← Ch.249 | Ch.251 → |
Hai Brockman đều xuất hiện, trong đó người giả kia có mùi như đã giết qua không ít người, loại tình hình này không tra rõ, Đỗ Trần thủy chung không thể yên tâm.
Lúc này mang theo Andy, Đỗ Trần ẩn thân biến thành nhỏ nhất, ở trong Liên Hoa quẻ Khảm nhỏ như côn trùng, để cho Andy ngửi mùi, theo đó phi hành, theo mùi máu tươi trên người Brockman giả truy ra khỏi thành. Bây giờ Liên Hoa bay không cao, hơn nữa năng lực tiểu thú Seattle cũng còn không có đạt mức chuẩn, cho nên hắn không có lựa chọn không trinh sát trên không, mà chậm rãi truy tùy theo mùi.
Địa lý cảng New Zealand mặc dù đặc thù, sông New Zealand từ bắc xuống nam, trực tiếp đổ ra biển, trên đường bị ba ngọn núi cản trở, một núi ba sông trên mặt bản đồ vẽ lên một chữ hán trong kiếp trước của Đỗ Trần, chữ "Phong". Hai Brockman rời đi qua cửa thành đông, hướng Ẩn Mãng sơn đi tới! Tên như nghĩa, Ẩn Mãng sơn giống như một cự mãng dài hơn mười dặm tại phương nam Lanning, đuôi rắn tại cảng cửa thành đông, đầu rắn ở phương đông tiếp giáp biển rộng.
Lúc này, Brockman ngồi trên một Ấn Mãn Long của đấu thần thế giới làm xe lữ hành, bên người còn Trừu Cân với móng tay dài, chậm rãi tiến lên thân mình "Cự mãng". Ngoài ngàn thước, song sinh đệ đệ của hắn - Adams cùng mấy người mặc trang phục dong binh xa xa tiềm hành truy đuổi, cả đám đều mặc nhuyễn giáp, hưng phấn cười lạnh. Trong đó một dong binh cao lớn còn cầm viễn vọng kính quân dụng trong tay, tùy thời quan sát Brockman.
Rời khỏi thành thị, là lúc sáu bảy giờ chiều, tháng sáu ở cảng Newzeland, mặt trời rực rỡ, Đỗ Trần ở phía sau bay hơn một canh giờ, sắc trời dần dần tối sầm, mà sơn đạo phía trước tĩnh lặng trong đêm có vài phần quỷ bí. Mà lúc này, Brockman kia đã xuất hiện trong tầm mắt Đỗ Trần, nhìn kỹ một chút, bọn họ có cả thảy mười ba người, từ vị trí hành tẩu cùng tình hình phát lệnh cho thấy, Adams cùng dong binh to lớn kia là thủ lĩnh.
Trong tay bọn họ không có thú Seattle, Đỗ Trần không hề cố kỵ tiến lên, thủy sắc Liên Hoa tiến lại gần, nghe bọn họ đang thấp giọng nói chuyện.
-... tốt, cứ như vậy! Baru, sắc trời tối rồi, chúng ta nhanh lên chút.
Đỗ Trần tới chậm một chút, cũng không có nghe được bọn họ thương nghị cái gì, chỉ thấy Adams cho một phần bản đồ vào ngực, nói với dong binh to lớn Baru gật gật đầu, cười lạnh nói:
- Tối nay, ta muốn phân thây đại ca Brockman thân ái, mang đầu hắn đi... tóm lại, tuyệt không thể để cho hắn giống như mười ba năm trước mà thoát chết.
Nguyên lai bọn họ thật sự là thân huynh đệ! Khó trách giống nhau như vậy. Đỗ Trần có được một phần tình báo.
Baru cười nói:
- Yên tâm, lần này chỉ cầu tốc chiến tốc thắng, không để lại hậu họa, chúng ta năm huynh đệ đều chuẩn bị toàn lực ra tay.
Hắn hơi trầm ngâm:
- Bất quá Adams, có một câu ta phải nói rõ! Năm huynh đệ chúng ta mệnh đều do tam gia cấp cho, càng chịu hậu ân của tam gia, được chỗ tốt lớn lao! Lúc này đây, chúng ta giúp ngươi trong khi chấp hành nhiệm vụ đối phó với Brockman, là nhìn trên phần nhân tình huynh đệ....
Nhìn Adams không có chút cảm tình, Baru nói thẳng:
- Ngày sau nếu xảy ra chuyện gì, tam gia có nói gì xin huynh đệ Adams nói cho một tiếng! Mặt khác, tình huống của đối phương không rõ ràng, bên cạnh Brockman còn có một người nữa, nhưng thực lực người kia ta cũng nhìn không thấu, mặc dù năm huynh đệ chúng ta tự tin liên thủ bắt hắn, nhưng chuyện chỉ sợ vạn nhất, cho nên, một khi có chuyện gì ngoài ý liệu, chúng ta sẽ lấy mệnh lệnh tam gia làm trọng, đặt việc cướp lấy Đồ Lạp Mỗ chi tinh lên đầu.
Lời này nói xong, Adams tự nhiên nghe hiểu được, hắn im lặng gật đầu:
- Tốt, chấp hành kế hoạch. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta cũng không có mặt mũi đi gặp tam gia. Phiền các ngươi mang đầu ta đi giải thích với tam gia.
- Thống khoái, chúng ta đi.
Đỗ Trần suy nghĩ môt chút, đột nhiên nhếch miệng cười, huynh đệ đánh nhau, có ý tứ! Xem ra Brockman rất có nhiều chuyện xưa a. Bất quá cũng tốt, có Adams này trợ giúp, mình cũng có rất nhiều chuyện không phải làm.
Bọn người Adams vừa đi được một đoạn đường, nhưng vẫn bảo trì khoảng cách ngàn thước với Brockman, Đỗ Trần nghe xong một hồi, không có tin tức hữu dụng, liền tiếp tục thúc dục Liên Hoa bay nhanh về phía trước, tiến gần Brockman.
Brockman cùng Trừu Cân ngồi trên xe lữ hành, thản nhiên thích ý thưởng thức phong cảnh đêm, miệng còn đàm luận đề tài quý tộc.
- Ba ba!
Từ trong áo Brockman truyền ra một tiếng kêu, tiếp đó, một tai nhỏ chỉ cao bằng ngón tay của thú Seattle chui ra từ tay áo hắn. Đúng là tiểu thú Seattle Hohmann - tùy ý biến hóa lớn nhỏ, đây là một trong những dị năng của chủng tộc Seattle, cũng là phát hiện gần đây nhất của Brockman.
- A, Hohmann bảo bối của ta, làm sao vậy?
Nụ cười trên mặt Brockman tràn đầy vẻ từ phụ.
- Phía trên có người xấu.
Tiểu Hohmann chỉ chỉ bầu trời cách đó không xa.
Brockman trong lòng mừng thầm, chẳng lẽ Adams truy đến đây rồi?
- Trừu Cân!
Hắn mỉm cười chỉ chỉ bầu trời, nhưng Trừu Cân ngẩng đầu nhìn lâu, mờ mịt nói:
- Đại nhân, bầu trời không có người nào! Nếu có đấu thần phi hành trên trời, nhất định có đấu khí ba động, chỉ cần hắn không có thực lực hơn ta nhiều, ta nhất định có thể phát hiện ra, nhưng bây giờ... thật sự không có ai.
Brockman sửng sốt, đương thời có thể giấu diếm con mắt Trừu Cân có thể đếm được trên đầu ngón tay, Adams tuyệt không có khả năng này! Vậy còn có thể là ai theo dõi mình? Hắn lớn tiếng nói:
- Bằng hữu, ra đi, ta phát hiện ngươi rồi!
Kêu vài tiếng, nhưng không có ai trả lời!
- Quái, Trừu Cân, ngươi lưu ý xem, chúng ta tiếp tục đi.
Trên bầu trời, Đỗ Trần hít một hơi lạnh, tiểu thú Seattle này thật sự quá cường hãn! Vừa rồi mình lặng lẽ thúc dục Liên Hoa, đã phi thường cẩn thận, nhưng khoảng cách vừa thu lại năm mươi thước, lập tức bị phát hiện! Tiểu tử kia giờ bất quá mấy tháng tuổi, nếu để nó trưởng thành, tương lai ai có thể đánh lén Brockman chứ?
Trong đầu nhớ lại đánh giá của Bác Bì với thú Seattle:
- Thú Seattle... năng lực cảm giác của chúng hơn cả đấu thần câu thông nguyên tố ba động làm trinh sát, Liên Hoa của ngươi có thể ẩn đi khí tức của ngươi, cơ hồ giấu diếm được tất cả đấu thần, nhưng không thể gạt được thú Seatle, bởi vì bọn chúng căn bản là không lợi dụng nguyên tố ba động mà phát hiện, mà là dùng cảm giác ngươi thao túng thánh khí phi hành thì không khí chung quanh biến hóa, có thể nói, cho dù là thần, cũng không thoát khỏi sự dò xét của thú Seatle.
- Đáng chết.
Đỗ Trần hung hăng đánh vào người Andy đang ngủ gà ngủ gật, thần sủng của nhân gia lợi hại như vậy, mà Andy của ta lại chỉ biết ăn ngủ! Hắn không có cam lòng, lại một lần nữa giảm tốc độ, cẩn thận...
Còn chưa tới năm mươi thước.
- Ba ba, thật sự có người xấu, hắn lại từ trên trời tới.
Tiểu Hohmann kêu lên.
Trừu Cân lập tức động thân bay lên, thân hóa thành một đạo ám mang, bay một vòng trên bầu trời phụ cận, nhưng khi hạ xuống, hắn lắc lắc đầu với Brockman.
- Hohmann, ngươi có đúng là cảm giác sai?
Brockman nghĩ, hài tử dù sao cũng còn nhỏ, dị năng nắm giữ còn không thuần thục, có lẽ thật sự sai.
Tiểu tử kia ủy khuất, hai cái lỗ tai cụp xuống, liền đó nó mở lỗ tai ra:
- Ngươi xấu, thật sự có người xấu.
Brockman chần chờ một chút, nhưng ý bảo Trừu Cân phi thân điều tra, kết quả... vẫn không phát hiện cái gì.
- Ai, Hohmann, hài tử của ta, ngươi có thể là mệt mỏi, có muốn đi ngủ một lúc không?
Brockman giờ phút này hoàn toàn là một phụ thân từ ái, nhưng tiểu Hohmann lại ủy khuất kéo đầu, nói thầm:
- Ba ba không tin Hohmann, Hohmann không vui...
- A a, tốt lắm, tốt lắm! Hohmann, ngươi còn nhỏ, chờ khi lớn, ba ba nhất định tin ngươi. Ngoan nào.
Brockman đùa với hài tử trên tay, tràng cảnh vui vẻ tươi đẹp. Nhưng trên không trung, Đỗ Trần lại nhìn chằm chằm tiểu thú Seattle, thầm nói:
- Mẹ nó, lão tử đã đem toàn lực, nhưng liên tục ba lần đều bị tra xét ra. Tiểu tử kia, ngươi giỏi lắm! Lão tử chịu ngươi rồi.
Màn đêm đã xuống, trăng dần lên cao chiếu cả hành tinh với ánh sáng như ngọc, quang huy của trăng và sao giao nhau! Tối nay, thiên khí tốt, mà Brockman cũng đã đi tới sâu trong Ẩn Mãng sơn, lúc này thì, tiểu thú Seattle lại một lần nữa kêu:
- Ba ba, người xấu, thiệt nhiều người xấu.
- Bảo bối của ta, ba ba còn có chuyện trọng yếu, ngươi cũng nghỉ trước một chút đi được không?
Brockman nhìn bầu trời:
- Ngươi xem, ánh trăng trên bầu trời xinh đẹp làm sao, sao lại có người xấu từ trên trời giáng xuống, tới thương tổn ba ba.
- Ha ha, đại ca thân ái của ta, trên trời đích xác không có ai muốn giết ngươi, nhưng trên mặt đất thì có.
Adams mang theo bảy người đột nhiên từ xa đánh tới, khoảng cách vài trăm thước với bọn họ mà nói chỉ là chuyện hít thở, trong chớp mắt, Brockman đã bị vây.
Náo nhiệt bắt đầu rồim Đỗ Trần vô lương tâm ngồi trên Liên Hoa, từ trên cao nhìn xuống chiến trường...
Adams phóng thanh cười lớn:
- Brockman, đại ca của ta, ngươi không nghĩ rằng ta còn chưa chết?
Xích, hắn mở vạt áo trước ngực, ngực to lớn có năm vết trảo:
- Bảy năm trước, động tác của ngươi chậm một chút, nếu ngươi có thể móc tim ta ra... hừ hừ, tối nay ngươi không cần chết ở đây.
Gió đêm thổi, Brockman tóc vàng phiêu dật, hắn vuốt vết thương trên cánh tay, mỉm cười nói:
- Adams, đệ đệ của ta, đại ca ta cũng không kỳ quái! Nếu mười ba năm trước đây cổ họng của ta sau khi bị ngươi cắt đứt còn có thể sống sót, vậy ngươi sao lại không thể thoát chết?
Hai người thích ý giống nhau, nhưng nội dung chuyện phiếm của bọn hắn lại khiến người ta khó tưởng tượng, đây là một đôi đồng bào huynh đệ a.
Adams song chưởng chấn động, thánh khí xuất hiện trong tay - là một đôi bao tay đỏ sậm, mặt trên tung hoành mấy cái hắc tuyến, hợp lại trên tay, xoay quanh thành một đồ án cổ quái.
Thánh khí bao tay này không có ngón.
Cơ hồ là cùng lúc, thánh khí của Brockman cũng xuất hiện nơi tay, là mười căn chỉ sáo! Đỗ Trần đối với thánh khí của hắn đã phi thường quen thuộc, nhưng giờ phút này với ánh mắt chuyên nghiệp lưu tâm nhìn lại... thánh khí của đôi song bào thai huynh đệ này, tựa hồ có thể tạo thành một cái bao tay đầy đủ.
Đương nhiên, cần phải trải qua Đỗ Trần xử lý.
Đồng thời với sự xuất hiện của thánh khí của Brockman, tiểu thú Seattle thân thể càng trở nên nhỏ hơn, nhanh chóng chạy tới sau tai trái của Brockman, sau đó thân thể nhu huyễn, như là kiếp trước Đỗ Trần dùng bộ đàm áp sát tai, cố định tại tai trái của Brockman.
- Adams là của ta, những người khác giao cho ngươi, trong lát nữa bất luận ta sinh tử thắng bại, không nên can thiệp.
Trừu Cân hiểu ý gật đầu, với ánh mắt của hắn, tự nhiên nhìn ra ai mạnh ai yếu.
- Adams, còn nhớ kỹ chứ? Chúng ta khi mười sáu tuổi lần đầu sinh tử ác sát, cũng là tại một tòa núi lớn... thời gian thật mau, đã mười ba năm.
Brockman dưới chân bước theo một bộ pháp huyền diệu, hai vai có chút trầm xuống. Adams cơ hồ đồng dạng, hai người xoay quanh! Nhiều năm trước, hai người mười sáu tuổi là như thế này bắt đầu đấu thần huấn luyện... nhiều năm sau, bọn họ mấy lần sinh tử đối quyết, không hẹn mà phương thức khai chiến đều giống nhau.
Từ trên cao nhìn xuống, Đỗ Trần phát hiện lộ tuyến hai người đi đều là nửa vòng tròn, rất xảo hợp, buớc tiến của họ cùng thu về, đương nhiên là một vòng tròn lớn! Một vòng tròn lớn hoàn chỉnh.
- Đương nhiên nhớ kỹ, lần đó, chính là ta thắng.
Adams cười ngạo nghễ, chân đột nhiên bước nhanh hơn.
- Đúng vậy, nhưng sau này, ngươi chưa bao giờ thắng ta.
Brockman lạnh nhạt nói, cũng không vội vàng tiến công:
- Ngươi không thấy tối nay rất lạ sao? Ta đối với việc ngươi đột nhiên xuất hiện đều không cảm thấy bất ngờ, hơn nữa người bên ngươi có khả năng nhìn thấu người phía ta sao? A a, còn có tiểu tử trên tai kia nữa, hắn là cháu ngươi, gọi là Hohmann, ngươi biết nó là chủng tộc gì chứ?
Adams sửng sốt, lập tức cười nanh ác:
- Đại ca, cha năm đó dạy chúng ta, trước khi chiến đấu cần làm nhiễu loạn lòng địch, điểm này ngươi nhớ rất kỹ a.
- Xem ra việc cha dạy chúng ta ngươi quả thật nhớ kỹ, nhưng ngươi còn nhớ kỹ một quy tắc cha đã dạy chứ? Đã làm bát cấp đỉnh phong đấu thần, ta chỉ thiếu một chút ngộ nữa là nhập cửu cấp, ngươi hẳn là không khác lắm? Với thực lực của ta hôm nay, không cần sử dụng thủ đoạn.
Brockman bước nhanh hơn:
- Ta chỉ muốn nói cho ngươi một sự thật, bảy năm qua, ta trải qua rất nhiều chuyện, đều là những chuyện ngươi không cách nào tưởng tượng.
Hắn nói cũng nhanh hơn:
- Ha ha, cháu ngươi Hohmann là Vẫn Thần thần dị thú trong truyền thuyết, năm đó thần hoàng dựa vào nó mà cùng Ma tộc tranh phong, quyết thắng ngàn dặm, hậu duệ thú Seattle.
Mắt Adams chợt lóe tinh quang.
- Mà người bên cạnh ta, là cửu cấp đỉnh phong đấu thần, đủ để tiến vào danh vị mười vị siêu cấp cao thủ trên tam đại lục! Mà ta lần này... là cố ý dẫn ngươi tới! Mục đích là... thu hồi Đồ Lạp Mỗ chi tinh, mặt khác là cuộc chiến số mệnh của chúng ta hôm nay hẳn sẽ kết thúc.
Brockman dùng chiến thuật tâm lý, nhưng trên thực tế, Adams bị hắn liên tiếp nói cho khiếp sợ.
Brockman nhân cơ hội ra tay.
← Ch. 249 | Ch. 251 → |