Vay nóng Tinvay

Truyện:Liên Hoa Bảo Giám - Chương 262

Liên Hoa Bảo Giám
Trọn bộ 517 chương
Chương 262: Cầm long (thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-517)

Siêu sale Shopee


Đỗ Trần có thực lực bắt Constantine sao? Đây là một câu nói nhảm.

Vạn lưu ngũ tuyệt phong rất cường đại, nhưng tính là cái gì? Chỉ tính gia cảnh Đỗ Trần, nếu thật sự liều mạng cùng Constantine, phải dụng Andy trì hoãn phản nghịch cự long, đồng thời gọi tới Bác Bì, Dịch Cốt là đủ.

Nhưng Đỗ Trần không muốn liều mạng cùng Constantine.

Andy cúi đầu, tránh ánh mắt Đỗ Trần, nhỏ giọng nói:

- Ta, Chris Andy, là tuyết lang có giấc mộng, có khẩu vị, giấc mộng lớn nhất là ăn ngon... chủ nhân.

Dưới ánh mắt Đỗ Trần chiếu vào, hắn cố gắng nhớ lại những chuyện mình trải qua...

Hình như, ta, Chris Andy hiểu được một việc là đói bụng, cần phải ăn... nhưng khi đó ta quá béo, cũng quá nhỏ, ngay cả dã quả trên cây cũng không hái được, lại càng không thể bắt được mỹ vị trường mao thỏ (thỏ lông dài thịt ngon).

Hoàn hảo, trong vân vụ sâm lâm còn có chút quả ở thấp, ăn quả có thể no bụng, bất quá phải dựa vào vận khí.

Bảy lần? Tám lần? A, không nhớ rõ bao lần ta thiếu chút nữa chết đói, bất quá ta nhớ kỹ, một lần hung hiểm nhất, Chris Andy ta đói đến mức không chịu nổi, uống một ngụm nước bụng lại sôi lên, kết quả là ngã vào trong nước, sau đó theo sông trôi đi, chỉ thấy trên đỉnh đầu một vầng trăng sáng... nhưng lúc này, một thương bối hùng xuất hiện bên bờ sông, liến môi nhìm chằm chằm vào ta, nhìn vào ánh trăng.

Xong hết rồi, nguyệt thần nữ, phù hộ ta đi, để cho ta bị ăn trước khi chết đói, ta, ta nghĩ trước khi bị chui thương bối hùng, trước tiên cắn hắn một miếng đã.

Tốt nhất... ngươi để cho ta ăn nó cũng được.

Trong lúc này thì, ánh trăng chợt lóe, chẳng biết tại sao, thương bối hùng đã chết! Ha ha, hắn đã chết, ta đây Chris Andy chẳng phải là không cần chết đói? Ca ngợi ánh trăng.

A, còn có một lần, cũng là ánh trăng chợt lóe, một đầu kiếm xỉ hổ ta muốn ăn liền ngã xuống...

Ánh trăng chợt lóe, mỹ vị hỏa ngưu ngã xuống... loại tình hình này phát sinh đã ba lần? Ân, ta tin chắc.

Cho nên, ta kiên trì tin tưởng, ta Chris Andy là sủng nhi của nguyệt thần nữ.

Cho nên, nhiều năm sau, ta béo quá không di động được, lại một lần trong khi sắp chết đói, lại hướng nguyệt thần nữ kêu cứu... kết quả, ta được ăn thịt ngân long!

Andy nhớ lại, trong trí nhớ của hắn không có một chút ấn tượng về phụ mẫu.

Đỗ Trần lần đầu tiên hiểu rõ thần sủng, hắn trừng con mắt nhìn Andy:

- Trước kia ngươi chỉ là một tuyết lang chính thức! Mà chứng cớ để Constantine nhận ngươi là nhi tử của hắn, toàn bộ đều là "Trùng hợp" mà tới... Andy, ta đây bây giờ nhận định ngươi không có quan hệ huyết thống với Constantine.

Andy suy nghĩ một chút, gật mạnh đầu:

- Ân, hắn dám chắc không phải phụ thân ta, dám chắc không có quan hệ tới ta.

Đỗ Trần đảo mắt nhìn mọi người, thấy Porter muốn rời đi, Harry hình dáng muốn ngăn lại, ngắc tay nói:

- Porter, chuyện này không có gì phải dấu diếm ngươi, Constantine, hắn là một trong những cao thủ cực mạnh trên thế giới này, một trong "Vạn lưu ngũ tuyệt phong" trong truyền thuyết, làm sao cầm sát hắn, ta phải hỏi ý kiến ngươi.

Hắn ấn vai Porter để hắn ngồi xuống.

Harry ở bên giảng thuật chuyện trải qua, Porter trong lòng lại không hề bình tĩnh, đây là cơ mật quan trọng của Francis, hắn cho mình biết làm gì?

Cầm sát phản nghịch cự long thần bí trong vạn lưu ngũ tuyệt phong, Đỗ Trần thật sự rất cần ý kiến của Porter, hơn nữa hắn tin tưởng Porter, loại tin tưởng này, đến từ một câu nói của Bác Bì - Tuyết Ny tuyệt sẽ không hại ngươi! Tin tưởng quyết định của nàng! Mà Porter, là Tuyết Ny phái tới.

Porter nhìn thoáng qua Đỗ Trần, Đỗ Trần nhìn hắn, bốn mắt gặp nhau, Porter đẩy mắt kính, cười nói:

- Đầu tiên, chúng ta phải minh xác, đối thủ phản nghịch cự long so với tiên sinh Brook mạnh hơn một chút, hơn nữa, hắn có thể chạy trốn long tộc đuổi giết hơn mười năm, vẫn bình yên vô sự, nhất định tâm tư kín đáo, làm việc không có sơ hở! Cho nên, hắn lần này độc thân tới đây tìm ngươi, nhất đình có dựa dẫm, chúng ta, tuyệt không thích hợp động thủ ở đây.

Tựa hồ ấn chứng lời nói của Porter, bốn phía Duerkersi thành, Baru mấy huynh đệ phát ra thần thánh thiên phạt đại trận bí pháp trấn sơn của núi Miguel. Đại trận đã chuẩn bị xong, mà Constantine đang chờ ở tiền thính, cũng đứng dậy nhìn sắc trời bên ngoài, hai tay đút vào tay áo.

Chỉ đợi thành chủ phủ có động, vậy thần thánh thiên phạt đại trận liền oanh kích thành Duerkesi.

- Hơn nữa, Constantine là tam đuơng gia của Kinh Ức sơn cốc, nơi đó là nơi tị nạn của ác nhân thiên hạ! Chúng ta phải làm sao để không lưu lại một chút dấu vết, nếu chúng ta làm không được, Duerkesi thành sẽ bị Kinh Ức sơn cốc trả thù.

Porter chỉ vào bản đồ thành Duerkesi trên tường, tự tin tràn ngập hai mắt:

- Liều mạng, chúng ta rất có thể không phải đối thủ của Constantine, hơn nữa hậu hoạn vô cùng! Nhưng là, Constantine có một nhược điểm trí mạng, điểm này, là thường tình của mọi người, cho dù là một trong vạn lưu ngũ tuyệt phong cũng đừng nghĩ tránh khỏi...

Ánh mắt hắn nhìn Andy, mặc dù rất nhu hòa, nhưng tuyết lang cũng dựng hết cả lông.

- Chỉ cần dụng tốt điểm này...

Thở nhẹ nhàng, Porter khép hờ hai mắt, đột nhiên lai chuyển lời:

- Francis, tiên sinh Brook, ta muốn biết, trong tay các ngươi có bao nhiêu chiến lực.

Nghe Đỗ Trần cơ hồ nói hết ra không có để lại chút bí mật, Porter nở nụ cười, nhẹ nhàng đẩy gọng kính:

- Đối với Constantine, ngươi muốn bắt giữ, hay là giết chết?

Màn đêm dần bao phủ thành Duerkesi, mười mấy vạn cư dân cảng khẩu lại đốt đèn: "Đinh đinh đương đương" thanh âm vang lên trong mỗi ngõ ngách của thành thị, kế hoạch tái thiết thành thị chính thức khởi động, công tác như vậy, phải tới mười giờ đêm, trong cả tòa thành thị chỉ duy nhất có một địa phương an tĩnh, chỉ có trung tâm thành chủ phủ.

- Constantine các hạ, khiến ngươi đợi lâu.

Harry đẩy cửa hồng mộc thiên môn, Đỗ Trần dẫn Andy đi nhanh vào.

Andy hình dáng thích thú, thần tình không tình nguyện, Đỗ Trần cũng vẫn nở nụ cười thân thiết như trước, thấy thế này, mắt ưng Constantine hàn quang thoáng hiện:

- Ta hy vọng nghe được tin tức tốt của ngươi.

Đỗ Trần ngồi đối diện Constantine, cười cười:

- Constantine các hạ, chúng ta đều có chung một nguyện vọng, đó là hi vọng Andy sống thoải mái, hơn nữa, hi vọng hắn tương lai sẽ có thể có thành tựu, ít nhất cũng có thực lực cường đại, lúc này mới phù hợp thân phận hậu duệ của Constantine, đúng không?

Những lời này, nhận được sự tán thưởng của Constantine.

- Nếu ngươi mang Andy đi, hơn nữa tự mình dạy nó, ta tin tưởng, dươi sự dạy dỗ của một trong vạn lưu ngũ tuyệt phong, thành tựu tương lai của nó không thể hạn lượng.

Đỗ Trần có chút lắc đầu:

- Nhưng ngươi có thể cho Andy một cuộc sống thư nhàn không? Không nói tới tiếng xấu phản nghịch cự long mà ngươi đeo trên lưng, thời khắc nào cũng lo lắng người khác đuổi giết, cuộc sống của Andy thật phí phạm, các hạ sợ rằng sẽ rất đau đầu a.

Ánh mắt Constantine cùng Đỗ Trần trong lúc đó đổi tới đổi lui.

- Ngươi cũng thấy, khẩu vị cùng thực lượng của nó thật sự là... ta dám nói, dựa theo tiêu chuẩn ẩm thực của nó, trừ ta ra, khắp tam đại lục không có mấy người có thể nuôi nổi nó! Ít nhất, các hạ không nhất định có thể.

Đỗ Trần nâng cao giọng.

Nghĩ đến bữa ăn vừa rồi, Constantine im lặng chốc lát, trầm giọng gật đầu, nói:

- Nhi tử của ta, phải học chịu đau khổ...

Cái lỗ tai Andy lâp tức dựng đứng lên! Ai oán nhìn chằm chằm Constantine, ánh mắt khiến cho Constantine, siêu cấp cường giả này da đầu tê dại, tâm tư xao động.

Tìm về nhi tử đã thất lạc mười ba năm, để nó bỏ đi cẩm y ngọc thực, cuộc sống xa hoa, ngược lại đi theo chính mình chịu khổ... Constantine có chút nghiêng đầu tránh ánh mắt của Andy.

Đỗ Trần nở nụ cười, từ trong tay áo lấy ra ngân phiếu, đặt lên mặt bàn, chậm rãi đẩy tới trước mặt Constantine.

- Ngân phiếu một vạn kim tệ sao?

Constantine nhìn lướt qua, kinh ngạc nhìn Đỗ Trần, lập tức đứng dậy, cả giận nói:

- Ngươi có ý tứ gì? Muốn dùng kim tệ mua Andy sao?

- Không, các hạ hiểu lầm rồi!

Đỗ Trần thở dài, lưu luyến nhìn Andy:

- Ta đã nói rồi, một hài tử mười ba tuổi, không thể không có phụ ái! Khoản kim tệ này mặc dù không nhiều, nhưng ít nhất cam đoan trong vòng mười năm tiền ăn của Andy cũng không thành vấn đề... Andy mặc dù đi với ngươi, nhưng nó thủy chung là thần sủng của ta... cũng là bằng hữu, ta cũng không hi vọng hắn tương lai chịu khổ! Cho nên xin ngài thay Andy nhận khoản tiền này.

Constantine có chút sửng sốt.

Francis chẳng những đồng ý cho mình mang Andy đi, hơn nữa ngay cả cuộc sống tương lai mười năm của Andy cũng lo lắng tới.

Đỗ Trần vỗ vỗ đầu Andy:

- Ngươi nói với hắn đi.

Dưới ánh mắt chờ đợi của Constantine, Andy lão đại không tình nguyện đi tới truớc mặt hắn, thấp giọng gọi:

- Phụ thân...

- Oanh.

Đầu Constantine như bị chém rớt, kinh hãi, thương tâm, hoan hỉ, đủ loại tâm tình phức tạp nảy sinh trong lòng.

- Ngoan, hài tử ngoan...

Hắn cúi người vỗ Andy, cũng là không muốn Đỗ Trần thấy lệ quang trong mắt hắn.

Đỗ Trần lại nói:

- Ngươi mang Andy đi, nhưng có ba việc ta phải nói rõ, đệ nhất, núi Miguel bây giờ biết ta thu dưỡng nhi tử của ngươi, mặc dù giờ chưa có phản ứng, nhưng khó bảo toàn ngày sau không có hành động...

Còn không đợi Đỗ Trần nói xong, Constantine hừ lạnh nói:

- Biết rồi, ngày sau nếu ai vì chuyện Andy tìm ngươi phiền toái, nhưng ta, Constantine tuyệt sẽ không để bị phát hiện.

Đỗ Trần cười nói:

- Đệ nhị sự kiện, bất luận là ở đâu khi nào, Andy thủy chung là bằng hữu của ta, nhà ta vĩnh viễn là nhà của Andy, nếu có một ngày, vô luận là an toàn của ngài hay Andy có vấn đề, ta đương nhiên không hi vọng có ngày này, cửa lớn nơi này vĩnh viễn mở rộng cho ngài cùng Andy.

- Hiểu rồi, phụ tử chúng ta thiếu ngươi một nhân tình! Hơn nữa ta không có khả năng cả đời mang Andy bên người, chờ khi nó thành khí, nếu bản thân nguyện ý trở lại bên người ngươi... ta không xen vào.

- Chuyện thứ ba... thiện đãi Andy.

Đỗ Trần cắn răng vỗ vỗ Andy, y thở dài một hơi:

- Đi cáo biệt tiểu thư cùng Harry, tối hôm nay bồi Bối Bối một đêm, đợi hừng sáng mai đi, nếu không, ta sợ tiểu Bối Bối sẽ không thả ngươi đi! Ngày mai ta cũng không tiễn ngươi. Bảo trọng!

Nói xong, Đỗ Trần buồn bã lắc đầu, đi hướng hồng mộc thiên môn.

- Chủ... chủ nhân...

Andy đuổi theo, lại bị hồng mộc thiên môn cản trở, hắn dùng sức đẩy hai cánh cửa, "Ô ô" kêu lên hai tiếng, nhưng không ai trả lời! Thật lâu sau, Andy theo một cửa khác ra ngoài...

Constantine một mình đứng trong khách phòng cao cấp mà Harry chuẩn bị cho hắn, cấp Baru hủy bỏ hành động đêm nay, nhưng thời khắc tín hiệu đề phòng, yên lặng nhìn chằm chằm ngân phiếu kim tệ trong tay, nhíu mày.

Francis, đối với Andy thật ra rất tốt.

Thanh âm chán ghét lại vang lên, thanh âm rất thấp.

Thổ lão mạo thật sự mang quý tộc Andy đi, thật sự là không có thiên lý, nghe nói hắn cùng mang đi của chủ nhân rất nhiều tiền, bởi vì hắn là cái gì tuyệt đỉnh cao thủ, là cái gì "Vạn lưu ngũ tuyệt phong." là cao thủ trong truyền thuyết.

Phi, thật không biết xấu hổ, cao thủ thì sao, là một cây trúc mà thôi...

Những từ ngữ trong suốt một đêm "Thổ lão mạo" khó ngủ, tâm tình buồn bực tới cực điểm, cơ hồ là một đêm khó ngủ nhất trong những năm gần đây của hắn.

- Bối Bối tiểu thư, Andy không được ở bên người nữa.

Trong viện truyền đến tiếng Andy nghẹn ngào...

Cuối cùng cũng hừng sáng, Constantine dẫn Andy rời phủ.

Nhưng.

Constantine trên lưng còn một cái bao lớn, Đỗ Trần không đành lòng ly biệt Andy, tặng cho hắn rất nhiều, trong bao, là thực vật mà Andy ngày thường thích nhất, còn có đồ ngủ...

Giữa trưa, Constantine nhìn lại dãy núi sau lưng, lại nhìn đại bình nguyên trước mắt, còn có dòng sông ẩn hiện xa xa, thành thị ẩn hiện - cảng Antwerp đang trọng kiến, trầm giọng nói:

- Chúng ta đã rời khỏi lãnh địa của Francis.

Andy không chút cảm xúc đi theo sau Constantine, nhìn chằm chằm vào bao lớn trên lưng "cha", nuốt nước miếng, oán giận nói:

- Mệt chết mất, một đêm rồi, ngươi chuyên đi theo đường nhỏ, còn nói chủ nhân có thể phái người theo dõi chúng ta, thật sự là dư thừa, chủ nhân là người như vậy sao! Hắn là chủ nhân duệ trí nhất, nhân từ nhất, vĩ đại nhất...

Rất hiển nhiên, dưới sự đào luyện của Harry, công lực vỗ mông ngựa của Andy đã gần bằng sư phụ, tin tưởng có thể thanh xuất vu lam.

- Chỉ có cẩn thận mới có thể sống lâu! Andy, đây là ta dạy ngươi đó.

Constantine hít một hơi, thét dài, tiếng long ngâm du dương liên tục, xa xa truyền ra ngoài, nhưng thanh âm khống chế trong phương viên mười dặm, ngoài mười dặm tựa hồ dựng lên một bức tường cách âm, một chút tiếng long ngâm đều không lọt ra ngoài.

Tiếp đó, mấy bóng người đột nhiên từ bốn phía xuất hiện, rất nhanh tụ tập bên người Constantine, đúng là đám người Baru cùng Adams.

Bọn họ sau khi Constantine rời Duerkesi thành cũng không có lập tức hội hợp tam gia, mà phân ra mấy đường, xa xa truy theo Constantine, chỉ cần trên đường có gì phát sinh ngoài ý muốn, bọn họ sẽ là viện binh bất ngờ.

Đáng tiếc đến khi rời đi lãnh địa của Đỗ Trần, bọn họ cũng không gặp phải một chút tình huống ngoài ý liệu.

Nhìn lướt qua bọn thủ hạ, Constantine phân phó:

- Adams, đi tới phía tây bắc dò đường, hết thảy dựa theo quy củ cũ.

Hắn lỗ mãng mang theo bao lớn trên lưng:

- Baru, kiểm tra lễ vật Francis tặng cho ta, chỉ cần ngươi nghi ngờ, hủy hết! Những người khác cảnh giới.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-517)