← Ch.298 | Ch.300 → |
Sáng sớm se lạnh, cành non lặng lẽ đâm chồi.
Hồng trần quanh quẩn mấy phen, trong chăn vẫn còn quen mùi hơi ấm.
Từng làn hương thoang thoảng quẩn quanh người, làn da bạch ngọc cùng với má hồng ôm ấp trong lồng ngực.
Một làn tóc mai nhẹ nhàng buông xuống khuôn mặt.
Ánh rạng đông từ bên hông khung cửa sổ buông xuống, chiếu lên chiếc giường. Lăng Xuân Nê nhẹ nhàng nghiêng nghiêng người, nàng vẫn còn chìm trong giấc nồng, mái tóc có phần hơi lộn xộn mà buông xuống giữa cặp lông mày tỏ ra nét dịu dàng đằm thắm. Ở phía dưới cổ có một cánh tay vắt ngang qua, Thẩm Thạch ở phía sau dịu dàng ôm nàng vào lòng, cùng chung nhịp đập con tim rồi chìm vào giấc ngủ say.
Gian phòng trở nên yên tĩnh, rồi có một tiếng động nhỏ, thì ra là Tiểu Hắc khẽ ngáp một tiếng rồi đứng dậy, nó duỗi cái lưng mỏi rồi sau đó mới nhẹ chuyển động, cũng không thấy nó có động tác gì tiếp theo, rồi bỗng nhiên trên miệng của nó xuất hiện một cây linh thảo, nó nhẹ nhàng gặm lấy nhai nhai mút mút trông rất là khoái chí.
Rồi nó nhẹ nhàng đi tới giữa căn phòng, miệng cắn linh thảo mà hướng đến phía chiếc giường mà ngó, trong miệng chợt kêu lên mấy tiếng nhẹ nhẹ:" Lừa hừ hừ, hừ hừ hừ... A...?"
Tiểu Hắc Trư thân hình chợt giật mình, nó xem ra rất là kinh hãi cùng với hốt hoảng, khi thấy trên giường lại có tận hai người nằm ở đó, nó vô thức mà hé miệng kêu to, trong lúc nhất thời không hề quan tâm đến cọng linh thảo mà để nó rớt ra ngoài.
Có lẽ một hồi động tĩnh kia đã lay tỉnh người nằm trên giường, đôi lông mày của Lăng Xuân Nê khẽ run run, sau đó nàng chậm rãi mở mắt.
Bên cửa sổ những tia nắng đã chào đón một ngày mới.
Nàng lặng im nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, thân thể khẻ nhích muốn đứng dậy, nhưng mà đột nhiên khẽ nhíu mày, giống như có phần hơi lạnh sau đó nhạn chóng lại chui vào trong chăn. Thân hình cứ lui lại đằng sau liền đụng vào người phía sau lưng,thân hình cường tráng và từng hơi ấm đang toả vào sau lưng làm tăng thêm vẻ dịu dàng nóng bỏng.
Lăng Xuân Nê khẽ cắn hàm răng vào đôi môi đỏ mọng, trong đôi mắt hiện lên vẻ mê ly, từng hơi thở của nam tử sau lưng phiêu đãng từng đợt như làn sóng vỗ về làm lan toả ra khắp giường khiến cho nàng càng đắm chìm trong mê say không nỡ lòng rời xa một chút nào cả.
Lúc này nam tử phía sau lưng bỗng dưng chuyển mình, hơi thở cũng dồn dập hơn, có vẻ đã tỉnh dậy. Lăng Xuân Nê thân hình bỗng nhiên cứng đờ không dám quay đầu nhìn lại mà cứ co rúc vào trong ngực hắn, như một chú mèo nhỏ đang thẹn thùng.
Vậy là một đêm đã qua đi, ngày hôm nay sẽ là một ngày mới ra sao?
Giây phút đắm đuối này có thể kéo dài vô hạn?
Chàng sẽ đối sử với ta ra sao?
Tâm tư hỗn loạn, dịu dàng quyến luyến triền miên mang thêm vài tia lo sợ, nàng mím môi nín thở lắng tai mà nghe động tĩnh từ phía sau.
Một khoảnh khắc lắng đọng, không một tiếng động.
Chàng đã tỉnh rồi hay chưa? Chàng vui mừng hay lo lắng?
Có lẽ đây là giấc mộng trưa hè!
Và khi nắng lên ta và chàng mỗi người một nơi!
Nàng cảm thấy phiền muộn mà khẽ cúi đầu.
Thế nhưng đột nhiên một bàn tay từ sau lưng vuốt đến, đi từ bờ vai của nàng mà tiếp tục xuống phía dưới, nhẹ nhàng đặt lên vòng eo thon nhỏ. Cánh tay phía trên thì đồng thời quay lại nhẹ nhàng đặt lên bầu ngực, dịu dàng mà ôm lấy đưa vào lòng.
Một làm hơi ấm áp lan khắp toàn thân.
Lăng Xuân Nên trên miệng lộ ra vài phần mừng rỡ và vui vẻ, càng thêm quyến luyến mà dùng đầ cọ nhẹ vào bộ ngực của hắn. Muốn tận hưởng thêm hương vị của hắn mà an tâm trong lòng.
Cứ vậy một lúc lâu, hai người bọn họ không ai chịu mở lời, cứ đắm chìm trong hoan lạc không muốn tỉnh dậy, bầu không khí có vẻ thêm phần xấu hổ.
Nhưng chỉ một lát sau, đồng thời hai âm thanh vang lên cùng một lúc:
"Chàng.." "Nàng..."
Âm thanh vang lên rồi chợt ngừng, bọn họ cũng đồng thời ngưng miệng, không gian lại chìm vào lặng im, sau một lát cả hai đều cùng lên tiếng:
"Ta.." "Ta.."
Âm thanh lại một lần nữa gián đoạn, cả hai lại chìm vào lặng im, một lát sau Lăng Xuân Nê bỗng nhiên bật cười một tiếng hi hi, âm thanh dễ thương như chuông khánh vang lên, xua tan đi vẻ dè dặt thẹn thùng nơi đây, sau đó nàng nhẹ xoay người lại đối diện với Thẩm Thạch và ngắm nhìn hắn.
Người nam nhân kia đang nằm trước người của nàng, bình tĩnh và thản nhiên, không hề có chút ý tứ tránh né, hình dáng ấy con tim ấy đã khắc sâu vào trong lòng, từng hơi thở từng tiếng rên đêm qua đều văng vẳng bên tai lúc này.
Nàng không kìm lòng được mà nhướng mình lên hôn lên khuôn mặt của hắn, như chuồn chuồn chạm nước rồi nhanh chóng trở về, giống như thẹn thùng, nhưng lại bị hắn bắt được. Lăng Xuân Nê kinh hô một tiếng "Ah" nhỏ, rồi lại bị cánh tay kia kéo tới ôm vào lồng ngực.
Thẩm Thạch nhẹ hôn lên mái tóc của nàng, trầm ngâm một lát sau đó có vẻ chần chờ khẽ nói:" Tối hôm qua ta...nàng.."
Lời còn chưa dứt đã bị một ngón tay nhẹ nhàng chặn lên đôi môi, Lăng Xuân Nê chậm rãi lắc đầu mà dịu dàng nói:" Chàng đừng suy nghĩ nhiều, hôm qua là thiếp can tâm tình nguyện, chàng không phải tỏ ra áy náy hay cảm giác thiếp chịu thiệt!"
Thẩm Thạch chỉ biết lặng im, không biết lúc này nên nói điều gì, Lăng Xuân Nê mỉm cười, trong mắt có chút thất thần, rồi nhẹ nhàng nói:" Hai chúng ta vốn không xứng đôi vừa lứa, chàng là đệ tử danh môn, thiếp là nữ nhân phàm tục, sau hôm nay thiếp và chàng sẽ ly biệt, chuyện đêm qua thiếp sẽ coi như là giấc mộng Hoàng Lương, khi tỉnh mộng mọi thứ sẽ mất, cứ xem như gió thoảng qua đi!"
Thẩm Thạch chỉ im lặng, sau đó lại nhìn xem nữ nhân trong lòng mình mà nói:" Nàng nghĩ thế sao?" Rồi dừng lại một chút, hắn lại tiếp tục truy vấn:" Tối hôm qua... Nàng cho rằng ta là người như vậy sao?"
Lăng Xuân Nê mở to mắt mà ngắm khuôn mặt của hắn, đột nhiên trong lòng cảm thấy chua xót, nhưng có một luồng nhiệt huyết dâng lên mà theo tiếng lòng nàng nói:" không, không phải, thiếp không nghĩ như vậy!"
"Ách!" Thẩm Thạch bị những lời nói của nàng làm cho giật mình, sau đó chỉ thấy Lăng Xuân Nê nhìn mình và thốt ra những câu như chém đinh chặt sắt:
"Thiếp thực sự rất thích chàng, chàng mà rời đi thiếp rất đau khổ, thiếp chỉ muốn, muốn được ở bên chàng mãi mãi!"
Thẩm Thạch bờ môi khẽ run, nhất thời không biết nói gì cho phải, tiếng tim đập dồn dập hơn, một nỗi lòng xao xuyến khiến cho đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Lăng Xuân Nê sau khi thốt ra câu nói đó liền cảm thấy chột dạ, chỉ dám liếc nhìn Thẩm Thạch, mà khi thấy hắn không nói câu gì, sắc mặt có vẻ ủ dột, lập tức thở dài mà nói:"Thật ra là không có đâu, kỳ thật câu nói kia..."
" Vậy thì chúng ta sẽ ở cùng một chỗ!" Thẩm Thạch bỗng nhiên lên tiếng nói.
Lăng Xuân Nê giật mình, như không phải tin vào điều mình vừa nghe mà nhìn xem Thẩmn Thạch mà hỏi:" Chàng vừa nói gì!"
Thẩm Thạch chấn tĩnh lại, sau đó để bình ổn tâm tình, hắn hít một hơi thật sâu gật đầu nói:" Ta nói là, chúng ta ở cùng một chỗ có được không nàng?"
Thân hình Lăng Xuân Nê ở dưới chăn bỗng nhiên run rẩy, giọng run run mà hỏi lại:" Thật thế sao, chàng thực sự yêu thiếp sao?"
Thẩm Thạch ngơ ngác trong phút giây, trong đầu hiện lên nhiều luồng suy nghĩ, còn có mấy bóng hồng quen thuộc từng người từng người hiện ra, nhỏ nhắn xinh xắn, hồng hồng tuyết tuyết từng người một đều được nhớ lại.
Có thể còn che giấu tâm ý sao?
Hay là được phép thổ lộ tất cả!
Hắn lẩm nhẩm rồi mở mắt, sau khi suy đi nghĩ lại, Lăng Xuân Nê nhìn hắn có vẻ sốt ruột, sau đó hắn liền gật đầu không chút do dự mà nói:" Ta nghĩ xong rồi, cũng nghĩ kỹ rồi, ta cũng yêu nàng!"
Lăng Xuân Nê bất ngờ, không biết tại sao trong lòng lại thấy Thẩm Thạch có chút ngốc nghếch, không hề biết nói lời đường mật mà lấy lòng nữ nhân, nhưng có một nào đó trong trái tim nàng có chút tan chảy, giống như mê đắm thậm chí còn thấy yếu ớt không còn chút lực, hai bên má thì đỏ hồng trông như hổ phách làm cho say đắm lòng người.
"Phì.." Trông nàng cứ như là hờn dỗi, nhưng trên mặt vẫn toả ra nét kiề mị vô hạn,nhu tình như nước mà hỏi:" Vì sao chàng lại yêu ta?"
Thẩm Thạch chăm chú suy nghĩ một lúc sau đó nói:" Ta cũng không biết được, chỉ có cảm giác yêu là yêu thôi!"
Lăng Xuân Nê lấy tay đè chặt ngực, mắt nhìn hắn mà khe nói:" Thiếp cũng vậy!"
Thẩm Thạch mở miệng tươi cười hài lòng, cánh tay cũng xiết chặt mà thân thể đẫy đà của Lăng Xuân Nê ôm sát vào lòng như là vẫn chìm đắm đam mê. Lăng Xuân Nê chợt xấu hổ mà vuốt ve an ủi sau đó đẩy hắn ra mà nói:" Trời sáng rồi, chúng ta cũng nên dậy thôi!"
Thẩm Thạch "ồ" một tiếng, có vẻ như không muốn dậy, Lăng Xuân Nê ánh mắt dịu dàng, giận hờn mà nhìn hắn một cái sau đó xoay nửa vòng để đứng dậy, nhưng vừa mới quay đầu bỗng nhiên chợt thấy ở mép giường từ bao giờ đã nhiều hơn một cái đầu đem xì, hai mắt đang thô lố mà nhìn về phía này, xem bộ dạng rất là khó hiểu, đúng là Tiểu Hắc Trư.
"Ah."
Lăng Xuân Nê trong lúc bất ngờ vội hét lên một tiếng, thân thể chợt run lên mà vội vàng lùi lại phía sau, lập tức đụng vào ngực Thẩm Thạch đang ngồi dậy. Thẩm Thạch liền ôm lấy nàng, vội vàng an ủi vài câu rồi nói:" Không sao đâu, không sao đâu, đó là vật nuôi của ta nó là một con tiểu Hắc Trư."
Lăng Xuân Nê lúc này cũng đã nhận ra tiểu Hắc, mới định thần trở lại mà thở phào một hơi, ngoài ra cũng cảm giác có chút xấu hổ, nhưng sau đó nàng lại kinh hãi hét lên, vừa rồi trong lúc bối rối mà quên mất không che đậy cơ thể, khiến cho từ chiếc chăn mềm tuột xuống lộ ra thân hình tuyệt mỹ phong quang vô hạn.
Nàng vội vàng kéo chăn lại mà che chắn trước ngực mình, rồi sau đó lại bật cười lưng dựa vào Thẩm Thạch, gò má đỏ ửng. Cái đầu kí chỉ là của một con lợn nhỏ mà khiến mình quá mức căng thẳng rồi.
Thẩm Thạch cũng lắc đầu mỉm cười, sau đó cánh tay ôm lấy thân hình ấm áp mê người của nàng, sau đó hôn nhẹ lên gò má nàng, rồi trừng mắt nhìn Tiểu Hắc tức tối mắng:" Tốt nhể, sao mày lại leo lên giường lànm gì? Nhanh chóng xuống đi!"
Tiểu Hắc dựng đứng hai lỗ tai lên, con mắt vụt sáng nhìn xem Thẩm Thạch và Lăng Xuân Nê, có thêm phần nghi nghi, lại có chút kinh ngạc, không biết hai người này đang làm trò gì, khiến cho nó thêm hiếu kỳ.
Lăng Xuân Nê cũng không quá chú ý đến con heo nhỏ của Thẩm Thạch, nhưng do tâm trạng đang rất sung sướng vui vẻ nên thấy con heo này có chút đáng yêu làm sao,liền một tay thả tấm chăn ra, lộ ra một bơ vai như tuyết trắng, sau đó cánh tay duỗi nhẹ, sau đó nhẹ nhàng đưa tới mỉm cười với Tiểu Hắc và sờ lên đầu của nó.
Tiểu Hắc ban đầu có vẻ không thích thú,trong miệng hừ nhẹ hai tiếng rồi tránh đi, chỉ là trên giường này nhỏ hẹp nên cánh tay trắng nõn của Lăng Xuân Nê vẫn chạm tới thân thể nó, rồi vuốt ve đám lông mềm mại trên lưng của nó vài cái.
Bỗng bất ngờ Tiểu Hắc bỗng khép hờ đôi mắt tỏ ra rất thích thú, lập tức di chuyển đầu của mình qua sau đó nhìn Lăng Xuân Nê và rồi nó thè lưỡi ra mà liếm liếm lấy bàn tay nàng.
Thẩm Thạch cũng ngạc nhiên mà nói:" Ồ, Tiểu Hắc rất thích nàng đó!"
Lăng Xuân Nê cười HA lên một tiếng mà có vài phần vui vẻ, nhìn xem thích thú Tiểu Hắc, lại vuốt ve nó thêm vài lần, Tiểu Hắc rung đùi đắc ý, dường như nó rất thích thú được bàn tay của Lăng Xuân Nê vuốt ve,sau đó nó liếc nhìn hai người một chút rồi hừ hừ hai tiếng rồi tiến lên phía trước như muốn chui vào trong chăn.
"Ai nha!" Lần này thì Lăng Xuân Nê lại càng hoảng sợ, nhanh chóng túm chặt cái chăn lại. Thẩm Thạch thì liền dứt khoát một cước từ dưới chăn đạp ra, "Phốc!" một tiếng đem con heo ngơ ngác không hiểu chuyện gì bay xuống giường, sau đó cười mắng:" Mau cút ngay!"
Tiểu Hắc thịt béo da dày, lăn vài vòng trên đất rồi đứng lên như không có việc gì, ánh mắt nhìn lên giường mà hừ hừ hai tiếng, nhìn xem Thẩm Thạch có vẻ không đồng ý, nhưng sau đó nó cũng hiểu mà cùng phối hợp nhặt cây linh thảo rơi trên đất lúc trước rồi nhai nhai đi ra một bên.
Trên giường, Thẩm Thạch liền giải thích:" Mọi khi ở trong động phủ của ta trên Kim Hồng sơn, nó thường leo lên giường ngủ cùng với ta, cho nên sẽ thường chui vào trong chăn."
"Thì ra là thế.." Lăng Xuân Nê vuốt ngực cho bớt kinh sợ, rồi nhìn Thẩm Thạch rồi sau đó đôi má ửng đỏ sắng giọng nói:" Đều tại chàng!"
Thẩm Thạch nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Lăng Xuân Nê liền dựa lưng vào Thẩm Thạch, cảm giác này cả đời nàng chưa bao giờ hạnh phúc đến thế, chỉ mong thời gian dừng lại mãi mãi ở giây phút này, thời khắc này vĩnh viễn không kết thúc. Nhưng dù sao nàng vẫn còn một chút lý trí, sau đó khẽ thở dài, mang theo mấy phần lưu luyến không nỡ rời mà nói:" Thôi rồi, chúng ta mau dậy thôi."
Thẩm Thạch hai tay ôm lấy thân thể của nàng, thấp giọng nói:"Không!"
Lăng Xuân Nê thoáng dừng lại một chút, bỗng nhiên quay đầu lại lườm yêu Thẩm Thạch.
Cánh tay Thẩm Thạch liền xiết chặt, đem tấm thân hương liên sinh ngọc vào lòng, dịu dàng phong tình vô hạn như này ai mà nỡ buông ra chứ!
Chăn nệm lại tung lên, từng đợt sóng nhấp nhô cứ liên tục bày ra, từng âm thanh rên rỉ, từng cái ôm ấp vuốt ve triền miên như ẩn như hiện cứ tiếp tục sảy ra.
Thoáng cá đã đến giữa trưa,hai người mới chịu mặc quần áo và xuống phong khách sạn, Thẩm Thạch rót một ly nước đưa cho Lăng Xuân Nê, Lăng Xuân Nê tiếp lấy mà uống một ngụm, nhìn khuôn mặt của nàng vẫn bừng bừng đỏ một mảng trông kiều diễm như hoa nở rộ!
Thẩm Thạch trầm ngâm một lúc rồi mở miệng nói:" Ta xuống núi đã lâu, vẫn phải trở về một chuyến, tất cả mong muốn của ta và nàng ta sẽ nhanh chóng thu xếp. Ta về cũng phải xem qua tình hình động phủ, xem thế cục trong tông môn, thuận tiện cũng nhận vài nhiệm vụ tính ra khoảnh hai đến ba ngày ta sẽ trở lại."
Sau đó hắn dừng lại một chút và nói:" Về sự việc kia, nàng tạm thời đừng nên ra ngoài, trước hết cứ ở chỗ này an dưỡng, chờ ta trở lại sẽ tính tiếp, được không nào."
Lăng Xuân Nê chỉ còn biết "Ah" một tiếng rồi gật đầu đáp ứng, sau đó nói:" Vâng, chàng cứ đi đi, đừng lo lắng cho thiếp, thiếp ở chỗ này... Chờ chàng về!"
Thẩm Thạch tươi cười, sau đó lại thoáng trầm ngâm suy nghĩ, rồi nhìn qua Tiểu Hắc rồi chần chờ nói:" Nàng đạo hạnh không cao, ta không thể yên lòng, thế này nhé ta sẽ để Tiểu Hắc ở lại đây cùng nàng, đừng nhìn nó tầm thường như vậy nhưng những tu sĩ đạo hạnh thấp đều không phải đối thủ của nó."
Dứt lời, hắn liền gọi Tiểu Hắc qua rồi dặn dò vài câu, sau đó Tiểu Hắc ngước nhìn Lăng Xuân Nê rồi gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng xem bộ dáng đáng yêu kia của nó thì không đáng tin cậy cho lắm.
Thẩm Thạch quay sang nói với Lăng Xuân Nê vài câu, sau đó liền ôm chặt lấy nàng và xoay người đi ra ngoài căn phòng. Bên trong giờ đây đã hoàn toàn yên tĩnh, Lăng Xuân Nê có vẻ không quen thuộc mà cứ nhìn ngó xung quanh, nhưng hiện lên trên khuôn mặt nàng là vẻ tươi cười thoả mãn, nàng chợt ngồi xuống vẫy vẫy tay với Tiểu Hắc rồi khẽ nói:" Tiểu Hắc ah, lại đây nào."
Tiểu Hắc hất đầu lên tỏ vẻ kiêu căng, Lăng Xuân Nê liền cười một tiếng đành tự mình đi tới, ngồi xuống cạnh bên nó rồi nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu heo của nó.
Chẳng biết tại sao bàn tay của nàng như có ma lực, khiến cho Tiểu Hắc rất là ưa thích, nó lập tức nhắm mắt thân hình cũng dựa vào Lăng Xuân Nê, chỉ mới chốc lát đã thân mật cùng với nàng rồi.
Mắt thấy thời gian đang dần trôi, sắc trời cũng biến đổi, sao không có chàng kề bên thời gian sao chậm chạp thế?
Nàng liền ngồi xuống đất, lưng tựa thành giường, còn tay thì thân mật ôm Tiểu Hắc Trư vào dưới chân, Lăng Xuân Nê thỉnh thoảng vuốt ve nó vài cái, ánh mắt nhìn ra ngoài ngắm mầm xanh đang đâm trồi kia, sau một lát chỉ thấy nàng chìm đắm trong kỷ niệm mà mừng vui, sau đó nhẹ nói:" Tiểu Hắc, ngươi biết không? Thì ra yêu một người là khi chia ly là trong lòng lại có hình bóng của người đó!"
" Chàng có phải lúc này cũng đang nghĩ đến ta chăng?"
← Ch. 298 | Ch. 300 → |