Vay nóng Tima

Truyện:Liên Hoa Bảo Giám - Chương 235

Liên Hoa Bảo Giám
Trọn bộ 517 chương
Chương 235: Vân Tiêu Kinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-517)

Siêu sale Lazada


Trở thành phong hào đầu thần còn có thể duyên thọ trăm năm?

Mặc dù ở phía trước Ropemi thêm một cái hạn định - có khả năng, nhưng sự tình thần kỳ này, chỉ cần có một phần vạn khả năng, thậm chí là ít hơn, dù là cơ hôi cực ít, e rằng vô luận có người thực lực hay không đều muốn đi thử một phen! Khó trách gần đây các công tử thiếu gia của danh môn vọng tộc dùng trăm ngàn cách theo đuổi Francesca, ngàn vạn thủ đoạn lấy lòng Francesca, cố gắng hết sức đả kích đối thủ cạnh tranh.

Vả lại chưa cần nói đến thực lực phong hào đấu thần, đơn giản là sống lâu trăm tuổi cũng đủ để làm nhiều người điên cuồng rồi, còn có cái gì có thể làm lòng người ta nhảy lên, càng làm người ta điên cuồng chứ?

Đáng tiếc duy nhất chính là, Đỗ Trần hết lần này đến lần khác không quan tâm đến cái này!

Hắn vuốt mũi, chậm rãi nói:

- Ta hiểu rồi, nội dung chính thức của hiệp nghị của mẫu thân ta cùng các ngươi, là gia tộc St. Darke giúp ta trở thành phong hào đấu thần, mà ta cùng với Francesca thành hôn, là biến tướng của gia nhập gia tộc St. Darke! Là như vậy sao?

Đợi cho Ropemi gật đầu Đỗ Trần cười nói:

- Sau đó thế nào? Mẫu thân của ta phí hết tâm lực trải ra cho ta một con đường lớn thênh thang để trở thành phong hào đấu thần, nhất định còn có chỉ dẫn tiếp theo chứ?

Ropemi ấn chứng phỏng đoán của Đỗ Trần:

- Hiệp nghị năm đó còn có một điều, khi Tát Ân Chi quang giúp ngài trở thành phong hào đấu thần, gia tộc St. Darke chúng ta cũng giúp ngươi tiến vào... Vân Tiêu Kinh!

- Vân Tiêu Kinh? Đó là địa phương gì?

Đối mặt với nghi vấn của Đỗ Trần, Ropemi ở nụ cười:

- Là một nơi chỉ có phong hào đấu thần mới có thể vào! Ngươi không cần suy nghĩ nữa, thiên hạ ngoại trừ thành viên nòng cốt của ngũ đại Vẫn Thần gia tộc chúng ta, không một người nào biết con đường dẫn tới nơi đó! Cho dù là Mayfair phu nhân cũng không biết - nếu không cũng sẽ không đạt thành hiệp nghị như thế với chúng ta! Hơn nữa ta nghĩ, e rằng người biết đến địa danh Vân Tiêu Kinh cũng không nhiều lắm đâu.

Nói xong, Ropemi giang hai tay ra:

- Lời lưu lại năm đó của Mayfair phu nhân ngươi đã biết rõ hết rồi chút, phải biết lấy Francesca, thì có cơ hội trở thành phong hào đấu thần, hơn nữa còn có một số chỉ dẫn tiếp theo của Mayfair phu nhân!

Suy nghĩ một chút, nàng giải thích:

- A di phi thường hi vọng ngươi sẽ cưới Francesca, bởi vì cục diện bây giờ đã công khai rối loạn rồi, ngoại trừ ngươi cưới Francesca, nếu không...

- Cục diện hỗn loạn? Ý a di là nói những thiếu gia theo đuổi Francesca?

Ropemi gật đầu nói:

- Đúng thế, a di nó thật nhé, vốn là, ý kiến của gia tộc chúng ta về hôn sự của Francesca rất nhất trí - lời hứa năm đó, phải gả cho ngươi! Nhưng năm nay gia tộc chúng ta sinh ra tình huống nghiêm trọng... dù sao gia tộc chúng ta cũng vô cùng bất đắc dĩ. Dùng chiêu số Francesca công khai kén rể bày ra cho đối thủ!

- Bất quá ngươi cứ yên tâm, Vào ngày 13 tháng 5 công khai kén rể, chỉ cần ngươi tham gia, gia tộc chúng ta xuất toàn lực giúp ngươi lấy Francesca!

Đầu óc của Đỗ Trần xoay chuyển. Nghe vậy không nhịn được cười mỉa:

- Rõ rồi, ta hoàn toàn rõ rồi! A di, nghĩ rằng ắt cũng sẽ có người muốn Francesca, gia tộc các ngươi chối từ không được, không thể làm gì khác hơn là dùng chiêu công khai lên đỉnh núi chống lạnh với đối thủ, dùng những thiếu gia này phân tán tinh lực của đối thủ, sau đó tại đại hội kén rể ngầm giúp ta chiến thắng, ừm, hẳn là như thế?

Ropemi thần sắc biến đổi, liền nở nụ cười:

- Francis phản ứng của ngươi làm ta phi thường kinh ngạc!

Đỗ Trần sắc mặt lãnh đạm lắc lắc đầu:

- Cảm tạ người khích lệ, nhưng, ta vẫn nói câu kia, ta đã có người trong lòng, không muốn lấy tiểu thư Francesca! Cho nên không ngại nói cho người, Francis ta sẽ không tới cái đại hội kén rể đó!

- Như thế sao được? Năm đó chúng ta cùng Maifair phu nhân đã...

Đỗ Trần rõ ràng đã biểu đạt rõ ràng ý tứ của mình, hắn trong lòng phát cuồng. Lão tử cự tuyệt các ngươi, thì sao nào? Chẳng lẽ gia tộc St. Darke các ngươi có thể mặt dày làm khó nhi tử của ân nhân cứu mạng sao? Cho dù các ngươi dám động thủ, lão tử ta cũng tiếp hết.

Nghĩ tới đây, Đỗ Trần vén của căn lều cười nói:

- Ropemi a di, vấn đề này ta không muốn thảo luận nữa! À, việc phá hủy ba tòa túc xá người tính bồi thường thế nào đây?

- Cái này... Ngày mai ta sẽ sai người mang tiền đến đưa cho ngươi!

- A di, người hình như nói sai rồi, đây là túc xá của học viện a, ta bất quá là thuê trọ ở đây. Nếu bối thường, cũng hẳn là phải bồi thường học viện mới đúng!

Đỗ Trần vén rèm ra ngoài:

- Người là bằng hữu của mẫu thân ta, cũng là trưởng bối của ta, vậy ta làm sao có thể để người phải trả tiền chứ. Lại nói, người cũng không phải cố ý, ha ha, ta ngay bây giờ phải đi tới giáo vụ bồi thường tiền. Nhưng, có đúng là gia tộc St. Darke có nghề như vậy hay không, gần như phá hủy đi chỗ ở của người khác, may là chúng ta không có trong túc xá...

- Nếu như lúc đó không khéo có người ở trong túc xá, lại rất không khéo có người thụ thương, thậm chí... người, có nghĩ đến hay không? Ta phải đi xem xem người khác có may mắn không bị thương hay không, không tiếp người nữa, phu nhân Ropemi của gia tộc St. Darke!

Nói xong, Đỗ Trần xoay người đi mất.

Sắc mặt Ropemi từ trắng chuyển sang hồng, từ hồng biến thành xanh, cuối cùng cả mặt màu chàm, sững sờ tại chỗ.

- Ta nói với Ropemi tỷ tỷ rồi, ngươi cũng chịu đau khổ? Ha ha!

Betty mang theo nụ cười độc đáo của mình.

Âm thanh tiến đến, vừa thấy vẻ mặt chán nản của Ropemi, liền đoán được bảy tám phần sự tình:

- Ta tưởng rằng người trong lòng Francis là Francesca, vậy Anne không còn gì để nói nữa rồi! Nhưng không phải thế... chẳng lẽ thật sự không phải là Francesca?

Ropemi dậm chân:

- Phải thì tốt rồi, người trong lòng hắn rốt cuộc là ai? Nữ nhi của hai nhà cũng ta cũng không thể so với người thần bí kia sao?

Betty cũng tức giận:

- Đáng chết, tra xét, ta không tin hai đại gia tộc chúng ta liên thủ tra xét còn tìm không ra người trong lòng Francis rốt cuộc là ai!

- Ngươi nhỏ giọng một chút! Phải có phong độ quý tộc!

Ropemi không vui nói:

- Ngươi lớn miệng như thế không sợ bị người ta nghe được sao?

"Hứ, chẳng lẽ ngươi có phong độ lắm sao? Vừa rồi tiểu tử Francis nói ta đều nghe được, nói quá kinh điển, nói lại chút, thiên hạ có thể tránh được tinh thần lực của ta cùng thái cổ binh khoa của ngươi đến nghe lén, có thể có mấy người?

Ban đêm, trong căn lều có hai vị phu nhân đang cố sức nghiên cứu "Người trong lòng" của Đỗ Trần rốt cuộc là ai. Mà xa xa trong một căn lều khác hai mắt Martin khép hờ, trong tay không ngừng chà xát, nến cháy lẹt tẹt, bộ dạng nghèo khó của hắn, thật sự rất chân thật, không biết vị huynh đệ đang nghĩ đến cái gì.

Đỗ Trần xác nhận tỉ mỉ một chút, hoàn toàn không có người thụ thương. Làm cho hắn khụt khịt trong chốc lát, nếu có người bị thương, có cơ hội làm việc tốt rồi, vầ phần sửa sang túc xá. Có đủ tiền, còn có phó chủ nhiệm văn phòng Mina, căn bản không phải là vấn đề, cũng chẳng liên quan đến làm việc thiện. Sáng sớm hôm sau đội công trình đã đến, bất quá trong khoảng thời gian này, Đỗ Trần không thể làm gì hơn là cả nhà đi tới Beirkesy ở.

Ngân nguyệt thối lui, quần tinh ánh sáng ngọc, tháng tư tàn tháng năm bắt đầu bầu trời đêm đặc biệt xinh đẹp, Đỗ Trần đánh ngất Chesini, đưa tiểu tử hỗn đản này nhốt vào Liên Hoa, sau đó cùng Bác Bì Dịch Cốt, còn có Goethe mấy người lẳng lặng chờ đợi, mồng một tháng tư đệ nhất sát thủ không đến, vậy mùng một tháng năm có đến hay không đây?

Đỗ Trần lại thất vọng, chuẩn bị nhiều như thế, thiên hạ đệ nhất sát thủ còn chưa tới, ngược lại vài ngày sau hắn nhân được tin tức từ Mina, ngày "Ngân nguyệt thối lui. Thiên hạ đệ nhất sát thủ giết chết một tên cướp biển ở phủ cận biển Parr Gold", từ địa điểm hắn ra tay mà xem, thì càng ngày càng tới gần đấu thần đảo rồi.

Ngày mùng năm tháng năm. Đỗ Trần nhận được tin, vào trước ngày 13 đó những thiếu gia theo đuổi Francesca đều tập trung ở một hòn đảo nhỏ phía đông đấu thần đảo, bọn họ vì Francesca nhất quyết thắng bại, mà Đỗ Trần cũng nhận được thiệp mời, nhưng hắn đã tiện tay ném thiệp mời đó đi.

Đêm ngày 12 tháng 5, Đỗ Trần đi đến Beirkesy ở bến tàu, trong lòng tính toán lời nói vừa rồi của Tuyết Ny a di.

- Francis, con muốn tìm tư liệu về Vân Tiêu Kinh, ta đã tìm khắp mọi nơi có thể rồi, nhưng đang tiếc thật sự phi thường ít ...

- Tục truyền rằng, năm đó trong thời Vẫn Thần đại chiến, nhân loại chia rẽ, từ lâu đã bị Ma tộc đánh bại hết lần này đến lần khác, các cường quốc của nhân loại cùng thủ lĩnh liên minh thần tộc, còn có vị đấu thần mạnh nhất ở một nơi gọi Vân Tiêu Kinh triệu tập mở hội nghị đồng minh, dùng máu ăn thề, cùng nhau chống Ma tộc... chính tại ở hội nghị này, thần thánh liên minh chính thức thành lập, cùng chọn "Thần Hoàng" Prince làm ngươi phát ngôn tối cao, cũng chính ở hội nghị này, nhân loại mới có thể thay đổi cục diện chiến bại, triệt để hủy diệt Ma tộc.

Có thể nói, Vân Tiêu Kinh chính là nơi thay đổi lịch sử của tam đại lục.

Nhưng cũng vì để cho hội nghị đồng minh được triển khai thuận lợi, các nước phong tỏa tin tức có liên quan đến Vân Tiêu Kinh, chỉ có những đại nhân vật tham gia đại hội mới biết làm thế nào tới được Vân Tiêu Kinh... Lúc đó cũng chỉ lưa thưa mấy người biết được, bây giờ đã ngàn năm sau... a di thật sự không tìm ra!

Xem ra Ropemi nói chỉ có Vẫn Thần ngũ đại gia tộc mới biết được địa chỉ của Vân Tiêu Kinh hoàn toàn không phải giả a! Nói vậy thượng tổ của bọn họ cũng tham gia hội nghị lần đó.

Đỗ Trần lại nhớ tới lời nói của lão tổ mẫu Lily.

- Vân Tiêu Kính? Ta biết địa phương này, nhưng cụ thể như thế nào đi tới chỗ đó thì đó là quân lệnh bí mật ngay cả trung tướng Jolie năm đó cũng không biết rõ. Đúng rồi, Francis, cuối cùng cũng tóm được ngươi rồi, khi huấn luyện tinh anh ngươi trốn học phải xử lý thế nào đây? Mau giải thích rõ ràng cho ta... không tệ a, thực lực lại có tiến bộ, vậy tha thứ cho người, bất quá không nên có lần sau đâu!

Khóe miệng khẽ nhếch lên một tia cười:

- Lily lão tổ mẫu thật sự là một giáo quan ưu tú... đáng chết, tưởng tiếp tục tìm Mayfair, lại nhất định phải lấy Francesca đổi lấy địa chỉ của Vân Tiêu Kính sao?

Đỗ Trần lẩm bẩm, mày nhíu chặt. Đi tới chỗ Beirkesy neo đậu gần bến tàu

Chợt, Đỗ Trần nhìn bến tầu sững sờ.

Beirkesy đâu?

Lúc này trên bến tàu có hộ vệ tiến tới:

- Francis tiên sinh, ngài, thuyền của ngài bị người ta ép đi mất rồi! Chúng ta thật sự ngăn không nổi hắn a, thậm chí ngay cả dung mạo cũng đều không thấy rõ!

Hộ vệ bối rối đưa đến một bức thư, kết cấu vô cùng đặc thù, rộng hai đốt, màu trắng bạc, tựa hồ giống như một tảng băng là dùng đấu khí ngưng kết thành:

- Hắn, hắn chỉ lưu lại cái này, hơn nữa người nọ dùng đấu khí thôi động Beirkesy, tốc độ cực nhanh, hải thuyền của chúng ta căn bản là đuổi không kịp hắn...

Đỗ Trần đoạt lấy bức thư, chỉ thấy trên mặt viết một hàng chữ lớn rắn rỏi - Ngân nguyệt thối lui, tinh không ánh sáng ngọc.

Ngẩng đầu lên, nhìn về bầu trời đêm phía xa:

- Đáng chết, bây giờ là trung tuần, ánh trăng còn ...

Nguyên lai, hôm nay mây đen che mặt trăng, chỉ có chút tinh quang ở xa, thật sự là Ngân nguyệt thối. Tinh quang xưng bá bầu trời...


Vậy là thiên hạ đệ nhất sát thủ đã đến, nhưng không ai ngờ rằng hắn và Francis cùng...

Tuyết rơi đầy trời, áo trắng phất phơ, tóc vàng tung bay trong gió. Francis hai tay nâng đại chiến hạm Beirkesy từ trên trời lao thẳng xuống đại hội kén rể ....

Và cuối cùng "Nàng" cũng đã xuất hiện ...


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-517)