← Ch.359 | Ch.361 → |
Quyển 2: Trúc Diệp Thanh
Dịch: manutd
Nhóm dịch: Thanh Vân Môn
Đề tự - gacanhcut.oo7
Nguồn:
Thiên Hồng thành cực kỳ rộng lớn, được xưng là nơi muôn đời đế đô, là trung tâm của Hồng Mông chủ giới một thành chín mươi châu, mấy vạn năm nay hội tụ vô số tinh hoa của hai tộc Nhân - Yêu bồi đắp mà thành. Trong thiên hạ, nơi đây có Linh tài nhiều nhất, tồn tại vô số kỳ trân dị bảo khiến người ta không thể tưởng tượng được. Sau rất nhiều năm, thành trì vĩ đại này đã sớm lên tới đỉnh điểm của sự xa hoa phú quý, cho dù một vạn năm trước xảy ra cuộc đại chiến Nhân Yêu vô cùng tàn khốc, máu chảy thành sông cũng không làm thay đổi vẻ vĩ đại này.
Mỗi người đã từng đến Thiên Hồng thành, khi lần đầu nhìn từ ngoài thành vào đều bị cảnh tượng nguy nga, to lớn cao vút, dài dằng dặc của trường thành làm cho chấn động, đặc biệt là lúc vào đến cổng thành, một cỗ cảm giác tang thương cổ xưa nhuốm màu lịch sử như đập vào mặt, làm cho người ta không khỏi thầm kính sợ.
Thẩm Thạch không phải lần đầu tiên tới đây nhưng khi lần nữa đi qua trường thành vĩ đại này, hắn vẫn có một loại tâm tình như vậy. Mà ở bên cạnh hắn, Lăng Xuân Nê lại càng tỏ ra nửa kinh sợ, nửa mừng rỡ, bàn tay cô nắm chặt cánh tay Thẩm Thạch, cặp mắt long lanh chuyển động, không ngừng ngắm nhìn bốn phía, thỉnh thoảng trong miệng phát ra âm thanh thở nhẹ có vài phần kinh hỉ.
Lúc hai người đi qua cửa thành, ánh mặt trời chiếu xuống soi rõ trên con đường, dòng người đông đúc, náo nhiệt đang chen chúc nhau đi như thêu dệt. Nhìn thần sắc vui mừng và thỏa mãn hiện rõ trên khuôn mặt vô cùng diễm lệ và kiều mị của Lăng Xuân Nê, đột nhiên Thẩm Thạch cảm thấy lần này mang cô đến đây là một quyết định đúng đắn, ý nghĩ này làm hắn cao hứng không ít nên cười nắm lấy bàn tay yếu đuối như không có xương của cô.
Lăng Xuân Nê cảm giác được cái gì đó nên xoay đầu lại, tại nơi đầu đường phồn hoa náo nhiệt này, nội tâm cô tràn ngập một niềm vui mừng, hạnh phúc, cô nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của hắn.
Sau đó, cả hai hạnh phúc, cùng nắm chặt tay nhau đi về hướng một tòa thành trì vĩ đại.
Từ bên ngoài nhìn bầu trời Thiên Hồng thành, cảm tượng đầu tiên là hình ảnh trường thành khổng lồ nguy nga cao vút, nhưng chỉ khi đi qua cổng đặt chân vào trong thành mới thật sự cảm nhận được sự khổng lồ của tòa thành này, vô số phố dài, đường lớn giăng khắp nơi, dòng người đông đúc hành tẩu qua lại, dường như mỗi người đều có con đường, cuộc sống riêng, không ai giống ai, chỉ là ngẫu nhiên lướt qua nhau trong tòa thành này.
Như hai giọt nước trong sông lớn, những con người hành tẩu nhàn nhã và thoải mái ở nơi này, hoặc mỉm cười trò chuyện với nhau, hoặc dựa vào bên nhau thật tình cảm, dường như lúc này thời gian cũng yêu lặng chậm rãi trôi qua, như một cơn gió nhẹ ấm áp từ từ thổi bên cạnh bọn họ. (Đoạn này khó dịch)
Thiên Hồng thành quá rộng lớn mà lịch sử lại rất lâu đời, cho dù Thẩm Thạch đã từng đọc nhiều sách vở, kiến thức cũng xem như uyên bác nhưng cũng không cách nào hiểu rõ mọi chỗ trong tòa thành trì này, hắn chỉ có thể dựa vào một chút trí nhớ chỉ điểm cho Lăng Xuân Nê lịch sử một số nơi trong Thiên Hồng thành, cũng có những chỗ không rõ hắn làm mặt dày hỏi thăm những người đi đường, hai người bọn họ giống như một cặp tình lữ ngây thơ trẻ tuổi.
Bên cạnh gần tường thành trải qua không biết bao nhiêu sương gió, không ngờ lại có những giếng nước cổ xưa, nghe nói ngày xưa từng là nơi Thiên Yêu thần thú khổng lồ tọa kỵ trên cột đá, ngoài ra còn có tấm bia đá lưu lại dấu tích của đại quân do Lục Thánh dẫn đầu đánh vào thành... (Đoạn này khó dịch)
Một đường bước đi, di tích thắng cảnh có thể thấy ở khắp nơi, chỉ là có điều, Thiên Hồng thành nhân khẩu đông đúc, chỗ nào cũng có người nên hiện nay, những công trình trong thành chủ yếu do Nhân tộc xây dựng. Một vạn năm thật sự là một đoạn thời gian rất dài, rất nhiều dấu vết từng thuộc về Thiên Yêu vương đình dần dần bị xóa đi.
Bỗng Lăng Xuân Nê đưa mắt nhìn ra xa, cô cả kinh, nét mặt lộ vẻ kinh hỉ giữ chặt Thẩm Thạch, chỉ về phía trước kêu lên: "Thạch Đầu, mau nhìn bên kia, một ngọn núi thật lớn a."
Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên liền thấy một tòa sơn mạch, bên trên có một tòa thành đồ sộ, kéo dài, nguy nga và hùng tráng. Không thể tưởng tượng được là toàn bộ tòa thành khổng lồ này lại nép sát vào núi, có thể nói, trong thiên hạ, ngọn núi này lại địa danh nổi tiếng nhất.
Không chờ Thẩm Thạch trả lời, Lăng Xuân Nê đã liền phản ứng, đôi mắt đẹp léo sáng có vài phần chờ mong nhìn tòa núi, cô nhẹ giọng nói với Thẩm Thạch: "Chỗ đó chính là Bàn Cổ đại sơn sao?"
Thẩm Thạch gật nhẹ đầu, nói: "Đúng rồi."
Dùng cự thần Bàn Cổ khai thiên tích địa làm tên sơn mạch, tất nhiên về lai lịch và vinh quang không phải bình thường, trên thực tế, trong một khoảng thời gian dài dằng dặc, lúc Nhân tộc vừa mới hưng khởi, khi đó Yêu tộc đang cường thịnh, sơn mạch nguy nga này chính là trung tâm của Thiên Hồng thành, đồng thời cũng là trung tâm của cả Hồng Mông thế giới.
Nguyên nhân là vì Thiên Yêu vương đình liên tục điều khiển toàn bộ Hồng Mông thế giới, Yêu Hoàng đế cung chí cao vô thượng đã từng tọa lạc trên Bàn Cổ đại sơn. Ngày xưa, Nhân tộc vây công Thiên Hồng thành, trận quyết chiến cuối cùng là tại phía dưới ngọn núi này, lúc đó, trăm vạn tu sĩ Nhân tộc vây công Yêu tộc đế cung, triển khai một cuộc huyết chiến vô cùng tàn khốc, thê thảm kinh động lòng người, cuộc chiến cuối cùng này đã đặt nền móng cho cơ nghiệp vạn năm hưng thịnh của Nhân tộc.
Kể từ sau đó, Yêu Hoàng Đế Cung từng được miêu tả xa hoa tráng lệ, vô cùng rộng lớn, biểu trưng cho sự uy nghiêm của Yêu Hoàng và vinh quang của Yêu tộc, qua vô số năm tháng, trong khói lửa chiến tranh, đã biến thành một vùng phế tích khổng lồ. Bên trong Yêu Hoàng đế cung, vô số cảnh tượng đổ nát thê lương, xương trắng chất thành đống, đủ loại hình ảnh cực kỳ bi thảm. Từ vạn năm trước truyền lưu đến nay đã thành truyền thuyết nổi tiếng, chuyện là ngày xưa, lúc Thiên Yêu vương đình bên bờ diệt vong, sát khí bay ngập trời, từ đường Yêu Hoàng bị hủy, có Yêu sư điên cuồng, mặc kệ tất cả, liều lĩnh hiến tế sinh linh, thậm chí đến Yêu Hoàng huyết mạch cũng dùng để hiến tế cho Ma Thần ác quỷ, dùng Huyết Ma Chú nguyền rủa toàn bộ Bàn Cổ đại sơn, biến ngọn núi này thành một nơi u minh quỷ quái. (Đoạn này khó dịch)
Tình hình thực tế cuối trận chiến ngày xưa như thế nào thì đến bây giờ đã không còn rõ ràng, chuyện tình này đã biến thành vô số phiên bản lời đồn, truyền thuyết khác nhau. Nhưng đúng là Bàn Cổ đại sơn bị một cỗ lực lượng cực kỳ hung ác, cường đại chiếm đoạt, nguyền rủa. Trong phế tích đế cung rộng lớn, có vô số Quỷ vật Yêu thú hung ác ngang ngược ẩn núp, có lẽ là vì vạn năm trước, trước khi bị hủy diệt, Thiên Yêu vương đình đã dùng chiêu cuối cùng, phát ra một quầng sáng rực rỡ bảo vệ lấy Bàn Cổ đại sơn. Mỗi khi có người đi vào thám hiểm, liền sẽ bị một cỗ vô cùng hung ác công kích, nguy cơ tứ phía, hung hiểm khó lường. (Đoạn này khó dịch)
Ngày xưa, sau khi Nhân tộc đánh hạ tòa thành này, truyền thuyết kể lại rằng có một vị thánh nhân trong nhân tộc Lục Thánh thi hành đạo pháp kinh thiên, dùng thần thông khó lường bày ra một tòa Hồng Quân đại trận, đem cả ngọn núi này giam cầm lại. Vạn năm sau, dù thánh nhân đã qua đời nhưng đạo pháp vẫn còn, như một cái lồng khổng lồ đem tất cả ma quỷ cấm khóa bên trong sơn mạch, không cho ra ngoài một bước. Cùng với đó, dưới mặt đất, Yêu Hoàng cung điện tuy rằng đã hóa thành một mảnh phế tích, nhưng ngày xưa Thiên Yêu vương đình huy hoàng là hạng gì, Yêu Hoàng đế cung là nơi tích chứa số lượng lớn bảo tàng khó có thể tưởng tượng, cho nên theo năm tháng thay đổi, dần dần danh sơn này đã biến thành một nơi rất nổi danh nhưng cũng là chỗ nguy hiểm nhất trên Hồng Mông đại lục, vô số tu sĩ mơ ước tiến vào ngọn đại sơn này để đoạt lấy bảo tàng, nhưng trong đó, số người chết trong núi nhiều đến nỗi không thể tính toán, hầu như là có vào mà không có ra.
Lúc Thẩm Thạch và Lăng Xuân Nê đến gần ngọn núi, dù giữ một khoảng cách tương đối xa, lúc này trời vẫn còn ban ngày, ánh nắng tươi sáng nhưng chẳng biết tại sao, người ta cảm thấy sắc trời trên đỉnh ngọn núi này không giống xung quanh, sắc trời tối hơn một chút, mây cũng thấp hơn một chút, còn có loáng thoáng từng trận quỷ khóc kêu thê lương từ chỗ sâu trong Bàn Cổ đại sơn quanh quẩn vọng ra.
Sắc mặt Lăng Xuân Nê hơi tái nhợt, tựa hồ cảm thấy có chút không khỏe, vô thức có chút khẩn trương và sợ hãi, bàn tay đang nắm Thẩm Thạch siết chặc thêm vài phần. Thẩm Thạch nhìn Lăng Xuân Nê một cái, vỗ nhẹ bờ vai cô, nói: "Nàng không sao chứ?"
Lăng Xuân Nê hít thở sâu vài cái, có vẻ đã bình tĩnh hơn một chút, cô gật nhẹ đầu, nói khẽ: "Tốt rồi."
Thẩm Thạch nhìn thoáng qua tòa cung điện trên ngọn đại sơn này, xa xa nhìn lại, so với các ngọn núi khác, Bàn Cổ đại sơn cũng không có nhiều khác biệt, đều là có rất nhiều cây cối rậm rạp, đá lớn đồ sộ cao chót vót. Chỉ là trừ những chỗ đó ra, có thể thấy rõ từ chân núi đến ngọn núi, khắp nơi đều có hình ảnh cung điện, đình các, ban công đổ nát thê lương. Từ chút phế tích cung điện này, người ta có thể tưởng tượng trước kia nơi đây đã từng hùng vĩ đồ sộ đến bực nào, dù vậy, đến hôm nay thì mọi thứ đều hóa thành tàn tích, bị gió táp mưa sa làm cho hiu quạnh, hoang phế.
Thẩm Thạch suy nghĩ một chút, chỉ về chỗ cao, xa xa trên ngọn núi, nói: "Nghe nói tại đây, chỗ cao nhất trên Bàn Cổ đại sơn là nội cung rất lớn của Yêu Hoàng Đế Cung, gọi là Yêu Hoàng điện, chỗ ở của Yêu Hoàng Yêu tộc, chỉ là bây giờ không thể nhìn được rồi. Còn có hai kỳ cảnh là Đế Cung Thu Dương và Hồng Quân Cự Trụ, rút cuộc hôm nay cũng đã hóa thành hư ảo, không thể thấy được."
Lăng Xuân Nê gật đầu, nhìn ngọn núi cổ kính đã trải qua không biết bao nhiêu mưa gió lộ ra một mảnh tường thành phế tích thê lương, nói: "Nghe nói trên núi này có vô số Yêu thú quỷ quái, hung hiểm cực kỳ, thế nhưng vẫn có rất nhiều tu sĩ muốn đi vào thám hiểm phải không?"
Thẩm Thạch cười nói: "Đúng vậy a, dù sao chỉ cần nghe đến truyền thuyết dưới cung điện Yêu Hoàng có vô số bảo tàng, tự nhiên sẽ có người tham lam muốn đi vào. Nghe nói ngày xưa trên núi này có rất nhiều người chết thảm, oan hồn Lệ Quỷ, oán khí ngút trời tụ tập đến nay không tán, tất cả đều do trước khi Yêu tộc Thiên Yêu vương đình sụp đổ đã nguyền rủa. Thậm chí còn có truyền thuyết, chỗ sâu trong lòng núi, dưới tòa đế cung, Yêu tộc còn xây dựng một tòa cung điện lớn gấp mười lần so với đế cung trên mặt đất, bên trong chứa vô số trân bảo, từ xưa đến nay được xưng là thiên hạ đệ nhất truyền thuyết bảo tàng. Chỉ là chuyện này sau một vạn năm, có lẽ không ai kiểm chứng được."
Tự nhiên Lăng Xuân Nê liếc nhìn Thẩm Thạch, cười nói: "Thật sự có sao?"
Thẩm Thạch cười ha ha, kéo người cô đến bên mình, nói: "Ai biết được, dù sao ta cũng từ trên sách biết được những chuyện này, ta cảm thấy nó không quá đáng tin."
Lăng Xuân Nê tự nhiên cười nói, tiến gần bên hắn, bỗng cô ngẫu nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy tòa Bàn Cổ đại sơn này vẫn như cũ, trầm mặc yên tĩnh, vô số phế tích thê lương yên lặng, dường như tất cả mọi thứ ở nơi đây đều ngủ say cùng năm tháng, đến nay còn chưa tỉnh.
※※※
Danh thành cựu đô tất nhiên sẽ có vô số người hội tụ, anh tài tuấn kiệt tự ngạo bất phàm, người tài tìm kiếm vận may, vô số dạng người muôn hình muôn vẻ đều ngụp lặn trong tòa thành rất lớn này để liều mạng tranh đấu.
Người ở đây nhiều nhất, nhân tài cũng nhiều nhất, lại càng là nơi tụ tập của vô số thế lực, kể cả thế lực từ trước đến nay đều thần bí, thực lực sâu khôn lường, được xưng là Hồng Mông đệ nhất thương hội - Thần Tiên Hội - cũng đem Tổng đường của mình lập tại Thiên Hồng thành.
Số lượng cửa hàng Thần Tiên Hội ở đây nhiều gấp mười lần so với các địa phương khác, phân tán rải rác khắp nơi trong nội thành, tiền bạc lợi nhuận mỗi ngày khó có thể tưởng tượng, giống như một con cự thú Thao Thiết phun ra nuốt vào vô số Linh tinh, nắm giữ lực lượng sâu khôn lường.
Thần Tiên lầu chính là chỗ trọng yếu nhất của Tổng đường Thần Tiên Hội, đồng thời cũng là một trong những tòa kiến trúc cao lớn nhất tại Thiên Hồng thành, từ trên cao tòa nhà hùng vĩ này có thể nhìn thấy về phía xa xa có Bàn Cổ đại sơn và trường thành nguy nga, nhìn xung quanh có thể bao quát được vô số đường đi trong thành, nhìn xuống phía dưới lại thấy những người đi đường nhỏ như con sâu cái kiến, tạo cho người ta có cảm giác như mình đang ở trên mây, giống như là thần tiên vậy.
Thần Tiên lầu cũng được xem như là Thiên Hồng một cảnh, lúc Thẩm Thạch và Lăng Xuân Nê từ trên đường dài đi qua gần đó, trong đám đông, có nhiều người cũng đang mỉm cười nhìn tòa kiến trúc cao vút trong mây này. Tại một chỗ thật cao trong Thần Tiên lầu, có một hán tử mập lùn đang cầm một khăn lụa lau mồ hôi, dựa vào lan can nhìn ra xa, từ cửa sổ nhìn thoáng qua cảnh sắc trong thành, nhịn không được cũng tán thưởng một tiếng.
Ánh mắt hắn quét qua con đường phía dưới, rồi nhìn đám người đông đúc, chằng chịt như con sâu cái kiến, sau đó cười nhẹ, trong miệng lẩm bẩm hai tiếng, nghe hình như là đang thì thầm một cái tên, sau đó hắn xoay người lại, dáng vẻ có chút cố sức di chuyển thân thể của mình, hướng cầu thang đi đến chỗ cao hơn.
===
Thiên Hồng hùng tráng nguy nga
Dựa vào Bàn Cổ chỗ là đại sơn
Yêu Hoàng cung điện huy hoàng
Giờ đây cấm địa tang thương u hồn
Thần Tiên hội - nơi Tổng đàn
Lầu cao - hán tử lan can dựa mình
← Ch. 359 | Ch. 361 → |