← Ch.321 | Ch.323 → |
Đỗ Trần bắt đầu vuốt mũi, cười ha ha ý bảo Porter tiếp tục an ủi chiến sự, một mình đi tới góc trướng:
- Nói gì? Nói mau.
Lão ngũ học khẩu âm của một người đang lo lắng:
- Green, Steven vô tội.
- Một câu như vậy?
- Một câu đó.
- Vậy ngươi tiếp tục giám thị! Một khi xác định phương vị cụ thể của bọn họ, lập tức nói cho ta biết.
Đỗ Trần ngoắc tay với Dịch Cốt trong trướng, mang theo hắn đi ra ngoài doanh trại, ngoài trời tuyết rơi, bất đắc dĩ nhún vai:
- Người bắt đi đại ca ta...
Hắn thở ra một hơi dài.
- Là Bác Bì.
Dịch Cốt cả kinh:
- Bác Bì bắt Steven làm gì?
Hắn cũng thở ra một hơi dài, hơi chút tự giễu, cười nói:
- Nếu thật sự là Bác Bì cướp Steven từ trong tử lao, vậy không cần lo lắng.
Đỗ Trần cười khổ vỗ cái trán:
- Nên xem là tin tốt hay xấu? Bất quá mặc kệ thế nào, đại ca ta tuyệt sẽ không gặp phải nguy hiểm tới tính mạng! Bác Bì cho dù có không bình thường, hắn cùng ngươi cũng là thủ hộ đấu thần của huynh đệ chúng ta, không có khả năng thương tổn đại ca ta.
Dịch Cốt gật đầu nói:
- Điểm này thiếu gia có thể yên tâm, mấy năm nay mặc dù Bác Bì trở nên vô cùng kỳ quái, nhưng sự trung thành của hắ́n với thần giáo tuyệt không có chuyện.
Đỗ Trần vuốt mũi, nhìn cảnh tuyết rơi, từ trong Liên Hoa lấy ra một phong thư, đốt đi.
Người trên đấu thần đảo lưu lại cho hắn ba phong thư, đã xác định được hạ lạc một người trong số đó.
- Chuyện bây giờ càng ngày càng khiến người ta đau đầu. Bác Bì lợi dụng đại ca ta, lấy đi một phần bản đồ trên người Sharon... sau đó cõng đại ca ta chạy tới đại thảo nguyên, mặt sau còn có một truy tung giả thần bí!
Đỗ Trần lè lưỡi liếm một bông tuyết, cảm nhận vị lạnh của nó:
- Hắn đến tột cùng muốn làm gì?
Đỗ Trần thầm tính tới hành động của Bác Bì, cố gắng từ đó tìm ra đầu mối...
Bác Bì lúc thiếu thời đứng đầu tứ đại thánh đồ Da Tát giáo, thực lực siêu quần, địa vị tôn sùng! Da tát thánh vật - Bi Minh Chi Lệ sau khi mất tích, hắn tìm Bairu giáo chủ, lẻn vào đấu thần học viện truy tra. Nhưng tiếp đó Bairu cùng L'Griffin mất tích, Da tát giáo rung chuyển, lúc này Bác Bì với thân phận thủ hộ đấu thần của Mayfair ở lại đấu thần học viện... kế tiếp bốn thánh đồ tranh đấu, Bác Bì không địch lại được Phillip, mang theo Mayfair tiến vào gia tộc St. Kain.
Mayfair bị Margaret bắt giữ, ba năm sau giả chết rời đi Tiêu Vân Kinh, mà Bác Bì không có truy tìm Mayfair đi tới Tiêu Vân Kinh, mà lại ở lại trang viên St. Kain, làm thủ hộ đấu thần của Francis! Kế tiếp, Dịch Cốt cũng đi tới thành St. John, Bác Bì ra tay đánh bại hắn...
Không lâu trước, Bác Bì cướp đi Steven.
Đỗ Trần thong thả nói:
- Bác Bì trước đây, so với mười năm qua, hết thảy Dịch Cốt ngươi đều thấy. Nếu nói hắn có chuyện gì khác lạ, nên phát sinh mười tám năm trước khi ta xuất sinh tới mười một năm trước khi Bác Bì bị đánh bại...
Dịch Cốt nhíu mày:
- Bác Bì trong bảy năm nay, tất cả đều là bình thường, khó nói hắn rốt cục xảy ra cái gì.
Đỗ Trần nhíu mày suy tư, lẩm bẩm:
- Xác thực mà nói, là Bác Bì cùng đại ca ta trong lúc đó xảy ra chuyện gì! Để cho đại ca ta cam nguyện thay Bác Bì nhận tội - đáng chết, điều này nói rằng đại ca ta sớm biết tới sự tồn tại của Bác Bì! Dịch Cốt, ngươi từng thủ hộ đại ca ta cùng Charles nhiều năm, ngươi có phát hiện nơi nào khả nghi không?
Dịch Cốt chậm rãi lắc đầu.
Mang theo nghi vấn với Bác Bì, Đỗ Trần tiếp tục chấp hành chức trách hỏa đầu quân.
Địa hình toàn chiến trường cổng biên giới Drowning, phía bắc là băng thiên tuyết địa, đại thảo nguyên vô tận, mà phía nam là doanh trại Lanning liên miên, cổng biên giới Drowning là quan ải, nhưng thực tế nó rộng hơn trăm dặm, cũng có pháo đài dài hơn ba mươi dặm! Đỗ Trần nguyên vốn tưởng rằng, chiến tranh, một nhóm trong hơn tám mươi vạn đại quân của thú nhân tới cổng biên giới Drowning trước, sẽ lao lên công đả quan ải, mà trăm vạn đại quân Lanning lại tử thủ trong pháo đài tiêu hao lực lượng thú nhân...
Nhưng ý nghĩ này bị Porter đánh giá bằng con mắt trắng dã, lại ăn một viên ô mai nhỏ, hơn nữa nói với Đỗ Trần:
- Từ khi chiến tranh thánh khí xuất hiện, cái loại tác chiến dã man đã sớm bị đào thải khỏi đầu óc con người! Đại ngu ngốc.
Tình huống thực tế là, đệ nhị lộ quân cùng quân chính quy sau khi hội hợp, lấy cổng biên giới Drowning làm trung tâm, trong phương viên ngàn dặm lãnh thổ toàn bộ thành chiến trường, quân đội Lanning cùng Mc Allen tán lạc, trên vùng đất này, loạn và co lại như cát - ít nhất trong mắt Đỗ Trần là thế! Mà Angius cùng thú hoàng Basaraba như đang đánh cờ tranh cao thấp.
Khắp nơi là chiến trường chém giết, Đỗ Trần cùng đệ nhị lữ đoàn của hắn đều đựoc án trí trong một tòa pháo đài lớn tại cổng biên giới Drowning, làm công tác hậu cần, căn bản không cần ra chiến trường. Đương nhiên, một ngàn năm trăm người của Đỗ Trần không có khả năng phụ trách tất cả hậu cần quân đội, bọn họ đi theo bộ chỉ huy hành động của quân đoàn, nói đơn giản là, cấp cho quân đội trực tiếp chịu sự điều hành của Angius thức ăn.
Sáng sớm, gió thổi nhè nhẹ, Đỗ Trần thân mặc áo khoác lông cừu trắng, Đỗ Đức đi theo sau hắn, hai người đi qua một quảng trường đầy tuyết, tới trước cửa một giáo đường lớn, nơi này là trú địa của đệ nhị lữ đoàn.
Một mặt đi, Đỗ Đức khép hờ hai mắt, thanh âm so với bông tuyết đang bay kia còn lạnh hơn:
- Nghĩa phụ, hôm qua sư đoàn tám ở pháo đài mười bảy phụng mệnh ra quân, hậu cần của bọn họ không cần chúng ta chu cấp nữa.
- A a, tốt lắm! Lại có một sư đoàn không cần chúng ta quan tâm nữa.
Đỗ Trần xoa xoa tay, thở ra hơi lạnh, dễ dàng thích ý, có vài phần kỳ vọng hỏi:
- Nghe nói một chi quân đội thú nhân đã đánh tới ngoài trăm dặm, đánh nhau rất thảm thiết. Nhưng không biết thương binh khi nào tới...
Đỗ Đức lạnh như băng phun ra hai chữ:
- Nhanh thôi.
Đỗ Trần quay đầu lại nhìn thoáng qua Đỗ Đức, cười nói:
- Ngươi có đúng là rất không cam lòng làm chuyện cấp dưỡng này?
- Lệnh của nghĩa phụ, Đỗ Đức không dám cự tuyệt.
Đỗ Trần khoát tay, nhìn tuyết bay đầy trời:
- Ngươi chịu ủy khuất một chút! Một ngàn năm trăm huynh đệ đều là con dân của ta, ta muốn bọn họ còn sống về gặp phụ mẫu thê nhi... Thú nhân không giống đạo phỉ, ta sẽ không dụng sinh mạng tử dân của mình mạo hiểm.
Đỗ Đức trầm mặc hồi lâu, lạnh lùng phun ra một câu:
- Nghĩa phụ không thích hợp việc cầm binh.
- Ha ha, cho nên ta giao quân đội cho ngươi.
Hai người đang nói, Đỗ Trần đột nhiên nhướng mày "Rầm rập" tiếng vó ngựa từ xa truyền tới, trong đó còn cả tiếng sư hống liên hồi, tướng lãnh ngồi trên hỏa hồng sư, chính là đại nguyên soái, Angius.
Sáng sớm mà gặp mặt một người như vậy, thật sự là xui xẻo.
- Francis! Mọi người đều bận bịu, chỉ có ngươi ở chỗ này nhàn nhã:
Angius chỉ tay nhìn, uy nghiêm của một vị đại nguyên soái không lẫn vào đâu được.
- Nhóm thương binh đầu tiên đã đưa tới, những huynh đệ này nếu có một người bị trị liệu chậm trễ̃, ta chém đầu ngươi.
Đỗ Trần đang muốn chọc hắn một câu, nhưng vừa nghe thương binh tới, trước mắt sáng ngời:
- Tới bao nhiêu?
Một ngàn ba trăm người.
Một ngàn ba.
Một ngàn ba... chiến tranh cũng quả nhiên là cơ hội chế tạo việc thiện! Đỗ Trần bỏ qua Angius tiến vào trú sở:
- Yên tâm, vinh quang của Đỗ Trần thần sẽ che chở cho họ.
Angius nhảy xuống khỏi sư tử, bước nhanh lên trước Đỗ Trần tiến vào trú sở, một đội tướng lãnh phía sau hắn nhanh chóng theo sát, ngăn Đỗ Trần lại để cho Angius đi trước:
- Lớn mật, đương nhiên dám cướp đường của đại nguyên soái.
- Đại nguyên soái tiến tới nơi nhỏ bé của ta làm gì?
Đỗ Trần bước còn nhanh hơn Angius.
- Hừ, đây là nhóm huynh đệ đầu tiên bị thương vì quốc gia, ta thân là nguyên soái, tự nhiên phải tới thăm hỏi bọn họ.
- A?
Đỗ Trần gật gật đầu:
- Nguyên lai là thu mua nhân tâm a.
Hắn bước nhanh hơn, đại việc thiện, lão tử tới đây.
Hậu viện trú sở đã dựng lên các trướng bồng, lúc này đây thương binh được đưa tới chừng hơn ngàn người, Porter đang chỉ huy binh linh cứu trị, chiếu cố bọn họ. Angius phất tay cho mọi người không cần hành lễ, tùy tiện tới một trướng bồng, sắc mặt thân thiện cảm kích phất tay:
- Các huynh đệ khổ cực rồi.
- Nguyên... nguyên soái, chúng ta...
Một lão binh gần Angius nhất, chân trái hắn bị thú nhân xé rớt một khối thịt, mắt thường có thể thấy không động được, nhưng vẫn cố chống tay muốn ngồi dậy, hơn hai mươi thương binh trong trướng cũng đều muốn đứng dậy hành lễ.
Angius chờ khi lão binh ngồi ổn định, cũng ngồi bên giường, vỗ vỗ vai lão binh bị đau tới mức mồ hôi lạnh lấm tấm đầy mặt, buồn bã thở dài:
- Ngươi vì quốc gia bị thương, nhân dân Lanning cảm kích ngươi.
Hắn vung tay lên, mấy tùy tùng tiến lên đưa cho hắn vài ngân tệ:
- Nguyên soái, đây là...
- Ngươi vì quốc gia bị thương, cái chân này... ai, yên tâm! Nếu ngươi không đứng lên nổi, ta Angius sẽ không khiến ngươi lo lắng cuộc sống sau này! Nhưng nếu ngươi có thể đứng lên...
Sau lưng Angius, một thân binh lạnh lẽo nhìn lão binh.
Lão binh ngạc nhiên gật đầu, bộ dáng có vài phần kích động:
- Nếu ta còn có thể đứng lên, ta, ta thay nguyên soái giết mấy thú nhân.
Angius vui mừng nở nụ cười, lại vỗ vỗ vai hắn:
- Không phải thay ta, chúng ta đều vì quốc gia mà chiến đấu, để đồng bào phụ mẫu thê nhi chúng ta không bị thú nhân cướp phá! Mọi người nói có đúng không...
- Đúng...
Lão binh hữu khí vô lực trả lời.
Đáng chết, nguyên soái ngươi đi mau, chúng ta biết, trưởng quan thị sát nhóm thương binh đều là quán lệ, nhưng... chúng ta đang chờ thay thuốc! Chúng ta không muốn quan liêu, chúng ta chỉ cần... dược phẩm.
Đỗ Trần bên ngoài dặn dò Porter vài câu, lại nhìn vết thương đang xuất huyết trên đùi lão binh, đang kiên cường cảm kích Angius, lập tức thần sắc biến đổi:
- Nguyên soái, xin chờ một chút.
Hai tay nhẹ nhàng đỡ lão binh nằm xuống, Đỗ Trần dụng áo khoác ngoài của mình nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán lão binh, ra vẻ kinh ngạc nói:
- Lão ca, đồ vật gì tạo cho ngươi một vết thương lớn vậy?
Lão binh nhếch miệng cười, nhưng nhanh chóng thu liễm nụ cười, cung kính đáp:
- Đại nhân, là hùng tộc.
Thấy nụ cười thân thiết của Đỗ Trần, hắn bất ý nhếch miệng bỏ thêm một câu:
- Bọn họ không phải đồ vật.
Đỗ Trần cười ha hả, động thủ lau vết thương của hắn.
- Đại, đại nhân, ngài sao lại tự mình thay thuốc cho ta! Đại nhân!
Lão binh lại nhìn Đỗ Trần tự mình động thủ, nhất thời thần tình hoảng sợ, nghiến răng cố đứng lên.
- Ta lệnh cho ngươi cho ngươi nằm xuống.
Đỗ Trần lạnh lùng quát, thầm nói, ngươi con mẹ nó dám cắt đứt việc thiện của lão tử sao? Muốn chết phải không?
Lão binh nuốt nước bọt mấy lần, cố há mồm, lại ngậm lại, cuối cùng thật sự không thể chịu nổi, nhỏ giọng nói:
- Đại nhân, ta còn có thể...
Đỗ Trần nhẹ nhàng vỗ cái chân bị thương của lão binh, nhất thời khiến đau đến nỗi mồ hôi lạnh lại toát ra, nhưng Đỗ Trần cười nói:
- Ta vỗ ngươi như vậy ngươi còn có thể đứng lên không?
Nói xong, tay Đỗ Trần kim quang thoáng hiện, lão binh nọ mới đầu không hiểu gì cả, dần dần, con mắt hắn trừng càng lúc càng lớn:
- Chân của ta... khỏi rồi sao?
- Vinh quang của Đỗ Trần thần không đâu không có.
Đỗ Trần mỉm cười gật đầu, lại vỗ vai hắn:
- Đứng lên, tự mình đi tới trướng số ba lĩnh bổ phẩm! Ngươi là một người rất mạnh khỏe, đừng cướp chỗ của thương binh.
Đỗ Trần cười.
- Ha ha, ha ha!
Lão binh cười điên cuồng hai tiếng, lao xuống giường, "đông, đông" làm hai quân lễ với Đỗ Trần:
- Đại nhân, ta cám ơn ngài.
Lão hưng phấn chạy ra ngoài, kết quả, quên mất cả Angius...
Vị đại nhân này là ai? Hắn nhìn qua so với nguyên soái thuận mắt hơn.
Angius biến sắc hắng giọng, cười hai tiếng, đi về phía thương binh kế tiếp, thân thiết nắm tay:
- Vị huynh đệ này, ngươi vì quốc gia chinh chiến...
- He he, nguyên soái, ta hiểu, vì quốc gia chinh chiến, ta chết cũng không kêu ca, trúng một đao không sao...
Hắn trực tiếp nhìn chằm chằm kim quang trên tay Đỗ Trần.
- Nhìn cái gì? Ngươi tránh ra cho ta! Lão ca này so với ngươi còn thương nặng hơn! Ta Francis giảng quy củ ở đây.
Đỗ Trần trừng mắt giáo huấn hắn, đưa tới tiếng cười to ầm ầm.
Bất quá thương binh Đỗ Trần đang cứu trị chỉ có thể dồn khí vào hai nắm, hắn bị đâm xuyên qua ngực, giờ phút này chỉ còn chút hơi thở thoi thóp.
- Đều câm miệng cho ta, cười nhiều miệng vết thương vỡ ra đừng trách Francis ta không nhắc nhở.
Đỗ Trần ngoác miệng mắng to, kim quang lại hiện ra, thương binh nọ khởi tử hồi sinh.
Thanh âm nhất thời nhỏ xuống, trướng bồng im lặng, an tĩnh, vắng ngắt... nổi lên một loại tâm tình cổ quái...
- Ngài chính là Francis đại nhân sao? Vinh diệu của thành St. John?
Binh lính được trị liệu đột nhiên nắm lấy tay Đỗ Trần, trợn mắt há mồm, không còn chút nào bộ dáng thoi thóp tử khí đầy mình vừa rồi.
Hắn kinh ngạc nhìn thần kỹ giúp hắn nháy mắt lành lại vết thương, nhưng càng khiếp sợ cái tên Francis.
Đỗ Trần sửng sốt:
- Đúng vậy, ta lãnh suất đệ nhị lữ đoàn phụ trách cứu trị thương binh.
- Lão thiên, các huynh đệ, đây là quân đội của đại nhân Francis.
Hắn nắm chặt tay Đỗ Trần, nức nở nói:
- Đại nhân, ngài còn nhớ kĩ lão Bean ở thành St. John không? Chính là người suýt nữa bị người ta đánh chết, cuối cùng lão hán đó được ngài cứu... chúng ta, phụ tử chúng ta hai người thiếu ngài hai cái mạng.
Đỗ Trần bị hắn nắm chặt tay, thầm nói, huynh đệ, buông tay được chưa? Ta bận làm việc thiện. Lão Bean nào? Ai còn có thể nhớ ra hắn là ai chứ.
Nhưng binh lính nọ lại nắm chặt không chịu buông, ngước đầu lên:
- Đại nhân, quân đội ta đã bị đánh tan, phải vào biên chế mới, ta, ta có thể tham gia đoàn quân của ngài không?
Ánh mắt kiên định:
- Ngài yên tâm, ta thay ngài giết chết thú nhân! Lấy lại thể diện.
Lính của ta đều là tinh binh do Đỗ Đức huấn luyện, ngươi nói vào là vào được sao? Đỗ Trần thầm bĩu môi, trong miệng lại ôn nhu nhỏ nhẹ:
- Không phải thay ta, chúng ta đều vì quốc gia mà chiến, cho đồng bào phụ mẫu thê tử của ta, không bị thú nhân cướp bóc mà chiến. Mọi người nói có đúng không...
- Đúng.
Thanh âm rung trời, nếu không tận mắt nhìn thấy, không ai có thể tưởng tượng được, tiếng hống khiếu rung động này phát ra từ miệng hơn hai mươi thương binh.
Mặt Angius đã xanh rồi... những lời này hắn nghe có chút quen tai.
Đỗ Trần hướng tới thương binh kế tiếp, người nọ bị liệt hỏa đốt cháy, da tay đỏ bừng, Đỗ Trần mở to hai mắt, ngạc nhiên nói:
- Huynh đệ, ngươi bị sao?
Có người hô lên:
- Đại nhân, hắn bị chích viêm pháo của thú nhân táp phải.
- Ngươi biến đi, Francis đại nhân quan tâm tới ta, thì phải ta được hưởng. ha ha ha ha...
Trong trướng bồng bắt đầu huyên náo, Angius yên lặng đứng lên, chân có chút cứng ngắc, một từ không nói, âm trầm đi ra ngoài.
Hơn ngàn thương binh, Đỗ Trần mới đầu còn trị liệu từng người, nhưng hồi lâu sau, hắn thật sự không chịu nổi tốc độ chậm chạp, mang theo lão lục bay lên không, một mặt nói thầm vinh quang của Đỗ Trần thần, một mặt phát ra kim quang chữa trị cho thương binh, mà Dịch Cốt cũng phối hợp tuyên dương sự thiện lương của Đỗ Trần thần...
Rất đáng tiếc thánh quang của lão lục dù công hiệu thần kỳ, nhưng không đủ cho đoạn chi tái sinh, bạch cốt sống lại, hắn chỉ có thể đáp cứu người trọng thương bên bờ sinh tử, nếu binh lính trên đường đưa tới tuyệt khí, hoặc tàn phế, Đỗ Trần cũng không có biện pháp.
Một ngày đã qua, hơn chín trăm thương binh một lần nữa gia nhập chiến đấu, nhưng còn hơn ba trăm thương tàn thân thể, lên đường hồi hương... bất quá trong tay mỗi người đều có một phong bì có ấn chương Liên Hoa, bên tai còn có tiếng nói rõ ràng của Đỗ Trần:
- Đế quốc sẽ phủ tuất cho các ngươi, nhưng nếu các ngươi không bằng lòng, vậy chỉ bằng tín kiện trong tay tới thành Duerkesi, nhập dân tịch lãnh địa New Zealand... trong lãnh địa của ta Francis, tuyệt không có người chết đói.
Tống đi thương binh ngày đầu, Đỗ Trần cảm khái, lại vỗ vỗ mông đít cười hắc hắc, hơn ngàn thương binh! Mở hơn nửa đóa Liên Hoa thứ mười hai, dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ nở hoa.
Đây là ngày đầu tiên.
Chiến tranh từ trung tuần tháng một kéo dài tới đầu tháng ba, Lanning vương Baergena chuẩn bị không đủ quân lương, lương thực trong quốc khố không đủ, cấp cho Angius một đạo mệnh lệnh, trong vòng nửa tháng, trăm vạn đại quân của ngươi ăn hết lương thực dự trữ của mười sáu thành tỉnh! Đế quốc nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ tới tháng tư, nhưng lương thực ở phương nam xuân tháng năm mới có thể vận chuyển tới. Đây chính là ép Angius, trong vòng một tháng phải đánh thắng cuộc chiến này.
Một đạo mệnh lệnh làm tiền tuyến càng trở nên thảm thiết, Angius trên chiến trường đích xác nổi danh phong phạm, hắn ta nhờ địa hình có lợi của cổng biên giới Drowning làm tiêu hao hết duệ khí của thú nhân, theo đó liền toàn lực thôi tiến, trong thời gian ngắn ngủi, tiến lên đẩy lùi ba trăm dặm, từ cổng biên giới Drowning tiến vào lãnh thổ Mc Allen. Mà Đỗ Trần, tự nhiên cũng theo bộ chỉ huy tiến vào sống trong trướng hành quân trên thảo nguyên đầy tuyết.
Bất quá lúc này Đỗ Trần đang nằm trên giường, chung quanh đều truyền tới một tin tức - Francis đại nhân liên tục nửa tháng, cơ hồ không ngừng cứu giúp thương binh, hao hết thần lực mà Đỗ Trần thần thiện lương và vĩ đại trao cho hắn, mệt quá mắc bệnh.
Trong trướng, bếp lửa nổ lách tách, Porter mang một tướng lãnh vào xem, ai oán thở dài nhìn Đỗ Trần nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, mặt không chút máu. Đột nhiên cúi người nắm lấy mũi Đỗ Trần kéo hắn đứng lên:
- Đừng giả vờ nữa.
Đỗ Trần xoay người ngồi dậy, động tác khỏe khoắn - Liên Hoa nội kình đến từ việc thiện, một mặt làm việc thiện thì Đỗ Trần sao có thể mệt chứ? Hắn cười nói:
- Porter đừng nhìn lão đại của ngươi như vậy! Không có biện pháp. Ta cả ngày chữa trị cho bao nhiêu thương binh, thật sự là quá mệt. Lúc này có chút tốt hơn! Hơn nữa...
Hắn nhẹ nhàng móc ra thanh kiếm sáng như ngọc:
- Không giả vờ lao khổ, sao ta có thể nhanh có được chức quân quan chuẩn tướng?
Porter liếc mắt nhìn Đỗ Trần, bó tay đi ra ngoài.
Đỗ Trần cười ha ha, lại đột nhiên nhíu mày, trong thần niệm hỏi:
- Đỗ Tư! Bác Bì còn cõng đại ca ta đi trên đại thảo nguyên chứ?
- A... hô!
Đỗ Tư như đang ngủ gà ngủ gật:
- Ân, Bác Bì vẫn cõng đại ca ngươi, ngay cả ăn cơm ngủ đều chẳng phân khai, ngũ ca hiện đang nghi bọn họ có thật là hảo hữu không! Nhưng thật ra truy tung giả kia một tháng rồi không có xuất hiện.
- Bác Bì đáng chết.
Đỗ Trần tâm tính lúc đầu lo lắng nghi hoặc, đã chuyển sang tò mò cùng sững sờ, Đỗ Tư hình dáng mặt dày vô lại:
- Francis, không có việc gì nữa chứ? Ngũ ca tiếp tục ngủ đây.
- Ai nói không có việc gì?
Đỗ Trần cao giọng:
- Sáng nay, đóa Liên Hoa mười bốn đã nở một chút! Những lão thập nhị, thập tam, hai người bọn họ đến giờ còn không thấy bóng dáng đâu cả.
Đúng vậy, ngắn ngủi nửa tháng, Liên Hoa nở ra hai đóa rưỡi! Lại nghĩ, trăm vạn đại quân cả ngày chém giết, mỗi ngày có bao nhiêu thương binh? Dù sao Đỗ Trần đã cứu qua bao nhiêu người, hắn chỉ biết, tốc độ Liên Hoa nở ra mỗi ngày đều mà có thể dùng mắt thường thấy được... hôm nay đã tới đóa mười bốn.
Nhưng có chút bất ngờ, lão thập nhị, thập tam, hai vị ca ca này trong nháy mắt khi khai hoa đã biến mất, mặc cho Đỗ Trần trăm phương ngàn kế tìm kiếm, nhưng tìm không thấy.
Đỗ Tư nói thầm:
Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai! Ta không phải sớm nói cho ngươi sao? Sau đệ tứ quái sẽ có đại biến hóa, bây giờ ta còn không chính xác biết được biến hóa này là gì, chờ ta trở về chậm rãi nghiên cứu!
Hắn hỏi tiếp:
- Ngươi bây giờ thực lực ra sao? Lão thập nhị cùng lão thập tam không thấy đâu, lực lượng nội kình cùng nguyên thần của ngươi cũng không có biến hóa sao?
Đỗ Trần cười ha ha:
- Thực lực thật ra tăng lên không ít, tối hôm qua ta cùng Dịch Cốt đánh một trận, Dịch Cốt nói, ta bây giờ có chín thành thực lực của Trừu Cân cùng Hóa Thi, nếu gặp phải bọn chúng, ta dù không thắng, nhưng cũng có lực liều mạng.
- Thực lực rõ ràng tăng lên, nhưng các huynh đệ của ta lại không thấy đâu...
Đỗ Tư nói thầm, loại tình hình cổ quái này...
← Ch. 321 | Ch. 323 → |