← Ch.179 | Ch.181 → |
Từng cơn gió mát lành thổi qua đồng quê, rất nhanh đã cuốn theo mùi máu tanh còn vương trong không khí. Hai cái xác bị vùi sâu dưới lớp cỏ hoang cũng khuất dần sau lưng Thẩm Thạch. Thu qua đông tới, dấu vết của hai gã kia ở trần gian cứ như vậy lặng lẽ xóa nhòa và cuối cùng sẽ chẳng còn lại thứ gì nữa.
Thẩm Thạch dẫn Tiểu Hắc đi thẳng về phía trước, sắc mặt lạnh lùng và vô cảm, không sợ hãi, không hối hận. Trên thực tế, Thẩm Thạch đâu ngờ mình lại có thể bình tĩnh đến vậy, đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy cái chết, thậm chí cũng không phải lần đầu tiên tay hắn nhuộm máu tươi. Lúc này trong lòng hắn gợn lên suy nghĩ, chẳng lẽ ba năm ở Yêu giới đã biến mình thành kẻ không còn cảm xúc ư?
Ngay cả chuyện sống chết cũng thờ ơ sao?
Thẩm Thạch nhớ lại trận đánh mới xảy ra không lâu trước đó, trong suốt quá trình hắn vẫn hoàn toàn tỉnh táo, thậm chí ngay cả lúc hắn tự tay giết chết gã tu sĩ có ý đồ hãm hại mình nhưng tâm tư cũng chẳng hề dao động, cái cảm giác này dường như… Dường như hắn đã hóa thân vào những trận chiến đấu triền miên và không ngừng chém giết trong Yêu giới.
Thẩm Thạch giật mình kinh hãi lắc đầu như muốn chấm dứt ý nghĩ ghê gớm này.
Tiểu Hắc Trư có lẽ cảm nhận được gì đó nên hếch đầu nhìn hắn, đồng thời trong miệng vẫn liên tục nhấm nháp Linh thảo và tạo ra những âm thanh chóp chép.
Thẩm Thạch hít vào một hơi lấy lại sự bình tĩnh, sau đó cúi xuống nhìn Tiểu Hắc và nói: “ Có một cây Linh thảo mà ngươi ăn cả ngày còn chưa xong hả?”.
Từ miệng Tiểu Hắc vang lên hai tiếng nhóp nhép như đáp lời nhưng chẳng ai biết được đến cùng là nó có ý gì.
Thẩm Thạch lắc đầu rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Trong Như Ý Đại bên hông của Thẩm Thạch bây giờ đã có mười lăm viên Linh tinh, trừ số trước kia còn dư, phần còn lại do hắn lục soát và lấy được từ trên người gã tu sĩ gầy gò có mắt như mù, muốn giết hắn nhưng lại bị hắn giết ngược. Thẩm Thạch cũng chẳng phải loại tu sĩ thanh cao, thế nên đối với việc này cũng không hề gặp áp lực về mặt tâm lý. Ngoài số Linh tinh, Thẩm Thạch còn tìm thấy trong túi của gã kia ba cây Linh thảo, tiếc rằng chỉ là Linh thảo nhất phẩm thông thường, nếu đem về thành Đoạn Nguyệt đổi Linh tinh thì cũng chẳng được là bao. Có thể thấy tên tu sĩ này cũng không có tài sản gì đáng kể.
Phải chăng vì gã quá túng quẫn nên mới dùng vũ lực để đi cướp đoạt?
Thẩm Thạch không biết nguyên nhân sâu xa trong đó là thế nào, bởi vì từ trước đến giờ hắn chưa từng gặp người này nên cũng chẳng muốn tìm hiểu làm gì. Đối với hắn mà nói, tên tu sĩ kia chỉ là kẻ đã chết mà thôi. Có chăng trong lúc rời khỏi chốn này, ngẫu nhiên lại nghĩ đến việc không biết trên con đường tu chân còn có bao nhiêu tu sĩ giống như vậy, tương lai của mình ra sao, kết cục sẽ thế nào?
Và, dù có thế nào thì hắn cũng không muốn rời khỏi Lăng Tiêu Tông.
Sau nửa canh giờ, Thẩm Thạch cùng Tiểu Hắc đã đến được Ngân Nguyệt hồ.
Ngân Nguyệt hồ là một hồ lớn với diện tích ước chừng nghìn mẫu, nước hồ trong xanh, rong rêu tươi tốt, dọc theo ven bờ lau sậy mọc cao lút đầu người. Ở những chỗ nước nông, loài rong đỏ sinh trưởng thành tầng tầng lớp lớp trông như một cánh rừng rậm mênh mông nổi trên mặt nước, chỉ sợ nếu ai đi vào thì dù gần trong gang tấc cũng không có cách nào phát hiện được đối phương.
Khu vực Ngân Nguyệt hồ có nguồn nước dồi dào chính là môi trường vô cùng thích hợp cho một số Linh thảo ưa nước sinh trưởng. Nhiều năm qua, nơi đây đã trở thành vùng đất trù phú cho các tu sĩ tán tu đến thu thập Linh thảo. Tuy nhiên, ở Ngân Nguyệt hồ cũng không phải chỉ có tán tu hoạt động mà trong những bụi lau sậy hay rừng rong nước rậm rạp kia còn ẩn hiện không ít Yêu thú hoang dã. Những năm gần đây còn lan truyền tin tức rằng, thỉnh thoảng có tu sĩ tới Ngân Nguyệt hồ săn bắn, hái thuốc đã mất mạng, nhưng không vì thế mà có ai đó từ bỏ hay làm giảm đi lòng nhiệt huyết thám hiểm của họ.
Chẳng lẽ trên đời này không muốn gặp nguy hiểm mà lại đòi thu được lợi ích sao? Nếu thật sự có như thế đi chăng nữa thì cũng đều là đám tu sĩ đệ tử danh môn, xuất thân từ thế gia mới được hưởng thụ và tất nhiên điều này không liên quan gì đến tuyệt đại đa số tán tu. Cho nên nếu cần hái thuốc thì đến hái thuốc, gặp Yêu thú sẽ toàn lực chống cự hoặc chạy trốn, thậm chí vài kẻ tài cao gan lớn, vì mục đích săn bắt Yêu thú nên mới đến đây. Dù sao các bộ phận ẩn chứa linh lực trên thân thể Yêu thú hay yêu đan của Yêu thú cấp cao đều là Linh tài quý giá, đem về bán cho các cửa hàng trong thành Đoạn Nguyệt ắt hẳn cũng rất được giá.
Chỉ có điều nghĩ đi nghĩ lại mới thấy, tất cả những sự vất vả khổ cực trong quá trình thu thập Linh thảo hay mạo hiểm săn bắt Yêu thú rồi quay về đổi lấy Linh tinh so với việc trực tiếp giết người cướp của vẫn kém hơn rất nhiều…
Lúc Thẩm Thạch đi vào rừng cỏ lau, trong đầu hắn chợt xẹt qua cái ý nghĩ kỳ quái này, khó trách vì sao gã tu sĩ gầy còm lại động tâm đối với các tu sĩ mà gã gặp ở trên đường, trực tiếp giết người cướp của, tuy đơn giản và thô bạo nhưng tốc độ kiếm được Linh tinh quả thực là rất nhanh.
Nghĩ tới đây Thẩm Thạch liền lắc đầu, con đường này hắn sẽ không đi. Người khác muốn giết hắn, hắn chỉ tự vệ giết lại rồi lấy Linh tinh, việc đó Thẩm Thạch không ngại, nhưng nếu muốn hắn chủ động giết người thì trong thâm tâm Thẩm Thạch chưa bao giờ nghĩ tới, huống chi Lăng Tiêu Tông là một danh môn đại phái, môn quy nghiêm ngặt, loại hành vi này nếu để tông môn biết được, dù kết quả ra sao thì bản thân hắn cũng gánh không nổi.
Không biết Tiểu Hắc Trư đã ăn hết cây Linh thảo từ lúc nào, sau khi nó chui vào rừng cỏ lau liền chạy lên trước Thẩm Thạch rồi hít hít ngửi ngửi khắp nơi ra vẻ rất nhiệt tình. Thẩm Thạch chậm rãi theo sau Tiểu Hắc, thỉnh thoảng đưa mắt quan sát chung quanh. Thời gian trôi qua, lông mày Thẩm Thạch dần nhíu lại, dường như hắn thấy có điều gì khó hiểu.
Khi mới đặt chân đến Ngân Nguyệt hồ, Thẩm Thạch chỉ nghĩ là tới đây tìm hiểu, khám phá một chút, đồng thời tiện tay thu thập ít Linh thảo rồi trở về. Thế nhưng giờ đây, đứng bên rừng rong nước um tùm này, Thẩm Thạch mới phát hiện ra mình…Kỳ thật là không thể nào tìm được Linh thảo.
Tuy rằng Thẩm Thạch từ nhỏ đã sống và lớn lên ở Thiên Nhất Lâu, hắn có thể nhận biết được nhiều loại Linh thảo thông thường hoặc quý hiếm, nhưng bản thân lại chưa từng trải qua thực tế như các tu sĩ tán tu, vì muốn đổi lấy Linh tinh đã không ngại cực khổ đến những nơi rừng hoang núi thẳm để hái thuốc. Hắn có thể thông hiểu Hồng Mông Dược Điển hay biết rõ hình dáng bên ngoài của nhiều loại Linh thảo cũng như công dụng, đặc tính dược lý riêng biệt của chúng, những kiến thức này rất có ích cho việc hái thuốc nhưng không thể hoàn toàn thay thế cho kinh nghiệm được.
Quanh bờ Ngân Nguyệt hồ vốn được mệnh danh là nơi thừa thãi Linh thảo nhưng Thẩm Thạch tìm kiếm cả buổi cũng chẳng tìm được một cây nào.
Nếu chỉ đọc những gì viết trên sách vở thì chỉ là sự nông cạn mà thôi, thêm lần nữa Thẩm Thạch càng nhận thức sâu sắc hơn đạo lý này. Tuy nhiên trong khi Thẩm Thạch còn đang thầm cảm thán thì Tiểu Hắc Trư bất chợt dừng lại ở phía trước, nó ngẩng đầu hít ngửi vài lần trong không khí rồi lập tức vui mừng kêu lên khe khẽ và thoáng một cái nó đã chui tọt vào đám cỏ lau um tùm ở bên cạnh.
Thẩm Thạch hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh này, rừng lau thực sự quá rậm, nếu cách xa nhau thì sẽ khó tìm, vì vậy hắn vội vàng rảo bước đi theo. Bùn đất dưới lòng bàn chân Thẩm Thạch dường như ẩm ướt và mềm hơn không ít so với lúc vừa đặt chân vào đây, xem ra có lẽ đã đến sát bên hồ.
Đằng trước, Tiểu Hắc Trư đang chạy như bay, đồng thời nét mặt cũng rất hưng phấn, sau khi chạy được khoảng năm sáu trượng nó bất ngờ dừng lại dưới gốc của một bụi cỏ lau và bắt đầu dùng hai chân trước dốc sức đào xuống đất.
Thẩm Thạch từ phía sau đi tới quan sát hai cái móng heo đang thi nhau bới móc, bùn đen bị đào lên, đồng thời dưới lớp bùn nhanh chóng hiện ra một thứ khá bắt mắt có màu trắng và hơi tròn.
“ Hả?” Thẩm Thạch giật mình kinh ngạc vội vàng ngồi xuống cạnh Tiểu Hắc Trư nhưng cũng không hỗ trợ mà chỉ theo dõi xem nó đang vô cùng nhiệt tình đào tung cả bùn đất lên rồi lôi ra một loại quả kỳ lạ trắng ngần, to gần bằng trái quýt.
Nếu bảo là trái cây thì cũng không đúng lắm, theo lý thuyết mà nói đây là thứ sinh trưởng ở dưới mặt đất, có lẽ nên gọi là củ mới phải, tuy nhiên khi Tiểu Hắc Trư đang sung sướng kêu gào định há miệng ăn luôn thì Thẩm Thạch liền giật phăng ra rồi giơ lên trước mặt chăm chú quan sát.
Tiểu Hắc Trư thấy vậy lập tức kêu to ô ô như bị oan ức, chẳng những không ngừng dụi đầu vào Thẩm Thạch mà còn chạy vòng quanh tỏ ra vô cùng nôn nóng, như thể nếu không cho nó ăn thứ này thì lập tức bị chết đói vậy.
Thẩm Thạch dùng ngón tay chạm nhẹ lên thân củ kỳ lạ màu trắng, một cảm giác ẩm ướt, mịn màng truyền đến, đồng thời mơ hồ còn tỏa ra mùi thơm thanh khiết làm cho người ta hết sức thoải mái. Thẩm Thạch cẩn thận lục tìm trong trí nhớ, sau đó hai mắt sáng hẳn lên như nghĩ tới điều gì.
“ Đây là Bạch La Căn, nhị phẩm Linh thảo đó, ngươi mà ăn tươi nuốt sống như vậy thì quá lãng phí rồi”. Thẩm Thạch nghiêm mặt nói với Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc Trư miệng há to vẻ ngây dại, nhìn nó chẳng khác gì như vừa nghe được lời đả kích nặng nề, bất ngờ như sét đánh ngang tai, cả người nó trở nên cứng ngắc và bất động. Mất một lúc sau nó mới tỉnh ngộ, lập tức rên rỉ rồi nằm vật xuống, dúi đầu vào trong đống bùn đất ra vẻ vô cùng đau khổ.
Thẩm Thạch liếc mắt nhìn Tiểu Hắc Trư rồi gãi gãi đầu, phẩm chất cây Linh thảo nhị phẩm Bạch La Căn mới đào được này cũng khá tốt, trên thị trường có thể bán được ít nhất là năm viên Linh tinh trở lên, đương nhiên không thể lãng phí cho Tiểu Hắc ăn hết được. Nhưng nhìn dáng vẻ uể oải của Tiểu Hắc thế kia, trong lòng Thẩm Thạch cũng hơi e ngại, tên quỷ nhỏ này có khả năng tìm Linh thảo sao, đúng là nhìn không ra…
Tìm Linh thảo?
Bỗng nhiên Thẩm Thạch giật mình như nghĩ tới điều gì, hắn quay sang nhìn Tiểu Hắc Trư vẫn còn đang ủ rũ ở bên cạnh mình, ánh mắt đã thay đổi chút ít, chỉ có Tiểu Hắc là vẫn vùi đầu trong đám bùn đất nên chẳng biết gì hết.
Thẩm Thạch nhìn con heo nhỏ, sắc mặt liên tục thay đổi như đang nghĩ lại chuyện gì, một lúc sau mới gõ nhẹ lên đầu Tiểu Hắc.
Đầu Tiểu Hắc Trư giật giật, hai cái tai cũng nhúc nhích nhưng nó vẫn cắm đầu xuống đất một mực giả chết.
Thẩm Thạch hắng giọng ho khan, hắn đắn đo trong giây lát sau đó liền cho tay vào Như Ý Đại lục lọi một hồi. Thẩm Thạch đến gần Tiểu Hắc và xòe tay ra, một đốm sáng mờ nhạt hiện lên, trong lòng bàn tay hắn lúc này là một viên Linh tinh xinh đẹp.
Tiểu Hắc Trư khẽ cựa mình, đột nhiên bật dậy dùng hai chân trước cào cào vào tay Thẩm Thạch, miệng không ngừng kêu ư ư và lập tức trở nên vô cùng nhiệt tình.
Thẩm Thạch cười khà khà vuốt đầu nó rồi hỏi: “ Ngươi thích cái này sao?”
Tiểu Hắc Trư gật đầu liên tục.
Thẩm Thạch lại hỏi tiếp: “ Linh tinh và Linh thảo, ngươi thích cái nào hơn?”
Lúc này Tiểu Hắc Trư có vẻ do dự nhưng cuối cùng vẫn nhìn vào viên Linh tinh trong tay Thẩm Thạch, lộ ra sự thèm thuồng đến nỗi như sắp rớt cả nước miếng.
Thẩm Thạch lắc đầu nghĩ thầm, chẳng lẽ vì linh lực trong Linh tinh tinh thuần hơn Linh thảo nên con heo này mới ưa thích đến thế? Nếu nó đã ham muốn Linh tinh như vậy thì cho nó là được rồi.
Thẩm Thạch ôm Tiểu Hắc đặt lên đùi rồi cười ha ha nói: “ Thế này nhé, sau này mỗi ngày ngươi giúp ta tìm được ba cây, không phải, bốn cây…à …”. Thẩm Thạch đảo mắt, xòe bàn tay ra: “ Mỗi ngày ngươi tìm được năm cây Linh thảo, ta sẽ cho ngươi một viên Linh tinh, đồng ý không?”.
Tiểu Hắc Trư cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trong lòng bàn tay Thẩm Thạch viên Linh tinh đang tỏa ra vầng hào quang xinh đẹp đến chói mắt, phản chiếu vào trong đôi mắt của nó như hóa thành những ngôi sao sáng lấp lánh chứa đầy sự mê hoặc.
Dưới ánh sáng chiếu rọi của Linh tinh, Tiểu Hắc Trư nhếch miệng cười ngây ngô, sau đó dốc sức liều mạng gật đầu như sợ Thẩm Thạch đổi ý.
Thẩm Thạch cười ha ha, một tay nhấc nó thả xuống đất, đồng thời nói:
“ Thành giao!”
Tiểu Hắc Trư xem ra đang hưng phấn không thôi, có lẽ từ nay cuộc đời của con heo này đã có mục tiêu để phấn đấu. Tiểu Hắc Trư không hề do dự lập tức quay người chạy lên phía trước, hết nghe bên trái rồi lại ngửi bên phải, vì Linh tinh mà bắt đầu sự nghiệp tìm Linh thảo vĩ đại của mình.
Chỉ có điều khi nó mới chạy được vài bước thì đã đột ngột dừng lại, việc này lập tức làm cho Thẩm Thạch sợ hết cả hồn, hắn kinh ngạc thốt lên: “ Không phải chứ, nhanh như vậy ngươi đã tìm ra…Hả?”
Mới nói được nửa chừng thì hắn phát hiện ra có gì đó không đúng, lúc này Tiểu Hắc Trư không hề có vẻ hưng phấn, ngược lại nó cảnh giác lùi về phía sau, đồng thời nhìn thẳng vào một bụi cỏ lau ở đằng trước.
Sắc mặt Thẩm Thạch từ từ đanh lại, tập trung tinh thần quan sát, rất nhanh từ trong đám cỏ lau nổi lên tiếng gầm gừ, có một ánh mắt dã thú sắc lạnh như băng đang xuyên qua khe hở của đám cỏ lau rậm rạp nhìn chằm chằm vào bọn hắn.
← Ch. 179 | Ch. 181 → |