Vay nóng Homecredit

Truyện:Liên Hoa Bảo Giám - Chương 221

Liên Hoa Bảo Giám
Trọn bộ 517 chương
Chương 221: Hạt giống tà ác
0.00
(0 votes)


Chương (1-517)

Siêu sale Lazada


Trong khi người phụ nữ thứ năm xuất hiện trong sân nhà Đỗ Trần, Đỗ Trần giật mình cảm giác được đại phiền toái, sự khác biệt, hắn mừng rỡ không ngậm miệng lại được.

- Điều này, rốt cục là xảy ra chuyện gì?

Đỗ Trần một tay gãi đầu, một tay lấy ra một cây giống như... thiêu hỏa côn (gậy cời lò)? Giáo tiên? Hay là.... dù sao cũng là một cái gậy.

Mới vừa rồi sau khi kiểm tra hắn mới phát hiện ra, nguyên lai, một đóa Liên Hoa trên quẻ Ly hoàn toàn nở, mà "Lão bát" ly thể, quán chú nội kình thì biến thành một cây màu đỏ sậm, to như ngón cái, gậy nhỏ dài hai thước! Liên Hoa pháp bảo mặc dù càng ngày càng kỳ hình dị dạng, nhưng trước kia đều có cái bóng dáng của Liên Hoa ở trong, nhưng "Lão bát" này lại là một cái gậy, mặc kệ thế nào, đều là Liên Hoa cả.

Đỗ Trần nghiên cứu hồi lâu cũng không có nghĩ ra, không thể làm gì khác hơn là mở miệng cầu viện:

- Lão ngũ, đến đây.

Ngũ ca không có đáp lời Đỗ Trần, rất rõ ràng "Lão ngũ" là ai?

Đỗ Trần hai mắt vừa đảo, hái lão ngũ từ trên người xuống, ném một cái xuống đài, nhất thời liên tục nặn lão ngũ thành một cái mặt phẳng, Đỗ Trần nắm lão bát - gậy màu đỏ, hung hăng nện lão ngũ, thúc dục:

- Ngươi còn dám làm ta tức giận nữa không? Mau giải thích cho ta lão bát làm cái gì? Còn có ta rốt cục đã làm việc thiện gì, để cho Liên Hoa khai nở?

Lão ngũ mặc cho Đỗ Trần đánh mắng, nhưng vẫn không phát ra tiếng động, ngược lại thân thể khẽ động, quấn lấy lão bát, sau đó bao lấy lão bát, vẫn bất động...

Đỗ Trần thực sự không làm lão ngũ tức giận, đầu hàng nói

- Ta biết sai rồi, "Ngũ ca"! Như vậy được chưa?

- Ân, vậy mới đúng a, có chuyện gì kêu ngũ ca, đúng là vậy.

Lão ngũ cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm đắc thắng chậm rãi vang lên:

- Trước tiên nói về khai hoa, theo ngũ ca ta thấy, đấu khí của ngươi lúc này tinh tiến cùng không khác lắm so với lần giết Cuban. Đều là trừng phạt đại ác nhân, không, không phải đại ác nhân, hẳn là một kẻ tay đầy máu tươi, cùng hung cực ác, đại mã đầu đã giết mấy vạn người! So với nguyên soái ma tộc Cuban còn muốn tà ác gấp trăm lần, ngàn lần.

Đỗ Trần phì cười:

- Vậy Cuban đã là ma tộc nguyên soái thời kỳ Vẫn Thần, hai tay đầy máu tươi, có thể tà ác hơn hắn trăm lần, chẳng lẽ là vua của ma tộc?

Lão ngũ cũng phì cười nói:

- Cái gì, theo ta xem xét, Cuban nọ mặc dù hỗn đản, nhưng hắn giết người đều là quân nhân trên sa trường, hai nước giao phong, giết người là khó tránh khỏi! Mà đại ma đầu bị ngươi giết chết lần này, phỏng chừng giết không ít dân chúng bình dân.

- Công đức của ta lúc này đến từ việc trừng trị ác sao?

Đỗ Trần cẩn thận nhớ lại tất cả đã trải qua, nhưng không có đầu mối, nghiêm túc mà nói, lần này hắn cứu thú Seattle một cái mạng, gián tiếp cứu thú Seattle con trong bụng nàng, còn lại, hắn không có làm thêm? Chẳng lẽ là... ý nghĩ mơ hồ, Đỗ Trần hỏi:

- Ngươi một mực ở trên mình ta, hẳn là biết ta đã trừng phạt ai?

Lão ngũ từ khi bao lấy lão bát, đã biến thành một con rắn nhỏ:

- Đương nhiên biết, ta là ai? Tìm ngũ ca là đúng rồi! Ha ha, là đạo bạch quang nọ.

Đỗ Trần đã nghĩ tới, nhưng lấy làm kinh hãi:

- Bạch quang nọ tới cùng là thứ gì, so với nguyên soái ma tộc Cuban còn độc ác hơn.

Hắn lấy ra lão tứ, nhìn qua, lúc này vong linh bạch quang nọ đã hoàn toàn bị tịnh hóa, nhưng bên trong lão tứ vẫn còn một khối nhỏ bằng ngón cái.. hình như là hạt cây! Đỗ Trần đối với thực vật cũng không biết, không thể nào nhận ra là hạt loại cây nào.

- Là thứ này, hơn nữa ta nói cho ngươi, thứ này kỳ thật còn chưa có chết.

Lão ngũ âm trầm nói:

- Nói không chừng, một ngày nào đó nó có thể đột nhiên bộc phát, cho dù không phá được thánh quang hộ thân của ngươi, nhưng sẽ giết chết người bên người ngươi, Dịch Cốt, Beiermengde, Harry. Nó còn ẩn giấu lực lượng rất mạnh, đã ra ngoài phạm vi cực hạn cảm nhận của ta, nếu không phải thánh quang của ngươi khắc chế nó, nói không chừng, hôm nay mọi người đều bị giết chết.

Đỗ Trần cả kinh, lúc này trong đầu nảy sinh ý niệm lập tức phá hủy hạt cây, hơn nữa hắn cũng thật sự vận khởi một đóa Liên Hoa, đặt lên trên hạt cây.

Nhưng, hạt cây bình yên vô sự.

Ngũ ca phì cười nói:

- Vô dụng! Thứ này... nói thế nào nhỉ, thánh quang của ngươi có thể phá hủy bản thể của nó, nhưng trước mắt còn không đủ phá hủy hồn của nó, chỉ sợ ngươi dù là khắc tinh của nó cũng không làm gì được, tiềm lực của nó thật sự quá cường đại, có thể bị ngươi bắt nhốt, nhưng không thể bị ngươi hoàn toàn hủy diệt! Ít nhất hiện tại không phải giai đoạn có thể hủy diệt.

Dừng một chút, lão ngũ nhìn Đỗ Trần đang vuốt mũi nói:

- Cho nên, chỉ cần ngươi cố gắng làm việc thiện, sớm muộn cũng có một ngày, ngươi có thể hoàn toàn giết chết nó.

Đỗ Trần chỉ trầm mặc chốc lát:

- Ta bây giờ nên làm thế nào?

- Giam nó vào trong, bây giờ ba vị lão đại trên quẻ Càn ta còn chưa nghiên cứu rõ được, bất quá mơ hồ có thể cảm giác được, bọn họ không có bình thường! Ngươi để cho lão đại chậm rãi chuyển hóa nó, nói không chừng, ngày nào đó có thể bắt nó biển thành một thứ đồ chơi tốt.

Đỗ Trần trong lòng thờ phào nhẹ nhõm, nghĩ đến dị biến của các lão tổ mẫu ngày trước, còn có biến hóa hồn tinh của tổ hợp dị thú, không khỏi mỉm cười, cho hạt cây nọ vào trong đóa Liên Hoa thứ nhất.

Loại cây này tà ác như vậy, nếu Liên Hoa thật sự có thể biến nó thành tốt, vậy nhất định là rất lớn lao... Đỗ Trần mơ mộng, với sự cường đại của hạt cây, nếu biến thành thứ tốt đẹp, còn có thể dựa vào mình... hắc.

- Mơ tưởng cái gì? Cười khúc khích trở thành đức hạnh sao?

Bị ngũ ca một câu nói thiếu chút nữa ngượng chết, Đỗ Trần bĩu môi, trong đầu linh quang chợt lóe, vội la lên:

- Được rồi, ta không ngừng trừng ác? Nếu hạt cây này tà ác như thế, ta ngăn hắn tới nhân gian, chẳng lẽ là cản trở một hồi đại tai nạn...

- Được, được, ngươi nằm mơ sao? Tỉnh tỉnh dậy.

Lão ngũ không nhịn được cắt đứt Đỗ Trần:

- Với ý nghĩ của mình ngươi có thể trở thành một tiểu thuyết gia gia nhập văn đàn. Làm việc thiện! Vô tội mà bị giết là có tội! Hiểu hay không? Về phần ngăn cản tai nạn, đó là chuyện khác, không thể liên quan tới chuyện này.

Đỗ Trần ngạc nhiên cười, nghĩ thầm, đúng à, dù có một ác nhân tay đầy máu tươi chạy từ đâu đó tới, bản thân mình dám chắc giết được hắn sao, nếu như để cho ác nhân vì tội lỗi trước kia mà ra sức, không thể xem là ngăn cản một hồi tai nạn - dù sao, ác nhân nọ nếu sau khi trốn đi căn bản không có định giết người thì sao? Vậy mình giết hắn, không phải là vô tội mà bị giết sao?

Cẩn thận nghĩ lại, Đỗ Trần hiểu được có chút không đúng, bất quá ngũ ca nói như vậy, vậy bảo giám nhất định phán định như vậy. Đỗ Trần cũng chỉ có thể chấp nhận, dù sao tiểu ca của hắn làm sao có thể thoát được bảo giám...

- Ân, ngươi nói xem như có đạo lý, tiếp theo nói chuyện lão bát tổ hợp đi! Nếu đệ nhị quẻ đều có thể tổ hợp, vậy đệ nhất quẻ có phải cũng có thể tổ hợp?

- Cái gì gọi là coi như có đạo lý? Hừ.

Ngũ ca hừ lại hừ, tiếp tục nói:

Ba vị lão đại dám chắc cũng có thể tổ hợp, ta biết rõ điểm này, nhưng cụ thể là tổ hợp thế nào... he he, còn không nghiên cứu đến - bọn họ ra vẻ quá ngốc, ta nhất thời nghiên cứu không ra.

Đỗ Trần hai mắt láo liên, ngũ ca lập tức chặn miệng hắn:

- Đừng oán ta không có bản lãnh! Là ngươi làm việc thiện không đủ nhiều, ngươi nếu làm việc thiện để cho cả tám quái đều nở, ngũ ca ta, tụ tập các vị huynh đệ tỷ muội, mỗi người một ngón tay đều có thể bóp chết cái hạt kia! Hừ, đều là ngươi, làm việc thiện quá ít, làm hại ta đến giờ ngay cả một cái hạt cây nho nhỏ đều không bằng.

Đỗ Trần nhìn chằm chằm ngũ ca, hồi lâu không có nói gì.

Ngũ ca thân thể run lên, sau đó bay vào trong tay áo Đỗ Trần:

- Về phần lão bát, ta bây giờ chỉ hiểu được, hắn dám chắc có liên quan tới lửa!

Tiếp đó, lão ngũ nói thầm với mình:

- Mâu thuẫn a, ngươi là thủy hệ đấu sĩ, sao thánh khí của ngươi lại có liên quan tới hỏa hệ? Thân kiêm thủy hỏa hai hệ, vậy... là cảnh giới thần sao sao...

Dần dần, thanh âm ngũ ca tiêu thất.

- Uy, ngươi chờ một chút, ngươi còn không có nói cho ta biết, ngoại trừ bước cuối cùng phún dịch hoàn thành tổ hợp thánh khí, ngươi còn có tác dụng gì nữa?

Đỗ Trần không có chờ ngũ ca trả lời, khi này, đấu thần đảo đã ở dưới chân hắn, mà túc xá mười tám cũng lọt vào trong tầm mắt, vài thanh âm khiến cho người ta đau đầu cũng lọt vào tai Đỗ Trần.

- Ha ha, ngươi dựa vào cái gì mà cùng muội tử Anne của ta tranh phong? Ngươi bất quá là một cháu gái thủ tướng, muội tử của ta là... quên đi, nói ngươi cũng không biết, chỉ nói cho ngươi, gia thế của Anne không phải ngươi có thể so sánh...

Là thanh âm của Christinna.

Thanh âm của Avril rất bình thản, nhưng uẩn hàm tức giận:

- Anne tiểu thư, ta cho rằng, gia thế cũng không thể trở ngại hai người ở cùng một chỗ, từ cử chỉ của ngươi ta có thể nhìn ra, ngươi xuất thân thế gia quyền quý, nhưng...

- Tỷ tỷ Christina, đừng làm loạn lên nữa.

Thanh âm Anne rất bất đắc dĩ, cũng rất bất lực.

Nhưng thật ra Helen ở giữa, ai cũng không được đắc tội, phải nói tốt cho cả hai phía.

Mà nữ nhân thứ năm, là gián điệp thánh giáo, danh hiệu "Mân côi" Mina giáo thụ, mỹ nữ gián điệp này chẳng biết vì sao lại đến, lại càng không biết vì cái gì mà lo lắng, vuốt cái lỗ tai thon dài đặc hữu của tinh linh tộc, chẳng những không khuyên giải, ngược lại còn đứng một bên cười dài thổi gió thêm lửa, để cho "Thảo luận" vốn nhiệt liệt càng thêm náo nhiệt.

Xa xa ẩn thân trong Liên Hoa, nhìn năm nữ nhân này, Đỗ Trần trong đầu ong ong, hắn bay lên trên một gốc cây bên Thượng Thủy hà, thu hồi Liên Hoa, hiện thân ngồi trên cành cây, trắng mắt nhìn tất cả.

Điều này... thật phiền toái.

Helen đối phó dễ nhất, nàng nhất định là tới cầu mình cứu phụ thân cùng Susan, mà Mina tiếp đó, nàng nhất định có nhiệm vụ của thánh giáo giao cho. Hai nữ nhân này dễ giải quyết nhất.

Nhưng Anne cùng Avril.... ai, nhưng thật ra nghe thái độ của Christina còn có thể cho Đỗ Trần một chút an ủi - nàng vẫn vẫn cố giúp Anne, hắc bang đai tiểu thư kia từng nói sẽ bồi mình một tháng, hẳn là coi mình là bằng hữu bình thường, một người như vậy thật là hiện tượng cực tốt a.

Gãi đầu, Đỗ Trần cười khổ không thôi, đối phó với phiền toái nữ tính, bao nhiêu biện pháp hắn có là - khanh mông quải phiến thâu (hãm hại, dụ dỗ, lừa gạt, trộm), thật sự không thể sử dụng, có thể giết chết kẻ không quan hệ. nhưng đối với nữ nhân một lòng si tình với mình, Đỗ Trần thật sự không có biện pháp, thật sự hắn không thể ra tay.

"Sa sa", thanh âm gió thổi lá cây tựa hồ trào phúng Đỗ Trần, đột nhiên, một bàn tay to nắm lấy cổ hắn.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-517)