← Ch.707 | Ch.709 → |
Trong truyền thuyết xa xưa, trên có Tiên Cảnh dưới có Địa Phủ, ở giữa là Hồng Mông thế giới nơi có hàng tỷ sinh linh, lục đạo luân hồi vận chuyển không ngừng, bởi vậy từ xưa đến nay thế sự xoay vần bên trong nó đều hàm nghĩa Thiên Đạo.
Chẳng qua nơi mà Thần Tiên ở trước giờ từđó đến nay chưa ai tới cả, còn Cửu U Hoàng Tuyền thì có người nói là lúc qua Nại Hà Kiều, uống Mạnh Bà thang sẽ quên mất sự tình của nhân sinh, không còn một chút kí ức nào cứ như vậy mà tiến vào luân hồi. Vì vậy nhân sinh cả đời cũng chỉ biết ở kiếp này, nên không ai có thể biết đến cùng là kiếp trước kiếp sau sẽ như thế nào, ngươi sẽ được làm thần tiên, làm quỷ hay thê lương hơn nữa là trở thành kiếp súc vật không có trí tuệ?
Hồng Mông có một trăm lẻ tám giới, những nơi hiểm yếu, tuyệt địa có ở khắp nơi, chỉ có những giới trung tâm là phồn hoa phì nhiêu, còn lại đa phần là các giới hoang vu, hoặc là nơi sào huyệt của yêu thú những nơiđó sinh linh bình thường cũng khó mà sinh tồn. Nhưng trong tất cả một nơi xứngđáng xưng là tử địa chỉ có một mà thôi, nơi mà cả vạn năm nay không hề có sinh linh nào chỉ có thể là Phi Hồng Giới.
Nơi có danh hào đẹp đẽ như vậy, năm đó cũng là một giới phong quang một thời, nhưng hôm nay thì bao phủ khắp nơi là âm sát, biến giới này thành một thế giới xám xịt thê lương, Phi Hồng Giới vốn đã ngủ yên cả vạn năm cuối cùng cũng có điểm biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Có một nữ tử đang đứng trên một ngọn núi duy nhất còn nguyên vẹn ở đây, nàng khoác một chiếc áo choàng, đôi mắt sáng như sao, mắt nàng mở ra rồi lại nhắm lại. Thân mình nàng đẫy đà trắng nõn, phản chiếu trong cái thế giới màu xám này càng làm cho nàng đẹp kinh tâm động phách. Phía trước nàng, mặt đất như bị xé nứt, nham thạch nóng chảy khắp nơi, lòng đất không ngừng phát ra tiếng kêu gào dường như có thứ gì đó muốn vùng lên, sau lưng nàng là một khoảng thiên địa u ám.
Một tòa tháp buông xuống phía truớc nàng, nhỏ bé, yếu ớt như cát bụi, nhìn qua nhu mì mảnh khảnh như ngon tay út của nàng. Tháp nhỏ không ngừng run rẩy, vô số đạo tơ mỏng bị rút ra, bị hút vào cơ thể nữ tử này, đến cuối cùng đột nhiên thiên địa trở nên an tĩnh rồi sau đó phải chú ý thật kĩ mới nghe đuợc một âm thanh yếu ớt, nhẹ nhàng như tiếng bong bóng vỡ.
Phá.
Lăng Xuân Nê mở mắt ra, cái nhìn bao quát đại địa.
Một cơn gió lớn thổi qua, bỗng nhiên đại địa chấn động, ngay sau đó trời đất liền nổ mạnh một hồi, ngọn núi phía dưới đột nhiên lõm xuống, một hố sâu hang trăm truợng xuất hiện, nham thạch từ đó phun ra phóng thẳng lên trời.
Oành!
Oành, Oành, Oành...
Từng tiếng từng tiếng như thiên lôi cuồng nộ, đại địa rạn nứt chia năm xẻ bảy, hằng hà nham thạch nóng chảy từ lòng đất phun ra ra, giống như ngày tận thế của giới này đã đến. Tất cả màu xám bị gió lớn xoáy lên theo đường ngang rộng lớn của bầu trời, như bị treo ngược từ phía trên rủ xuống, rồi nhập vào trên người Lăng Xuân Nê, hễ là Âm Sát chi khí thì đều bị quét sạch.
Trong không khí tràn ngập khí tức nóng bỏng dường như có thể đốt sạch tất cả tim phổi, mang theo mùi lưu huỳnh nồng đậm khét lẹt, nhưng mà thứ làm cho người ta hít thở không thong, sự lo lắng đã không còn nữa rồi.
Thân thể của nàng chậm rãi bay lên, thế giới tựa như bị hủy diệt, nàng bay đến giữa không trung.
"Oành..." Ở sau lưng nàng, thời điểm lúc hai chân của nàng vừa rời khỏi tòa đỉnh núi này, ngọn núi này liền sụp đổ, vô số cự thạch nát bấy đổ sụp, điên cuồng mà rơi xuống, bụi đá đất cát mù mịt dường như hóa thành Cự Long gào thét, bay hướng lên bầu trời.
Nàng không quay đầu lại nhìn lấy một lần.
Chẳng qua là nàng ngưng mắt nhìn phương xa, sau đó hơi cười rộ lên.
Quang huy của thiên địa chiếu vào mặt của nàng, khiến người khác hoa mắt thần mê vũ mị, nàng vô cùng xinh đẹp.
Đột nhiên, khi thiên địa sụp đổ, có vô số bóng đen ùn ùn kéo đến đến, dù là mặt đất rạn nứt nham thạch nóng chảy cắn nuốt vô số thân ảnh, nhưng một bóng dáng biển mênh mông vô cùng vô tận kia duờng như không hề bị ngăn cản lại chút nào.
Đó là một biển Quỷ vật...
Tất cả Quỷ vật từ bốn phương tám hướng điên cuồng mà vọt tới dưới chân Lăng Xuân Nê, sau đó hai mắt mở ra, Quỷ Hỏa âm u dường như lập tức biến thành một mảnh hải dương kinh khủng, hướng nàng cúi đầu xưng thần, hướng nàng điên cuồng lễ bái.
Giống như chỉ cần nữ tử này phất tay một cái thì tất cả quỷ vật sẽ lao đi mà hủy thiên diệt địa.
Lăng Xuân Nê đứng ở trên không, hai tay dang ra, cảm thụ làn gió đầu tiên của Phi Hồng Giới sau vạn năm mà không có Âm sát chi khí, sau đó nụ cười của nàng chậm rãi thu lại, đột nhiên một tay nàng duỗi ra, chỉ về phương hướng xa xa.
"Rống!"
Ngàn vạn Quỷ vật ngửa mặt lên trời thét dài, Thiên Địa rung động lắc lư, Quỷ Hải như nước thủy triều, cuồn cuộn mà đi.
&&&&&
Cách đó vạn dặm, trong Yêu tộc cung điện dưới mặt đất.
bên trong Yêu Hoàng Điện, Hoàng Minh cùng Thẩm Thạch ngồi đối diện nhau trên bệ đá trong đại điện.
"Âm Dương Chú chính là Thái Cổ Yêu tộc truyền xuống, là bí pháp chí cao, từ trước chỉ có Yêu Hoàng hậu duệ nhất tộc là đuợc truyền thừa, ngày xưa ngươi có được Âm Dương chú, hai Tam Thiên chú văn, chẳng qua là bộ phận bí pháp Tàn Thiên mà thôi."
Hoàng Minh nhìn Thẩm Thạch, bình tĩnh nói:" Mật quyển chú pháp Âm Dương chú chính thức là một khối, không bị phân chia, một khi tu hành thành công, liền nắm trong tay Thiên Địa Ngũ Hành chi lực, điều khiển Quỷ Thần; Ngũ Hành Thuật Pháp, làm ít nhưng hưởng nhiều, giống như lúc đầu bí pháp có nói, linh phách của con người, đều tại Thần Minh Phủ, do nó mà kích phát..."
Thẩm Thạch nhắm mắt tĩnh tọa, lẳng lặng lắng nghe, chỗ Linh Khiếu trên trán, chợt có ánh sáng lóe lên, sáng rực như lửa, đi theo ngũ tạng, Linh lực lập tức thông lưu chuyển toàn thân, lúc chậm lúc nhanh, cuồn cuộn như thác; có Thiên Âm Phạn xướng, từ phía trên trên đại, chợt có ảo giác như hoa rơi xuống.
Hoàng Minh ngẩng đầu nhìn, hơi có dị sắc, giống như sợ hãi thán phục, giống như mỉa mai, lập tức biến thành thâm trầm, y chậm rãi nói, liên miên bên tai không dứt. Âm Dương Chú nguyên vẹn, các loại hợp nhất, mà ở chú văn cuối cùng, Hoàng Minh chợt im lặng không nói.
Dị quang trên người Thẩm Thạch chậm rãi thu liễm, sau một lúc lâu,liền khôi phục như thường, xoay đầu lại, nhìn về phía Hoàng Minh.
Hoàng Minh ngưng mắt nhìn hắn một lát, nói: " Thuật pháp thế gian, uy lực Âm Dương Chú thuật là mạnh nhất, nhưng từ thời đại Đại Yêu Hoàng truyền thừa đến nay, kỳ thật còn có một bộ phận Cấm Chú Thiên, ngươi có thể nguyện học?"
"Cấm Chú Thiên?"
"Đúng vậy, chính là Cấm Chú Thiên. Cấm chú uy lực vô cùng lớn, lại cũng khó khăn vô cùng, từ xưa đến nay trong Yêu tộc cũng chưa ai có thể tu thành, truyền thuyết kể rằng chỉ có Thiên Yêu Hoàng mới có thể thi triển."
Thẩm Thạch giương mắt nói: "So với Ngũ Hành Cao giai thuật pháp hiện nay như thế nào?"
"Hơn xa." Hoàng Minh tiện tay ném đi một quyển tiên phổ màu sắc cổ xưa cho Thẩm Thạch, thản nhiên nói, "Nơi này là một ít Ngũ Hành Cao giai thuật pháp trước kia ta đã tu luyện qua, dùng thực, thiên tư lực hôm nay của ngươi, tuy rằng tu luyện có chút cố sức, nhưng nếu chịu khổ cực, đợi một thời gian cũng sẽ có thành tựu."
Thẩm Thạch tiếp lấy, nắm ở lòng bàn tay, trầm mặc một lát sau, cúi đầu, nói: "Đa tạ tiền bối."
Hoàng Minh nhẹ nhàng vung tay lên, nói: "Bất quá chẳng qua là hứa hẹn mà thôi. Duy chỉ còn có có Cấm Chú Thiên, uy lực tuy mạnh, nhưng lại có chút hạn chế."
"Là cái gì?"
"Cấm chú chính là dẫn lực lượng của Thiên Địa, điều khiển Quỷ Thần chưởng Càn Khôn, không phải phàm nhân có khả năng dòm ngó, nếu trong vòng ba năm không thể tu thành, Thiên Địa sẽ cắn trả, thịt nát xương tan, bị lăng trì, thống khổ mà chết."
Thẩm Thạch khóe mắt có chút co quắp, nói: "Rất khó?"
"Rất khó."
← Ch. 707 | Ch. 709 → |