← Ch.098 | Ch.100 → |
Đứng bên ngoài rừng rậm do dự một hồi, Thẩm Thạch như đã hạ quyết tâm, bất quá lúc này hắn mới phát hiện, những người cùng đi với hắn đã xuất phát, chung quanh không còn ai. Nhìn về rừng rậm phía trước, loáng thoáng có bóng người, xem ra số lượng người đi vào đó tựa hồ không ít.
Trước mặt hắn là một con đường nhỏ dẫn đến Bắt yêu động, từ trước đến giờ, phần lớn đệ tử Lăng Tiêu tông đều theo con đường này để vào sâu trong Yêu đảo. Lúc này, tuy rằng tâm ý Thẩm Thạch đã động nhưng không hề có ý tới Bắt yêu động, suy nghĩ một hồi, hắn quyết định không đi vào đường nhỏ đó, mà quay người đi về phía bãi biển không một bóng người.
Biển trời yên tĩnh, rừng rậm âm u tĩnh mịch, Thẩm Thạch đi một quãng xa, đến khi không nhìn thấy đê biển nữa thì dừng lại, một bên là biển xanh yên tĩnh, một bên là khu rừng rậm rạp, không nhìn rõ được bên trong có chứa cái gì.
Thẩm Thạch hít sâu một hơi, xoay người, hướng về phía rừng cây, chậm rãi tới gần.
Sở dĩ hắn không đi chung con đường với những người khác là vì số người đi về hướng đó thật sự quá nhiều, dù Yêu đảo rộng lớn, nhưng đi cùng một hướng, không nói đến việc có thể phát sinh tranh đoạt con mồi, ít nhất, tỷ lệ có người thấy hắn động thủ là không nhỏ.
Mà điều Thẩm Thạch băn khoăn lúc này là sở dĩ hôm nay hắn có thể một thân một mình đi săn trên yêu đảo, chỗ dựa lớn nhất chính là Ngũ Hành thuật pháp của hắn có chỗ hơn người. Với thực lực của một người mới đột phá Luyện Khí cảnh cao giai, trong vòng ba hơi thở có thể kích phát Ngũ Hành thuật pháp, dù là nhờ vào Phù Lục, cũng rất khó làm cho người khác tin được. Nếu không cẩn thận sẽ rước lấy phiền toái thật lớn, đặc biệt là về căn nguyên chính - Thanh Tâm Chú có chứa bí mật của Yêu Tộc, vạn nhất bị người khác biết rõ... Kỳ thật, Thẩm Thạch cũng không biết mình sẽ chịu hậu quả gì nên hắn không muốn mạo hiểm bị người khác nghi ngờ.
Do đó, hắn lựa chọn rời xa nhóm người này, từ một chỗ xa hơn thử đi vào trong rừng.
Từ trước tới nay, yêu thú, quỷ vật trên Yêu đảo phân bố như thế nào là chuyện mọi người đều biết. Bên ngoài đảo, ven bờ biển thường có các yêu thú cấp thấp nhất. Tiến vào rừng rậm, càng đi sâu vào trong, cấp độ yêu thú cường hãn liền theo thứ tự tăng lên nên khả năng gặp nguy hiểm cũng lớn hơn. Trên Yêu đảo, chỗ nguy hiểm nhất, đương nhiên là Bắt yêu động bí ẩn.
Trong Bắt yêu động, nếu không có yêu thú đẳng cấp cao lợi hại ẩn náu thì cũng có quỷ vật âm linh hung mãnh. Cũng không biết tại sao năm đó sáng lập Yêu đảo, tổ sư Lăng Tiêu tông lại bố trí địa phương hung ác như thế, bất quá nghe truyền lại, người đã bố trí cường lực cấm chế, bất luận yêu thú, quỷ vật hung hãn cỡ nào cũng không thể chạy ra khỏi cửa động.
Nếu Thẩm Thạch đã lựa chọn một địa phương vắng vẻ để tiến vào rừng rậm, tất nhiên là trước mặt không có sẵn đường đi. Bất quá, cây cối trong phiến rừng rậm này, phần lớn là cao lớn, bụi cỏ không nhiều, càng không có những bụi rậm chông gai không thể đi qua được.
Thẩm Thạch cẩn thận tiến vào khu rừng, sau khi đi qua một cây đại thụ, hắn liền cảm thấy ánh sáng trên đầu thoáng tối thêm vài phần do bị tán lá sum xuê che mất. Bất quá, từ những khe hở giữa các tán lá, ánh sáng mặt trời chiếu xuống mặt đất vài đường sáng nhỏ, lúc có lúc không, gây cho người ta có cảm khu rừng càng thêm u tĩnh.
Bốn phía yên tĩnh, ngoại trừ tiếng thanh âm trầm thấp của côn trùng, đến tiếng chim hót thông thường cũng không có. Vẻ mặt Thẩm Thạch ngưng trọng, suy tư một lát, lập tức lấy ra hai tấm Phù Lục màu vàng trong Tiểu Như Ý Giới đeo ở tay phải, một tấm là Thủy Tiễn Thuật, một tấm là Trầm Thổ Thuật. Ngón trỏ và ngón giữa hai tay hắn kẹp sẵn hai tấm Phù Lục để có thể tùy lúc kích phát, hiện giờ hắn chỉ cần vẻn vẹn thời gian một hơi thở có thể phóng ra các loại nhất giai thuật pháp, có thêm hai tấm Phù Lục này là để ứng phó với loại tình huống xấu nhất.
Cảm nhận cảm giác Phù Lục trong lòng bàn tay truyền đến, nội tâm Thẩm Thạch an tâm đi không ít. Qua một năm không ngừng chiến đấu với nhiều loại yêu thú cấp thấp trên Yêu đảo, hắn không còn quá sợ hãi sự hung mãnh của yêu thú như trước. Có thể nói, hiện nay, trong tất cả các đệ tử mới nhập môn trên Thanh Ngư Đảo, hắn và Cam Trạch là hai người có kinh nghiệm phong phú nhất về thực chiến với yêu thú.
Cầm trong tay Phù Lục, hắn chậm rãi tiến về phía trước, rừng cây xung quanh vẫn một mực yên tĩnh, nhưng bên trong sự yên tĩnh này dường như cất giấu nguy hiểm khắp nơi. Bước chân Thẩm Thạch nhẹ nhàng, chậm rãi tiến sâu vào trong khu rừng, vượt qua một gốc cây rồi lại thêm một gốc, kiên nhẫn, cẩn thận tìm kiếm con mồi của mình trong khu rừng này.
Bỗng nhiên, một tiếng gầm gừ, trầm thấp trong chỗ sâu khu rừng truyền đến, tinh thần Thẩm Thạch chấn động, hắn nhảy về trước một bước ẩn núp sau một cây đại thụ. Sau khi che giấu tốt thân thể, Thẩm Thạch cẩn thận đưa đầu nhìn về hướng mới phát ra âm thanh.
Một lát sau, tại một lùm cây nhỏ phía trước có cành lá đong đưa, một thân ảnh hắc sắc cao lớn đi ra.
Đó là một con yêu thú, nhìn qua giống như là một con Hắc Báo, toàn thân đen nhánh, hình thể ước chừng bằng nghé con bình thường, hai lỗ tai có gai nhọn, một đôi mắt xanh lạnh lùng đảo qua chung quanh, bước chân nhẹ nhàng, im ắng. Nếu không phải lúc trước có tiếng gào thét, Thẩm Thạch chưa hẳn có thể sớm phát hiện con yêu thú này.
Thẩm Thạch ẩn thân tại phía sau gốc cây có thoáng giật mình, bởi vì hắn liếc liền nhận ra con yêu thú này, nó tên là "Quỷ ảnh Sơn Miêu", ở trên Yêu đảo cũng là một loại hung mãnh yêu thú, động tác nhanh nhẹn, trời sinh tính tàn bạo. Thậm chí hắn còn nhớ rõ, một năm trước, Cam Trạch đã từng nói qua với hắn là săn được một con "Quỷ ảnh Sơn Miêu".
Nhưng những điều này không phải là quan trọng nhất, Thẩm Thạch nhớ rõ khi đó, trong lòng hắn xẹt qua một tia hoang mang, thiên tính "Quỷ ảnh Sơn Miêu" là yêu thú đi đêm, bình thường đều là khi chạng vạng hoặc sau khi trời tối mới đi kiếm ăn,.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, mặc dù có các tán lá cây rậm rạp ngăn cản, nhưng qua ánh sáng chiếu vào các khe hở, có thể biết rõ hiện tại mặt trời vừa mới mọc, bây giờ vẫn là ban ngày.
Nếu "Quỷ ảnh Sơn Miêu" có đến hai lần xuất hiện hành vi khác thường, cho thấy hiện tượng này không phải là ngẫu nhiên, vì một lý do nào đó mà "Quỷ ảnh Sơn Miêu" có biểu hiện quỷ dị, trái với thiên tính như vậy?
Trong nội tâm, Thẩm Thạch nghi hoặc không thôi, nhưng lúc này, yêu thú ở bên không cho phép hắn bình ổn tinh thần, suy nghĩ sâu xa. Hắn chăm chú nhìn yêu thú, rất nhanh, hắn phát hiện đầu "Quỷ ảnh Sơn Miêu" này tựa hồ có gì đó không thích hợp. Theo như ghi chép, loại yêu thú này luôn âm hiểm, kiên nhẫn săn mồi, ngày thường, khi đi săn sẽ ẩn thân ở chỗ tối tăm, đợi con mồi tiếp cận rồi đột nhiên lao ra, một kích chí mạng, giống như là lãnh khốc sát thủ.
Nhưng giờ phút này, đầu "Quỷ ảnh Sơn Miêu" trước mắt hắn, thoạt nhìn như không có chút nào bộ dạng sát thủ tỉnh táo. Ngược lại, rõ ràng toát ra vẻ táo bạo tức giận, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng gào trầm thấp, đầu đang không ngừng chuyển động bốn phía, thậm chí ngay cả móng vuốt giấu bên trong chân lúc này cũng là lộ ra ngoài, thỉnh thoảng cào lên mặt đất hoặc trên thân cây một, hai trảo, để lại vài vết thật sâu, nhìn giống như hận không thể lập tức tìm đối thủ đại chiến một trận.
Lông mày Thẩm Thạch chậm rãi nhíu lại.
Hành vi, cử động của đầu "Quỷ ảnh Sơn Miêu" này thật sự rất cổ quái, làm cho nội tâm Thẩm Thạch cũng thật sự không rõ ngọn nguồn. Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết nên hay không nên ra tay đối phó với đầu yêu thú có cử chỉ quái dị này. Trong lúc hắn đang do dự, "Quỷ ảnh Sơn Miêu" lại bất tri bất giác đi tới gần hắn, khoảng cách tới chỗ hắn chỉ khoảng hai ba mươi trượng. Bỗng nhiên, con yêu thú ngẩng đầu, đưa mũi ngửi vài cái, sau đó gầm lên giận dữ, thoáng cái quay đầu, chằm chằm hướng về phía Thẩm Thạch đang ẩn nấp.
Thẩm Thạch trong nội tâm trầm xuống, phản ứng đầu tiên là nguy rồi.
Thoạt nhìn "Quỷ ảnh Sơn Miêu" như hung tính đại phát, căn bản mặc kệ ở phía sau cây tột cùng là gì, một tiếng gào thét, thân ảnh hóa thành một đạo màu đen lao đến. Trong nháy mắt này, tất cả ý niệm trong đầu Thẩm Thạch đều buông xuống, trước mắt chỉ còn có đầu yêu thú hung ác. Hắn trầm mặt lùi lại hai bước, bàn tay đưa lên, đánh về phía "Quỷ ảnh Sơn Miêu".
Thở ra một hơi, khẽ hít vào, lại thở ra một hơi nữa. Ánh sáng xung quanh chớp động, rừng cây sáng lên một đạo hào quang màu vàng.
Trầm Thổ Thuật Phù Lục kích phát.
Thân hình nhanh nhẹn của "Quỷ ảnh Sơn Miêu" thoáng cái trì trệ, như là trên lưng đột nhiên có thêm mấy trăm cân cự thạch, tốc độ lập tức chậm lại gấp mấy lần, áp lực bất thình lình làm "Quỷ ảnh Sơn Miêu" phẫn nộ, gầm rú, tuy rằng vẫn muốn xông về phía trước nhưng chung quanh thân thể nó, tia sáng màu vàng ngưng kết lại như gánh nặng ngàn cân, làm cho bước chân nó chậm chạp hẳn đi.
Sau một khắc, một đạo màu trắng trong suốt khác phá không tiến đến, phát ra tiếng rít lợi hại, chấn động một vùng phụ cận.
Bị Trầm Thổ Thuật áp chế, thân hình "Quỷ ảnh Sơn Miêu" trở nên trì trệ, di động chậm chạp, dù nó thấy đạo Thủy Tiễn Thuật này bắn tới cũng không làm cách nào tránh né, thân thể nó dường như muốn cử động thì Thủy Tiễn Thuật đã đánh tới trán, xuyên thủng mà vào! "Quỷ ảnh Sơn Miêu" phát ra một tiếng rống phẫn nộ, tuyệt vọng. Loại yêu thú này có thân hình kiện tráng, nhanh nhẹn hung mãnh, không dùng da cứng thịt dày là điểm mạnh, cho nên dưới uy lực của Thủy Tiễn Thuật, lại bị đánh trúng chỗ hiểm trên cơ thể, "Quỷ ảnh Sơn Miêu" giãy giụa một lát, rốt cục vẫn phải ngã xuống.
Thẩm Thạch đứng ở một bên cẩn thận nhìn chằm chằm yêu thú, khi đã xác thực nó đã chết hẳn, hắn mới đi tới, nhìn kỹ lại xác "Quỷ ảnh Sơn Miêu" một lần nữa rồi mới ngồi xuống, lật ngửa thân thể nó cẩn thận xem xét, nhưng nhìn hết thảy, ngoại trừ những cử chỉ ban đầu, còn lại thân thể đầu "Quỷ ảnh Sơn Miêu" này là hoàn toàn bình thường.
Nhưng chắc chắn có chỗ nào đó không đúng a...
Nội tâm Thẩm Thạch xẹt qua một ý niệm như vậy trong đầu, rồi nghĩ lại mãi mà không ra làm sao, trong lòng hắn có thêm nhiều hơn một tia nghi hoặc cùng vẻ lo lắng. Bất quá, mặc kệ như thế nào, hôm nay coi như là lần đầu hắn một mình chiến thắng yêu thú cấp cao, Ngũ Hành thuật pháp phối hợp cùng với Phù Lục, quả nhiên hiệu quả bộc phát làm cho người ta líu lưỡi, để lại cho hắn tràn đầy niềm vui sướng.
Được rồi, mặc kệ nó, nói không chừng yêu thú trên yêu đảo này chính là như vậy a...
Một bên Thẩm Thạch động thủ bóc lột lấy linh tài "Quỷ ảnh Sơn Miêu", một bên nội tâm ngẫm nghĩ như vậy.
← Ch. 098 | Ch. 100 → |