Vay nóng Tinvay

Truyện:Liên Hoa Bảo Giám - Chương 108

Liên Hoa Bảo Giám
Trọn bộ 517 chương
Chương 108: Hoang Ngôn Thiện Ý
0.00
(0 votes)


Chương (1-517)

Siêu sale Shopee


"Đúng vậy, ta chính là Francis, xin hỏi ngươi là ai?"

Đỗ Trần đánh giá, trung niên nhân trang phục quý tộc nhưng lại có khí thế bức người. Thầm tìm tòi trong trí nhớ, hắn xác định cho tới bây giờ không có gặp qua người này nên hắn y theo tiêu chuẩn lễ nghi của quý tộc mà hỏi.

Người nọ cười cười, nhìn qua, hắn trước đây nhất định là một người nghiêm nghị, không thích cười.

"Ta là thủ hộ đấu thần của vương tôn Arthur – Lee."

Đỗ Trần thở phào nhẹ nhõm. Lần trước trong thực nghiệm thất không phát hiện ra Arthur, hắn sau đó còn lưu ý. Nguyên lại ngày ba tháng ba Phillip giải phóng cho Đỗ Trần, cũng tạm dừng thực nghiệm với Arthur, cho nên Arthur không có xuất hiện trong thực nghiệm thất.

"Nguyên lai ngài là thủ hộ đấu thần của Arthur, ngài tìm ta có việc gì không?"

"Ta tới hy vọng ngươi giúp ta một việc. Hãy giúp ta khuyên bảo vương tôn Arthur!"

Nói xong, người nọ đặt tay lên ngực theo quy lễ - nhìn qua cũng chỉ là lễ tiết chứ không phải ý tứ tôn trọng.

"Sau khi Phillip mất tích, Arthur vương tôn lại một lần nữa mất đi hi vọng thay đổi thiên phú, bây giờ hắn ý chí tiêu tán, thậm chí không chịu ăn cơm uống nước. Ta muốn mời ngươi đi khai đạo cho hắn, bởi vì vương tôn có nói qua: Ngươi là bằng hữu duy nhất của hắn."

Nói xong, hắn lấy ra một khối thiết bài đưa ra trước mắt Đỗ Trần.

"Đây là thiết bài chứng minh thân phận của ta - Renault đế quốc, Alonso bệ hạ tự mình ban cho huy chương Sư Tâm quân công, thiên hạ chỉ có một khối như vậy."

Trên thiết bài có điêu khắc một hình sư tử uy mãnh, sống động như thật, hai mắt sư tử nọ dùng bảo thạch màu đỏ để làm, nhìn vào thấy huy chương quân công bất phàm có thể cho thấy thân thế của chủ nhân.

Trước đây Mina có nhắc tới, thủ hộ đấu thần theo Arthur tới Đấu Thần đảo là một vị tướng quân của Renault đế quốc, bây giờ xem ra chính là vị tướng quân Lee này.

Arthur đáng thương! Đỗ Trần thở dài:

"Được rồi, ta chuẩn bị một chút rồi lập tức theo ngươi!"

Nói xong, Đỗ Trần xoay người dặn dò Harry:

"Không có việc gì không nên ra ngoài, nếu có người khả nghi hỏi chuyện linh tinh thì ngươi biết phải trả lời thế nào rồi đấy."

Lee kinh ngạc nói:

"Ngươi gặp phiền toái?"

Đỗ Trần bất đắc dĩ nhún vai:

"Cũng không phải phiền toái lớn lao gì, chính là gần đây có một số người khả nghi, hình như là... từ sau khi Phillip phó viện trưởng mất tích thì bắt đầu."

Đỗ Trần một mặt nói, một mặt nhìn trộm đánh giá con mắt đỏ của Lee, thấy thần sắc hắn chớp động, hiển nhiên là lưu ý tới chuyện này. Đáy lòng Đỗ Trần cười thầm: Tướng quân Lee thân ái, ngươi bây giờ có việc cầu ta, vậy mời ngươi quan tâm tới phiền toái của ta!

Arthur không có ở tại ký túc xá của đệ tử, mà là ở tại một biệt thự nhỏ trên núi cạnh Ôn Tuyền.

Theo Lee vào trong một gian phòng của biệt thự, Đỗ Trần cả kinh. Còn chưa thấy người mà hắn đã ngửi được một mùi hôi thối khó chịu, phòng này rõ ràng là rất lâu rồi không có ai quét dọn qua.

Tiếp đó là tiếng Arthur gầm lên truyền tới:

"Đi ra ngoài! Lee! Ngươi ra ngoài cho ta! Với thân phận vương tôn ta ra lệnh cho ngươi!"

Lee thở dài, Đỗ Trần nhẹ khoát tay với hắn ý bảo mình đi vào một mình được rồi.

"Arthur, là ta Francis!" - Đỗ Trần đi vào phòng hôi thối.

Arthur mặc một bộ trường bào màu đen, ngồi quay lưng về phía Đỗ Trần. Nhìn bóng lưng, thân thể của Arthur gầy hơn so với lần trước rất nhiều, hơn nữa tóc rối bù, hắn thật lâu không có sửa sang. Trên đất, trên giường, trên bàn, chung quanh rơi rớt rất nhiều tàn canh cơm hẩm, Đỗ Trần có thể tưởng tượng khi người hầu mang cơm tới, Athur đã phẫn nộ hất tất cả đi.

"Francis?" - Arthur thì thào nói một câu rồi đưa lưng về phía Francis, cúi đầu, không nói nữa.

Đỗ Trần đi tới bên cạnh hắn, Sư Tâm vương tôn tuấn lãng ngày nào giờ tinh thần như người bệnh bình thường, ánh mắt ngây ngốc nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Xuyên qua cửa sổ, Đỗ Trần theo bộ dáng của Arthur thấy được sân đấu thần rộng lớn, thấy được các pho tượng của các vị viện trưởng và các vị đấu thần.

Đỗ Trần hoàn toàn có thể giải thích tâm tình của Arthur, một người từ nhỏ bị nhận định là vương tôn kiêm phế vật đột nhiên có thể biến thành người bình thường thậm chí là thiên tài, nhưng, hi vọng này đã hoàn toàn bị tiêu tùng sạch sẽ. Hắn từ trong hy vọng rơi xuống đáy cốc, loại thất vọng này cũng không có người bình thường nào có thể thừa nhận.

Vỗ vỗ vai Arthur, Đỗ Trần thấp giọng nói:

"Ngươi có sợ khổ không?"

"Chịu khổ ư? Hừ, nhiều năm qua ta chịu khổ còn ít ư?"

"Vậy, ngươi không sợ chịu khổ chứ?"

"Không sợ chịu khổ thì sao?"

Arthur lấy tay vò đám tóc rối bời, thống khổ gãi đầu:

"Từ năm năm tuổi, ta chỉ biết mình là phế vật vương tôn không thể tu luyện đấu khí. Đến bây giờ đã mười năm trôi qua, ta liều mạng tìm đường, chứng minh mình không phải phế vật!"

"Nhưng kết quả thì sao? Chiêm tinh, kiến trúc, ngữ ngôn, kinh thương, quân lược... ta đã học xong. Nhưng trong mắt đấu thần, ta vẫn là một phế vật!"

Hắn đứng lên, chỉ vào ngực mình, hai mắt hồng lên:

"Nếu ta là người thường, bằng vào học thức của ta bây giờ tuyệt đối có thể được đánh giá rất cao. Đối với cháu của Sư Tâm Vương, cháu duy nhất! Renault đế quốc, Thiên Không đại lục, thậm chí cả thiên hạ nhìn vào ta, bọn họ chờ đợi, chờ phế vật này kế thừa vương vị, sau đó đùa chơi với Renault đế quốc!"

Đỗ Trần nghiêm nghị gật đầu:

"Đúng vậy, ta hiểu áp lực của ngươi, muốn làm một vị quốc vương tốt cũng không cần phải có cường đại đấu khí."

Arthur hốt nhiên ngồi xuống.

"Ngươi không rõ, quốc vương của đại lục có lẽ không cần đấu khí, nhưng Thiên Không đại lục lại không thể, thật sự không thể!"

Đỗ Trần nắm chặt áo của Arthur, kéo hắn đứng lên:

"Nếu ngươi muốn thu được lực lượng, vậy trả lời vấn đề của ta. Ngươi có sợ khổ không? Có thể chịu khổ không? Có thể sẽ chịu đau khổ rất rất lớn đó!"

Arthur nghi hoặc nhìn Đỗ Trần, đôi mắt ngây ngốc có vài phần thần thái:

"Ngươi có ý gì?"

"Ta sẽ nói cho ngươi một chuyện, ta biết một đạo lý, một vị chung cực cường giả với siêu cấp vũ lực, kể cả lực lượng cùng tốc độ của hắn. Có một câu nói rất trọng yếu, tuyệt học thế gian, vô chiêu bất phá, duy khoái bất phá!"

Con mắt Arthur sáng ngời, nhưng hắn lại buồn bã cúi đầu:

"Ta hiểu đạo lý của ngươi, mặc dù ta không có đấu khí thì vẫn có thể nhờ công phu tốc độ nhanh chậm. Nhưng, không có đấu khí chống đỡ thì tốc độ tuyệt không có khả năng nhanh hơn đấu thần chính thức!"

"Cho nên ta mới hỏi ngươi có thể chịu khổ hay không. Nếu ngươi xác định có thể chịu khổ thì ta sẽ nói cho ngươi một biện pháp rất hữu hiệu! Ít nhất là một hi vọng!"

"Ngươi nói mau!" - Arthur cơ hồ kêu lớn.

"Ngoại trừ đấu khí, ta còn biết một loại công phu tên là ngoại công, nó mặc kệ thân thể ngươi có đấu khí hay không, chỉ cần thân thể ngươi có đủ cường hãn có thể chịu đau khổ lớn, có kiên nhẫn phi thường lớn thì hoàn toàn có thể tu luyện được thực lực cực kỳ cường hãn!"

"Có một điểm trọng yếu nhất, chính là trong quá trình luyện tập tuyệt không được nói cho người khác biết. Nếu ngươi xác định ngươi có thể làm được, vậy, từ ngày mai bắt đầu lưng mang túi nặng năm mươi cân chạy quanh Đấu Thần đảo năm vòng, trong cuộc sống bình thường ngoại trừ lúc tắm rửa và ngủ ra thì túi nặng không thể rời thân, chờ khi ngươi hoàn toàn thích ứng thì tới tìm ta."

Đỗ Trần nắm hai vai Arthur, nhìn chằm chằm vào hắn nói:

"Ngươi hoàn toàn có thể làm được, đừng quên, trong lúc cường hóa huấn luyện ngươi chính là phiêu hãn thú nhân đến từ đại thảo nguyên!"

Đỗ Trần thuận miệng nói ra một biện pháp rèn luyện thân thể của kiếp trước, ở trong lòng hắn cũng không có chắc chắn lắm, thứ này mặc dù có thể cường thân kiện thể, hơn nữa đích xác có thể gia tăng lực lượng, đề cao tốc độ, nhưng nó thật sự có thể siêu việt đấu khí của đấu thần thế giới sao?

Đỗ Trần chính mình đều không tin loại này.

Nhưng, Arthur giờ đối với chính hắn đã bỏ đi tất cả, đã mất đi hết thảy niềm tin, vậy chính mình cho hắn một cái hi vọng, mặc dù đây là một lời nói dối nhưng tuyết đối là nói dối có thiện ý.

Arthur suy tư một hồi rồi nói:

"Tốt, ngày mai ta thử một lần. Không, hôm nay bắt đầu, lập tức bắt đầu! Lee, chuẩn bị công cụ cho ta!"

Đỗ Trần trên mông đít cảm thấy ngứa ngứa, lùi ra khỏi xú phòng, hắn có chút kỳ quái, thế cũng coi như việc thiện sao? Hơn nữa đây còn là một việc thiện rất lớn.

Lee dặn dò người hầu đi chuẩn bị đồ vật, hắn nghi hoặc nhìn Đỗ Trần:

"Vừa rồi ngươi nói phương pháp này thật sự hữu dụng sao? Không có cùng tự nhiên nguyên lực câu thông, vương tôn thật sự có thể có năng lực của cao cấp đấu thần sao?"

Đỗ Trần lắc lắc đầu cười khổ, nói:

"Ta cũng không biết. Bất quá, Arthur bây giờ sẽ mạnh hơn một chút. Chỉ cần có hi vọng..."

Lee im lặng gật đầu:

"Sẽ có một ngày vương tôn phát hiện ra biện pháp của ngươi một chút tác dụng cũng không có, hắn có thể..."

"Sẽ không phải một chút tác dụng đều không có. Tạm thời cho hắn hi vọng, chuyện ngày sau ngày sau nói tiếp!"

Lee cẩn thận suy nghĩ, bây giờ cũng chỉ có thể như thế.

Arthur xuất môn dụng một loại phương thức rèn lượng thân thể tựa hồ như tự ngược đãi bản thân, Đỗ Trần nhìn bóng lưng hắn mà thở dài lắc đầu, cũng quay trở về mười tám hào túc xá của mình.

Từ ngày đó trở đi, mỗi sáng sớm Đấu Thần đảo đều có một kẻ điên trong mắt thường nhân, lưng hắn mang túi nặng chạy đi, mỗi ngày lại chạy, hơn nữa túi không rời thân. Dần dần, trong học viện truyền ra một lưu ngôn hài hước - một tân sinh bị giáo vụ trưởng Ricardo cường hóa huấn luyện thành điên, bây giờ mỗi ngày tự ngược, chủ động tiến hành cường hóa huấn luyện càng kinh khủng!

Arthur đáng thương, có lẽ chính mình thật sự không nên nói dối có thiện ý với hắn a! Đỗ Trần chậm rãi đi lên khu giáo vụ cạnh Ôn Tuyền sơn, nhìn thoáng qua một bóng nhân ảnh mang bao cát, đang ra sức chạy, sau đó hắn đi vào phòng của hiệu trưởng.

"Ziege viện trưởng, ngài tìm ta?" - Đỗ Trần cung kính đứng trước mặt Ziege.

"Ân, ta tìm ngươi có hai chuyện, ngươi trước tiên ngồi đi."

Ziege chỉ cái bàn đối diện, chờ Đỗ Trần ngồi xuống mới nói:

"Đầu tiên, ngươi biết Phillip phó viện trưởng đã mất tích, thực nghiệm thất của hắn cũng bị hủy bởi một trận hỏa hoạn. Sư phụ học viện đối với việc này đang triển khai điều tra, ngươi biêt tin tức gì không? Dù sao ngươi cũng từng là đệ tử và là trợ thủ của phó viện trưởng."

"Viện trưởng, ta trở thành trở thủ của Phillip đạo sư có gần mấy tháng, nên thật sự không biết nhiều chuyện lắm! Bất quá ta nguyện ý hiệp trợ các sư phụ cùng điều tra."

"Ngươi có phần tâm ý này là rất tốt, nếu cần, các sư phụ sẽ đi tìm ngươi. Mặt khác ta nói chính là, Phillip đạo sư của ngươi mất tích rồi, vậy, ngươi làm đệ tử của ta được không?"

"Làm đệ tử của ngài?" - Đỗ Trần trong lòng mừng rỡ.

Ziege cười cười:

"Vốn ta có ý này, bất quá lúc ấy ta thân trúng kịch độc nên phải bế quan khu độc. Kết quả để cho Phillip nhân cơ hội cướp ngươi đi."

Hắn khó mà không cười được, lại nói:

"Ta đối với mọi việc của ngươi đều hiểu rõ, trí nhớ văn khoa của ngươi làm người ta sợ hãi, đấu khí của ngươi lại là Thiên Sứ Thủy Thân, mà cũng hoàn toàn phối hợp với thủy hệ đấu khí của ta. Phẩm hạnh của ngươi không có gì để nói, một đệ tử phẩm cách phi thường hoàn mỹ. Cho nên, ngươi có tư cách trở thành thân truyền đệ tử của ta, đồng thời ta cũng vì phẩm học tư chất phi thường xuất sắc của đệ tử mà cảm thấy cao hứng!"

"Tốt, ta sau này gọi ngài là đạo sư!" - Đỗ Trần đứng lên cúi mình vái chào.

Ziege thản nhiên nhận đại lễ của Đỗ Trần, nói:

"Vậy, chúng ta nói về sự kiện thứ hai. Gần đây ngươi có thu dưỡng một nữ nhi, có thể mang cho ta xem không?"

oOo


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-517)