← Ch.214 | Ch.216 → |
Goethe lại nhìn Dịch Cốt đang đứng một bên thủ vệ Đỗ Trần, thầm nói, không, thực lực của Francis rất mạnh, lại có đột phá rất lớn so với lần trước, nhưng rất dễ dàng thấy, mặc dù thánh khí của hắn hết sức cổ quái mà cường đại, nhưng hẳn là không phải đối thủ của mình, ân, phong hào đấu thần cao gầy này mới chính thức là tuyệt đỉnh cường giả.
Nhưng hắn xưng hô Francis là thiếu gia, vậy, muốn hắn truyền thụ cho mình mấy chiêu, cuối cùng toàn bộ phải nhờ vào Francis! Goethe nhìn chằm chằm Dịch Cốt, trong lòng tính toán loạn lên.
Đỗ Trần một mặt trị liệu cho Amanda Lehart, một mặt phất tay với Dịch Cốt:
- Có thể buông Hawkin ra, ta muốn biết rõ sự kiện này, về tình về lý ta cũng phải giải thích với hắn một chút! Hawkin các hạ.
Hawkin bất lực nằm trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng, liếc mắt thấy Goethe đang nhìn chằm chằm Dịch Cốt, nói:
- Ta thất bại, ngươi bây giờ so với ta cường đại hơn, vậy theo quy củ của ngươi mà làm việc.
Đỗ Trần nở nụ cười:
- Không có quy củ gì cả, công đạo trong lòng người! Ta đối với chí cao phụ thần Auerbach cùng bất diệt tử thần Li Qin Ba hai vị miện hạ ngưỡng mộ đã lâu! Nếu không phải hành vi của các ngươi thật sự quá mức, ta cũng không để cho Brook ra tay.
Ngày thường Đỗ Trần nói lời này Hawkin có lẽ không tin, bất quá mới vừa rồi chú cháu bọn họ bị Đỗ Trần đẩy vào tuyệt địa, đã có thể như thế, Đỗ Trần còn xưng Auerbach là thánh hoàng, phụ thần! Vậy bây giờ hắn nói tiếp, vô hình trung nâng cao lên rất nhiều.
Sắc mặt Hawkin hòa hoãn hơn rất nhiều, cũng không phải là cái loại tình cảnh bi tráng khẳng khái một lòng muốn chết vừa rồi.
- Hawkin các hạ, xin ngài nói cho ta biết, ngươi tại sao lại nhận định ta trộm Thú Hoàng Tỷ chứ? Đây là một cái tội quá lớn a.
Đỗ Trần nói với ngữ khí nói chuyện phiếm với bằng hữu.
Hawkin nói:
- Ta bắt được Susanna, nàng là một thành viên vương thất thú nhân, cũng là chủ mưu lần này! Hơn nữa mấy vị trưởng lão am hiểu tinh thần lực trong gia tộc cũng bức nàng nói ra lời nói thật! Lúc ấy trong nhóm đạo mộ tặc, có một người tự xưng là Thập Tam gia của trấn York! Cũng là ngươi Francis! Ngươi phủ nhận ngươi là Thập Tam gia của trấn York sao?
Căm tức nhìn Đỗ Trần, hắn lại nói:
- Hơn nữa, có người trên đấu thần đảo đã thấy nữ nhi của ngươi cầm Thú Hoàng Tỷ làm món đồ chơi.
- Là như thế sao? Mọi người không phải ngoại nhân, ta xác thực một lần cơ duyên xảo hợp trở thành Thập Tam gia của trấn York! Điểm này là thật. Nhưng...
- Hừ, ngươi tự mình thừa nhận là tốt rồi.
Đỗ Trần nở nụ cười khổ, khoát tay, buồn bã thở dài, trầm giọng nói:
- Nhưng, cho dù ta là Thập Tam gia của trấn York. cũng không thể chứng minh ta từng bất kính với chí cao phụ thần.
Dừng một chút, Đỗ Trần chậm rãi nói:
- Còn có, Hawkin các hạ, ngươi vừa rồi nói nữ nhi của ta cầm Thú Hoàng Tỷ làm món đồ chơi? Điều này có thể sao? Ngài lầm sao?
- Phủ nhân vô dụng, có nhiều người đã nhìn thấy, nữ nhân ngươi cầm Thú Hoàng Tỷ làm đồ chơi, trong đó có cả ta, ngươi muốn nói ta cũng nhìn lầm?
Hawkin phẫn nộ nói.
- Điều này sao có thể? Ngài xác định ngài không có nhìn sai chứ?
Đỗ Trần tựa hồ càng thêm bất đắc dĩ:
- Được rồi, ngài có thể nói với ta một chút về hình dáng "Thú Hoàng Tỷ chứ? Ta không có gặp qua thánh vật của chí cao phụ thần.
Hawkin nói xong, Đỗ Trần giả vờ có chút sợ ngây người, hắn liền rụt tay vào tay áo, móc ra một cái "Thú Hoàng Tỷ" đặt trước mặt Hawkin:
- Ngài nói là thứ này sao?
Hawkin nhìn "Thú Hoàng Tỷ".
- Ngươi cũng quả nhiên là tên trộm kia.
Làm bộ muốn đứng dậy dánh chết Đỗ Trần, nhưng chiến lực của hắn đã bị phong bế, thân hình to lớn căn bản không dụng ra bao nhiêu khí lực.
- Các hạ, xin chờ một chút, ngươi xác định đây là Thú Hoàng Tỷ sao?
Đỗ Trần hỏi.
Hawkin trong lòng ngạc nhiên, chẳng lẽ Thú Hoàng Tỷ này là giả? Hắn nhìn kỹ. đúng vậy, hẳn là thật, bề ngoài không chút nào khác lạ a.
- Vì chứng minh ta vô tội, chí cao phụ thần tại thượng, xin ngài khoan thứ ta đã mạo phạm.
Đỗ Trần ném "Thú Hoàng Tỷ" xuống đất! Sau đó, "Thú Hoàng Tỷ" vỡ nát.
Hawkin trong nháy mắt ngây ngốc, cũng điên cuồng, hắn đứng dậy làm bộ muốn giết Đỗ Trần:
- Ngươi tiểu thâu đáng chết, ngươi dám hủy tín vật của chí cao phụ thần, ta nhất định phải giết ngươi...
Đỗ Trần cao giọng quát:
- Hawkin các hạ, xin tỉnh táo một chút, ta mặc dù không biết chính thức Thú Hoàng Tỷ, nhưng, nó nếu là di vật của hai vị thần thú nhân, vậy nhất định là tài chất cứng rắn, tuyệt không thể bị người bình thường phá hủy? Ngươi còn không rõ sao?
- Đúng vậy, Thú Hoàng Tỷ nguyên liệu là...
Hawkin ngừng một chút, cải lời:
- Cho dù ta vận dụng cấm chiêu bí truyền của gia tộc, cũng không có biện pháp phá hủy Thú Hoàng Tỷ.
- Hết thảy trước mắt không nói rõ vấn đề sao?
Đỗ Trần chỉ vào những mảnh nhỏ của Thú Hoàng Tỷ trên mặt đất nói với Hawkin:
- Các hạ, trước mắt Thú Hoàng Tỷ này bị ta ném xuống đã vỡ thành mảnh nhỏ, nó là thánh vật của chí cao phụ thần sao?
Hawkin ngạc nhiên nhìn Đỗ Trần, tựa hồ hết thảy đều sáng tỏ, Đỗ Trần thản nhiên nói:
- Đây là một trong những món đồ chơi nữ nhân ta cầm chơi, là do không lâu trước, quản gia của ta dẫn nữ nhi đi trên đường nhàn nhã du ngoạn, gặp phải một thương nhân lừa châu báu vàng bạc, lúc ấy thương nhân kia bán giá thấp cho quản gia của ta vài món châu báu, trong đó có Thú Hoàng Tỷ này! Nhưng lại có ba cái, trong đó một cái do tiểu Bối Bối, cũng là nữ nhi của ta không cẩn thận làm nát, một cái ở lại đấu thần đảo, cuối cùng một cái là ta vừa đánh nát, ta dùng để chặn giấy.
- Ai, ta mặc dù biết tên Thú Hoàng Tỷ, nhưng chưa bao giờ chính thức gặp qua, không biết hình dáng nó, còn tưởng rằng đây là trân bảo bình thường, đương nhiên còn cho nữ nhi cầm chơi đùa! Đây là tội của ta! Xin chí cao phụ thần tha thứ.
Đỗ Trần lắc đầu thở dài, suy nghĩ một chút sơ hở trong lời nói của mình, lại bổ sung:
- Kỳ thật, quản gia của ta sau khi mau thứ đồ này cũng xem qua - ta đối với giám định châu báu rất thích thú. ta xem ra, đồ này mặc dù không đáng giá, nhưng chất liệu tốt, là một kiện trân bảo bình thường, cho nên căn bản không có nghĩ tới. Hiện suy nghĩ lại, đây rất có thể là một tên nhà buôn giả hiệu, cố ý hãm hại ta, lừa dối tử tôn của chí cao phụ thần cùng bất diệt tử thần.
- Đáng chết, chẳng lẽ có người giả tạo ra rất nhiều giả phẩm? Cố ý quấy nhiễu sự tra xét của chúng ta?
Hawkin chỉ suy nghĩ chốc lát, hỏi:
- Không đúng, vậy ngươi làm sao giải thích lời khai của Susanna? Ngươi rõ ràng là Thập Tam gia của trấn York mà!
- Susanna? Ta căn bản không nhận ra cái gì Susanna.
Đỗ Trần phẫn nộ phất tay, như bị ủy khuất lớn lao:
- Hawkin các hạ, ta đúng là Thập Tam gia của trấn York, nhưng ta đích xác không có làm ra hành động gì tiết độc chí cao phụ thần.
Lắc lắc đầu, Đỗ Trần "Tỉnh táo" lại, tiếp tục nói:
- Xin nói cho ta biết, đồng đảng của Susanna hình dáng thế nào? Tại sao ngươi dám chắc là ta làm, mà không phải người khác giả mạo tên Thập Tam gia? Hawkin các hạ, ngươi cũng là thần duệ, ngươi hiểu được "Thập Tam gia của trấn York" thân phận này đáng tuyên dương sao?
Lúc hành động trên đại thảo nguyên, gần đại hạp cốc Auerbach Đỗ Trần vẫn mang theo mặt nạ mà Bác Bì cung cấp, lúc ấy hắn không có nghĩ tới đến hôm nay, chỉ đơn thuần là muốn giấu diếm thân phận, nhưng không tưởng nổi, mang một mặt nạ nho nhỏ, lại mang đến tiện lợi thật lớn ngày nay.
Hawkin hừ lạnh nói:
- Tóc vàng mắt xanh, ngực mang ấu nữ, bên người còn mang theo cửu cấp cao thủ! Điều này không phải đặc điểm nhận dạng của ngươi sao?
- Tóc vàng mắt xanh, mang theo ấu nữ, bên người còn có cửu cấp cao thủ... người như vậy rất giống ta! Nhưng... Hawkin các hạ, ngài không biết là, tin tức của ngài thật sự cùng ta quá giống sao?
Đỗ Trần nói:
- Ngay cả Thú Hoàng Tỷ đều có người dám làm giả, nhưng lại bắt chước giống thật, ngài không thấy chuyện này rất kỳ quái sao? Hoặc là có thể nghĩ một chút, có hay không có những người giả mạo ta "Thập Tam gia của trấn York"? Được rồi, vì truy tra nơi chốn di vật của chí cao phụ thần, ta có thể phá lệ một lần, cùng Susanna kia đối chất. Ta muốn xem xem, không có tiểu Bối Bối cùng tiên sinh Brook bên người, Susanna kia có thể nói ta là đồng đảng của nàng không.
Dù sao lúc ấy đeo mặt nạ, Đỗ Trần mới không sợ đối chất.
Hawkin sửng sốt sau nửa ngày, trong lúc này, cháu hắn Amanda Lehart cũng đã tỉnh lại, lại nhìn chính mình, cả kinh:
- Ta sao còn chưa chết? Thực lực của ta cũng khôi phục lại ba bốn thành, thúc thúc, đây là sao?
Hắn nhảy dựng lên đang muốn cùng Đỗ Trần tiếp tục chiến đấu.
- Amanda Lehart, dừng tay! Chuyện này có nhiều nghi vấn, chúng ta có thể thật sự nghi oan Francis!
Hawkin quát lui cháu mình, hắn mặc dù không có hoàn toàn tin tưởng, nhưng dù sao cũng tin một chút vào lời nói dối mà Đỗ Trần biên tạo, dù sao thành tựu của Đỗ Trần trong lĩnh vực "Đạo tặc bất thao qua" vô cùng siêu nhiên.
Đỗ Trần trong lòng cũng rõ ràng chỉ nói mấy câu hoàn toàn không thể thuyết phục Hawkin, bất quá... Brockman thần tứ bá tước thân ái đã cầm đi Thú Hoàng Tỷ chính thức, hắn sẽ khiến Hawkin hoàn toàn tin tưởng.
Hơn nữa rất xảo hợp, Brockman cũng là tóc vàng mắt xanh, là cao thủ am hiểu thâu đạo, cũng là... Đỗ Trần đột nhiên phát hiện, Brockman cùng mình có rất nhiều điểm giống nhau.
- Hawkin các hạ, mặc kệ ngươi có tin tưởng ta hay không, nhưng có người giả mạo danh nghĩa ta trộm lấy Thú Hoàng Tỷ, hơn nữa sau đó còn giả mạo khách thương bán Thú Hoàng Tỷ giả cho quản gia của ta, chuyện này có liên quan tới ta, đây là chuyện tuyệt đối không thể nhẫn nhịn! Ta cũng nhất định hết sức tra rõ chuyện này.
Đỗ Trần nghĩa bạt vân thiên nói.
- Hừ, ta cũng sẽ tra rõ chuyện này, bất quá chúng ta gia tộc St. Barton ân oán rõ ràng, chúng ta tới giết ngươi, chết không oán hận. Nhưng ngươi cứu cháu ta một mạng, phần nhân tình này ta đã ghi nhớ - điều kiện tiên quyết là ngươi không có chính thức trộm đi Thú Hoàng Tỷ.
Hawkin nói.
- Tốt, Brook, xin giải cấm chế cho Hawkin các hạ.
Dịch Cốt mở cấm chế trên người Hawkin, nhưng Goethe lại đi tới:
- Ha ha, nguyên lai miện hạ ngài gọi là Brook! Ngài xem, tên ngài ta đã biết, vậy, có thể nói cho ta biết phong hào của ngài không? Ta nguyện ý chi ba ngàn hạt trân châu.
Dịch Cốt giận dữ, quát:
- Ta nói lần cuối, ta không có phong hào.
- Ngươi không có phong hào?
- Điều này sao có thể?
Hawkin cùng Goethe đều kinh ngạc giống nhau, Hawkin nói:
- Các hạ vừa rồi đánh bại ta, thực lực tuyệt đối chỉ có phong hào đấu thần mới có thể làm được.
- Nhìn xem, nhân gia gia tộc St. Barton đều rõ, ngươi còn không nói sao?
Goethe cười hì hì hỏi. Đúng lúc này thì, hổ sa tướng quân ở bên ngoài bơi vào, la lên:
- Điện hạ, có tình huống khẩn cấp.
- Tình huống gì khẩn cấp đợi lát nữa hãy nói! Không thấy ta đang bận sao?
Goethe tức giận phất tay, lại cười hì hì, thần tình sùng bái nhìn Dịch Cốt.
Hổ sa tướng quân do dự một chút, thấy ngoại nhân trong động nhiều, muốn nói lại thôi, chỉ có thể nói hàm hồ:
- Điện hạ, ngài lần này thống suất cận vệ quân đoàn đến đây, không phải có nhiệm vụ trọng yếu sao? Bây giờ nhiệm vụ của ngài xuất hiện một chút vấn đề...
- Ai nha, không thay Thiên Vương sơn sao?
Tiểu tử này, thuận miệng nói nhiệm vụ bí mật của hải tộc ra, thúc dục:
- Ở đây đều là bằng hữu của ta, gia tộc St. Barton là đồng minh ngàn năm của hải tộc, hai vị này càng là bạn tốt của ta... tương lai là sư phụ, có gì ngươi cứ trực tiếp nói.
Hổ sa tướng quân thầm thở dài, ánh mắt nhìn Đỗ Trần:
- Ta tuân mệnh, Francis tiên sinh, chuyện này có quan hệ tới ngài... bởi vì chúng ta tại phụ cận hải vực đã phát hiện thần sủng của sư phụ ngài viện trưởng Ziege, thi thể của dị thú Seattle Garcia.
Garcia đã chết? Đỗ Trần còn nhớ kỹ, ngay vài ngày trước, hắn mang theo Chesini ở bên Ôn Tuyền sơn còn nghe thấy tiếng rên rỉ của Garcia trước khi sản sinh. Mới vài ngày, nàng sao đã chết?
- Tướng quân, ngươi xác định là thú Seattle Garcia sao?
Đỗ Trần trong lòng còn có vài phần không dám tin tưởng, dù sao, vài ngày trước Garcia còn trong cấm địa dưới chân Ôn Tuyền sơn, sao có thể chết ở một nơi giữa biển rộng cách xa đấu thần đảo chứ?
Hổ sa tướng quân nói:
- Hẳn là không sai, thiên hạ đều biết thú Seattle có hai đầu...
Hắn thấy Đỗ Trần từ bên bờ tử vong cứu được Amanda Lehart, đột nhiên sửng sốt, sửa lời:
- Garcia còn chút hơi tàn, bất quá, tế tự trong quân nói nàng không thể sống sót...
← Ch. 214 | Ch. 216 → |