Truyện ngôn tình hay

Truyện:La Phù - Chương 470

La Phù
Trọn bộ 715 chương
Chương 470: Tin vui liên tiếp
0.00
(0 votes)


Chương (1-715)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tới lúc này, Trần Lê Phù vào Vương Diễm Dương mới có thể hiểu được tại sao người Côn Luân vẫn chưa ra tay/

- Chẳng lẽ là Thiên Tập Việt?

Một cái cảm giác ớn lạnh xuất hiện trong lòng Trần Thanh Đế.

Lúc trước, khi lần đầu tiên y nhìn thấy cảnh tượng này thì mặc dù khiếp sợ nhưng cũng chỉ nghĩ tới Vũ Nhược Trần đột phá tới Độ Kiếp hậu kỳ nên động tới Thiên kiếp. Nhưng nhìn toái tinh màu đen và cực quang tinh phong đánh xuống, Trần Thanh Đế nhanh chóng phát hiện chỉ có nhật vật tu vi hai tầng thiên kiếp mới có thể tạo ra được cái này.

Theo sự dự đoán của Trần Thanh Đế, tu vi của Vũ Nhược Trần nhiều lắm cũng chỉ Độ kiếp trung kỳ, cho dù may mắn tới mấy thì cũng chỉ dẫn động thiên kiếp thứ nhất chứ không thể tới lần thiên kiếp thứ hai.

Chẳng lẽ Thiên Tập việt bế quan nhiều năm ở Thục Sơn đã phá quan, đạt tới tầng thiên kiếp thứ hai?

Tu vi của Hoàng Vô Thần hiện nay không biết đã tới lần thiên kiếp thứ hai hay chưa?

Những suy nghĩ đó lần lượt xuất hiện trong đầu Trần Thanh Đế... đồng thời một cái cảm giác ghen tị và tức giận cũng xuất hiện trong lòng y. Hiện tại, Trần Thanh Đế có thể nhận ra uy lực của Thiên kiếp đã từ từ giảm xuống, chứng tỏ người đó độ kiếp thành công.

Mà từ khi tu đạo tới nay, Trần Thanh Đế bất chấp tất cả để làm cho tu vi tăng lên. Nhưng hiện tại tu vi của y cũng chỉ là Độ Kiếp sơ kỳ mà thôi. Vậy mà không ngờ lại có người đột phá tới lần thiên kiếp thứ hai.

Đối với Trần Thanh Đế mà nói thì Lạc Bắc chính là một cái tâm ma cản trở tu vi tăng lên của y. Nếu muốn tu vi tăng lên thì phải giết chết được Lạc Bắc. Cho nên cùng với sự ghen tị gặm nhấm trong lòng, thì Trần Thanh Đế nảy sinh ý muốn giết Lạc Bắc.

Dưới gốc cây Thông Thiên diệu thụ trong động phủ của Thần Kiêu vương, Thái Thúc đang nhắm mắt khoanh chân ngồi.

Một dải tia chớp màu tím bao phủ quanh người nàng mà linh khí của trời đất xung quanh Thông Thiên Diệu Thụ lập tức ngưng kết biến thành những điểm sáng lập lòe chui vào trong thân thể của Thái Thúc.

Vào lúc này, Lạc Bắc đã rời khỏi phân thân trở về bản tôn ngồi đối diện với Thái Thúc. Một hạt châu màu tím dưới sự điều khiển của hắn lơ lửng trên đỉnh đầu Thái Thúc, tỏa ra ánh sáng màu tím dịu dàng.

Cái hạt châu màu tím đó chính là Định Thần tử châu mà Lạc Bắc lấy được từ tay của Băng Trúc Quân.

Bất ngờ, Lạc Bắc giơ tay chộp một cái Định Thần tử châu đột nhiên hóa thành một tia sáng, bị hắn nắm trong tay. Mà gần như cùng lúc, trên người Thái Thúc tản ra ánh sáng màu tím rực rỡ.

Tâm niệm hơi động, toàn bộ lôi quang màu tím đang lóe ra lập tức bị hắn dùng một thứ lực lượng vô hình bao phủ tạo thành một quả cầu màu tím. Trong thời gian chừng một chén trà, quả cầu màu tím từ từ biến mất trên đỉnh đầu Thái Thúc.

Nơi thiên linh cái của Thái Thúc lập tức xuất hiện ánh hào quang màu tím kém theo bóng dáng của một đứa trẻ con nho nhỏ. Mà ánh sáng từ người đứa trẻ con đó tản ra xung quanh mang tới cho người ta một thứ cảm giác hết sức tinh khiết. Đồng thời bộ mặt của nó cũng giống Thái Thúc như đúc, hết sức đáng yêu.

Sau khi loại bỏ hết lôi quang nổ tung quanh người Thái Thúc, Lạc Bắc cũng không có cử động nào khác chỉ im lặng nhìn nàng.

Mà cái bóng của đứa bé kia sau khi làm những động tác giơ tay duỗi chân lập tức từ từ biến mất. Còn toàn thân Thái Thúc khiến cho người ta có cái cảm giác giống như một đứa trẻ mới sinh, ngay cả da thịt cũng sáng mịn.

Qua thời gian mấy hương, sắc mặt Thái Thúc hơi chuyển động rồi mở mắt để lộ đôi mắt trong suốt.

- Thái Thúc! Cuối cùng thì ngươi cũng ngưng tụ được Nguyên Anh, đột phá tới tu vi Nguyên anh kỳ.

Trên gương mặt của Lạc Bắc nở một nụ cười vui sướng.

- Hóa ra ngưng kết Nguyên Anh lại kỳ diệu như vậy. Hiện tại ta có thể cảm thấy thần thức mạnh hơn trước mấy lần, ngay cả suy nghĩ cũng nhanh hơn nhiều.

Thái Thúc điểm một nụ cười hưng phấn, đồng thời như đắm chìm trong cái cảm giác ngưng tụ ra Nguyên Anh.

Lạc Bắc cười cười. Hắn nghĩ tới khi mình và Thái Thúc ở Thục Sơn, nhân vật tu vi Nguyên Anh đối với cả hai người mà nói chẳng khác nào những người đứng trên đỉnh núi. Nhưng hiện tại thì Thái Thúc cũng đã đột phá được tới Nguyên Anh sơ kỳ.

- Ta vừa mới ngưng tụ Nguyên Anh, vẫn còn chưa ổn định, còn phải mất thêm thời gian để ngưng luyện.

Thái Thúc cảm nhận cái cảm giác sau khi có được Nguyên Anh xong liền nói với Lạc Bắc như vậy. Nhưng khi nhìn quanh động phủ của Thần Kiêu vương, chỉ thấy có mỗi dược dồng ở trong Linh điền đang nhìn mình tò mò, Thái Thúc như nhớ ra điều gì đó:

- Đúng rồi! Lần này ta ngưng kết Nguyên Anh mất bao nhiêu thời gian? Đông Nhan! Nạp Lan Nhược Tuyết đâu?

- Lần này ngươi ngưng kết Nguyên Anh mất một ngày rưỡi. - Lạc Bắc nói:

- Thiên bảo đại thừa pháp trận ngoại trừ ba chỗ quan trọng đã hoàn thành ra thì hiện tại ba chỗ mắt trận khác cần có ba người tu đạo tu vi Nguyên Anh trở lên cùng làm mới có thể bố trí được. Đông Nhan và Nạp Lan Nhược Tuyết đang giúp ba chỗ đó.

- Mất một ngày rưỡi? - Thái Thúc giật mình nhìn Lạc Bắc:

- Vậy ngày kia chẳng phải đã tới lễ khai sơn rồi hay sao?

Lạc Bắc gật đầu:

- Có điều ngươi cũng không cần phải lo lắng. Trước tiên ngươi hãy củng cố Nguyên Anh đi đã.

Thái Thúc gật đầu. Nàng hiểu rõ củng cố được Nguyên Anh đối với Lạc Bắc là một sự giúp đỡ rất lớn. Vì vậy mà gật đầu xong, nàng cũng không nói nữa, nhắm mắt lại tu luyện.

.........

Thương Lãng cung phía trên lúc này đúng là như trong cảnh long trời lở đất.

Toàn bộ Thương Lãng cung có vô số những tia sáng di chuyển tạo thành những dải sáng dài khắp cả hòn đảo.

Trên không trung có một đám mây đen dầy đặc thi thoảng lại có những tia chớp đánh xuống.

Chí ít có mười mấy tên đệ tử phái Nga Mi bay lượn quanh đám mây, thi thoảng lại bắn ra một tia sáng đưa một lá bùa vào trong những chỗ điêu khắc trên đảo.

Có bốn cột sáng màu trắng phóng thẳng lên trời. Đông Nhan, Nạp Lan Nhược Tuyết, Đông Bất Cố, Vũ Sư Thanh đều ở trong bốn cột sáng đó đưa chân nguyên liên tục thấm vào mặt đất. Giữa bốn cột sáng đó có bốn dòng chảy màu vàng đang tràn về giữa.

Cả bốn dòng chảy đó hết sức thong thả nhưng bốn người Nạp Lan Nhược Tuyết lại như dựa vào bốn cột sáng mà liên tục khống chế chúng. Dưới sự điều khiển của bốn người, bốn dòng chảy rốt cuộc hội tụ lại với nhau tạo thành một cái lốc xoáy màu vàng.

Một tiếng nổ vang lên. Vô số những tia chớp giống như cơn lũ từ trong đám mây đen tràn ra chui vào trong cái lốc xoáy màu vàng đó.

Tới lúc này, đám người Nạp Lan Nhược Tuyết và Đông Bất Cố mới thả lỏng. Chỉ thấy bốn cột sáng màu trắng từ từ biến mất. Đám người Nạp Lan Nhược Tuyết lại lập tức lao tới bốn cột sáng khác.

.......

Trong động phủ của Thần Kiêu vương, Lạc Bắc cảm giác chân nguyên lưu chuyển trong cơ thể của Thái Thúc hết sức bình thản, củng cố Nguyên Anh không có vấn đề gì liền đứng dậy chuẩn bị đi ra ra ngoài xem xét việc bố trí trận pháp.

Bởi vì Trận pháp thiên bảo đại thừa hoàn toàn khác với nhiều trận pháp hiện nay, nhất là trận pháp phòng ngự chẳng khác nào một miếng thép, chỉ cần một chỗ bị hư hỏng thì toàn bộ trận pháp cũng bị hỏng. Còn thiên bảo đại thừa thì lại như hơn một ngàn cái trận pháp kết hợp với nhau. Trong đó có mấy trận pháp kết hợp lại cùng một lúc mà phát huy uy lực. Cho nên khi bố trí cũng tương đương với bố trí cả một ngàn cái trận pháp để tạo thành một cái trận pháp hùng mạnh. Điểm khó nhất của nó đó là làm cho trận pháp liên kết được với nhau.

Nếu việc liên kết có sự sai sót thì toàn bộ công việc trước đó hoàn toàn bị phá hỏng, những công sức bỏ ra đều vất đi.

Nhưng vào lúc này, một tia sáng màu hồng chợt vọt qua lối vào động phủ của Thần Kiêu vương, rồi dừng lại ở ngay cửa. Đó chính là một cái ngọc phù màu đỏ to bằng bàn tay.

Cái ngọc phù đó chính là thứ Nga Mi chuyên dùng để truyền tin. Nó có khả năng truyền tin trong vòng năm dặm. Mặc dù kém hơn Cơ quan đồng hạc của Côn Luân có thể bay lượn mấy ngàn dặm nhưng trên ngọc phù lại có cấm chế, một khi bị chặn lại sẽ tự động phá hủy không cho người ta lấy được tin tức ghi trên đó.

Do Lạc Bắc lo lắng chuyện sau khi mình có được động phủ của Thần Kiêu vương bị người ta biết. Mà người Côn Luân vốn có kiến thức rất nhiều không chừng từ chuyện đó sẽ suy ra mình chiếm được Thần Kiêu pháp giới, làm cho bí mật của nó bị lộ. Cho nên ngoại trừ Đông Bất Cố và Vũ Sư Thanh ra, Lạc Bắc không cho người nào tiến vào trong cái động này. Bất cứ chuyện gì cũng dùng ngọc phù của Nga Mi để truyền tin.

Cái ngọc phù này dừng lại ở cửa động của Thần Kiêu vương. Lạc Bắc đang ngồi dưới gốc Thông Thiên diệu thụ liền đưa tay hút lấy nó. Một vầng sáng màu hồng từ trên tay Lạc Bắc tản ra thấm vào trong ngọc phù. Sau đó thần thức của hắn tiến vào trong đó. Mới liếc mắt một cái, bóng dáng của Lạc Bắc như thuấn di xuất hiện bên ngoài cửa động phủ.

Cái ngọc phù đó là do Ly Nghiêu Ly canh giữ nơi Bích Căn sơn nhân luyện lại Yêu vương liên thai đưa tới, nội dung của nó là Bích Căn sơn nhân muốn gặp hắn.

Bóng dáng của Lạc Bắc chỉ lóe lên một cái đã xuất hiện ở lối vào cửa hang của Bích Căn sơn nhân.

Ly Nghiêu Ly đứng ngoài cửa động với nét mặt vô cùng hưng phấn.

Bản thân Ly Nghiêu Ly cũng hiểu rõ Yêu vương liên thai có ý nghĩa như thế nào đối với Lạc Bắc. Mà ngay khi Lạc Bắc xuất hiện bên cạnh gã, Bích Căn sơn nhân cũng từ trong động phủ luyện Yêu vương liên thai bước ra.

So với hơn mười ngày trước, Bích Căn sơn nhân nhìn như già đi vài tuổi, gương mặt hết sức tiều tụy. Nhất là mái tóc rối bù. Mà vừa nhìn thấy sắc mặt của Bích Căn sơn nhân, sắc mặt của Lạc Bắc và Ly Nghiêu Ly cũng hơi thay đổi.

Bởi vì sắc mặt của Bích Căn sơn nhân hết sức uể oải nhìn như thất bại.

- Luyện hỏng. - Bích Căn sơn nhân chẳng nói nhiều lời vừa nhìn thấy Lạc Bắc liền lắc đầu, nét mặt có một sự bất đắc dĩ.

Lạc Bắc lập tức trầm xuống. Luyện hỏng Yêu vương liên thai đối với hắn là mất đi một lực lượng hết sức quan trọng. Nhưng hắn cũng không thể trách được Bích Căn sơn nhân bởi vì lão luyện pháp bảo có tỷ lệ thất bại nhất định, không thể nào thành công được một trăm phần trăm. Nếu không có Yêu vương liên thai thì có một số việc cẩn phải tính toán cẩn thận.

Nhưng vào lúc này, điều khiến cho Lạc Bắc và Ly Nghiêu Ly bất ngờ đó là Bích Căn sơn nhân vung tay ném một thứ gì đó màu đen như ném một viên gạch về phía Lạc Bắc, đồng thời không hài lòng:

- Vốn Hạo thiên kính có thể phong ấn được một cái pháp thuật, ta sử dụng lại cái trận pháp đó lên Yêu vương liên thai nhưng không có hiệu quả. Ta chỉ có thể dung hòa vật liệu của Hạo thiên kính và cái trận pháp phòng ngự của nó vào đây. Còn có Linh Tê song câu mà ngươi đưa cho ta, ta cũng định dung hợp với Yêu vương liên thai nhưng suýt chút nữa thì làm hỏng mất cả thứ đó. Hiện giờ nó biến thành một thứ chẳng ra cái gì.

- Cái gì? Chỉ là không thể dung hợp ảo diệu của Hạo Thiên kính lên đây chứ không phải luyện ho Yêu vương liên thai? - Lần này Ly Nghiêu Ly không nhịn được cầm lấy xem.

Lạc Bắc cũng sửng sốt nhìn cái thứ mà Bích Căn sơn nhân vừa mới ném cho mình. Cái thứ đó đúng là Yêu vương liên thai bị Bích Căn sơn nhân gọi là một cái thứ chẳng ra đâu vào đâu.

Vài lúc này, bản thể của Yêu vương liên thai so với trước dường như nhỏ hơn một chút chỉ dài tới hai thước. Ngoại hình so với trước vẫn giống hệt, với một cái đài sen và một cái mui. Trên cái đài sen có vô số phù điêu ma thần cầm trong tay pháp khí cùng với các loại sư tử, thần tượng... Mà trên toàn bộ mui xe cũng phủ kín toàn là bùa và hoa văn. Chỉ có một điểm khác với trước kia đó là bên dưới cái mui xe xuất hiện hai cái móc buông xuống. Nhìn nó người ta có cảm giác giống như hai cái móc tấm trướng rủ xuống bên ngoài.

- Bích Căn sơn nhân! Phương pháp điều khiển Yêu vương liên thai có gì khác với trước kia hay không? - Lạc Bắc nhìn Bích Căn sơn nhân hỏi.

Bích Căn sơn nhân như rất khó chịu với cái Yêu vương liên thai lập tức trả lời:

- Không có gì khác.

Sau khi nói xong, Bích Căn sơn nhân lại nhìn Lạc Bắc hỏi:

- Ngươi có cái pháp bảo nào cần ta luyện lại không?

- Trước hết cứ để ta xem thử cái Yêu vương liên thai này rồi nói sau.

Trong lúc nói chuyện Yêu vương liên thai liền bay ra khỏi tay Lạc Bắc rồi hóa thành một cái đài sen khổng lồ.

- A?

Yêu vương liên thai vẫn giống như trước đây tạo thành một màn ánh sáng màu đen bên ngoài. Còn cái tán phía trên của nó cũng rủ xuống những tấm màn ánh sáng nhìn như cái trướng bao phủ toàn bộ bản thể của Yêu vương liên thai vào bên trong.

Màn hào quang màu đen do đài sen tản ra cùng với ánh sáng giống như tua rua do cái tán phủ xuống tạo thành hai lớp phòng ngự của Yêu vương liên thai. Mà lớp phòng ngự bên trong do cái tán rủ xuống so với vầng sáng bên ngoài cũng mạnh hơn rất nhiều.

Lạc Bắc có thể thấy rõ hiện tại cho dù là ánh sáng bên ngoài hay lớp tua rua toàn những dải sáng màu đen từ trên cái tán rủ xuống đều thấp thoáng một chút ánh sáng màu vàng.

Hiện tại toàn bộ hai tầng ánh sáng của Yêu vương liên thai đều là trong đen có chút ánh sáng màu vàng, đồng thời tăng thêm một chút hơi thở uy nghiêm.

Lạc Bắc đứng ngoài Yêu vương liên thai quan sát chốc lát rồi lập tức vọt vào bên trong.

Chỉ thấy hiện tại bản thể của Yêu vương liên thai cũng có chút ánh sáng vàng bóng khiến cho từ bên ngoài nhìn xem có cảm giác nó càng thêm cứng cỏi, vững chắc hơn trước.

- Cái này là do hồi phục lại Linh Tê song câu tạo ra?

Lạc Bắc đứng chính giữa Yêu vương liên thai nhìn về phía trước thấy có hai cái móc được thả lỏng xuống. Hiện tại cả hai cái móc đó dài tới vài thước, ngoại hình nhìn giống như đôi giày nhỏ. Từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy thấp thoáng như trong cái đài sen có đốt hai ngọn đèn.

- Ta muốn luyện lại trận pháp của Yêu vương liên thai. Hiện tại sau khi lấy nó ra có thể sử dụng tâm niệm để điều khiển trực tiếp.

Nếu là người khác làm cho Bích Căn sơn nhân không hài lòng chắc chắn lão sẽ chửi ầm lên. Nhưng Bích Căn sơn nhân vẫn có chút kính sợ đối với Lạc Bắc, hơn nữa hắn luôn mang về cho lão nhiều thứ tốt nên mặc dù rất khó chịu với cái thứ "phế phẩm" này, chẳng có gì để thử nhưng lão vẫn cố nhịn nói::

- Lớp ánh sáng màu đen bên trong có thể cuốn lại thu vào trên Linh Tê song câu.

- A?

Nghe thấy Bích Căn sơn nhân nói vậy, Lạc Bắc m nghĩ thì thấy dải ánh sáng rủ xuống từ trên cái tán quả nhiên cuốn lên hai bên giống như bức rèm cuộn vào trên Linh Tê song câu.

Vốn với ánh sáng từ trên cái tản rủ xuống khiến cho Ly Nghiêu Ly không thể nhìn thấy bóng dáng Lạc Bắc ở bên trong Yêu vương liên thai nhưng hiện tại khi nó vừa được cuốn lên, y liền có thể nhìn thấy.

- Bích Căn sơn nhân! Hiện tại lực phòng ngự của Yêu vương liên thai có sánh được với Hạo Thiên kính hay không? - Lạc Bắc hơi giật mình nhìn Bích Căn sơn nhân hỏi.

- Nói thừa. - Bích Căn sơn nhân tức giận đáp:

- Vốn nguyên bản chiến xa Ô Đàm Kim Ma lang đã là pháp bảo số một số hai, lại thêm cái Hạo thiên kính bị hỏng, nếu chỉ nói về sự phòng ngự thì nếu Yêu vương liên thai không bằng Hạo thiên Kính đừng có gọi ta là Bích Căn sơn nhân nữa mà gọi thẳng là Ngốc thượng nhân là được rồi.

- Cái gì?- Ly Nghiêu Ly hoảng sợ:

- Hiện tại sự phòng ngự của Yêu vương liên thai so với Hạo Thiên Kính còn mạnh hơn?

- Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta nói bừa hay sao? - Bích Căn sơn nhân hừ lạnh một tiếng khinh miệt:

- Nếu không phải do Hạo thiên kính bị hỏng không còn đầy đủ làm cho ta không thể nghiên cứu được cái trận pháp của nó thì bây giờ Yêu vương liên thai cũng chẳng phải chỉ mạnh hơn nó một chút như vậy đâu. Ít nhất nó cũng phải là một cái pháp bảo phòng ngự số một.

- So với Hạo thiên kính mạnh hơn mà nói là luyện hỏng? - Ly Nghiêu Ly cố gắng nuốt một chút nước bọt, cảm thấy đứng cùng với Bích Căn sơn nhân đầu óc của mình quả thật không bình thường.

- Ngươi biết cái gì? - Bích Căn sơn nhân không khách khí với Ly Nghiêu Ly như với Lạc Bắc, lập tức chửi ầm lên:

- Sự lợi hại nhất của Hạo Thiên kính không phải ở chỗ phòng ngự mà là nó có trận pháp phong ấn được một cái pháp thuật của đối phương. Nếu như phong ấn vào đó trước, khi đối địch có thể sử dụng tới cái pháp thuật đó, rồi lại phong ấn tiếp một cái pháp thuật lợi hại của đối phương để sử dụng. Nếu như Yêu vương liên thai có sự thần diệu như vậy thì nó không chỉ có lực phòng ngự mạnh mà còn có cả sức sát thương.

- Hiện tại Linh Tê song câu không thể ẩn vào trong Yêu vương liên thai mà lại hiện ra ngoài, trông khó chịu tới đâu? Nếu có thể luyện nó không hiện ra hình thể chỉ có hai vầng sáng màu vàng thì sẽ uy nghiêm tới mức độ nào?

- Bây giờ không phong ấn được pháp thuật, hình dạng của nó lại xấu xí như vậy chẳng phải là luyện hỏng hay sao?

Bích Căn sơn nhân càng nói càng kích động. Nhưng đừng nói là Ly Nghiêu Ly mà ngay cả Lạc Bắc cũng không biết phải nói gì.

Bích Căn sơn nhân theo đuổi việc luyện chế pháp quả thật sự quá mức cầu kỳ.

Không chỉ có theo đuổi uy lực của pháp bảo mà ngay cả hình thể của nó cũng quá mức chặt chẽ.

Nghe Bích Căn sơn nhân nói vậy, Lạc Bắc hiểu được lão luyện lại Yêu vương liên thai còn muốn cho bên trong Yêu vương liên thai có đủ ánh sáng, đồng thời có thể khiến cho người ta nhìn thấy nó cảm nhận được một sự uy nghiêm.

Vẻ ngoài của Yêu vương liên thai phải hết sức uy nghiêm mới làm cho lão hài lòng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-715)