← Ch.487 | Ch.489 → |
Lão Ngưu lùi về phía sau, nhìn thì có vẻ chậm chạp nhưng thực ra lại rất nhanh, thế nhưng Thẩm Thạch chỉ thấy mắt hoa lên một cái, lúc nhìn lại thì tiểu hài tử vốn đứng gần quan tài đá đã xuất hiện bên cạnh lão Ngưu, nhìn cái đầu trâu bình thản nói:
"Ngươi ỷ vào việc bản thể trốn ở trong lỗ thủng của Long giới, lại có cây "long thần trụ" hộ thể, nghĩ rằng không có sơ hở nào nên mới càn rỡ như vậy sao?"
Chẳng biết vì sao sắc mặt lão Ngưu trở nên cực kì khó coi, cho dù nãy chống lại hung hầu lông xám cũng không giống như bây giờ, lão kêu lên một tiếng cổ quái, hắc quang xuất hiện che khuất thân hình, sau đó tung mình nhảy lên.
Nhưng tiểu nam hài kia chỉ tùy tiện vươn tay một cái đã có thể phá sạch toàn bộ quang ảnh hư ảo, mặc cho thân hình lão ngưu đang bay lên vẫn dễ dàng tóm lấy long hình thạch côn cắm trên ngực lão ngưu.
Bàn tay nhỏ bé trắng trẻo mập mạp kia nhìn thì có vẻ vô hại, so sánh với đầu rồng dữ tợn trên Hắc Long côn thì càng có vẻ nhỏ yếu tuy nhiên khi bàn tay của tiểu hài tử nắm lấy hắc côn thì lão Ngưu bỗng hét lên một tiếng giận dữ, âm thanh như xé vải, tựa như đang phải chịu đựng sự đau đớn kinh khủng.
Tiểu nam hài sắc mặt thong dong, ánh mắt bình tĩnh, nhưng chân nó vững vàng như núi, dính chặt trên mặt đất, thân thể lão Ngưu theo đà bay lên, trong tiếng hét thảm thiết, cây Hắc Long thạch côn từ từ bị rút khỏi người lão.
Không có máu tươi bắn ra, không có bong da tróc thịt, chỉ là khuôn mặt lão Ngưu đã hoàn toàn vặn vẹo, tựa như đang phải chịu đựng đau đớn ngoài sức tưởng tượng. Không lâu sau, trong tiếng hét khiến người ta sởn hết gai ốc, một tiếng "phanh" vang lên, cây Hắc Long côn đã bị rút mạnh ra khỏi lồng ngực của lão Ngưu.
Trong chớp mắt, thân hình lão Ngưu giống như bong bóng xì hơi, toàn thân mềm nhũn, dường như tất cả tinh hoa sinh mệnh cũng bị rút ra theo cây hắc thạch côn, chỉ còn lại một cái xác không, nằm vạ vật trên nền đất, không có chút động tĩnh gì.
Đúng lúc này, cây Hắc thạch côn bỗng tỏa sáng rực rỡ, cột sáng phóng lên trời, một màu đen tuyền tràn ngập trên không dường như muốn chuyền ngày thành đêm, một hư ảnh cực lớn vọt ra từ trong thạch côn, đó là hư ảnh của một con Cự Long, chỉ là con Cự Long này cũng không có thực thể, chỉ là một ảo ảnh bay thẳng lên trời.
Bộ dạng nó cực kì hoảng loạn, giống như muốn nhanh chóng trốn khỏi chỗ này.
Dưới cột sáng xộc thẳng vào mây xanh kia, tiểu nam hài có vẻ cực kì nhỏ bé yếu ớt, so với Hắc Long uy thế ngút trời kia thì không khác gì một trời một vực, tựa hồ như chỉ một khắc sau nó sẽ bị giẫm bẹp vậy.
Nhưng trong Vấn Thiên Bí cảnh đã xảy ra vô số chuyện bất khả tư nghị, lần này cũng không phải là ngoại lệ.
Tiểu nam hài khẽ ngẩng đầu nhìn lên con Hắc Long khổng lồ đang kinh hoảng đào tẩu kia, khóe miệng nhếch lên, giống như đang cười lạnh khinh thường, sau đó tiện tay vứt cây hắc thạch côn sang một bên, cánh tay trái mập mạp vươn lên trên không rồi nắm lại.
Giống như một đứa trẻ ngây thơ vươn tay lên trời.
Phía chân trời đột nhiên có sấm sét, một tia điện quang đâm rách thiên không, Cự Long màu đen ngửa mặt len trời thét dài, âm thanh như điên như dại, vọt lên không trung tựa hồ muốn quét sạch vạn vật, thế nhưng thanh âm chợt bị gián đoạn, âm điệu cao vút bỗng nhiên hóa thành vặn vẹo khàn đục, giống như một con gà trống rên rỉ thảm thiét khi bị người ta vặn cổ.
Ánh sáng đen run rẩy mãnh liệt, cột sáng chập trời như lá khô trong gió, hư ảnh Cự Long giãy giụa, chỉ thấy một bàn tay nhỏ bé xuyên qua tầng tấng hắc ám âm phong, tóm lấy cổ Hắc Long.
Hắc Long khổng lồ như núi giống như đã nhụt chí, hắc quang đầy trời đột nhiên tiêu tán, thân thể bị kéo xuống, bàn tay nhỏ bé như chộp vào hư không thể nhưng mặc cho Cự Long giãy giụa thế nào cũng không thể chạy khỏi bàn tay trắng nõn mập mạp kia.
Thẩm Thạch trợn mắt há mồm nhìn con Hắc Long khổng lồ kia bị tiểu nam hài nắm như nắm gà, bị tóm cổ trên không trung sau đó bị cánh tay kia đập lên nền đất.
Một tiếng động lớn vang lên, mặt đất hôm nay không biết đã bị chấn động bao nhiêu lần, Thẩm Thạch có chút chết lặng nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Hắc Long không ngừng giãy giụa tuy nhiên không thể thoát nổi bàn tay nhỏ bé kia, hắn cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Lão hóa này là một con Hắc Long sao? Không, phải nói là con hắc long này nhập vào thân lão sao, chỉ là sao lúc nãy nó chứng kiến chín đồng loại bị chết dưới tay hung hầu mà lại không ra tay?
Bất quá lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung vào thân hình của tiểu nam hài, chỉ thấy khuôn mặt tròn trịa của nó không vẻ gì là tự mãn kiêu ngạo, vẫn thong dong như trước, nhìn về phía con Hắc Long nằm trong tay mình cũng không có nét gì là vui vẻ cả.
Nó thản nhiên nói: "Lúc nãy ngươi bình phẩm cha ta từ đầu đến chân có vẻ rất kiêu ngạo..."
Hắc Long thân thể chấn động, kêu lên sợ hãi, đầu nó cố gắng húc lên tựa hồ như dùng toàn bộ khí lực để thoát thân, hơn nữa lần này cũng không giống như bình thường, tay trái của tiểu hài cũng phải nhô lên ba phần, dù vậy nó cũng không thể thoát nổi năm ngón tay mập mạp kia.
Tiểu nam hài hừ lạnh, năm ngón tay ấn mạnh xuống, đồng thời tay kia khẽ phất, trong phế tích loạn thạch bỗng nhiên xuất hiện một tiếng rít gào sắc nhọn, một đạo hắc quang bùng lên, cây thiêu hỏa côn xấu xí bám bụi nhiều năm chậm rãi bay lên, một lát sau toàn thân nó chợt xuất hiện một tia sáng màu đỏ như máu sau đó tụ lại trên hạt cầu của Thiêu Hỏa Côn.
Giống như máu huyết bắt đầu chảy lại, trí nhớ cũng chậm chạp thức giấc, một khắc sau, Thiêu Hỏa côn đột nhiên biến mất tại chỗ rồi bỗng nhiên xuất hiện trong tay tiểu nam hài.
Tiểu nam hài bắt được cây Thiêu Hỏa Côn xấu xí kia, không có chút do dự nào bắt đầu cầm nó đập xuống đầu Hắc Long.
"Binh binh binh binh ..."
Một đập nối tiếp một đập, tốc độ nện gậy của nó không nhanh không chậm, mỗi một lần Thiêu Hỏa Côn giáng xuống đầu Hắc long, thoạt nhìn giống hệt như đứa bé đánh con chuột, "con chuột" kêu la thảm thiết liên tục, thân hình to như núi bắt đầu trở nên trong suốt tựa hồ hư ảnh này sắp sửa biến mất, đứa trẻ vừa "đánh chuột" vừa lẩm bẩm:
"Ngươi hổ báo cái gì"
"Tưởng mình trâu lắm sao?"
"Cha ta không ở đây là những con côn trùng này lại bắt đầu vo ve rồi"
"Còn dám nhận mình là quản tù"
"Ta đập ngươi tiếp, à lại còn dám cắn ta hả"
"Có giỏi thì gọi con Tổ Long phế vật của nhà ngươi tới đây, hắn dám tới thì ta coi như hắn cũng có chút bản lĩnh"
"Ta..."
"Tha mạng ... Công tử!" Hắc Long hét thảm một tiếng hữu khí vô lực sau cùng chịu không nổi nữa nằm sấp trên đất đau khổ cầu xin "Chúng ta cũng vì bất đắc dĩ thôi, ngươi cũng biết thủ đoạn của Thánh Hậu Nương Nương rồi, chúng ta gan to bằng trời cũng không dám trái ý nàng..."
Tiểu hài tử ngẩn ra một chút bỗng nhiên giận dữ nhảy lên đạp đầu con Hắc Long xuống đất sau đó dẫm lên mấy cái quát:
"Đánh rắm! Ý của ngươi có phải là coi thường Trương gia chúng ta không?"
Hắc Long kinh hồn bạt vía nhưng bỗng nó phát hiện ra bàn tay chộp vào cổ nó có chút buông lỏng, lập tức nó hút lên quái dị, toàn thân lập tức thu nhỏ lại gấp trăm lần, hóa thành một đạo hắc quang, giống như chớp giật chạy trối chết, cả đầu cũng không dám quay lại.
Hung hầu lông xám thân thể khẽ động tựa như muốn ngăn cản nhưng tiểu nam hài lại phất tay với nó, Hầu Tử nhìn nó một cái, miệng lẩm bà lẩm bẩm sau đó dừng lại.
Tiểu nam hài cũng chẳng buồn động thủ, mặc kệ Hắc Long bỏ trốn, khinh thường nhìn về phía nó chạy, ngón tay co duỗi, cây Thiêu Hỏa Côn theo ngón tay của nó, linh hoạt bay vài vòng trên không sau đó "vèo" một tiếng rồi mất tích.
Nó xoay người, nhìn xung quanh, ánh mát dừng lại ở phế tích của cổ điện đặc biệt là mảnh vỡ của quan tài đó một lúc sau thần sắc trở nên nhẹ nhõm một chút, sau đó ánh mắt rơi vào người Thẩm Thạch, vẫy tay với hắn nói:
"Này, ngươi lại đây"
※※※
Thẩm Thạch kính sợ nhìn tiểu nam hài tuy bề ngoài là một hài tử vô hại nhưng đâu ra loại hài tử có thể "đập long" như "đập chuột" như nó được, huống chi hắn còn thấy trong mắt tiểu nam hài có nét cổ xưa tang thương tuyệt không phải là một đứa bé có được, chỉ sợ thân thể nhỏ bé kia đã sớm có được vô số kinh nghiệm, nếm trải thế sự tang thương rồi.
Hắn chậm rãi đi tới trước mặt đứa bé, nhất thời không biết nói gì, bất quá tiểu nam hài tự nhiên hơn hắn nhiều, nhìn lướt qua Thẩm Thạch rồi bắt đầu hỏi: "Nhìn bộ dạng của ngươi thì hình như là từ Hồng Mông giới tiến vào đây?"
Thẩm Thạch ca kinh lùi về sau một bước, trừng hai mắt nhìn tiểu nam hài, đứa bé thấy hắn phản ứng như vậy, cười nhạo một tiếng, tựa hồ có chút khinh thường, nhún vai hỏi tiếp: "Là đệ tử của bốn môn phái kia phải không"
Thẩm Thạch đờ ra, sau đó hắn nhận ra tiểu nam hài đang nhắc tới Tứ Chính danh môn, nghĩ thầm vị đại năng thần bí này hình như có quan hệ với Tứ Chính thì phải, liên vội vã gật đầu đáp: "Vâng, đệ tử là Thẩm Thạch, xuất thân là người của Lăng Tiêu Tông trong Tứ Chính danh môn."
Đứa bé suy nghĩ một chút, tựa như đang hồi tưởng cái gì, sau đó gật gật đầu nói: "A... hình như ta có nghe qua, một môn phái khác tên là Nguyên Thủy Môn vẫn ổn cả chứ?"
Thẩm Thạch thầm nghĩ nguyên lai tiểu nam hài và Nguyên Thủy Môn có quan hệ: "Nguyên Thủy Môn cũng ổn cả, chúng ta xuất phát từ Trích Tinh Phong Nguyên Thủy Môn đi qua thông đạo tiến vào Vấn Thiên Bí Cảnh"
Tiểu Nam Hài hừ lạt, lắc đầu hỏi tiếp "Đúng rồi, Nguyên gia của Nguyên Thủy Môn có còn tồn tại không hay là đã tuyệt hậu rồi?"
Thẩm Thạch ngẩn ra một lát, nhất thời cũng không biết phải đáp như thế nào cho phải, một lát sau cười lớn nói: "Ách... Tiền bối lại nói đùa rồi, Nguyên gia bây giờ cường thịnh vô cùng, từ vị Thánh Nhân Nguyên Vấn Thiên tổ sư sáng lập gia nghiệp tới giờ khai chi tán diệp đã có trên vạn năm, hiện nay dòng chính và bàng chi của Nguyên gia chỉ sợ cũng có tới mấy chục vạn người."
Tiểu nam hài bỗng nhiên trợn mắt, thấn thái thong dong khi nãy tựa hồ bị mấy chữ này thổi bay mất, một lát sau mới khôi phục tinh thần, trên mặt có chút cảm thán, gật đầu lẩm bẩm:
"À,... ra thế... đẻ ra lắm thế cơ à"
====
Thương thay Long tộc rồng đen
Dưới tay hài tử một phen kinh hoàng.
Đâu rồi uy vũ, cao sang
Oằn lưng chịu một trận đòn nát thân.
← Ch. 487 | Ch. 489 → |