Vay nóng Homecredit

Truyện:Lục Tiên - Chương 479

Lục Tiên
Trọn bộ 866 chương
Chương 479: Huyết Đồng (Đồng tử màu máu)
0.00
(0 votes)


Chương (1-866)

Siêu sale Shopee


Thẩm Thạch kinh hãi nhìn chằm chằm Lão Ngưu nhưng lão không nói thêm gì nữa mà chỉ ngưng trọng nhìn vào bên trong đình viện, Thẩm Thạch nhìn theo hướng ngón tay lão chỉ thì thấy thanh Lục Tiên Cổ Kiếm đang lơ lửng trên thạch cầu to lớn, thân kiếm gãy hướng xuống dưới.

Cho tới giờ, Thẩm Thạch vẫn không rõ Lục Tiên Cổ Kiếm và Thượng Cổ Yêu Ma đang bị trấn áp có quan hệ gì, càng không biết tại sao nó lại xuất hiện trong đình viện, biết đâu nó lại là nhân tố kích thích Yêu Ma thức tỉnh, đột phá phong ấn mà xuất thế. Nó và Yêu ma đều mang dáng dấp cổ xưa, trăm ngàn năm trước chúng có quan hệ gì sao?

Thẩm Thạch không rõ nhưng hắn không có tâm tư lo nghĩ nhiều như vậy bởi vì Tiểu Hắc Trư đang run rẩy kịch liệt trong lòng hắn. Thẩm Thạch chưa bao giờ thấy nó sợ hãi như vậy, hắn cảm thấy, nếu những lời mà Lão Ngưu nói với Long sát là thật thì khi Yêu Ma thức tỉnh, Tiểu Hắc sẽ gặp nguy hiểm.

Giờ phút này bên trong đình viện, cự thạch đã bị Long Viêm của chín con Hắc Long chế trụ, tuy cự thạch không bay lên trời nữa nhưng cuồng phong không vì thế mà ngừng lại mà ngày càng mãnh liệt hơn, những chỗ nó đi qua như bị lợi trảo của Ác ma xé nát, cây cối, cỏ dại, cả những tảng đá cứng rắn nhất cũng bị quét sạch.

Uy thế khủng bố làm cho chín đầu Hắc Long cũng e ngại, chúng không dám tiếp đất mà bay vòng quanh trên không trung không ngừng gầm rống, Long Viêm bá đạo nhảy múa trên bầu trời.

Trong khoảng thời gian cuồng phong bạo loạn, thanh kiếm gãy kia vẫn không bị ảnh hưởng, nó như cũ lơ lửng phía trên thạch cầu như đang đợi chờ một thứ gì đó.

Thẩm Thạch cắn răng quay đầu nhìn Lão Ngưu rồi nói: " Ta phải làm gì mới thu hồi được Lục Tiên Tàn Kiếm?"

Lão Ngưu nhăn mặt rồi khẽ nói: "Dường như, kiếm này và người hữu duyên, ngươi đi qua đó đi, nếu chạm vào được thì có thể thu hồi".

Thẩm Thạch chau mày, hắn không thật sự tin tưởng lời nói của Lão Ngưu, hữu duyên hay vô duyên đều chỉ là nói khoác, như thế nào mới là hữu duyên, thế nào thì xem là vô duyên? Hắn gặp may nên thu được hai mảnh vỡ Tàn Kiếm rồi cũng may mắn hợp lại làm một có thể xem như là hữu duyên thế nhưng, hắn nửa điểm cũng không khống chế được nó.

Hắn có cảm giác Lão Ngưu đang lừa hắn đi chịu chết.

Lão Ngưu cảm thấy Thẩm Thạch không tin tưởng lời nói của mình nên ngừng một chút rồi nói tiếp: "Hiện tại, âm phong lốc xoáy là do yêu lực của Yêu Ma tạo ra nhưng mắt trận lại do Lục Tiên Tàn Kiếm khống chế, nếu ngươi đi qua phong trận mà không bị thương nghĩa là lời nói của ta là thật".

Thẩm Thạch thoáng trầm ngâm, hắn nhìn xuống Tiểu Hắc Trư có vẻ như nó cảm giác được cái gì đó, toàn thân nó run rẩy liên hồi nhưng vẫn nỗ lực mở to hai mắt nhìn Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch sờ nhẹ đầu nó rồi thả nó xuống bên cạnh đại môn.

Tiểu Hắc chợt hừ...hừ kêu khẽ, thân thể nó run rẩy cố gắng bò lên lại nhưng không thể khống chế cơ thể nên lại ngã ra đất. Nó lớn tiếng kêu la, thanh âm như trách móc lại mang vài phần thê lương.

Thẩm Thạch không nói gì, hít sâu một hơi hắn xoay người bước qua ngưỡng cửa.

※※※

Phía sau ngưỡng cửa chính là đình viện.

Dường như, bên trong và bên ngoài là hai thế giới trái ngược.

Lúc ở ngoài cửa, Thẩm Thạch nhìn tình cảnh đáng sợ bên trong mà líu lưỡi nhưng khi vào trong, một thế giới yên bình làm hắn thoáng ngỡ ngàng. Thẩm Thạch chợt nghĩ, cách nhau một bức tường cớ sao lại khác nhau một trời một vực như vậy mà tòa cổ miếu kia cũng có điểm quái lạ.

Nhưng mà, hắn không có thời gian để nghĩ nhiều như vậy, vì cứu Tiểu Hắc, hắn quyết định đánh cược một lần. Thẩm Thạch chầm chậm đi về phía trước, sau lưng hắn, Tiểu Hắc vẫn run rẩy không ngừng, nó gian nan trèo lên bệ cửa nhìn Thẩm Thạch.

Trong và ngoài đại môn đều có những bậc đá, tuy nhiên trên sân lúc này chỉ có năm bậc, nếu so với phía ngoài thì thấp bé hơn rất nhiều. Chân đạp lên những khối đá mà đi, Thẩm Thạch luôn ở trong trạng thái căng thẳng, dọc đường hắn không ngừng nhìn trái ngó phải, đương nhiên quan trọng nhất chính là theo dõi tình hình ở đằng trước, từng trận âm phong điên cuồng rít gào, tạo thành phong trận với những vòng xoáy khổng lồ.

Dù còn cách rất xa nhưng Thẩm Thạch có thể cảm nhận được cuồng phong sắc bén như đao, nhìn xuống mặt đất đã thấy như bị băm nát từ bao giờ, khắp nơi giăng đầy vết tích vụn vỡ, uy thế kinh tâm động phách, còn thanh tàn kiếm Lục Tiên lại đang nằm giữa phong trận.

Thẩm Thạch đi thử vài bước về phía trước nhưng cảm thấy thân thể bỗng trở nên nặng nề, giống như đang bị một nguồn trọng lực ép thẳng lên người làm cho mỗi bước đi của hắn phải tiêu hao khí lực gấp đôi so với lúc bình thường, trong khi đó tầm nhìn cũng bị hạn chế và trở nên tối tăm mù mịt, có lẽ nguyên nhân là do khối cự thạch kia gây nên.

Nhưng trừ việc đó ra, ngược lại cũng không có thứ gì khác làm tổn thương thân thể.

Thẩm Thạch thoáng bình tĩnh lại, hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua bầu trời, chỉ thấy chín con Hắc Long khổng lồ vẫn đang giằng co với khối cự thạch, dốc sức liều mạng áp chế yêu ma đang muốn thoát khốn ở phía dưới. Lúc này, bên trong viên cầu dâng lên từng luồng hắc khí, thoạt nhìn như là dồn toàn bộ tinh lực tập trung kiềm chế hành động của đám Hắc Long ở trên kia.

Có lẽ vào lúc này không ai chú ý đến một Nhân tộc bé nhỏ và yếu ớt tựa như con sâu cái kiến đang đi tới.

Đứng ở phía bên kia của đại môn, từ rất xa, lão Ngưu nửa bước cũng không chịu nhấc chân. "Hức", lão nấc một cái, đồng thời lông mày nhướng lên, sắc mặt biến hóa rồi tự nhủ: "Ồ...Chẳng lẽ thật sự có hi vọng sao?".

Tròng mắt lão bỗng xoay chuyển như vừa nghĩ ra điều gì, bất ngờ lão nhấc tay sờ lên thạch côn vẫn đang cắm ở trên ngực và nhẹ nhàng vuốt ve con mắt của Hắc Long.

Trên thạch côn, đôi mắt Hắc Long trông rất sống động, khi ngón tay của lão Ngưu lướt qua khiến nó một lần nữa lại lặng lẽ sáng lên, việc này không có bất kỳ kẻ nào phát hiện ra, dù đó là Hắc Long trên bầu trời hay yêu ma phía dưới, kể cả hiện tại ở trên mặt đất Thẩm Thạch vẫn đang thận trọng và cố hết sức để tiếp cận phong trận.

Lúc này chỉ còn Tiểu Hắc toàn thân run rẩy, gắng gượng nằm ở ngưỡng cửa dõi mắt theo Thẩm Thạch. Bỗng nhiên nó nghiêng đầu nhìn thoáng qua thân ảnh đang đứng ở bên cạnh, một lát sau, trong đôi mắt nó từ từ hiện lên hai loại ánh sáng kỳ dị.

Nhưng có lẽ do Tiểu Hắc bị ảnh hưởng quá lớn bởi Long sát nên thân thể đột nhiên chấn động mạnh, nó liên tục run rẩy làm cho ánh sáng kỳ lạ vừa xuất hiện trong mắt nhanh chóng tiêu tan, thêm một lần nữa nó lại rơi vào trạng thái mê loạn, nét mặt hằn lên nỗi đau đớn.

Thẩm Thạch ở phía trước hoàn toàn không hay biết gì những việc vừa xảy ra, sau khi dừng lại không lâu, hắn liền cố hết sức tiếp cận khu vực biên giới phong trận.

Lúc này, cuồng phong như biến thành thực chất, quét qua chỗ nào thì chỗ đó đều như bị đao búa cắt xé. Thẩm Thạch quan sát nơi tiếp giáp phong trận ở trước mắt và hoài nghi tự hỏi, nếu mình tiến thêm hai bước nữa thì liệu có bị lưỡi đao gió đáng sợ kia cắt thành những mảnh vụn hay không?

Nhưng bây giờ hắn chẳng có lựa chọn nào tốt hơn.

Vậy nên Thẩm Thạch khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn phải tiến lên trước một bước rồi cẩn thận thò tay trái ra, từ từ nhích lại gần khu vực giáp ranh âm phong.

Phong trận bất ngờ trở nên hung bạo, còn có những âm thanh cao vút vang vọng bầu trời càng làm cho Thẩm Thạch hoảng sợ, gần như vô thức tưởng rằng cánh tay của mình sẽ bị chặt đứt. Tuy nhiên, rất nhanh sau đó hắn thấy không có sự đau đớn nào truyền đến, nhìn kỹ ngón tay của mình vẫn đang cách rìa phong trận khoảng hơn một xích, còn âm thanh kinh khủng nọ chính là những tiếng gào thét ngay trên đỉnh đầu. Một con Hắc Long hình như không thể kìm chế được đã lượn vòng rồi lao thẳng xuống dưới phun ra một viên long viêm, xuyên qua cuồng phong rồi thiêu đốt khối cự thạch ở trên sân.

Cự thạch âm ầm rung động và lắc lư dữ dội hai lần liên tiếp, kể cả thanh tàn kiếm Lục Tiên cũng phải lung lay, lúc này xem ra tổn thương càng trầm trọng hơn trước rất nhiều. Con Hắc Long sau khi phun hết long viêm liền bay lên mà không phải nhận bất cứ sự phản kích nào.

Kể từ lúc đó tinh thần chín con Hắc Long trên bầu trời bị chấn động mạnh vì dường như chúng đã tìm được nhược điểm của ác ma, trong tiếng rồng ngâm kéo dài lê thê, từng con một căm phẫn bổ nhào xuống.

Chỉ nháy mắt, long viêm giăng giăng khắp nơi, xé rách bầu trời, Thẩm Thạch suýt nữa cũng bị một viên đánh trúng, trong gang tấc lách mình tránh thoát, nhìn lại trên mặt đất mới thấy xuất hiện một cái hố sâu hoắm và cả khu vực rộng lớn bị đốt cháy nham nhở khiến Thẩm Thạch không tránh khỏi phải ớn lạnh.

Thêm lần nữa, trong lúc nguy cấp nếu còn do dự và không cẩn thận thì ắt hẳn thịt nát xương tan.

Thẩm Thạch gầm nhẹ rồi bất chấp tất cả mải miết vọt thẳng tới, dù gì nếu không bị phong trận cắt xé khiến bỏ mạng thì cũng bị chết cháy trong lửa thiêu của long viêm, đường sống duy nhất chính là xông thẳng đến bên cạnh thanh tàn kiếm Lục Tiên kia thôi.

Thân hình Thẩm Thạch phóng vụt qua, chỉ thấy âm phong cuồng liệt bỗng cuộn lên, hắn liền nhắm mắt lại, nhưng sau đó nhận ra gió thổi ở chung quanh thân thể đột ngột trở nên ôn hòa hẳn đi, Thẩm Thạch mở bừng mắt ra nhìn và quả nhiên thấy rằng âm phong đang lướt qua bên cạnh mình.

Thẩm Thạch hết sức vui sướng, không thể tưởng tượng được lời nói của lão Ngưu còn có mấy phần sự thật, rõ ràng là lúc này âm phong quả nhiên không gây cho mình thương tổn nào, mặt khác hắn cũng không hiểu mình và tàn kiếm Lục Tiên đến cùng là có duyên phận gì. Tuy nhiên hiện tại không phải lúc để nghĩ đến điều này, cho nên ba bước hóa thành hai bước, Thẩm Thạch vội vàng vọt tới thanh Lục Tiên đang lơ lửng phía trên viên thạch cầu.

Xa xa đằng sau hắn, ở khu vực bên ngoài đại môn, sắc mặt lão Ngưu bắt đầu vặn vẹo một cách kỳ quái, cánh tay khư khư giữ chặt thạch côn trên ngực, trông lão như đang kiệt lực chống đỡ cái gì đó, lão thở hồng hộc, đồng thời tức giận khẽ lẩm bẩm: "Gặp quỷ rồi, còn không nhanh một chút..."

Tất nhiên Thẩm Thạch không nghe được lời phàn nàn của lão Ngưu hiện vẫn đang đứng xa tít ở bên ngoài, hắn chạy một mạch đến cạnh khối cự thạch, thời khắc này âm thanh đáng sợ của tiếng tim đập vang lên như sấm bên tai, nhưng Thẩm Thạch đã trải qua những thứ còn kinh khủng hơn nhiều nên mãi cũng thành thói quen và thậm chí hắn cũng chẳng thèm để ý đến nó, cho dù có thể yêu ma chỉ cách hắn trong gang tấc. Thẩm Thạch nhảy phắt lên trên mặt khối cự thạch gồ ghề rồi dùng cả tay và chân bò đi.

Thời điểm này, trên trời cao chín con Hắc Long rút cuộc cũng phát hiện ra ở phía dưới có gì đó không thích hợp, chúng tạm thời dừng lại và không lao xuống nữa. Âm phong vẫn điên cuồng gào thét như trước nhưng không đả thương được Thẩm Thạch, trong tích tắc Thẩm Thạch tuy kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm gì đã đến ngay phía dưới tàn kiếm Lục Tiên, hắn khẽ vươn tay, tưởng chừng lập tức nắm được mũi kiếm kia.

"Rắc!"

Đột nhiên ngay vào lúc Thẩm Thạch vươn tay sắp tóm được thanh tàn kiếm thì từ dưới chân hắn vang lên một tiếng giòn tan.

Thẩm Thạch vô thức cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy mặt đá dưới chân thình lình nứt ra một khe hở lớn, một đoàn hắc khí đặc sệt như mực nước phóng thẳng lên trời. Trong bóng đêm ngay trước mắt hắn, phảng phất như từ sâu thẳm trong vô biên vô hạn và không có điểm kết thúc của hắc ám, nơi đó có hai đốm sáng cực lớn đỏ lòm màu máu, giống như con ngươi của ác ma chậm rãi hiện ra.

====

Trong lòng Tiểu Hắc run lên

Phía trước nguy hiểm, Lục Tiên lững lờ.

Âm phong, lửa cháy, tay giơ

Tàn kiếm gang tấc, bất ngờ đất rung!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-866)