← Ch.256 | Ch.258 → |
- Ầm!
Andy trong đầu như sét đánh, liền kinh hãi tỉnh lại, nhưng hắn nhìn thấy hắc y nhân, lại nhắm con mắt lại.
- Quá yếu! Sao có thể? Không... có lẽ vậy mới hợp lý.
Tam gia không thể tra lắc dầu, ngồi xổm xuống, tay áo dài vươn ra một bàn tay khô gầy, chậm rãi vuốt ve đầu Andy, trầm giọng nói:
- Andy, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Cho ta một chén huyết quỳnh trấp thì ta nói cho ngươi, không cho... ta lại tiếp tục ngủ, dựa vào cái gì lãng phí nước miếng nói cho ngươi, phiền toái! Andy nghĩ như thế, căn bản không đáp lời tam gia.
Tam gia lại nghĩ, tốt, có cốt khí, ngay cả "Hừ" cũng không "Hừ" một tiếng.
- Chúng ta bắt ngươi cũng không có ác ý, chỉ là muốn biết rõ một việc... là về thân thế của ngươi.
Tam gia nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông Andy, thanh âm rất ôn nhu, cầm lấy móng vuốt của hắn, cẩn thận nhìn, lợi trảo màu vàng như kim thiết, thanh âm tam gia run lên:
- Trên người ngươi có khí tức rất thần thánh, có thể nói cho ta biết, một đầu tuyết lang sao lại có loại khí tức này?
Hừ, chủ nhân nói, tinh hạch của ta được thánh khí của hắn cải tạo qua, tự nhiên mình có khí tức thần thánh, sao lại nói với ngươi? Ngươi lại không cho ta một mai kim tệ mua quả đề lý...
Bất quá, hắn có thể nhìn ra ta che giấu khí tức thần thánh... ân, rất lợi hại, so với Dịch Cốt còn mạnh hơn! Bởi vì Dịch Cốt nhìn không ra khí tức thần thánh của ta.
Tam gia hỏi vấn đề thứ ba:
- Ngươi còn nhớ chuyện lúc nhỏ chứ?
Trả lời tam gia, lỗ mũi Andy hô xuất vài tiếng.
Hắc bào trên người tam gia không gió mà động, bắt đầu phồng lên.
- Không nói phải không? Ta đây tự mình xem! Cũng cho ngươi kiến thức, bí pháp của núi Miguel.
Tam gia đột nhiên nắm lấy Andy, áp trán mình vào trán nó, thật lâu sau, hắn cười to:
- Đúng vậy! Ngươi mặc dù biến yếu đi, nhưng trên thân thể ngươi, còn có uy thế đặc hữu của long tộc. Thiên hạ chỉ có ba người có khả năng cảm ứng được long uy này, ta là một trong số đó! Ha ha! Khí tức thần thánh... long uy che dấu... vốn hẳn là rất cường đại, lại bị hoàn toàn phong ấn, chính là tuyết lang xuất thân từ vân vụ sâm lâm... dám chắc là ngươi! Ha ha ha ha...
Long uy cất dấu sâu trong thân thể là ngoài ý muốn - vốn có một đầu ngân long, nhưng sau khi phát hiện dị thường trong thân thể Andy, tam gia lại bắt đầu cười điên dại.
Tiếng cười điên cuồng của hắn chấn động sơn động, nhưng không chút lộ ra ngoài! Theo tiếng cười, hắn cởi mũ, lộ ra khuôn mặt quắc thước già nua, mày kiếm ưng mục, cuối cùng, tam gia hạ Andy xuống, lại ôm chặt trong lòng, mắt ưng cũng chảy xuống hai hàng lão lệ...
Nam nhân không dễ có lệ, chỉ là vì thương tâm.
- Hài tử, ngươi biết ta là ai không?
Andy lắc đầu choáng váng, hắn hiểu được, ngủ là tốt nhất, đỡ phải lãng phí nước miếng cùng tên điên tương đối giống người này trao đổi:
- Khái! Ta, Chris Andy, là quý tộc tuyết lang có giấc mộng, mặc dù bị bắt, nhưng, yêu cầu của ta phù hợp với đãi ngộ cho thân phận tù binh...
Nước mắt trên hai má tam gia tiêu tán, từ ái nhìn chằm chằm Andy, gật đầu cười nói:
- Tốt lắm, yêu cầu của ngươi là thiên kinh địa nghĩa! Ngươi nên có phong độ quý tộc như vậy! Nhưng ngươi không phải tù binh, mà là... nhi tử của ta.
- Nhi tử?
Cái lỗ tai Andy lập tức dựng lên:
- Hắc! Không được nói lung tung, ta là nhi tử của ngươi sao? Vậy ngươi chẳng phải là cha ta sao?
Thật là một lời nói nhảm, bệnh phản ứng trì độn của Andy lại phát ra.
Tam gia cắn chặt răng, gắt gao nhắm lại hai mắt, lại mở ra:
- Đúng vậy.
Andy nóng nảy, cố gắng nhớ lại ba vấn đề tam gia vừa hỏi:
- Ngươi nên biết rõ, ta từ khi biết ăn cơm đã bắt đầu sống trong vân vụ sâm lâm, từ khi sinh ra chưa thấy qua phụ mẫu, hơn nữa, ta không biết tuổi chính xác, ngươi dựa vào cái gì nói phụ thân của ta?
Tam gia trầm mặc thật lâu, khi Andy hỏi tới đau thương thở dài:
- Ngươi không nhớ rõ là có nguyên do, sao ngay cả mẫu thân cũng không nhớ được? Andy, chẳng lẽ ngươi đối với phụ mẫu một chút ấn tượng đều không có?
Andy cố gắng nghĩ, cười nói:
- Hắc, phụ mẫu ta, ta nhớ kỹ, trong khi tại vân vụ sâm lâm, có ba mẫu bạo long nhận thân với ta, nói ta là biểu đệ của các nàng, còn nói phụ mẫu ta là... đươc rồi, là phản nghịch cự long Constantine cùng thần thánh cự lang Sophia! Nhưng các nàng đều không nói rõ, ta không rõ lắm... uy, các ngươi sao phải bắt ta.
- Không rõ lắm, không rõ lắm...
Tam gia lui về sau vài bước, tâm tình cực kỳ kích động:
- Ta đây nói cho ngươi tại sao phải bắt ngươi. Mười ba năm trước đây, thê tử ta hoài dựng tại và mất tích tại vân vụ sâm lâm! Ta bị người đánh thành trọng thương, bỏ chạy trối chết. Ba tháng trước, ta nhận được tin tức truyền đến từ núi Miguel, ba nữ nhân của lão ngũ tại vân vụ sâm lâm phát hiện tuyết lang có long uy, hơn nữa xác định là hài tử của ta đã mất tích mười ba năm! Đó là ngươi, Chris Andy.
Nhưng khi đó ngươi ở tại đấu thần đảo, ta không thể tới đó tự mình nghiệm chứng.
- Khi ta nghe Francis tới cảng New Zealand liền tới nhìn ngươi, còn để cho Adams mang ngươi tới! Kết quả...
Tam gia chỉ vào Andy:
- Khí tức thần thánh, long uy ẩn giấu, hơn nữa xuất thân cũng là vân vụ sâm lâm nơi Sophia mất tích, hơn nữa ba chất nữ của ta mặc dù tham lam nhưng không ngu ngốc làm chứng! Thần thánh long lang phù hợp điều kiện này... ngươi không phải hài tử của ta còn có thể là hài tử của ai?
Nói xong, tam gia tựa như thoát lực, hai vai hạ xuống, lẳng lặng nhìn Andy.
Một câu nói, khiến cho Andy đầu váng mắt hoa, phản ứng của hắn càng thêm chậm:
- Vậy, vậy ngươi nói là cái gì cái gì a, ngươi là ai a.
Nói đến bước này rồi, ngươi còn không biết cha ngươi là ai?
Hài tử này... quá ngu ngốc.
Tam gia cũng nóng nảy, quát:
- Nhớ kỹ, cha ngươi, là một trong vạn lưu ngũ tuyệt phong, đứng đầu năm đại thần thánh cự long của núi Miguel, trong vạn ngàn long tộc, đệ nhất nhân sau long thần, Constantine.
Danh hào liên tiếp khiến Andy không nhớ kỹ, hắn rất trì độn giơ giơ chân, cười nói:
- A, Constantine a. Ha ha, ngươi khỏe chứ.
Tiếp đó hắn chợt nhớ tới chủ nhân cùng Harry có nói qua...
Lão thiên, đây là Constantine trong truyền thuyết, năm đó tại Vạn Lưu sơn lo lắng long tộc đuổi giết, vì chưa đem hết toàn lực mà đánh ra ngũ tuyệt phong - phản nghịch cự long? Đại, đại nhân vật a.
Điều này, đại nhân vật này sao lại thành phụ thân của ta?
Andy mộng rồi, hồi lâu sau mới hỏi:
- Nhưng, bọn họ gọi ngươi là tam gia.
Constantine lắc lắc đầu:
- Bởi vì ta là tam đương gia của Kinh Ức sơn cốc... chính là nơi dung nạp phản nghịch, ác nhân khắp thiên hạ. Nhưng Kinh Ức sơn cốc không thuộc thế gian! Năm đó, mẫu thân ngươi Sophia mất tích trong vân vụ sâm lâm, ta bị long tộc đánh trọng thương, chạy vào... Quên đi, đây là chuyện xưa, Andy, trước tiên nói cho ta, tại sao ngươi so với miêu tả của ba vị biểu tỷ không giống chút nào? Nếu không nhận biết Francis là đầu mối, ta cơ hồ bỏ qua ngươi.
Nghĩ đến nguyên nhân biến hóa của thân thể mình, Andy nghiến răng, nhưng hắn còn ghi nhớ phân phó của đại nhân Harry - cũng là chuyện tuyệt đối cơ mật của chủ nhân có liên quan tới Brockman, ngươi không thể nói bừa! Nếu không không có cơm ăn.
Bản nhân chuyên của đại nhân Harry, hình dáng hung dữ tựa hồ ngay trước mắt, Andy vừa chớp mắt, cười nói:
- Điều này, chuyện này rất phức tạp, ngươi có thể đưa ta về với chủ nhân, sau đó chủ nhân chậm rãi nói. Còn nữa, ta đói...
- Chủ nhân? Hừ, đủ rồi!
Constantine đột nhiên hét lớn cắt lời Andy:
- Chris Andy, ngươi là nhi tử của ta, là kế thừa nhân của người đứng thứ hai tại núi Miguel! Chủ nhân? Hừ, trên đời ngoại trừ thần, không ai có thể là chủ nhân của ngươi.
- Nhưng, ta rất thích chủ nhân bây giờ a! Hắn cho ta rất nhiều món ngon, còn nữa, ta thật là đói...
Andy giải thích.
- Tốt lắm!!!
Constantine nhíu mày phất tay, trong lòng có một nỗi đau - Andy đối với Francis, đương nhiên so với phụ thân còn thân hơn.
Không được, ta phải cho ngươi chính miệng gọi ta một tiếng phụ thân.
Constantine lại hỏi Andy nhiều vấn đề, nhưng quý tộc tuyết lang lại ôm một ý niệm trong đầu - không thể nhiều lời, nếu không Harry đại nhân cùng chủ nhân sẽ mất hứng, bọn họ mất hứng, Andy sẽ không có cơm ăn! Mà lại nói nhiều, tưởng nhiều chuyện thì càng phiền toái! Cho tới nay, Andy chỉ có một câu nói:
- Ta không rõ lắm, lúc ấy ta ngủ, đi hỏi chủ nhân ta! Còn nữa, ta rất đói...
Thật lâu sau, Constantine trong lòng bồn chồn, đây là chuyện gì? Nhi tử đối với nhân loại, còn thân hơn đối với thân phụ sao? Hắn vỗ vỗ đầu Andy, tức giận nói:
- Được rồi, nếu đã xác nhận thân phận của ngươi, vậy theo ta đi gặp Francis, ta muốn xem hắn, hắn dựa vào cái gì làm chủ nhân của hậu duệ Constantine.
Lúc này.
Vệ đội thị hầu phía xa, Porter đi theo sau Đỗ Trần chậm rãi dạo trên bờ biển.
Công sự phòng ngự trên bến cảng New Zealand đã không còn tồn tại, chỉ có pháo đài cao lớn đứng đó nhìn ra vô tận hải dương. Trên bến cảng, lượng nhỏ thuyền chuẩn bị xuất hàng, động tác của các thủy thủ có chút sinh cơ, bọn họ vui vẻ chuẩn bị xuất hàng từ hải lộ cảng New Zealand, chuẩn bị cho vụ buôn bán sắp tới.
Gió biển mơn trớn, Porter nhẹ nhàng đẩy mắt kính, thanh âm chỉ Đỗ Trần nghe được:
- Bốn ngày trước, ngươi giết chết tuyệt đại bộ phận Ngư nhân, bất quá ngoại trừ mấy người chúng ta, không ai biết là ngươi làm... thánh giáo cũng không biết, bất quá bọn họ sẽ nhân cơ hội này, đại tứ tuyên dương chúng thần chúc phúc ngươi, chúc phúc cho lãnh địa của ngươi, giúp ngươi giải quyết tai hại Ngư nhân... bây giờ ngươi là sứ giả của thần trong lòng dân chúng New Zealand.
- Thánh giáo am hiểu nhất là cái này a.
Đỗ Trần cười lạnh, nhìn ra biển rộng, trong lòng trầm xuống, xa xa nước biển màu xanh được ánh nắng chiếu rọi, ẩn ẩn lộ ra ánh đỏ nhàn nhạt.
Bốn ngày nay, huyết sắc còn chưa tan hết.
Máu tươi của mười vạn sinh linh.
Nhưng chúng nó đáng chết, không phải sao? Hơn nữa... đáng chết không chỉ có chúng.
Hít sâu một hơi, Đỗ Trần dừng chân:
- Porter, ngươi nghĩ cái gì thì nói cho ta? Không quan hệ tới cảng New Zealand chứ gì.
Porter ngậm miệng, nhìn Đỗ Trần một chút, đột nhiên cười nói:
- Là thủ khúc mà ta tấu trên pháo đài phòng biển chứ gì? Đó là Tuyết Ny sư phụ truyền thụ cho ta... kỳ thật ta còn có một vị sư tỷ rất thần bí, nàng đàn tấu so với ta hay hơn nhiều.
Đỗ Trần mỉm cười lắc đầu.
Porter nháy mắt, lại nói:
- Vậy ngươi muốn ta giải thích, lai lịch năng lực quân chính của ta? Ta đã nói rồi...
Đỗ Trần phe phẩy ngón tay cắt đứt hắn nói, cười nói:
- Ngươi không muốn hỏi, ta dựa vào cái gì để nháy mắt tiêu diệt mười vạn Ngư nhân sao?
← Ch. 256 | Ch. 258 → |