← Ch.253 | Ch.255 → |
Chung Thanh Lộ bỗng thấy Thẩm Thạch ngẩn người ra, vội vàng lo lắng liền kêu lên:" Thẩm Thạch, ngươi làm sao thế?"
Thẩm Thạch giật mình miễn cưỡng cười cười nói:" Không có gì, ta là đang nghĩ đến con Tiểu Hắc Trư, nó gắn bó với ta rất nhiều năm nay rồi, đột nhiên giờ lại không thấy bóng dáng nó trong lòng có chút không dễ chịu tẹo nào."
Chung Thanh Lộ thở dài liền nói:" Được rồi, có lẽ đây cũng là số phận, nhưng mà cũng may là người không có sảy ra việc gì, ngươi cứ an tâm mà dưỡng thương đi. Hơn nữa, nếu mà Tiểu Hắc, có đúng nó gọi Tiểu Hắc không... Nó có khi cũng không có việc gì, chỉ là tạm thời rời xa ngươi thôi, nếu mà còn có duyên chắc chắn sẽ gặp lại, chờ ngươi thương thế đã khỏi hẳn lại đi Cao Lăng Sơn một chuyến, có khi lại gặp nó ở đó cũng nên."
Thẩm Thạch cười khổ một cái, thầm nghĩ cái hữu duyên này thật sự đúng là quá xa vời rồi, hắn lắc đầu khẽ thở dài một tiếng rồi nói:" Hi vọng là đúng như ngươi nói, không biết giờ này Tiểu Hắc nó đang làm cái gì đây?"
"Phanh!"
Sau một tiếng vang lớn, thân hình to lớn tráng kiện của một con lợn rừng trông như một khối đá to nặng nề bắn lên đập vào một cành cây của một cây đại thụ, lập tức làm rung động cả cây đại thụ đó khiến cho vô số cành lá rơi xuống.
Mà cái con lợn rừng bị hất tung lên kia miệng sùi bọt mép, tứ chi lại cứng ngắc như bất tỉnh, sau đó một lúc rồi từ từ trên cao dọc theo thân cây mà chậm rãi rơi bộp xuống đất.
Trong bãi đất trống trong khu rừng, mọi thứ đều như chết lặng, mà ngay cả những chú chim trên cành cao xung quanh cũng không dám cất tiếng, thở cũng không dám thở mạnh nữa mà trốn sau những tán lá lặng lẽ thò đầu ra mà quan sát mọi việc phía dưới, chúng đang hồi hộp xem trận đại chiến giữa đám lợn rừng này.
Năm cái thân hình tráng kiện khổng lồ của Yêu thú Hôi Thổ Trư giờ phút này không còn một con nào còn đứng trên mặt đất nữa, chúng đều như những quả bóng da bị sút tung khắp nơi, vô lực mà ngã bẹp trên mặt đất mà rên rỉ, ở phía trước bọn chúng cái con Tiểu Hắc Trư trong miệng còn ngậm một nửa nhánh linh thảo đang đứng bên cạnh với bộ dạng lười biếng, trông như là chưa có việc gì phát sinh cả, trông thần thái rất là nhàn nhã thoải mái nhìn xem những con Hôi Thổ Trư thất bại thảm hại này không biết tự lượng sức mình.
Sau một lúc, năm cái con Hôi Thổ Trư đã khôi phục được một chút khí lực, nhưng vẫn còn đau đớn mà chậm rãi bò dậy, chúng túm tụm lại với nhau, như là trước kia khi đi tới với dáng vẻ hung ác đã biến mất không còn sót lại chút gì, giờ đây chúng nhìn tới cái Tiểu Hắc Trư với 5 cặp mắt có mười con ngươi đều tỏ ra thập phần sợ hãi.
Một lát sau, con Hôi Thổ Trư đầu lĩnh có thân hình lớn nhất kia gầm nhẹ một tiếng sau đó quay đầu bỏ chạy, bốn con Hôi Thổ Trư còn lại vỗi vã cũng cắp đuôi chạy theo sau, nhanh như chớp chui vào sâu trong cánh rừng, chúng nhanh chân chạy như bay xem ra đối với Tiểu Hắc dĩ nhiên là cực kỳ sợ hãi.
Tiểu Hắc thì ngược lại còn đang ngơ ngác một chút, cũng không nghĩ tới là những con Hôi Thổ Trư này lại dứt khoát nhanh chóng chạy trốn như thế, cũng chỉ là do dự một chút về sau mà thôi. Có lẽ là trong khu rừng này cũng có ít Yêu thú, cho nên nhìn xem những con Hôi Thổ Trư với thân thể to lớn kia cùng với Tiểu Hắc này vẫn có mấy phần giống nhau, dù sao cũng chính là yêu thú loại heo mà ra cả, miễn cưỡng cũng xem như là Tiểu Hắc cùng mấy con Hôi Thổ Trư này là họ hàng xa với nhau đi...
Cho nên cũng chần chờ một lát, Tiểu Hắc một nữa thấy nhàm chán một nửa thấy hiếu kỳ cũng nhanh chóng bước chân đuổi theo.
Những con Hôi Thổ Trư đều là những con yêu thú đã trưởng thành cho nên thân hình cường tráng lực lượng cường đại nên chạy trong rừng núi tốc độ không chậm chút nào, nhưng mà Tiểu Hắc đã có mấy phen kỳ ngộ, bản thân cảnh giới cũng đã cao hơn những yêu thú lợn rừng bình thường rồi lại còn nó có cái mũi rất là thính nữa, từ khi bắt đầu tìm kiếm những con Hôi Thổ Trư kia chả tốn bao nhiêu sức lực, nó cứ nhẹ nhàng mà bám theo.
Đoạn đường chạy trốn này rất buồn cười, năm con chạy trước một con đuổi theo sau, phía trước thì thần thái kinh hoàng thở dốc cứ hồng hộc, phía sau thì nhàn nhã với bộ dạng khinh khỉnh mà bước đi tới, sau nửa canh giờ thì Tiểu Hắc đã thấy năm con Hôi Thổ Trư chạy tới dưới chân một dốc núi trong khu rừng rậm này, chỗ này cũng có rất là nhiều cây rừng phát triển, nhưng mà bên cạnh dốc núi có chồng chất một số tảng đá lớn xung quanh, còn chính giữa lại lộ ra một cái sơn động tối đen như mực.
Năm con Hôi Thổ Trư chạy đến nơi đây, chúng bỗng dừng lại xoay người quay mắt nhìn đến kẻ đang truy đuổi Tiểu Hắc Trư, mỗi một con đều rất là phẫn nộ gào lên, nhưng mặc dù vậy nhưng thần sắc của chúng vẫn còn sợ hãi Tiểu Hắc, vừa rồi màn chiến đấu chúng đã phải ăn không ít đau khổ rồi nhưng mà không hiểu tại sao khi đưa lưng về cái sơn động này năm cái con Hôi Thổ Trư lại không hề muốn tiếp tục chạy trốn nữa.
Tiểu Hắc cuối cùng cũng đến, nó nhanh chóng nhận ra cái sơn động dưới sườn núi kia, lại nhìn thoáng qua năm cái con đang gào thét gầm gừ nhe răng trợn mắt mà trong đó không thể phát ra khả năng uy hiếp nào kia, nó có chút cảm thấy không hiểu lắm, không biết cái sơn động kia ở bên trong đó có cái gì mà khiến cho năm con Hôi Thổ Trư này chú ý như vậy?
Lúc này, có lẽ đã nghe thấy năm con Hôi Thổ Trư gào thét bên ngoài trong sơn động cũng phát ra một số tiếng hự hự hầm hè, rồi trong đó chạy ra một vài con Hôi Thổ Trư, chỉ là chúng nhỏ hơn rất là nhiều so với cái con yêu thú Hôi Thổ Trư trưởng thành đang gào thét kia, chúng có vẻ như là cùng kích cỡ với Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc cũng ngơ ngác nhìn, cũng đang suy nghĩ điều gì đó, xem ra cái sơn động này chính là sào huyệt của một đám Hôi Thổ Trư rồi, khó trách những con Hôi Thổ Trư này chạy đến nơi đây dù sống dù chết cũng không chịu đi nữa. Tiểu Hắc cũng đang lắc lắc cái đầu để nghĩ ngợi thần thái trên mặt có vẻ khinh thường, trong lòng nó nghĩ nếu nơi đây thật sự quan trọng như vậy thì ngay từ đầu sao không chạy đi chỗ khác mà lại chạy về nơi đây làm gì?
Xem ra những còn heo này còn ngu hơn ta rất nhiều rồi!
Tiểu Hắc liền nhếch miệng cười cười, trong nội tâm bỗng nhiên cao hứng thậm chí còn đắc ý kêu hừ hừ hai tiếng.
Trông nó biểu lộ ra sự vui mừng thì đằng trước mấy con Hôi Thổ Trư như là gặp đại địch, năm con Hôi Thổ Trư đã được chứng kiến sự lợi hại của Tiểu Hắc cũng không dám có cử động gì, nhưng mà phía sau vài con còn nhỏ yếu Hôi Thổ Trư chứng kiến bên mình rất nhiều heo mà bên kia chỉ có một con lập tức gầm rú, bỗng có hai ba con ngao ngao kêu gào phóng ra hướng Tiểu Hắc mà đánh tới.
Năm cái con Hôi Thổ Trư kia đều đồng thời ngẩn ngơ, chúng chưa kịp kêu lên để gọi đồng bạn trở về thì nghe một hồi âm thanh rầm rầm rầm nổ vang, lập tức có mấy cái bóng đen xẹt qua bầu trời rơi thẳng xuống đất, Mấy con Hôi Thổ Trư đứng nguyên một chỗ thì lại càng hoảng sợ, đều nhao nhao hướng bên cạnh mà lùi ra sau, sau tiếng nổ vừa rồi thì mấy cái con Hôi Thổ Trư nhao nhao đòi đánh Tiểu Hắc đã dính đầy bụi đất mà vẫn nằm bẹp trên đất, trên mặt của chúng phát ra những tiếng rầm rì cả buổi mà không thể đứng lên nổi.
Trái lại Tiểu Hắc bên kia thì bình chân như vại như chưa có gì sảy ra vậy, chân của nó chỉ cạp cạp đất một vài cái rồi rút về thôi, hơn nữa miệng vẫn ngậm còn chút lại cọng Linh thảo với bộ dạng hung hăng càn quấy mà chưa muốn đi.
Tại biết nơi đây là sào huyệt của Hôi Thổ Trư hơn nữa biết được bọn Hôi Thổ Trư này đúng là ngu dốt nhưng Tiểu Hắc tóm lại vẫn thấy chúng và mình vốn có họ hàng xa, cho nên cũng chỉ lắc lắc cái đầu cũng chuẩn bị quay người rời đi, cũng không muốn thật sự làm khó bọn chúng.
Những con Hôi Thổ Trư này nhìn thấy Tiểu Hắc hung hăng càn quấy lại xoay người chuẩn bị rời đi thì tất cả đều thởi dài một hơi, đồng thời trong nội tâm cảm thấy buồn bực, cái mảnh núi rừng nhỏ bé này bỗng nhiên nhảy ở đâu ra một con yêu thú lợn mạnh mẽ như vậy? đúng là từ trước đến nay chưa hề nghe nói đến.
Nhưng mà đúng lúc này, Tiểu Hắc thân thể bỗng dừng lại, nó lại xoay người về phía sau làm cho cả đám Hôi Thổ Trư nhao nhao lên. Nhưng Tiểu Hắc căn bản chả thèm để ý đến ý tứ của đám Hôi Thổ Trư này mà đang ngửi ngửi cái mũi, dường như trong không khí đã đánh hơi được thứ gì đó.
Cái này dưới sườn núi, trong rừng sâu cỏ cây phát triển mạnh mẽ, bùn đất cũng nhiều, tại gần sơn động kia thậm chí thỉnh thoảng còn phát ra một mùi hôi thối, đó là những mùi đặc trưng trên người của đám Hôi Thổ Trư này.
Chỉ là Tiểu Hắc lại nhận ra được cái gì trong đó, cái mũi không ngừng ngửi ngửi sau đó ánh mắt không ngừng đảo qua quanh người dường như đang cố gắng bắt lấy một chút khí tức nhỏ yếu nào đó, bước chân cũng từng bước đi thẳng về phía trước.
Cả đám Hôi Thổ Trư lập tức như gặp đại địch vậy, thi nhau kêu gào rống giận, từng con từng con một song song lui về phía sau một mực trấn thủ lấy cửa động, cứ lui mãi đến lúc không còn chỗ lui nữa lại phát hiện tiểu Hắc Trư vẫn đang một bước tiến tới vừa đi vừa ngửi, càng lúc càng tiến gần lại cửa động hơn.
Càng đi tới thì Tiểu Hắc lại chăm chú nhìn vào cái động đen như mực phía kia, hai mắt sáng ngời như là đã phát hiện ra một thứ gì đó, mặt nó hiện lên tia vui mừng nó không chần chờ nữa hướng về cái sơn động mà tiến đến.
Đang trấn thủ tại cửa động một đám Hôi Thổ Trư cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lập tức gào lên dữ dội sau đó liền dốc sức liều mạng phóng tới ngăn cản Tiểu Hắc, Tiểu Hắc hừ lạnh một tiếng thân ảnh lóe lên biến mất trước mặt những con Hôi Thổ Trư đang tiến đến kia, thật sự giống như là quỷ mị vậy Tiểu Hắc đã xuất hiện sau lưng bọn chúng và đứng ngay trước cửa động, sau đó nó thò cái đầu ra nhìn vào trong động, ngó nghía mấy lần rồi tiến bước vào trong động.
Mấy con Hôi Thổ Trư trưởng thành kia bỗng nhiên trở nên luống cuống, gầm thét tức giận lao vào trong động đuổi theo Tiểu Hắc, nhưng mà chỉ một lát sau, một vài tiếng trầm đục vang lên sau đó đông đông đinh đinh vài tiếng năm cái thân hình to lớn như năm viên đá tảng bị ném đi ra rồi nặng nề nện trên mặt đất, có lẽ lần này chúng nó nửa ngày sau cũng chưa chắc đã đứng lên nổi.
Bên ngoài động tất cả đám Hôi Thổ Trư bỗng trở nên ngơ ngác, mỗi một con heo đều thấy sự tuyệt vọng trong ánh mắt nhưng mà nhìn xem cái cửa động kia chúng cũng không dám đi vào.
Khác với bên ngoài động là một màu đen kịt hiện lên bên trong, nhưng mà đi càng sâu vào trong sơn động thì phát hiện ra thì ra cũng không phải nơi đây đều là một mảnh hắc ám, chỉ là ánh sáng có ít yếu ớt mờ mờ mà thôi, so sánh với mảnh hắc ám âm u ở phía dưới Trấn Hồn Uyên kia thì hoàn toàn không cùng một cấp độ.
Tiểu Hắc đương nhiên không thèm để ý đến chút tối tăm này, ánh mắt nhanh chóng quen với bóng tối nơi đây, nó lại tiếp tục hướng vào sâu trong động mà đi đến.
Sơn động này không lớn lắm nhưng lại có vài cái đường rẽ, đối với Hôi Thổ Trư mà nói thì nơi đây rất có dáng vẻ sào huyệt của chúng. Trên thực tế nơi đây thì đám Yêu thú Hôi Thổ Trư là một đàn Yêu thú lợn lớn nhất trong xung quanh mấy ngọn núi này.
Nhưng mà hứng thú của Tiểu Hắc không đặt vào những đám Hôi Thổ Trư này, nó đến trong động này vẫn còn ngửi ngửi đánh hơi khắp mọi nơi, xung quanh nơi đây mùi hôi thối so với ngoài động thì nồng nặc hơn rất nhiều, hiển nhiên là do rất nhiều Hôi Thổ Trư quanh năm sinh hoạt ở chỗ này gây nên, bất quá nó đã bắt được một tia khí tức yếu ớt tại sâu bên trong huyệt động này.
Đó là một mùi vị rất là kỳ quái, bình thường thì không cách nào cảm giác được, dù là dị vật như Tiểu Hắc cũng chỉ dựa vào một tia hương vị ít ỏi tỏa ra, có khi khí tức nó phát ra rất dễ bị bỏ qua.
Nhưng mà trước mặt con quái như Tiểu Hắc thì làm sao che giấu được chứ, nó càng thêm hứng thú đối với cái thứ phát ra hương vị đó sâu trong sơn động này, giờ phút này mặt mày nó càng thêm hớn hở cất bước nhanh nhanh đi sâu vào trong huyệt động phía trước này.
Cái này là một cái thông đạo cao chừng hai ba thước, hai bên tường thì đầy rẫy nhưng rễ cỏ cây cùng với những viên đá, phía trước tầm năm hay sáu xích thì không gian có vẻ rộng hơn một chút, xuất hiện một cái động lớn hình tròn, bên trong chiếm một nửa là lá khô và cỏ tranh hình thành một cái ổ, mà bên trên nó là một con Hôi Thổ Trư mẹ to ngang với Tiểu Hắc đang khẩn trương đứng ở nơi đó nhe răng gầm ghè.
Tiểu Hắc cũng không thèm liếc đến cái con heo mẹ này, nó cứ đi lòng vòng rồi lại đi tới bên người của con heo mẹ kia, rồi nhìn chằm chằm vào một bên tường đất phía đó, sau đó nó bỗng nhiên dùng sức mà dùng cái móng heo đập vào phía tường đất, rồi dần dần bới mạnh lên trên cái vách tường đầy bùn đất kia.
Heo mẹ đứng ở một bên ngây ngốc một chốc, trong lúc nhất thời tinh thần chưa khôi phục lại, nó cũng kinh ngạc nhìn xem cái con Hắc Trư quái dị này tự dưng ở nơi nào xông vào ổ của nó, cũng chả làm gì nó cả mà cứ hướng đến cái từơng đất kia mà bắt đầu đào bới.
Chân cào loạn xạ, bùn đất ào ào rơi xuống, trong một chốc cái mặt tường đất kia đã bị Tiểu Hắc đào ra một khối lớn trống rỗng, mà theo bùn đất rơi xuống bên trong dần dần hiện ra một chút những mảnh nhỏ bắn ra như là những bông tuyết sáng bóng.
Tiểu Hắc thấy vậy lập tức càng hưng phấn, độ hăng hái của nó tăng lên cao trong miệng lầm bẩm không thôi như là gào rú lên vì sung sướng, cứ thế nó như dốc sức liều mạng mà đào đất, hồn nhiên không để ý là chính mình xông tới nhà người khác mà đào tường của người ta lên.
Cùng lúc ở sơn động bên ngoài truyền đến những âm thanh giận dữ gầm gừ, những tiếng hô hoán gào thét của đám Hôi Thổ Trư này có thanh thế thật hung mãnh làm chấn động cả núi rừng, xa xa ở những nơi khác cũng có thể nghe được những tiếng vang vọng lại của đám Hôi Thổ Trư này.
Cũng cùng thời điểm này trong hang động, heo mẹ chân mềm nhũn ra đúng là chỉ một chút nữa là nó ngã vật xuống đất, nhìn xem sợ hãi cực kỳ. Trái lại Tiểu Hắc với tiếng vọng đến từ bên ngoài chả có phản ứng gì, tất cả tâm trạng của nó đang đặt vào tường đất này, nó cứ liên tục đào bới ra rồi một tiếng lạch cạch vang lên, trong bùn đất này rơi ra một vật trông như là một cái khay ngọc màu trắng như tuyết.
Cái đồ vật trông như khay ngọc màu tuyết trắng này sau khi rơi xuống đất thì lập tức một cỗ hương thơm lan tỏa ra, nó liền xua tan đi mùi tanh hôi vốn có ở nơi này, Tiểu Hắc một chân ôm lấy cái khay ngọc này vào ngực, mặt mày hớn hở nhếch miệng cười to, thậm chí nó còn lấy lưỡi liếm liếm vào bên trên cái khay ngọc này.
Càng liếm mặt mày nó càng thêm thích thú, hai mắt của nó híp lại trông bộ dạng của nó đúng là say mê không rời.
Mà ở bên ngoài sơn động bỗng nhiên tiếng âm thanh hô hoán liên tục của Hôi Thổ Trư bỗng nhiên biến mất, trong động heo mẹ cũng bắt đầu kinh hoàng cũng không biết lấy ở đâu ra dũng khí mà đứng lên, như là muốn đi ra bên ngoài xem xét, nhưng tựa như có vài phần e dè lòng cũng không yên mà chỉ biết cào cào cái chân.
Đột nhiên, nó nhìn về phía Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc thì vẫn ôm cái khay ngọc kia mà thè cái lưỡi liếm láp không ngừng, đột nhiên nó cảm thấy như là có cái gì đó nhẹ nhàng đụng chạm vào người, nó liền ngẩng đầu lên chỉ thấy heo mẹ đang lo lắng đứng cạnh bên người của nó, đang dùng móng chạm nhẹ một cái vào nó. Sau đó heo mẹ lập tức chờ đợi, sau đó lại nhìn về phía cái ổ bằng cỏ tranh và lá khô bên kia gầm nhẹ một tiếng, rồi đầu lại hướng ra bên ngoài như muốn xông ra vậy.
Tiểu Hắc chả hiểu mô tê gì cả, nó nhất thời chả biết phản ứng như nào cho phải, nó lại ôm cái khay ngọc nằm rạp trên mặt đất mà nhìn xem heo mẹ xông ra ngoài, chính nó cũng nghĩ ngợi một lúc, rồi nó nghe thấy vật gì động đậy phía bên dưới đám cỏ tranh kia rồi sau đó truyền ra những tiếng kêu gào non nớt:
"Ô ô, ô ô, ô ô..."
Tiểu Hắc ngơ ngác một chút, chậm rãi đứng lên nhìn chằm chằm vào cái ổ cỏ tranh xem một chút, sau đó nó chậm rãi đi tới dùng chân nhẹ nhàng sờ sờ vào đám cỏ, nó liền thấy mấy con heo hồng hào non nớt thậm chí còn có những con chưa mở mắt ra, nhìn lại thì ra chúng mới được sinh ra không lâu, một đám như vậy liện xuất hiện trước mắt của nó.
Thân thể Tiểu Hắc có chút khựng lại, trong ánh mắt hiện lên một chút ngạc nhiên, rồi tay chân có mấy phần luống cuống, nhưng mà rất nhanh ánh mắt của nó lại trở nên rất ôn hòa, chậm rãi cúi đầu xuống dùng cái mũi này nhẹ nhàng nhún nhún trêu đùa mấy cái tiểu trư mới sinh này, những con tiểu trư này thân thể lắc lức nhúc nhích như những con chuột nhỏ vậy, sau đó lại toát ra một bộ dáng đáng yêu mà kêu ô ô lên một tiếng.
Tiểu Hắc nghiêng nghiêng cái đầu mà nhìn xem đám tiểu trư mới sinh này cả buổi, suy nghĩ cũng đình trệ nhưng chỉ là vào đúng lúc này bỗng nhiên ngoài động lại hiện lên những tiếng rống giận dữ chấn động khắp núi rừng, âm thanh như cát bay đá chạy khí thế hùng hồn, xem vào chính giữa là vài tiếng kêu đau đớn của những con Hôi Thổ Trư.
Tiểu Hắc Trư bỗng nhiên ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn về phía bên ngoài hang kia mà ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo.
p/s: làm 1 bài thơ nhân lúc hóa thân thành lợn vì dịch chương này:chaothua:
Chuyện rằng có chú lợn con
Tên là Tiểu Hắc lạc đường nơi đây
Thân đen móng xám lông dầy
Có thêm bảo bối bậc thầy đánh hơi
Linh thảo ở khắp nơi nơi
Sẽ được tìm thấy mà xơi ngon lành
Lợn ta thích ngủ trên cành
Mà heo chân ngắn trèo cành sao đây?
Vốn là dạo bước như mây
Gặp ngay đối thủ một bầy heo hôi
Tiểu Hắc chẳng muốn lôi thôi
Liền húc cho phát hỡi ôi nằm dài
Đàn lợn chả muốn bám dai
Hồn bay hết vía cụp tai trốn liền
Tính ra chả muốn làm phiền
Nhưng mà gây hấn ta liền bám theo
Vượt qua mấy núi mấy đèo
Đến ngay sườn dốc đàn heo gầm gừ
Thì ra đây là huyệt trư
Chúng heo sợ quá khư khư cửa vào
Tiểu Hắc chẳng thèm tào lao
Liền xông vào phát cào cào tường ngay
Heo mẹ chợt ở nơi này
Sợ con heo dữ thịt ngay con mình
Ngờ đâu suy nghĩ linh tinh
Con heo đen đó chỉ rình đào hang
Đào mãi cũng thấy được hàng
Là khay ngọc trắng tỏa hương lan tràn
Tiểu Hắc liền thấy miên man
Liếm liếm mút mút muôn vàn đắm say
Bên ngoài nào có ai hay
Đàn heo hôi đó nơi này nguy nan
Heo mẹ chợt thấy bất an
Nhờ heo xem giúp an toàn cho con!
Bầy heo nhóc còn ngủ ngon
Hắc ta thích thú lon ton vui đùa.
← Ch. 253 | Ch. 255 → |