← Ch.139 | Ch.141 → |
Đỗ Trần tiện tay cầm lấy khoản đặt cược, chặm rãi uống một chén nước do phục vụ mang lại, liếc mắt nhìn hà quan đối diện sắc mặt ngưng trọng hắng giọng một cái.
- Ta nghe nói trấn York tất cả đều giảng quy củ, ván này hình như ta thắng, tiên sinh, xin bồi đi!
Đỗ Trần nhéo nhéo chóp mũi nữ nhi:
- Ván này ta mới thắng hai vạn kim tệ thôi, quý đổ trường sản nghiệp lớn như vậy, không phải là không chung nổi đó chứ?
Hai vạn kim tệ, trả thôi?
Các đổ khách há mồm trợn mắt xem náo nhiệt, mặc dù nói này là đổ trường lớn nhất trấn York, những cũng hiếm thấy trường đánh cuộc lớn như vậy.
Hà quan cắn răng, nói:
- Tiên sinh nói đúng, đổ trường chúng ta chỉ giảng quy củ! Người đâu, chiếu bồi!
Hoa lạp! Một đôi tiền cược đổ xuống trước mặt Đỗ Trần.
Đỗ Trần vuốt cái mũi nở nụ cười, hắn tới đổ trường là vì muốn cấp cho Brockman xem một tuồng kịch, cho hắn biết mình lại có tiền. Hai là, Đỗ Trần cũng muốn thám tính chi tiết của trấn York, xem thử chút hạn định của "quy củ" này, cho nên xuống tay không lưu tình, thắng đến hà quan phải phát run lên.
Hơn nữa Đỗ Trần căn bản không sợ thế lực ngầm của trấn York trả thù, không nói đến Dịch Cốt cùng lão tổ mẫu bên người, trong tình huống thật sự có nguy cơ, Đỗ Trần có thể cước đạp hoa sen bỏ chạy. Hơn nữa Đỗ Trần còn ỷ Piye ở đấu thần đảo cùng hắn có giao tình, nói danh hào của Piye lão đại, phần tử hắc bang khắp tam đại lục đều cấp cho vài phần thể diện! Đáng tiếc Đỗ Trần không biết dù Piye lão đại có thấy cũng không dám trêu vào "quy củ" của trấn York.
Lão bản của đổ trường cùng một đám đại lão hắc bang toàn bộ đi tới tầng hai, xa xa đánh giá Đỗ Trần ở dưới lầu.
Nhìn Đỗ Trần thắng mấy ván, lão bản của lữ quán Farmar cười nói:
- Xem ra Francis này thật sự là rất lợi hại! Ta căn bản là không thấy hắn xuất thế nào, thế nào? Có thể thắng hắn không?
Lão bản đổ trường sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào Đỗ Trần đang ôm nữ nhi, đột nhiên lắc đầu cười cười:
- Hắn tuyệt đối không xuất toàn lực, quả thiên ngoại hữu thiên a!
Farmar sửng sốt.
Lão bản đổ trường lại nói:
- Ta vốn muốn cho Francis biết cái gì là thiên ngoại hữu thiên, nhưng không nghĩ tới... A, huynh đệ dưới tay thua không oan! Cho dù là ta lên, cũng hạ tràng giống vậy.
Mọi người kinh hãi, hồng phát trung niên nữ nhân nói:
- Ngươi cũng không thắng được hắn sao?
- Đứng nói là ta, dù là đổ thần của Beins Piye, thậm chí L'Griffins một năm trước thắng ta khiến ta suýt phá sản cũng không nhất định có thể là đối thủ của hắn.
Lão nhân nhướng mày:
- Không lâu trước ta nghe tin tức, L'Griffins thua trong tay một người tên là Francis, vừa rồi ta còn nghĩ là chỉ là trùng tên mà thôi - dù sao đồng học của tiểu thư Anne hắn còn quá trẻ, nhưng bây giờ xem ra, người dánh bại L'Griffins chính là thiếu niên trước mắt chúng ta.
- A?
Hồng phát nữ nhân cười cười:
- Tiểu huynh đệ thú vị, sao, lão đại ngươi còn muốn lên đổ với hắn không?
Lão bản bước đi hướng Đỗ Trần:
- Bằng chân bản lãnh của ta thật không thắng được hắn, nhưng ta không tin hắn có thể phá giải vương bài cuối cùng của ta, ta xếp đặt một cái bẫy tuyệt diệu...
Đỗ Trần càng đổ càng mất hứng thú, hà quan đối diện như một máy rút tiền tự động, ai có thể cảm thấy hứng thú với một người máy chứ? Ngay khi một nửa chú ý lực của Đỗ Trần tập trung chơi với nữ nhi, lão bản Đổ trường xuất hiện trên bàn.
Nhìn hà quan cung kính thối lui, Đỗ Trần nở nụ cười.
Ta là Adelman, là bão bản nơi này, khách nhân khỏe chứ.
Lão nhân ngồi đối điện Đỗ Trần, cũng không nói nhiều, lấy ra một tấm chỉ bài:
- Đổ mười ba lá! Ta làm cái, ngươi đặt! Ngươi có thể tùy ý lấy ra mười ba lá bài! Ngươi phải thắng ta, nếu không ngươi sẽ thua, hạn chế duy nhất là không thể bãi lệ bài! Tiếp nhận khiêu chiến không?
Đỗ Trần sờ sờ cái mũi, trong lòng nghĩ thầm, mười ba lá, loại thủ pháp che mắt này kiếp trước cũng phi thường thịnh hành, một bộ bài tây (pháp khắc =Fack), mỗi người mười ba lá, chia làm ba, năm, năm ba đạo bài, phân biệt lớn nhỏ, cuối cùng tính ra ba đạo bài thắng thua tổng thể. còn lại quy tắc tính giống nhau.
Xa xa, lão bản của lữ quán Farmar nhíu mày nhức đầu, nhịn không được nói:
- Adelman lão đại suy nghĩ gì vậy? Tính cái gì vương bài? Để cho đối phương tùy ý rút bài trước? Chỉ cần đạo thử nhất ba con trùng A(át), đạo thứ thứ hai lấy đồng hoa thuận từ 9 tới K, 10. hắn suy nghĩ cái gì vậy.
- Nếu lấy bài như vậy, vậy Franics nhất định thua.
Hồng phát nữ nhân liếc mắt nhìn Farmar:
- Nếu lấy bài như ngươi nói, trùng đầu ba con A, đạo thứ ba là đồng hoa A thuận vĩ sát năm con, vậy bất quá thắng tám! Nhưng lão đại chỉ cần ở đạo thứ hai lấy ra một hoa mai từ 9 tới K đồng hoa thuận, sẽ giết chết hai đạo song bội mười lá của Francis - bởi vì mười ba lá không tính cao giai hoa sắc, hắn là nhà cái, hoa mai có thể ăn đồng hào của người đặt, nhà cái cuối cùng sẽ thắng người đặt hai lá.
Farmar sửng sốt, đột nhiên cười hắc hắc:
- Lão đại rất âm hiểm, hắn để cho Francis tùy ý rút bài, là hắn thua?
- Ngươi nghĩ sao? Nếu không phải năm đó lão đại đề cập với ta phó bài này, ý nghĩ của ta nhất định giống ngươi, sau đó bị lão đại đánh bại.
Hồng phát nữ nhân bĩu môi:
- Bất quá phó bài này nếu không dựa theo phương pháp người nói rút bài... ít nhất lão đại cùng bằng hữu của hắn còn không có nghĩ ra, rút bài làm sao mới có thể thắng nhà cái! Một năm trước lão đại cũng nhờ một chiêu này mà bức lui "Đổ thần" L'Griffins, nếu không, lão đại có thể sớm đã phá sản rồi! Cho nên, phó bài này được xưng là người đặt cược nhất dịnh phải chết, nhà cái nhất định thắng! Đây mới là chiêu vương bài cuối cùng mà lão bài xử ra.
Đỗ Trần lạnh lùng nhìn Adelman, tiểu Bối Bối trong lòng hắn lại nhíu mày, trí tuệ của nha đầu kia cũng nghĩ tới đây là một cái bẫy, nhưng nàng không biết làm sao mới có thể rút bài thắng nhà cái.
- Đổ bao nhiêu?
Đỗ Trần đột nhiên hỏi.
Adelman mỉm cười nói:
- Nếu ngươi thắng ta, đổ trường này thuộc về ngươi.
Mọi người ngạc nhiên.
Đỗ Trần nhanh chóng cười, cạm bẫy mười ba lá vốn tại kiếp trước đã bị người ta phá, bài cục tại kiếp trước được truyền lưu nhiều năm, tiền nhân không ngừng tích lũy kinh nghiệm mới phá giải được, xem ra, trong đấu thần thế giới còn trong giai đoạn thấp chưa biết cách phá giải bài cụ này.
Ai, Adelman tiên sinh, ngươi muốn tặng đổ trường cho ta, ta sao lại không nhận chứ?
Đỗ Trần một mặt nói, một mặt rút bài:
- Ba con sáu trùng, bốn con J cùng một O đạo thứ ba là bốn con A cùng một con 6!
- Quá nhỏ sao?
Có đổ khách không nhịn được hỏi lại.
Nhưng sắc mặt Adelman thay đổi.
Đỗ Trần mỉm cười, chậm rãi giải thích:
- Mười ba lá cùng quy tắc giống nhau, vậy, ta lấy ra tất cả A, J, 6, vậy ngươi vĩnh viễn không có cách nào có đồng hoa thuận, không thể có đồng hoa thuận, vậy bại diện thứ hai chính là bốn lá bài giống nhau, nhưng, bốn con A, cùng bốn con J đều trong tay ta, mặt khác ta còn một O chiếu "quy củ" bài lớn nhất phải xảy ra vĩ đạo, hai đạo của ngươi có thể tạo thành bài lớn nhất, hay chính là bốn con 10, ngoại trừ một cửa ba con 6 của ta thất bại, ta còn dư hai cửa thắng 12 đạo, cuối cùng hợp lại ta thắng 9 đạo...
- Ba ba, thông minh!
Tiểu Bối Bối thơm Đỗ Trần một ngụm, cười ngọt ngào.
Adelman nhìn Đỗ Trần phá bài diện, đột nhiên đứng lên:
- Tiểu huynh đệ, người đánh bại L'Griffins, cứu Piye nhất định là ngươi.
Đỗ Trần cười mà không đáp.
Adelman chỉ vào sương phòng cửa thiên của đổ trường nói:
- Đổ trường này thuộc về ngươi, bất qua mấy bằng hữu của trấn York cảm thấy hứng thú với ngươi, ngươi tới đó, tới nói chuyện được không? A! Chúng là đều là lão bằng hữu của Piye! Mọi người không phải địch nhân!
Hắn trong lòng bỏ thêm một câu, ngươi còn có tiểu thư Anne, ai cũng không muốn là địch nhân của ngươi.
- Tốt lắm, mấy vị mời.
Đỗ Trần theo Adelman đi tới ngồi xuống, nhìn thoáng qua mấy vị cự đầu hắc bang của trấn York.
Adelman cười nói:
- Quy củ của trấn York chúng ta nói là làm, hành tất quả! Người đâu, trước tiên đưa khế ước đổ trường cho Francis.
Đỗ Trần nhìn khế ước đặt trước mặt hắn nhưng không có thu lại, mà cười nói:
- Chư vị đều là nhân vật hàng đầu của trấn York, tối qua tao ngộ ta gặp các ngươi đều biết, không có biện pháp. Tài sản của ta đều mất hết, mà quy củ của trấn York lại như thế, ta không thể làm khác hơn là mạo muội tới đổ trường kiếm một tí lộ phí!
Hồng phát nữ nhân gõ bàn, ý bảo Đỗ Trần chú ý mình, sau đó cười nói:
- Ta là Susan, thiết tặc tại trấn York đều gọi ta một tiếng đại tỷ, chuyện ngươi tối qua mất đồ ta nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo! Xin cho ta một thời gian, trước khi ngươi rời trấn York, được không?
Ai u, đây là nữ đồng hành a! Thân phận lão đại của tổ chức tiểu thâu, hơn nữa Susan đã là trung niên, không có cái gì tà niệm, nhất thời khiến Đỗ Trần với nàng thân thiện hơn nhiều.
- Đương nhiên, nếu chỉ là bản thân ta thì không đáng nói, nhưng bằng hữu của ta thần tứ bá tước Brockman cũng bị, huynh đệ nào xuống tay, cũng quá mức một chút, cư nhiên cả quần áo của Brockman cũng bị lột sạch, ngay cả nội khố cũng không có lưu lại, đây là sỉ nhục lớn lao, ta phải vì hắn mà nói! Xin mọi người hiểu cho tâm tình của ta.
Farmar cũng gõ bàn, giới thiệu mình, lại nói:
- Tối hôm qua người tại địa bàn của ta mất đồ, cũng có trách nhiệm của ta, nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo.
- Ta cũng có trách nhiệm.
- Ta cũng có...
Đỗ Trần mộng rồi, đây là chuyện gì xảy ra? "Chính mình mặc dù đổ thuật xuất chúng, nhưng dù sao cũng không phải đại nhân vật gì, hắc bang lão đại toàn bộ đều là nhân vật có danh đầu, dậm chân một cái, hắc đạo đại lục đều phải run lên! Sao bây giờ bọn họ đều nhận tội với mình."
Việc lạ nha!
Adelman khoát tay, nói:
- Được chư vị ái mộ, ta Adelman mới ngồi lên vị trí minh chủ thế lực ngầm của trấn York, nếu thân là minh chủ, không thể chỉ hưởng phúc không dám nhận trách nhiệm, chuyện đêm qua Francis tiểu huynh đệ mất cắp, ta có trách nhiệm lớn nhất.
Đỗ Trần cùng tiếu Bối Bối hai mắt nhìn nhau, tới cùng là làm sao vậy? Chư vị lão đại, ta chỉ là đệ tử, mặc dù ta trong tay che dấu một chút thực lực, nhưng cũng không thể so với thế lực ngầm của các ngươi, sao các ngươi tranh nhau hướng ta bồi bội?
Adelman lại nói:
- Thiết tặc nhất định phải bắt được, bất quá Francis tiểu huynh đệ đã bị tổn thất, đây là ta không đúng, tiểu huynh đệ, danh sách vật phẩm mà ngươi mất cắp đêm qua, ta phụ trách toàn bộ bồi thường cho ngươi.
Đỗ Trần trợn mắt há mồm, này.. chuyện này tựa hồ đã ra khỏi phạm trù bình thường, Adelman hình như cần cớ tặng tiền mình.
- Adelman các hạ, ta từ ngài đã lấy đủ số tiền bị mất.
Đỗ Trần nhìn khế ước trước mặt một chút, trong lòng thầm nghĩ, những người này mạc danh kỳ diệu, nhưng cẩn thận một chút tốt hơn.
Adelman lại khoát tay:
- Không, đổ chú quy đổ chú, trách nhiệm quy trách nhiệm, không thể để đổ chú cùng bồi thường tiền nói chung được.
Các vị hắc bang lão đại trong lòng đều thầm mắng, đáng chết, Adelman lão hồ ly này! Bây giờ, tất cả mọi người đã thông suốt Francis kết hảo với Anne tiểu thư cùng gia tộc của nàng, loại cơ hội tốt này, ngươi cũng dám chiếm lấy làm riêng sao?
Không được, chúng ta cũng muốn cấp tiền bồi thường Francis.
← Ch. 139 | Ch. 141 → |