← Ch.251 | Ch.253 → |
Tiểu Hắc Trư lắc lư cái đầu một cái. Không biết có phải do bị đè dưới đống đất đá vài ngày hay không mà nó có vẻ rất thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi. Sau đó toàn thân nó liên tục rung lắc, làm cho tro bụi cùng đất đá vụn còn vương lại trên thân thể đều rơi ra. Cuối cùng nó cũng khôi phục lại bộ dáng đen như mực như trước.
Nó lập tức nhìn xung quanh, phát hiện hoàn cảnh nơi này thật là lạ lẫm, cũng không biết đây là nơi nào. Nó cất bước đi về phía trước vài bước rồi bỗng nhiên dừng lại, trông có vẻ do dự. Từ nhỏ đến lớn, hầu như nó đều ở cùng một chỗ với Thẩm Thạch. Bỗng một ngày đột nhiên chỉ còn lại có một mình nó cô độc, hiển nhiên Tiểu Hắc vẫn chưa kịp thích ứng với việc này.
Tiểu Hắc khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh và thăm thẳm trên cao. Một vầng mặt trời đang đọng lại nơi phía cuối chân trời. Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi vào trong ngọn núi này, rơi trên người nó, tạo nên một cảm giác rất thoải mái.
Chỉ là trông Tiểu Hắc chẳng có chút vui vẻ nào. Nó vẫn đứng nguyên tại chỗ, cái đầu hơi nghiêng nghiêng giống như đang suy nghĩ cái gì đó. Một lát sau, nó thử mở miệng kêu lên hai tiếng: "Gừ, gừ" về phía núi rừng lạ lẫm trước mắt. Tiếng kêu trầm thấp truyền ra xa, nhưng khu rừng vắng vẻ vẫn không có bất kỳ phản ứng nào đáp lại. Đương nhiên cũng không có bóng dáng chủ nhân đang mỉm cười bước ra từ trong rừng như nó mong đợi.
Tiểu Hắc ngơ ngác đứng đấy, xem ra bắt đầu có chút uể oải. Một lát sau, dường như vẫn còn chưa cam lòng, nó lại nâng cái mũi lên ngửi ngửi trong không khí một hồi, chỉ là gió núi thoang thoảng cũng không mang khí tức trên thân chủ nhân đến.
Tiểu Hắc lại đứng một hồi, sau đó nhìn nhìn xung quanh. Chỉ thấy ba mặt Đông Tây Nam đều là vách núi đá lớn, chỉ có phía Bắc là một mảnh núi rừng xanh tươi rậm rạp, thỉnh thoảng còn có vài tiếng chim hót từ sâu bên trong truyền đến. Chẳng qua chỗ này vốn ít người qua lại, cây cỏ trong rừng khá tươi tốt nên căn bản không có đường mòn, mà bụi cỏ bụi gai hoang dại thì nhiều vô số.
Tiểu Hắc hơi do dự một chút nhưng vẫn cất bước đi về phía cánh rừng.
Những tán cây tươi tốt rậm rạp tạo thành những khoảng bóng râm lớn, làm cho ánh sáng trong rừng hơi tối hơn một ít so với bên ngoài. Tiểu Hắc đi vào bên trong liền bị rất nhiều bụi gai và cỏ dại răng cưa nhọn hoắt cản trở phía trước. Tuy nhiên đối với những trở ngại này thì Tiểu Hắc đều coi như không thấy, cứ lững thững bước qua, những bụi gai nhọn này giống như không đủ để gãi ngứa cho nó.
Có mấy tiếng chim hót truyền đến từ trên cành cây, Tiểu Hắc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện đó là một ổ chim sẻ đang líu lo ở trên cành. Trừ cái đó ra thì dường như mảnh núi rừng này cũng không có nhiều dã thú hung dữ, mà có vẻ rất tĩnh mịch. Tiểu Hắc tiếp tục đi thẳng về phía trước, đang đi thì nó chợt dừng lại ngửi ngửi, sau đó hai mắt lập tức sáng rực lên rồi hừ nhẹ điều chỉnh lại một chút đường đi. Nó đi về bên trái phía trước vài bước rồi dừng lại tại một lùm cỏ dại.
Nó duỗi móng heo gạt gạt vài cọng cỏ dại ra, bên trong liền hiện ra một cây linh thảo có ba trái Tiểu Hồng Quả. Tiểu Hắc cười toe toét liền vui vẻ trở lại. Nó dùng miệng cắn một phát nhổ cây linh thảo lên, nuốt trước ba trái Tiểu Hồng Quả sau đó ngậm nhánh linh thảo này trong miệng chậm rãi nhai nuốt, trên mặt lộ vẻ hài lòng, dường như nỗi nhớ chủ nhân khi nãy đã nguôi ngoai đi không ít.
Nó thậm chí còn kêu gừ gừ hai tiếng, sau đó bẹp bẹp cái miệng ngậm lấy linh thảo, tiếp tục đi về phía cánh rừng phía trước. Rừng cây cực kỳ rậm rạp, không ai biết con đường phía trước là cái gì, cũng không biết Hắc Trư này sẽ đi về phía nào?
Thẩm Thạch cảm giác dường như mình đã trải qua một cơn ác mộng rất dài.
Bên trong giấc mộng, thời điểm hắn mở mắt lần đầu liền nhìn thấy một cái đầu lâu dữ tợn đáng sợ, trong hốc mắt hiện lên quỷ hỏa thiêu đốt giống như đến từ địa ngục, sau đó nó mở to miệng gào thét đánh về phía hắn.
Hắn chấn động, cố gắng nhảy lên rồi một quyền đánh bay khô lâu kia, nhưng lại phát hiện ra không biết từ lúc nào mà vô số quỷ vật đã bò lên vây xung quanh mình.
Khô lâu cương thi, vong hồn âm linh và vô số quỷ vật bao vây lấy sinh vật còn sống duy nhất là hắn, gầm thét muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Cảnh tượng này hình như hắn đã từng nhìn thấy, giống như đã trải qua một lần cách đây không lâu. Thế nhưng Thẩm Thạch dù như thế nào cũng không nghĩ mình lại lâm vào hoàn cảnh đáng sợ đó.
Vì vậy hắn giận dữ phản kháng lại, dùng hết sức lực và thủ đoạn mà mình có để liều mạng chống cự lại những quỷ vật như thủy triều đang chen chúc lao đến. Chỉ là với thực lực của hắn khi đối mặt với vài quỷ vật xem như là dư xài, nhưng mà đối mặt với hơn trăm ngàn quỷ vật thì lực lượng này cũng chỉ giống như con sâu cái kiến.
Cho nên hắn lại tiếp tục lâm vào tuyệt cảnh. Thế nhưng, vào thời điểm sinh tử nguy cấp thì đột nhiên màu vàng kim từ cơ thể hắn sáng rực lên, trên thân thể đột nhiên xuất hiện một bộ Long Văn Kim Giáp, nhìn như thần tiên hạ phàm, không ai bì nổi.
Những nơi ánh sáng màu vàng kim đi qua thì hình như quỷ vật có vẻ sợ hãi. Bất kể độ nhanh nhẹn của động tác hay sức mạnh đều bị hạ thấp không ít, Thẩm Thạch thì sức lực tự động tăng gấp đôi, thừa dịp này hắn anh dũng phá vòng vây. Trên đường đi ánh sáng màu vàng kim tỏa sáng khiến cho người ngã ngựa đổ. Bọn quỷ vật không thể nào chống cự lại sức mạnh của Long Văn Kim Giáp. Nhất là mấy cái gai nhọn hoắt sắc bén màu vàng kim trên mu bàn tay càng là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Không chỉ dừng lại ở đâm xuyên hay chặt chém, mỗi khi chúng chạm trúng quỷ vật mục tiêu thì đều có thể xé toạc ra cho dù da thịt xương cốt có dày có cứng tới đâu đi chăng nữa. Mấy cái gai này thật sự sắc bén không thể đỡ nổi.
Hắn một mạch liều chết xông ra khỏi biển quỷ vật như sóng lớn cuồn cuộn ở phía trước. Chính hắn cũng không biết đã giết ra bao xa, nhưng mà sức lực cũng có khi cạn kiệt mà quỷ vật thì giống như vô cùng vô tận. Thời gian dần trôi qua, Thẩm Thạch chỉ cảm thấy mình ở trong mộng hụt hơi kiệt sức, ánh sáng vàng kim trên người cũng dần ảm đạm đi. Bộ Long Văn Kim Giáp cũng bắt đầu sáng tối bất định, có thể tiêu tan bất cứ lúc nào.
Vào thời điểm nguy cấp này, đột nhiên mặt đất nổ vang, rung động kịch liệt. Ngay sau đó, giống như trời long đất lở, Trấn Hồn Uyên to lớn như vậy mà lại sụp đổ ầm ầm. Trước thiên địa to lớn thì người hay quỷ đều chỉ là con sâu cái kiến. Thẩm Thạch cảm thấy trước mắt tối sầm liền mất đi ý thức.
U ám, giống như trước mắt hắn chỉ có một mảnh bóng tối vô biên vô tận, vĩnh viễn không có điểm cuối. Dường như thiên địa từ xưa đến nay vẫn hỗn độn, chưa từng tách ra. Chỉ là trong bóng tối có những bóng dáng đáng sợ không ngừng đung đưa, tựa như quỷ vật kỳ kỳ quái quái đang không ngừng thay phiên nhau đi đi lại lại trước mặt hắn, khiến cho hắn không được yên bình, liên tục gặp ác mộng, làm cho hắn sa vào trong vực sâu sợ hãi mà không thể tự thoát ra được.
Nhưng Thẩm Thạch vẫn không cam lòng. Hắn cố gắng muốn tránh thoát mảng bóng tối này. Nhiều lần hắn muốn làm gì đó để phản kháng, đặc biệt là nghĩ đến việc triệu hồi Long Văn Kim Giáp kia ra lần nữa. Nhưng mỗi lần hắn đều cảm thấy thân thể của mình trống rỗng, dường như không còn một chút sức lực.
Tựa như vĩnh viễn không thể ly khai, cũng không cách nào giãy giụa khỏi mảnh hắc ám kia.
Mãi cho đến một ngày, Thẩm Thạch đột nhiên nghe được vài tiếng nói nhỏ nhẹ có phần quen tai. Mà sức lực của hắn đã tiêu tan từ lâu giờ phút này bỗng nhiên hồi phục trở lại. Vào lúc đó, hắn chợt bừng tỉnh rồi bỗng nhiên ngồi dậy hét to một tiếng.
Bóng tối trước mắt hắn tan đi, ánh sáng ấm áp quay trở lại. Cái loại cảm giác này giống như là luân hồi chuyển thế, hoặc là lại thấy ánh mặt trời.
"A..."
Bên cạnh hắn truyền đến một tiếng thở nhẹ mang thêm vài phần vui mừng. Một thân ảnh nhanh chóng đến bên cạnh hắn mang theo vẻ kích động và vui sướng, nói: "Ngươi đã tỉnh?"
Sau một lúc lâu đầu óc Thẩm Thạch mới dần dần tỉnh táo trở lại. Hắn nhìn lại nàng và nhận ra dung mạo của cô gái xinh đẹp trước mắt. Nhìn thấy vẻ khẩn trương và vội vàng trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, Thẩm Thạch ngơ ngác một chút rồi mờ mịt nói:
"Thanh Lộ? Ách, ta đang ở nơi nào vậy?"
Sau khi đặt ra câu hỏi, Thẩm Thạch đã tự tìm được câu trả lời. Bởi vì sau lúc ngỡ ngàng ban đầu thì đầu óc của hắn đã nhanh chóng tỉnh táo lại, cũng nhận ra cảnh vật quen thuộc xung quanh thạch thất. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, bờ môi khẽ mấp máy. Sau một lát, Thẩm Thạch nhìn về phía Chung Thanh Lộ trước mặt, nói:
"Vậy là ta đã trở về động phủ trên núi Kim Hồng rồi sao?"
Chung Thanh Lộ khẽ gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Thẩm Thạch mờ mịt nói: "Sao ta lại trở về đây được?" Hắn nói xong thân thể khẽ chuyển định đứng dậy, bỗng nhiên hắn cảm thấy vài chỗ trên người đồng thời truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt. Thẩm Thạch lập tức khẽ rên một tiếng, thân thể lung lay thiếu chút nữa lại té xuống.
Chung Thanh Lộ vội vàng đỡ hắn, vội la lên: "Người còn đang bị thương, đừng có lộn xộn."
Thẩm Thạch cắn răng nhịn đau, ngồi xuống dựa vào tường dưới sự trợ giúp của Chung Thanh Lộ. Một lát sau, cảm giác đau đớn cũng dần dần giảm bớt. Lúc này hắn mới thở dài một hơi, sau đó nhìn về phía Chung Thanh Lộ, cười khổ một tiếng nói: "Cám ơn ngươi."
Chung Thanh Lộ rút hai tay về, nhìn có vẻ không được tự nhiên cho lắm nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, mỉm cười nói: "Việc nhỏ thôi mà."
Thẩm Thạch nhìn nhìn xung quanh, thấy giờ phút này bên trong thạch thất hình như chỉ có một mình Chung Thanh Lộ, trong lòng càng thêm nghi hoặc. Hắn nhịn không được hỏi: "Sao ta lại về được tới đây? Ta nhớ lúc trước rõ ràng mình vẫn còn ở bên trong núi Cao Lăng..."
Chung Thanh Lộ gật đầu một cái, nói: "Là mấy người Đỗ Thiết Kiếm sư huynh cứu ngươi trở về đó."
Thẩm Thạch ngạc nhiên nói: "Đỗ sư huynh? Bọn họ cũng đi đến núi Cao Lăng à?" Dừng một chút, hắn dường như có vẻ ngập ngừng, sau một lúc lâu mới hỏi thêm một câu: "Vậy... bọn họ làm thế nào tìm được ta?"
Chung Thanh Lộ nói: "Bảy ngày trước, bên trong dãy núi Cao Lĩnh đã xảy ra một cơn chấn động mạnh làm cho dãy núi sụp đổ. Nghe nói là vừa đúng trong phạm vi tòa cổ mộ vô danh xuất hiện nên cũng khiến cho vô số tu sĩ đến thám hiểm bị thương vong vô cùng nghiêm trọng. Nhờ vậy đã dẫn tới sự chú ý của nhiều người, kể cả Lăng Tiêu Tông chúng ta cũng phái người đi đến xem xét."
Thẩm Thạch im lặng một lát rồi nói: "Chính là mấy người Đỗ sư huynh à?"
Chung Thanh Lộ gật đầu nói: "Đúng vậy, trận động đất kia đến mà không hề có dấu hiệu báo trước nên thiệt hại rất nghiêm trọng. Trưởng lão trong tông môn cho rằng bên trong đại mộ có lẽ thực sự có bảo vật hiếm thấy xuất thế, nên lập tức phái Đỗ sư huynh dẫn theo hơn mười người đến xem xét. Nghe nói ngày thứ ba Đỗ sư huynh dẫn người đến núi Cao Lăng, sau khi đi sâu vào trong đã men theo con đường bị sụp đổ để tiến sâu vào trong lòng đất, kết quả là không tìm thấy bảo vật gì mà lại phát hiện ra rất nhiều quỷ vật..."
Thẩm Thạch sợ hãi, ngẩng đầu lên nói: "Vậy mấy người Đỗ sư huynh có gặp phải nguy hiểm gì không?"
Chung Thanh Lộ dáng vẻ ung dung, cười cười nói: "Không có chuyện gì đâu, Đỗ sư huynh đi cùng với các sư huynh sư tỷ đều là cao thủ tinh nhuệ của Lăng Tiêu Tông chúng ta, cảnh giới đạo hạnh của mỗi người đều bất phàm. Tuy quỷ vật rất nhiều nhưng vẫn bị bọn họ áp chế đánh lui. Sau cùng, Đỗ sư huynh phát hiện ra ngươi đã ngất đi bất tỉnh nhân sự bị vùi trong đống đất đá bên trong động, nên mới cứu ngươi và mang trở về."
Nói đến đây, trên mặt Chung Thanh Lộ không khỏi hiện ra vài phần lo lắng sợ hãi, nói: "May là bọn họ tìm được ngươi, nếu không thì..." Mới nói được một nửa, Chung Thanh Lộ chợt nhận ra lời nói của mình có chút không phù hợp nên không khỏi khựng lại. Hai má nàng ửng đỏ, giữa lông mày hiện lên một nét dịu dàng ôn hòa như nước.
Nàng đưa mắt liếc nhìn Thẩm Thạch, nhìn thấy hắn đang tập trung tư tưởng suy nghĩ lắng nghe, dường như cũng không phát hiện ra điều gì khác thường thì không khỏi thở dài một hơi, nét mặt cũng bình tĩnh trở lại, nhịn không được lại hỏi Thẩm Thạch, nói: "Đúng rồi, vì sao ngươi lại đến chỗ nguy hiểm đó, còn bị thương nghiêm trọng như vậy?"
Thẩm Thạch khẽ giật mình. Trong một khoảnh khắc, trong đầu hắn xẹt qua những chuyện xảy ra ở phía dưới Trấn Hồn Uyên kia như Thái Cổ Âm Long, Vu Quỷ thần bí, còn có vài món dị bảo kinh thiên động địa nhưng không rõ lai lịch kia nữa, thậm chí còn nhớ tới Long Văn Kim Giáp thần bí trong đan điền của mình. Nghĩ đến đây, Thẩm Thạch gần như lập tức nghĩ đến nguyên nhân của chấn động khiến dãy núi bị sụp đổ sẽ không phải... là do mình chứ?
"Ta... ta cũng nghe những lời đồn đãi kia nên mới động tâm, định đến thử vận may."
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào Thẩm Thạch lại thốt ra như vậy. Có lẽ trong tiềm thức của hắn, hắn cũng không muốn mấy việc Thái Cổ Âm Long và khô lâu thần bí kia bị lộ ra. Hai quái vật thượng cổ này có địa vị quá lớn, nếu vạn nhất tin tức bị tiết lộ ra ngoài thì hắn sẽ gặp phiền phức không nhỏ.
Chung Thanh Lộ hiển nhiên không hề nghi ngờ lời nói của Thẩm Thạch mà còn tỏ vẻ giống như đã biết trước là vậy. Nàng ngồi ở mép giường bên cạnh Thẩm Thạch, mặt hơi cuối xuống nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
"Lúc trước, Đỗ sư huynh sang đây thăm ngươi cũng có nói việc này. Huynh ấy cũng cho rằng ngươi vì trước đây tu luyện bị chậm trễ nên tâm lý nóng vội, vì vậy mới không suy nghĩ mà đi vào nơi nguy hiểm để tìm kiếm chút ít vận may..."
Thẩm Thạch im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới cười khổ một tiếng. Trong lòng hắn nghĩ thầm, kỳ thật nói như vậy cũng không sai vì mục đích ban đầu của mình khi đi đến núi Cao Lăng cũng là như vậy.
Chỉ là Chung Thanh Lộ ngồi chỗ kia hình như có tâm sự gì, chân mày nàng ta nhíu lại, sắc mặt thì không được tốt lắm, thi thoảng nhìn về phía Thẩm Thạch định nói gì đó nhưng lại thôi. Thẩm Thạch rất nhanh nhận ra sắc mặt của nàng nên nói:
"Ngươi sao vậy?"
Chung Thanh Lộ im lặng một hồi rồi nói nhỏ: "Thẩm Thạch, không phải ngươi vì đáp ứng giao dịch kia với ta cho nên mới bất chấp nguy hiểm để xâm nhập vào trong cổ mộ đầy quỷ vật kia chứ?"
Trong đôi mắt trong vắt của nàng dường như có vài phần ai oán, lại hình như có cả hối hận nhìn Thẩm Thạch, nói: "Ngươi... Lúc ngươi còn là thiếu niên ở trên đảo Thanh Ngư cũng nhiều lần mạo hiểm lén tích góp linh tinh cho ta luyện đan. Lúc đó, tu vi của ngươi thấp như vậy nhưng vẫn đi Yêu đảo săn bắt những yêu thú hung ác, cho nên mới xảy ra chuyện bỗng nhiên bị mất tích ba năm..."
Nàng nhìn hắn chăm chú, trong mắt nàng dường như hình ảnh thiếu niên năm đó và Thẩm Thạch trước mắt đang dần dung hợp thành một, nét mặt nàng mang theo vài phần đau thương, rồi lại giống như có phần vui mừng. Nàng yếu ớt nói:
"Nếu đúng là như vậy thì ta thà rằng ngươi đừng tùy ý đem mạng sống của mình đi mạo hiểm như thế, được chứ?"
← Ch. 251 | Ch. 253 → |