← Ch.288 | Ch.290 → |
Theo ánh mắt Bairu, mọi người trong Thiên Mục thần điện đều nhìn về vị trí Đỗ Trần bên tay phải giáo hoàng.
Giáo hoàng cùng Ziege cũng không ngoại lệ.
Ziege trong lòng mơ hồ hiểu được ý tứ của giáo hoàng, nhưng hắn nghĩ, chống Long tộc là trách nhiệm của thánh giáo cùng học viện, nếu giáo hoàng thật sự mượn lực Francis, hơn nữa Francis cũng thật có năng lực này, vậy mình phải ủng hộ giáo hoàng Samar! Dù sao, Francis cũng là một thành viên học viện, có nghĩa vụ kháng kích Long tộc.
Ziege trầm mặc.
Giáo hoàng nhìn chằm chằm Đỗ Trần, một lời không nói! Hào khí lặng ngắt đáng sợ.
Đỗ Trần cúi đầu vuốt mũi, khoé miệng mỉm cười, nhưng là cười khổ.
Thiên Mục thần điện tĩnh lặng.
- Uy, các ngươi sao lại nhìn ta không nói?
Tiếng nói sang sảng của Thomas phá tan sự yên tĩnh:
- Nói chuyện đi, nhìn Francis làm gì? Chúng ta còn không có thương lượng xem ai sẽ thu thập Long thần
Động tác mọi người đều đồng nhất - nhìn lại Thomas, rồi lại nhìn Đỗ Trần.
- Bệ hạ, sư phụ, còn có các vị giáo phụ.
Đỗ Trần biết không tránh khỏi, đứng dậy nói:
- Francis gia nhập thánh giáo không lâu, còn có nhiều chuyện phải cần có bệ hạ cùng chư vị giáo phụ chỉ điểm, cho nên việc thảo luận đệ ngũ chiến này, Francis không dám tự tiện xuất ý kiến, nhưng đệ ngũ chiến vô cùng quan trọng, bệ hạ nếu có gì phân công, Francis vạn tử bất từ.
Dừng một chút, đánh giá phản ứng của giáo hoàng, Đỗ Trần bổ sung:
- Đệ ngũ chiến này, chúng ta không thể bại, nếu không, chẳng phải chứng minh là Trùng cánh dài so với nhân loại cao quý hơn sao, càng mạnh hơn sao?
Thomas nghe được cười to ha hả, nhưng ngoại trừ hắn, không ai cho rằng một câu nói này của Đỗ Trần là nói đùa.
Ý đồ chính thức của giáo hoàng, là để cho Đỗ Trần thần sau lưng Francis đi đánh trận thứ năm.
Mà một câu nói của Đỗ Trần là nói cho giáo hoàng nghe, được rồi, Đỗ Trần thần sẽ đánh trận thứ năm! Mà câu thứ hai của hắn là cam đoan với giáo hoàng, Đỗ Trần thần dù không thể thẳng, nhưng cũng sẽ không thua.
Cũng quả nhiên, sau khi Đỗ Trần biểu lộ thái độ, giáo hoàng có chút gật đầu, vẻ mặt thân thiết:
- Francis giáo phụ có lòng dạ như thế, thật là may mắn cho thánh giáo, may mắn cho nhân loại! Vậy, ngươi có thể mời vị bằng hữu nọ tham gia đệ ngũ chiến này chứ?
- Francis nghĩa bất nan từ.
Đỗ Trần nói rành mạch.
Giáo hoàng lại hỏi:
- Đại biểu cho chúng thần trên đời cảm tạ Đỗ Trần thần vì nhân loại, vì thánh giáo cống hiến! Francis, đệ ngũ chiến sắp bắt đầu rồi, ngươi mau đi mời Đỗ Trần thần tới Thiên Mục lâm, thánh giáo ta sẽ vì hắn chuẩn bị một chút trước trận đấu.
Bây giờ sao? Vậy không được.
Đỗ Trần thần cơ thể cứng ngắc, vẻ mặt ngây ngốc, chẳng khác gì cương thi, nhưng lại không nói chuyện được. Hắn nếu lại hiện ra, Francis ta chẳng phải rất nhanh sẽ bị lộ sao?
Giáo hoàng, đối với Đỗ Trần thần chỉ có thể từ xa nhìn, không thể ở chung.
Đỗ Trần cười nói:
- Bệ hạ, bằng hữu của ta tính tình cô tịch, không thích gặp người, hơn nữa hắn thường nói chiến giả tùy tâm, vô nhu khắc ý (chiến do tâm không cần chuẩn bị), cho nên không phiền thánh giáo vì hắn chuẩn bị! Bất quá bệ hạ yên tâm, Francis dùng tính mạng cam đoan, ngày diễn ra đệ ngũ chiến, bằng hữu của ta nhất định xuất chiến.
Giáo hoàng liền nói:
- Francis, bây giờ là trạng thái chiến tranh! Bất luận kẻ nào nói gì trong Thiên Mục thần điện, đều phải lập quân lệnh trạng.
Đỗ Trần nhìn thẳng giáo hoàng, cất cao giọng nói:
- Lời của Francis, xem như quân lệnh trạng.
Giáo hoàng gật đầu, không hỏi gì nữa.
Thomas vội la lên:
- Huynh đệ, bằng hữu nọ của ngươi có đến thật không? Vạn nhất hắn không tới, đệ ngũ chiến không tham gia, bệ hạ sẽ chém đầu ngươi đó.
- Bằng hữu của ta nhất định đến.
Đỗ Trần nhấn mạnh.
Nhưng hắn lập tức cười ha ha:
- Bệ hạ, bằng hữu của ta không cần chuẩn bị trước trận chiến, nhưng ta lo lắng cho bằng hữu, vì bệ hạ phân ưu, còn có chuyện muốn nói rõ với ngài. Mặt khác, mấy ngày nay xin Thomas đấu thần hiệp trợ ta xử lý mấy chuyện...
- Được.
Giáo hoàng không đợi Đỗ Trần nói xong, liền lạnh nhạt nói ra một chữ.
Hội nghị cao cấp của thánh giáo trong Thiên Mục thần điện không tới một khắc đã giải tán.
Đỗ Trần mỉm cười rời đi, những người khác cũng lục đục ra về, Thomas muốn đuổi theo Đỗ Trần thì Bairu đứng ở cửa thần điện giữ hắn lại.
- Việc gì? Không nghe bệ hạ nói, mấy ngày ta ta phải giúp Francis sao?
Thomas trừng mắt liếc Bairu.
- Ngươi vội vã đi uống rượu sao? Hiện trong Thiên Mục lâm, cũng chỉ có nơi của Francis có thể tìm thấy rượu ngon.
Bairu nói ra tâm tư của Thomas, cười nói:
- Bệ hạ có mấy câu chuyển cáo với ngươi, ngàn vạn lần nhớ kỹ.
- Là mệnh lệnh sao?
Thomas lập tức nghiêm chỉnh.
- Xem như mệnh lệnh.
Bairu giải thích:
- Vừa rồi bệ hạ phê chuẩn ngươi hiệp trợ Francis, nhưng sợ là ngươi không hiểu rõ ý của ngài, cho nên để ta giải thích cho ngươi.
Thomas mặt đỏ lên, lập tức chăm chú nghe:
- Hắc, Bairu huynh đệ, ngươi cũng biết, ta Thomas là kẻ thô lỗ... ngươi nói mau, đừng chậm trễ chuyện của lão đại.
- Thô lỗ cũng có chỗ tốt của thô lỗ.
Bairu vô ý nói một câu, tiếp tục nói:
- Nhớ kỹ, vừa rồi trên hội nghị, bệ hạ bức Đỗ Trần thần xuất chiến bao hàm hai ý nghĩa...
- Bức Francis? Ta vừa rồi nghe rõ là Francis chủ động yêu cầu xuất chiến! Ngữ khí của lão đại là thương lượng mà.
Thomas gãi đầu.
Bairu trừng mắt liếc hắn:
- Ngươi sao ngay cả điều này đều không thấy? Bệ hạ đúng là bị Francis làm cho bất mãn vì nhiều lần không xuất ra Đỗ Trần thần, vừa rồi là nước bài cuối cùng của Francis! Francis nếu không chủ động xuất chiến, bệ hạ sẽ lập tức hủy bỏ tất cả viện trợ với lãnh địa của hắn, hơn nữa sau này chẳng những một đồng tệ không cho hắn, ngược lại còn phải nghĩ biện pháp thu thập hắn! Ngươi nói Francis dám không chủ động sao?
Thấy Thomas đã hiểu đôi chút, Bairu tiếp tục nói:
- Ý tứ tiếp theo của bệ hạ là, đầu tiên, bệ hạ bức Đỗ Trần thần xuất chiến, là mượn tay Long tộc tra rõ con bài lớn nhỏ của Francis.
- Cái này ta hiểu được, thứ hai?
- Thứ hai, là trí tuệ của bệ hạ...
Bairu cười lạnh:
- Đệ ngũ chiến này do Đỗ Trần thần đánh. Thắng, đó là uy phong của thánh giáo -- đứng quên, Đỗ Trần thần đã quy nhập thánh giáo! Nếu Đỗ Trần thần thất bại...
- Lão tử hiểu rồi.
Thomas vỗ đùi, la lên:
- Tam đại lục ai biết Đỗ Trần thần là ai? Hắn nếu thất bại, mọi người cũng sẽ nói, Long thần bất quá đả bại một vô danh tiểu tốt của thánh giáo, nếu Đỗ Trần thần có thể chống đỡ tám chín mươi chiêu, vậy sẽ nói - có thấy không. một vô danh tiểu tốt của thánh giáo đều có thể chống Long thần cả nửa ngày... Hắc hắc, lão đại, thật giảo hoạt.
- Không những như vậy, vừa rồi trong hội nghị, Ám Ảnh giáo phụ không có mặt trong đó, ngươi biết hắn làm gì không?
Bairu thấy Thomas không nói được gì, cười nói:
- Hắn bây giờ mang theo Constantine, đi tới ngoài núi Miguel! Chờ khi đệ ngũ chiến, cấp giáo hoàng một sự cúc cung xin lỗi.
- Cho nên đệ ngũ chiến có kết quả thế nào, thì thánh giáo chỉ tổn thất một vô danh tiểu tốt, sau đó Long thần sẽ xin lỗi. Mà kết quả tốt nhất, là thánh giáo ta phái ra một vô danh tiểu tốt đánh thắng Long thần, sau đó Long thần sẽ cúi mặt xin lỗi.
Thomas nghe được cuống quít gật đầu, mặt mày hớn hở! Nhưng kết quả sẽ thế nào?
Bairu vỗ vỗ vai hắn:
- Mà nhiệm vụ của ngươi là, để ý tới Francis mấy ngày này. Nếu thật có một Đỗ Trần thần đủ để chống lại Long thần... ngươi thỏa mãn hết thảy yêu cầu của Francis - dù sao tất cả mọi người hi vọng Đỗ Trần thần có thể thắng! Nếu Đỗ Trần thần không có tồn tại hoặc là có một thực lực không đáng để ý, vậy Francis đã lập quân lệnh trạng nhất định sẽ nghĩ biện pháp chạy trốn. Đến lúc đó, ngươi sẽ vận dụng toàn bộ lực lượng chấp pháp thần điện, hoặc bắt, hoặc giết, tóm lại không để cho Francis chạy mất.
Thomas vuốt râu mép đỏ của hắn, thở dài:
- Chỉ mong Đỗ Trần thần thực lực cường đại thật sự tồn tại a. Ta còn không đành lòng để máu Franics nhiễm râu mép! Tiểu tử kia thật tốt...
- Nhanh đi chấp hành nhiệm vụ.
Bairu phất tay từ biệt Thomas, nhưng trong lòng hắn còn nghĩ đến chuyện của mình.
Đáng chết, hôm nay giáo hoàng bệ hạ sở dĩ dùng nước bài cuối cùng này, bức Đỗ Trần thần ra mặt, chỉ sợ là tin tình báo mình đưa lên mất tác dụng.
Bệ hạ vẫn tin vào sự chuẩn xác của chiêm tinh thuật do Bặc thần Bowen xem. Bây giờ, hắn biết Bowen đi theo Francis, vậy nhất định sẽ nghĩ đến, Bowen là ai? Bặc thần, Bặc thần chấm một người, vậy chứng minh người này tương lai đã được Bặc thần Bowen đoán ra, là một đường quang minh, tiền đồ vô lượng.
Cho nên, Francis sẽ không bị Long thần chém đầu. Vậy ngược lại, Francis nhất định có biện pháp khiến Long thần chiến bại, đó sẽ không phải tuyệt lộ. Như thế, đó là một phương thức bức hắn sao?
Đỗ Trần trở lại trướng của mình, nói chuyện này với mọi người, Dịch Cốt nhíu mày:
- Chuyện này thật phiền toái! Không thể tưởng giáo hoàng đương nhiên dụng Long thần để dò thực lực Đỗ Trần thần! Đối với Đỗ Trần thần của chúng ta, hay là Đỗ Tư giả mạo! Thật sự là Đỗ Trần Da Tát thần đã qua đời, Đỗ Tư vô luận thế nào cũng không phải đối thủ của Long thần a
- Phiền toái lần này thật sự lớn, lại bị người ta theo sát, thật không muốn lên đánh với Long thần.
Tiểu Bối Bối cũng mặt mày âu sầu.
Đỗ Trần cười lạnh lùng:
- Giáo hoàng cũng quả nhiên gian trá, ta vốn muốn tìm cơ hôi cho Đỗ Tư mờ mờ ảo ảo lộ diện, dụng khí tức thần thánh của hắn hù dọa giáo hoàng một chút để vượt qua kiểm tra! Nhưng không nghĩ tới giáo hoàng lại lợi dụng Long thần... hừ!
Nhún vai, Đỗ Trần quả quyết nói:
- Phú quý cầu trong hiểm nguy! Nếu giáo hoàng làm một, ta liền trả hắn mười.
Andy ngáp dài, nói thầm:
- Cái gì mà một ăn mười?
Đỗ Trần vỗ vỗ tuyết lang, cười giang ra hai tay, rất thân thiết nói:
- Ý tứ là, giáo hoàng chơi ta, ta cũng chơi hắn, xem cuối cùng mèo nào cắn mỉu nào...
← Ch. 288 | Ch. 290 → |