← Ch.296 | Ch.298 → |
- Bắc hầu.
Đối diện với Bạch Liêu là một nam tử mặc áo giáp da màu xanh, dáng người gày gò tuy nhiên ánh mắt lại rất sáng. Miệng và mũi của y lại hoàn toàn khác người bình thường, được bao phủ bởi một lớp vỏ cứng khiến cho người ta mới nhìn chỉ nghĩ tới mỏ của một con chim ưng.
Nam tử đó đứng trên boong thuyền cũng không để ý tới người khác mà chỉ đưa một cái thẻ tre cho Bạch Liêu.
Trên cái thẻ tre chỉ có một câu ngắn gọn.
Bạch Liêu nhìn qua, không nói gì mà chỉ gật đầu với nam tử mặc giáp xanh. Nam tử mặc giáp xanh cũng không nói chuyện, trên thân lóe lên một vầng sáng màu đỏ rồi gần như trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Rõ ràng người mặc giáp xanh đó tới từ núi Chiêu Diêu. Căn cứ vào thái độ của hai người, nam tử áo lục có thể phán đoán được người mặc giáp xanh mang tới cho Bạch Liêu một câu của Bắc Minh vương. Trong nháy mắt khi người mặc giáp xanh rời khỏi, Bạch Liêu dường như hơi có một chút xúc động. Tuy nhiên nam tử áo lục lại có thể thấy lão nhanh chóng ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên lạnh lẽo nhìn về phía vòng đảo thứ nhất của Côn Luân. Cái thẻ trẻ trong tay lão cũng hóa thành bột phấn mà rơi lả tả xuống đất.
....... .
Trong vòng đảo thứ nhất của Côn Luân, nơi con đường núi lên tới cung điện màu xanh.
Một đám mây đen từ một người áo hồng bốc lên mà bay về phía ba gã đệ tử Kiếm ti.
Một làn pháp lực dao động cực mạnh từ người một gã đệ tử Kiếm ti xuất hiện. Đối với những người áo hồng xâm nhập vào đây thì cho dù là pháp thuật, thực lực hay sự phối hợp của đám đệ tử Kiếm ti đều hơn họ nhiều. Tuy nhiên khi đám mây đen từ người mặc áo hồng kia bốc lên, ba tên đệ tử Kiếm ti có thể nhìn ra đám mây đó được tạo thành từ cổ độc. Mà trong suy nghĩ của ba tên đệ tử Kiếm ti đám mây đó cũng chẳng có gì lợi hại, cho nên chỉ có một tên đệ tử tu luyện pháp quyết hệ Hỏa chú ý tới nó. Nhưng đám đệ tử Kiếm ti cũng đã coi thường một chút bởi vì pháp thuật của họ bây giờ không còn uy lực như lúc bình thường.
Vốn phải là một đám mây lửa ngăn cản trước mặt họ nhưng lúc này lại chỉ có hơn mười tia sáng màu hồng phát ra. Ba tên đệ tử Kiếm ti còn chưa kịp phát ra pháp thuật khác thì vô số con sâu độc đã bám đầy mặt khiến cho họ như đeo một cái mặt nạ màu đen.
Một tên đệ tử Kiếm ti vọt về phía Khánh Lưu Kiếm đã không còn hình dạng con người đang lăn lộn trong đám lửa màu xanh. Nhưng khi còn cách Khánh Lưu Kiếm chừng hơn mười trượng thì hai đạo kiếm quang màu trắng đột nhiên từ hai bên lao tới cắt người y ra thành ba đoạn.
Dưới uy lực trận pháp U Minh huyết hải những thứ phi kiếm và sâu độc vốn không có được người ta chú ý thì lại trở thành thứ có uy lực không thể tưởng được.
" Đinh " " Đinh " " Đinh "
Chiếc chuông gió trong một ngọn bảo tháp chín tầng ở vòng đảo thứ nhất được một cơn gió thổi qua vang lên những tiếng vui tai.
Trong tiếng leng keng của chiếc chuông gió, một bóng người màu xám đột nhiên lóe lên ở trên không trung của vòng đảo thứ tư. Lúc này, trên bầu trời của vòng đảo thứ tư không có một bóng người cho nên sự xuất hiện đột ngột của người đó so với cả bầu không gian rộng lớn khiến cho y trở nên vô cùng nhỏ bé, chẳng khác nào một giọt mực rơi vào trong bức họa.
Nhưng ngay sau đó, sau lưng bóng người màu xám chợt xuất hiện bóng người thứ hai, thứ ba... Cả một đoàn người như một đám mây đen xuất hiện sau bóng người màu xám lặng lẽ xông vào vòng đảo thứ nhất.
Hơn bảy ngàn đệ tử ở vòng đảo thứ nhất tới thứ ba rút lui về vòng đảo thứ tư lại một lần nữa quay lại vòng đảo thứ nhất.
- Ai chỉ huy những người này?
Sau khi lao tới vòng đảo thứ nhất đầu tiên, Minh Thập Thất đứng trên một tòa vọng lâu màu vàng có địa thế cao nhất cau mày nhìn dòng chảy màu đỏ nhỏ bé đang rút lui. Dòng chảy màu đỏ đó chính là những người mặc áo màu hồng đã giết Khánh Lưu Kiếm và đám đệ tử của Kiếm ti, bọn họ có hơn hai trăm người những tới giờ rút lui ra cũng không còn đủ trăm người.
Do Khánh Lưu Kiếm bị tấn công và trong lúc hoảng hốt không biết được cái trận pháp U Minh huyết hải bao phủ khắp khu vực là trận pháp gì nên bị tổn thất nặng nề. Mặc dù bị tổn thất hơn một nửa nhưng đám người mặc áo hồng vẫn thừa sức đối phó với đệ tử Kiếm ti.
Tuy nhiên bọn họ vẫn rút lui. Ngay vào lúc, Minh Thập Thất dẫn hơn bảy ngàn đệ tử Côn Luân từ vòng đảo thứ tư bay lên, một tia sáng vàng lập tức phóng lên cao khiến cho đám người đó kiên quyết rút lui.
Rõ ràng, tia sáng vàng đó là hiệu lệnh để rút lui. Từ điều này, Minh Thập Thất có thể thấy được người chỉ huy đám người áo hồng đó có năng lực phán đoán hết sức chuẩn xác. Với thực lực của đám người áo hồng tới đây, một khi y dẫn đệ tử Côn Luân tới thì không thể đoạt lấy được kho thuốc.
Có lẽ trong suy nghĩ của người chỉ huy đám người áo hồng cũng chỉ muốn thử năng lực phản ứng của Côn Luân mà thôi. Vào lúc này, khi đám người áo hồng rút lui, Minh Thập Thất có thể khẳng định được người chỉ huy bên phía đối phương chắc chắn không phải Huống Vô Tâm.
Bởi vì cho tới bây giờ, từ lúc bắt đầu ám sát cho tới việc một đám người áo hồng đột phá, đối phương luôn mang tới cho Minh Thập Thất một cái cảm giác tất cả đã được sắp xếp theo một chuẩn mực. Tên chỉ huy của đối phương khiến cho Minh Thập Thất cảm giác y giống như một vị thống soái chỉ huy đám quân tới cả vạn người. Tu vi của Huống Vô Tâm mặc dù cao nhưng cũng không có năng lực thống soái như vậy.
Hơn nữa, nếu là Huống Vô Tâm chỉ huy thì cơ bản y sẽ không lệnh cho đám người áo hồng rút lui. Bởi vì một trăm người áo hồng đó đối với cả vạn người tu đạo phía sau thật sự quá nhỏ. Với tính tình của Huống Vô Tâm mà nói y sẽ không quan tâm tới sống chết của những người này.
Minh Thập Thất nhìn vào bóng đêm. Đoàn người tu đạo giống như một con sóng thủy triều màu đỏ khiến cho người ta cảm thấy áp lực.
Những người tu đạo mặc trường bào màu đỏ nhanh chóng tập trung lại tạo thành tám trận hình nhanh chóng vọt về phía vòng đảo thứ nhất của Côn Luân.
Người chỉ huy đối phương cũng không chọn cách đột kích toàn tuyết mà chia mấy vạn người mặc áo hồng ra thành tám hướng lao tới vòng đảo thứ nhất của Côn Luân. Động tác như vậy chứng tỏ đối phương có khả năng chỉ huy rất mạnh. Nếu không làm như vậy mà để cho cả vạn người chi năm, xẻ bảy đột kích sẽ xuất hiện rất nhiều tình huống khó nắm trong tay. Chỉ cần từ chưa tới một trăm người áo hồng rút lui, Minh Thập Thất có thể thấy được người chỉ huy bên phía đối phương hết sức kiên nhẫn, cảm giác được y rất quý trọng đối với từng chút binh lực trong tay. Đại chiến một trận với Côn Luân mà không lựa chọn tấn công ồ ạt khiến cho Minh Thập Thất càng cảm giác được sự hùng mạnh và đáng sợ của tên chỉ huy đó.
.......
Cũng giống như sự phỏng đoán của Minh Thập Thất, mục tiêu của đối phương thực sự là kho thuốc và kho pháp bảo tại vòng đảo thứ nhất.
Sau khi tập kết xong, hơn vạn người chia thành tám hướng tấn công vòng đảo thứ nhất của Côn Luân. Vào lúc này, hai nơi chưa thuốc và pháp bảo của Côn Luân là nơi mà hai dòng chảy màu hồng ập tới cuồn cuộn nhất.
Minh Thập Thất vừa mới ra lệnh phòng ngự khu pháp bảo thì vô số những bóng người màu đỏ giống như một trận thủy triều đã xông lên bờ cát trắng đối diện với bảo tháp màu hồng. Vào lúc này, những bóng người màu hống khiến cho người ta có cảm giác giống như một bầy cua màu đỏ chứ không phải là những người tu đạo.
Bởi vì số lượng của họ lúc này nhiều lắm khiến cho người ta tạm thời quên mất việc người tu đạo vốn rất ít trên thế gian.
Trong mấy trăm năm qua, đệ tử Côn Luân chưa bao giờ gặp kẻ địch có số lượng nhiều như vậy. Mà họ cũng chưa bao giờ nghĩ có một người sẽ có người xâm nhập vào Côn Luân. Cho dù là Nguyên Thiên Y thì cũng chỉ ở bên ngoài Côn Luân mà tiêu diệt đám người A Nan Đồ mà thôi.
Trong vòng đảo thứ nhất, hai tòa tháp chưa đan dược và pháp bảo đối với Côn Luân chỉ là những đồ vật cấp thấp nhưng đối với phần lớn các tông phái trên thế gian thì những tài liệu luyện chế và pháp bảo, đan dược cần thiết hàng ngày đều được tập trung ở đây rồi sau đó thông qua một số bộ phận để chuyển ra ngoài. Vì vậy mà số lượng pháp bảo và đan dược được cất giữ ở đây có một con số khổng lồ.
Có thể nói toàn bộ đan dược và pháp bảo từ vòng thứ hai tới vòng thứ ba cũng không bằng một phần năm số lượng đan dược và pháp bảo có trong vòng đảo thứ nhất.
← Ch. 296 | Ch. 298 → |