Vay nóng Homecredit

Truyện:Liên Hoa Bảo Giám - Chương 334

Liên Hoa Bảo Giám
Trọn bộ 517 chương
Chương 334: Bác Bì chân thân, tất cả cùng chạy quanh
0.00
(0 votes)


Chương (1-517)

Siêu sale Lazada


Liên tục lục soát bảy tám ao trên núi nhưng vẫn như trước không có phát hiện ra tung tích Bác Bì, đảo mắt đã là đêm khuya, cũng may Đỗ Trần cùng Dịch Cốt thực lực siêu tráng, ai cũng không cần nghỉ ngơi cùng ăn cơm, liền tiếp tục tìm kiếm.

Ngồi trên Liên Hoa, Đỗ Trần nhíu mày hỏi ngũ ca:

- Đỗ Tư, chúng ta đã từ A Mulang thần mộ đi về phía đông, đại khái hơn một trăm dặm, bây giờ còn cách Trường Đao phong hai trăm dặm, phụ cận có cái ao lớn hình tròn, đầu mối này có thể giúp ngươi xác định vị trí không?

Hồi lâu sau Đỗ Tư mới hồi âm:

- Francis, ngũ ca thật không có biện pháp! Bây giờ năng lượng của đại ca ngươi cùng Bác Bì càng ngày càng loạn, nhất là năng lượng của Bác Bì, hắn hoàn toàn quấy nhiễu cảm giác của ta, bây giờ ngũ ca chỉ có thể nói cho ngươi, mới vừa rồi Bác Bì hình như bởi vì không tìm được đồ vật nên phát hỏa, lại hình như đầu óc rối loạn, hắn đánh vỡ một khối đá để phát tiết! Mà ta thừa dịp hắn phát lực, loạn lưu yếu bớt nên "nhìn" được một chút, ta dám chắc là chưa có rời đi phạm vi Tam Đao phong, ngươi tại phụ cận tìm tảng đá bị nát bấy là được.

- Tốt lắm, có tin tức mới lập tức nói cho ta biết.

Đỗ Trần khinh thường thở nhẹ ra một hơi, khoảng cách với đại ca và Bác Bì lại gần thêm một bước.

Tảng đá nát bấy, mục tiêu này ở trong núi đen tối mênh mang thật là không thể thấy, nhưng so với tìm Bác Bì thiện nghệ tiềm hành thì còn dễ hơn. Hai người lập tức đẩy nhanh tốc độ, rốt cục, tại địa điểm cách Trường Đao phong năm sáu mươi dặm đã tìm được khối nham thạch bị nát theo lời Đỗ Tư.

Đỗ Trần rớt xuống, Dịch Cốt lập tức tiến lên chăm chú kiểm tra đá vụn.

Nhẹ nhàng vuốt ve bụi đá như bột phấn, bụi đá này bị gió núi thổi đi không ít, nhưng Dịch Cốt vẫn nhìn ra:

- Thiếu gia, từ mặt trên do đấu khí lưu lại cho thấy, đây là công phu do chân Bác Bì mang lại, ngài nhìn đá vụn này, mặc dù chúng nó bị gió núi thổi nên tản mát rất nhiều, nhưng vẫn chỉ hướng Trường Đao phong, hướng này có dấu lõm...

Hắn liên tiếp nói ra mấy dấu vết, cuối cùng tổng kết:

- Ta có thể xác định, Bác Bì đứng trên tảng đá này nhìn bốn phía, nhưng đột nhiên nộ bạo, phát lực chấn vỡ nham thạch, mà hắn theo lực phản chấn bay về phía...

Dịch Cốt tay chỉ hướng xa xa:

- Duệ Đao phong.

Đỗ Trần nhíu mày nói:

- Đáng chết, Bác Bì còn có thể mang chúng ta tới đâu? Bất quá thời gian khối đá vỡ vụn chưa lâu, với tốc độ của Bác Bì, hắn bây giờ hẳn là đang đi hướng Duệ Đao phong, khoảng cách với chúng ta tầm trăm dặm - chỉ cần hắn không đổi hướng! Dịch Cốt, tốc độ ngươi nhanh, lập tức đi hướng Duệ Đao phong đuổi theo. Ta ở phía sau kiểm tra dấu vết, để ngừa Bác Bì đột nhiên đổi hướng, đi nơi khác! Mặc kệ cuối cùng kết quả thế nào, hừng đông thì chúng ta hội hợp tại thần mộ.

- Tốt!

Thanh âm Dịch Cốt lưu lại nhưng bóng người đã tiêu thất.

Tam Đao phong tạo thành một tam giác đều, cứ hai ngọn núi lại cách nhau khoảng năm trăm dặm, năm trăm dặm này nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, cũng đủ cho một cao cấp đấu thần bay mấy canh giờ.

Nếu trăng trên trời có trí tuệ, nàng bây giờ nhất định bật cuời, bởi vì nơi nàng chiếu rọi xuống, nhân loại ở phụ cận ba ngọn núi rất thú vị - lão Fuye tới Thiên Đao phong thì chuyển hướng tới Trường Đao phong, các lão yêu bà Thấm Thủy Hồ đã tới Duệ Đao phong lại chuyển hướng đi Thiên Đao phong! Mà Dịch Cốt lại ở trung điểm của Trường Đao phong cùng Duệ Đao phong, về phần Đỗ Trần, tốc độ của hắn tương đối chậm. Trên đường truy tra dấu vết, cho nên giờ phút này còn đang loay hoay phụ cận Trường Đao phong.

Mấy người này đều ở rìa của "Hình tam giác", mọi người đồng thời đi nghịch hướng của nhau, nhưng trước mắt chưa ai phát hiện ra ai.

Thời gian từng phút trôi qua, tình hình mấy người lại xảy ra chút biến hóa...

Một mặt Đỗ Trần tìm kiếm một mặt lại trao đổi với Đỗ Tư, thầm tính: "Năng lượng của Bác Bì cùng đại ca càng lúc càng gần, vượt mức bình thường..." hắn suy nghĩ: "Chẳng lẽ bọn họ thật sự có loại chuyện này? Không đúng, đại ca dù háo sắc, nhưng cũng chỉ là nữ sắc a!"

Hắn ảo não thở dài:

- Sớm biết vậy mang Andy tới thì tốt, cái mũi của hắn đối với loại chuyện truy tung này thật là thích hợp.

Nghĩ đến Andy, Đỗ Trần không tự giác ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời...

Nói tới ba lão yêu bà Thấm Thủy Hồ, mỹ nhân tóc đen dẫn hai trợ thủ truy tra nơi đóng quân của tổ chức quân khôi nhưng tại Duệ Đao phong không kiếm được chút, chuyển hướng tới Thiên Đao phong.

Bay giữa không trung, chăm chú đánh giá tình hình trên mặt đất, trung niên mỹ phụ hừ lạnh nói:

- Đáng chết, bọn hỗn đản nọ đương nhiên làm con rùa đen không dám lộ diện! Đừng để ta bắt được, nếu không sẽ băm nát bọn chúng.

Mỹ nữ tóc đen hờ hững, ánh mắt lại đảo qua mặt đất:

- Không nên vội, lo lắng không có tác dụng gì, chúng ta đã liên tục tìm tòi tại vùng núi A Mulang này hai ngày rồi, nếu tối nay còn không có kết quả, vậy ngày mai chúng ta chủ động đi ra khỏi vùng núi A Mulang, khiến bọn họ hiện thân.

- Tuân mệnh, tiểu thư.

Hai trợ thủ đều cung kính đáp lời.

Lúc này thì, mỹ nhân tóc đen đột nhiên phát hiện một đạo hồng quang ở trên mặt đất hết sức dễ nhận, mà hình của hồng quang nọ, trên đầu đội quân khôi.

Trung niên mỹ phụ cũng phát hiện, vội hỏi:

- Tiểu thư xem! Chúng ta mau đuổi theo.

Ba lão yêu bà thay đổi hành động, từ "Rìa của hình tam giác" tiến vào bên trong.

Mắt thấy sắp hạ xuống đất, mỹ nhân tóc đen bình tĩnh phân phó:

- Hai vị tỷ tỷ coi chừng, đối thủ của chúng ta cường đại vô cùng, lần này đột nhiên bị chúng ta phát hiện thật sự có chút bất thường, không nên rời khỏi ta.

Đang nói, các nàng đã hạ xuống đất, nhưng tình hình trước mắt khiến bọn họ sửng sốt.

Một lão đầu miệng đầy răng vàng, thân mặc quần áo rách bươm của tên ăn mày, trên lưng còn mang bao tải, trên đầu cũng mang một cái xoong lớn màu đỏ, đang cầm mấy cái cánh gà rừng, tận hưởng hương vị.

Mỹ phụ trung niên lập tức tiến lên, phẫn nộ quát:

- Lão già này ở chỗ này làm cái gì, đỉnh đầu sao lại để cái xoong sắt, còn sơn thành màu đỏ?

Lão đầu nhếch miệng cười:

- Ta đang câu cá.

Tiếp đó hắn trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm mỹ nữ tóc đen:

- Ai nha, vị tiểu thư này, ấn đường ngươi có vết đen, hai tai hồng, sợ rằng sắp gặp đại nạn. Bất quá ngươi yên tâm, lão nhân gia ta chỉ cho ngươi rõ, giúp ngươi chuyển nguy thành an, còn có thể gặp được lang quân như ý.

Mỹ phụ trung niên phóng chỉ đánh rớt cái xoong sắt trên đầu, nổi giận mắng:

- Ngươi lão bất tử, đang câu cá trong núi sao? Ngươi cho chúng ta là đứa nhỏ ba tuổi sao?

Nàng tiến lên muốn động thủ.

Mỹ nhân tóc đen nhìn nàng ra ý bình tĩnh, chậm rãi nói:

- Vị lão tiên sinh này đích thật là đang câu cá, bất quá hắn là mồi, mà cá... là chúng ta! Đều ra đi, các ngươi giết hơn trăm tỷ muội Thấm Thủy Hồ của chúng ta, nói vậy cũng không phải bọn ngốc dụng loại chiêu số ngu ngốc này. Bẫy rập cùng viện thủ đều ra đi.

Lão đầu kinh dị nhìn thoáng qua mỹ nhân tóc đen, ngạc nhiên nói:

- Hắc! Chuyện lạ! Một trận trước các tiểu yêu bà xúc phạm bá đạo, đầu óc dại dột như đại phì trư, hôm nay sao lại có một kẻ khách khí như vậy? Lão đổ quỷ, xem ra lần này tiểu yêu bà có chút thủ đoạn.

Mỹ nhân tóc đen mỉm cười, nhìn một người trẻ tuổi có đuôi ngựa màu xanh đang cười mị hoặc bước ra từ trong rừng, cười nói:

- Mấy vị là đối thủ của chúng ta sao? Tiểu nữ tử Tuyết Cơ, đệ tử thứ chín của gia sư thần Margaret.

- Oa! Nghệ thuật nhân sinh quả là nhiều tư vị! Lão thầy bói, đã thấy chưa, tiểu yêu bà tới lần này không có bị nuôi như chó, mà là đại yêu bà Margaret tự mình nuôi lớn, bí truyền đệ tử... khách khách, ta thấy sao nhìn có chút quen.

Hai người này đúng là Demis cùng Bowen.

Bọn họ không vội vã động thủ, Tuyết Cơ cũng lạnh nhạt cười, lại nói:

- Hai vị tiên sinh có thể nói cho Tuyết Cơ, các ngươi vì sao sát hại thần phó của Thấm Thủy Hồ? Mặc dù Tuyết Cơ hiểu được câu này là một câu nói nhảm, nhưng vẫn muốn hỏi.

Lão Bowen lắc đầu:

- Vấn đề này ngươi đừng hỏi chúng ta, mà phải hỏi người phía sau ngươi kìa.

Phía sau?

Đôi mắt đẹp của Tuyết Cơ hơi nháy, thần hình tuyệt mỹ không chút động:

- Lão tiên sinh nói đùa, sau lưng ta hẳn là không có ai, mà ngươi muốn dời lực chú ý của ta, đúng không.

Demis đứng bên lão Bowen, hai người vẫn hèn mọn bỉ ổi như dĩ vãng, hắn nói:

- Ai, ngữ ngôn của nghệ thuật gia luôn bị người hiểu lầm! Tiểu thư xinh đẹp, chúng ta lừa nguơi làm gì? Sau lưng ba người các ngươi thật sự có người.

Tuyết Cơ lắc đầu cười khẽ, hai trợ thủ không tin, hừ lạnh nói:

- Các ngươi nói loạn lên làm gì? Tuyết Cơ tiểu thư của ta được bí pháp thân truyền, là của thần ta Thấm Thủy Hồ đệ nhất nhân ngàn năm qua truyền cho, cho dù giáo hoàng cùng Long thần, cũng đừng nghĩ không một tiếng động xuất hiện sau lưng nàng.

Lão Bowen há to miêng:

- Ai nha nha, lão đổ quỷ, ngươi nghe được không? Nha đầu kia tựa hồ có thể cùng giáo hoàng và Long thần so sánh.

Demis gật gật đầu:

- Thấm Thủy Hồ Margaret đệ nhất nhân, nghe có chút hù dọa a. Bất quá...

Hắn chỉ chỉ phía sau Tuyết Cơ, cười hắc hắc nói:

- Tiểu thư xinh đẹp, sau Vẫn Thần đại chiến, đấu thần cực mạnh trên tam đại lục không chỉ có giáo hoàng cùng Long thần, trước khi ngươi chết, nhìn người sau lưng một cái đi.

Đột nhiên, một cỗ khí tức tử vong từ sau lưng Tuyết Cơ xộc tới.

Cái gì? Thật không ai có thể không một tiếng động xuất hiện sau lưng mình, lại còn không khiến mình sinh ra cảnh giác sao?

Không vội suy nghĩ, tiếng kêu thảm thiết truyền tới bên tai, hai trợ thủ đã chết thảm, Tuyết Cơ khẽ quát lên một tiếng, đột nhiên khom lưng nghiêng người, thân thể mềm dẻo đương nhiên xuất ra hình một vòng trăng non, tiếp đó, ánh trăng chớp động, Tuyết Cơ như một mặt trăng phi lên không, nhanh chóng bắn tới phía chân trời, nhưng trong ánh trăng lại có nhiều tinh quang màu đỏ...

Là máu tươi.

Demis cảm thán than vãn:

- Ai, không tin nghệ thuật nhân sinh luôn không có kết cục tốt.

Hắn vỗ vỗ lão Bowen:

- Uy, nha đầu kia không nói xạo, xem ra nàng thật sự có thể cùng giáo hoàng và Long thần phân tranh cao thấp, đáng tiếc...

- Đáng tiếc nàng gặp phải ta.

Đông, đông! Hai cụ thi thể thần phó ngã quỵ, hắc bào quân khôi, một thân ảnh xuất hiên tại nơi Tuyết Cơ vừa đứng.

- Giáo hoàng so với Tuyết Cơ mạnh hơn một chút, ít nhất, hắn có thể tiếp được một chiêu của ta, bảo toàn tính mạng.

Tay áo rộng thùng thình phất lên, hai cỗ thi thể biến mất.

Lão Bowen vác bao lên, tiếp tục ăn cánh gà:

- Ai kêu nàng gặp phải ngươi! số 8, ngươi cùng số 9 liên thủ giết Thấm Thủy thần phó, phá Thấm Thủy kiếm trận, bây giờ lại làm thịt thân truyền đệ tử còn sót lại của Margaret... hắc hắc, lần sau không phải là Margaret tự thân tới, mà là Thấm Thủy Khôi Lỗi binh đoàn của nàng! Chúng ta chuẩn bị làm một vụ mua bán nữa a.

Demis lắc đầu:

- Bất quá thông đạo của Thấm Thủy Hồ ba tháng mở một lần, lần sau mặc kệ ai tới đều là chuyện ba tháng sau, hắc, không bằng chúng ta rời khỏi vùng núi A Mulang đáng chết này, vào trong thành đánh bạc, thế nào?

Đề nghị của hắn lập tức được Bowen đồng ý, bất quá lão Bowen không có giơ tay, mà là... giơ miệng.

Chính lúc hai người đang nói chuyện, ngân nguyệt do Tuyết Cơ huyễn hóa ra tán đi, nhưng thân ảnh nhu mị trên bẫy trời dãy dụa bay, lão Bowen nói thầm:

- Nha đầu kia còn không chết sao? Lần trước kẻ kia là ta cố ý để cho chạy thoát, nhưng người này nếu thoát, chúng ta sao có thể lộ diện mà về nhà.

Số 8 lạnh lùng nói:

- Nàng sống không quá sáng sớm mai, cho dù là Thấm Thủy thánh quang thần thánh đệ nhất thiên hạ cũng không cứu được nàng.

Ai, sợ rằng Thấm Thủy thánh quang của sư phụ cũng không cứu được ta! Lần này đấu khí mạnh mẽ, mạo hiểm tiến vào vùng của địch nhân, không nghĩ sẽ rơi vào cảnh này, khó trách sư tôn nói ta kinh nghiệm còn chưa đủ.

Nhưng người giết ta tới tột cùng là ai?

Không thể tưởng được đối thủ cường đại như thế, xem ra chỉ có sư tôn tự mình ra tay mới có thể hàng phục được bọn họ.

Tuyết Cơ liều mạng dùng chút hơi tàn cuối cùng phi hành trên trời, tâm niệm nhanh chóng quay trở lại, Thấm Thủy thánh quang thần thánh nhất cũng không có hiệu quả với ta, ta nhiều nhất có thể sống tới sáng sớm mai... nhưng ta phải mang tin tức của đối thủ truyền đến tai sư tôn.

Tự mình không có khả năng trở về Thấm Thủy Hồ bẩm báo sư tôn, bất quá lục sư tỷ ngay tại tam đại lục, nhất định phải tìm người đưa tin cho lục tỷ mới có thể chết.

Tuyết Cơ liều mạng phi hành, dần dần, ý thức của nàng mơ hồ, chẳng biết bay bao lâu, trước mắt nàng tối sầm, bản năng cầu sống khiến Tuyết Cơ nảy sinh một ý niệm cuối cùng trong đầu - ý niệm rất không tôn trọng Margaret, ý niệm đi ngược lại sự giáo dục của Thấm Thủy Hồ mà nàng tiếp thu từ nhỏ...

Nếu sư tôn không phải thiên hạ cực mạnh thì tốt biết bao? Nếu thiên hạ còn có một lực lượng thần thánh hơn Thấm Thủy thánh quang thì tốt biết bao?

Ánh trăng soi rọi, Tuyết Cơ rơi từ trên trời xuống.

Mà lúc này Đỗ Trần còn nghĩ tới chỗ tốt của Andy, ngẩng đầu nhìn trăng sáng...

Có nữ nhân rơi từ trên trời xuống!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-517)