểu động của Tĩnh Hương. Vừa vào đã thấy đại mĩ nhân mặc bạch sắc liên y trường quần, chính đang ngồi trên giường ôm gối ngủ ngơ ngẩn nhìn hắn đến phát ngốc.

"Làm thế nào chàng tới được đây? Có vấn đề gì sao?" Giờ phút này Tĩnh Hương trong lòng vốn nghĩ, Diệp Phong khẳng định đang làm chuyện đó, lại thấy hắn đột nhiên tiến vào phòng ngủ của mình, không nhịn được tò mò liền hỏi.

"Đến để bồi tiếp nàng đấy!" Diệp Phong mỉm cười đi tới trước giường Tĩnh Hương, ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên: "Tĩnh Hương, thời gian chúng ta ở chung cũng không ít, đêm nay cho ta nha!"

"..." Tĩnh Hương không nghĩ đến Diệp Phong lại muốn cái việc này, thoáng chốc hai gò má đỏ bừng, rồi trừng mắt nhìn hắn, nhưng không lên tiếng.

Diệp Phong thấy nàng không phản đối, trong lòng thầm kêu hay. Tay trái quàng sau cổ nàng, tay phải thì ôm sau lưng nàng, còn cái miệng thì đang phóng túng nơi đôi môi đỏ mọng của nàng, tách hai hàm răng, đầu lưỡi tiến vào trong.

"Ồ... không..." Tĩnh Hương không thích rượu, bị Diệp Phong ôm trong lòng ngực rồi hôn, cảm giác được trong miệng hắn có vị rượu, vốn định giẫy dụa, nhưng lại có chút tham lam khi bị hắn hôn.

Không để Tĩnh Hương suy nghĩ, cánh tay phải của Diệp Phong tiếp tục ôm chặt nàng đồng thời không ngừng hôn. Cánh tay trái thì đang vuốt ve nhẹ nhàng cái đùi trắng nõn bóng lưỡng, rồi từ từ tiến vào bên trong quần dài, khiêu khích vùng cấm của nàng, khiến cho tâm tình nàng xúc động, thân thể mềm mại run rẩy, dần dần nhắm lại đôi mắt mỹ lệ của mình.

Mỹ nhân đã nhắm mắt bắt đầu tự vuốt ve chính mình. Diệp Phong biết rằng nàng đã hoàn toàn để mặc mình làm gì thì làm. Tâm trạng rất sảng khoái, rồi rút cánh tay phải đang ôm mỹ nhân về, luồn qua vạt áo trên người nàng, nắm lấy đồi ngực căng tròn khiến mình trước đây hoài niệm, tận tình nắn bóp, hưởng thụ sự mềm mại truyền tới, cảm thấy thật săn chắc.

Môi anh đào vẫn đang bị hôn, vùng cấm địa bị mơn trớn, bộ ngực trắng thì bị nắn bóp, những khoái cảm này chưa từng được thể nghiệm qua, nhanh chóng lan khắp thân người của Tĩnh Hương, làm nàng thở gấp, tim đập loạn xạ, không kìm được mà vươn đôi tay ôm chặt cổ Diệp Phong.

Diệp Hương thấy Tĩnh Hương đã động tình, hiểu được đã đến lúc, liền tự cởi y phục mình ra, rồi chậm rãi cởi cái quần dài màu trắng của Tĩnh Hương xuống, lột cái yếm căn bản không thể che hết được bầu ngực to lớn của nàng xuống, tham lam mà hôn cái môi anh đào một trận. Sau cùng hắn cũng phá được phòng tuyến cuối, tách hai đùi đẹp thon của nàng ra, ôm nàng trong lòng, hôn một cái thật sâu. Nhìn đôi mắt nàng đang nhắm chặt, toàn thân thì run run rẩy rẩy, hắn tà ý chậm rãi đưa tiểu hòa thượng tiến nhập vào vùng cấm mà hằng chờ đợi. Và bắt đầu nhè nhẹ để thân thể mỹ nhân cảm nhận được sung sướng kỳ diệu của nó.

Khi hai người đang trên đỉnh vu sơn, sơn động đột nhiên rung vài lần, sau đó phát triển thành những chấn động mãnh liệt, như thể làm cả tòa sơn động rung lay. Bên tai nghe được âm thanh oang oang long long, cùng tiếng kinh hô của mọi thành viên trong Tư Lược đoàn. Một cơn địa chấn làm cho mọi người kinh hoảng, thập phần kinh khủng...


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-240)