← Ch.366 | Ch.368 → |
Thệ Tuyết kiếm trong tay Đỗ Trần chỉ thẳng cổ họng, giọng Sean càng the thé. Hỏa nhãn càng mạnh, mấy Cốt Lâu thú đi theo Sean đã "ầm" bạo liệt vỡ vụn thành tro bột, chỉ còn Sean cùng Đỗ Trần là chưa bị thiêu cháy, nhưng quần áo trên người Đỗ Trần đã bắt đầu khô nóng.
Sean rất bình tĩnh nhìn trường kiếm Đỗ Trần, hắn tuyệt không nghi ngờ, kẻ trước mắt chỉ cần khe khẽ vặn cổ tay, khô lâu đầu mình sẽ rơi xuống đất, nhưng đối với một người trong lòng quyết tử như Cốt Lâu thú vương mà nói, hắn dĩ nhiên không sợ!
Hốc mắt híp lại thành một đường, Sean cười rất sướng khoái nói:
- Khách nhân tôn quý, ngươi muốn biết Ma tộc trả ta cái gì, chắc là muốn thử xem ngươi có thể trả cho ta không chăng? Cái này ngươi không có khả năng đâu!
Hắn chỉ chỉ vào chính khô lâu đầu của mình:
- Cốt Lâu thú tộc chúng ta sống lâu bất quá chỉ thọ được ba mươi tuổi, mà Sean ta đã sống một trăm chín mươi tám tuổi, thực là dị loại trong tộc Cốt Lâu thú!
Hắn nói chuyện sống lâu làm cái gì? Đỗ Trần nhướng mày nghĩ.
Sean tiếp tục nói:
- Tất cả các Cốt Lâu thú khác đều hâm mộ ta "Miên Trường" thọ mệnh, nhưng chỉ có mình ta trong lòng rõ ràng, sống càng lâu, càng chịu nhiều thương tâm!
Hắn thanh âm đau khổ:
- Một trăm sáu mươi năm trước, ái thê của ta chết trước mắt ta, một trăm ba mươi hai năm trước, ta tự tay mai táng con mình! Chín mươi tám năm trước, đứa cháu ta thương yêu nhất chết trong bữa tiệc rượu ta nghênh thú vị thê tử thứ hai! Lại qua 15 năm... thê tử thứ hai của ta cũng chết khi ta đang ở bên...
Tay hắn nắm chặt lại xương kêu răng rắc:
- Hơn một trăm năm, ta trơ mắt nhìn đám hậu đại của ta sinh ra, rồi lại tự tay đem bọn chúng đi mai táng. Bây giờ ta không dám cưới vợ, không dám gặp đám cháu chắt của chính mình, chính là bởi vì ta sợ thấy khi bọn họ già chết... ta lại phải rơi lệ một lần nữa!
Sean đột nhiên nở nụ cười lớn:
- Nhưng Phillip có thể giúp ta không phải chịu loại thống khổ này, vong linh bí pháp của hắn có thể làm cho những tộc nhân đã chết của ta sống lại. Ngươi có biết tâm tình của ta khi nhìn thấy con mình sống lại là như thế nào không? Cáp, ha ha! Vì bọn họ, ta dùng một cái mạng của ta để đổi một cái mạng của ngươi cũng đáng giá!
Đỗ Trần trong lòng ngốc trệ, lạnh nhạt nói:
- Ngươi nguyện ý để cho thân nhân của ngươi trở thành thứ người người chán ghét, tồn tại không thân xác dưới dạng vong linh sao?
Sean hừ một tiếng:
- Ngươi xem bộ dáng của ta đây, trong mắt loài người các ngươi vong linh là thứ người người chán ghét, nhưng trong mắt Cốt Lâu thú chúng ta, vong linh cũng như chúng ta một bộ xương khô có gì khác nhau đâu?
Hắn gật đầu:
- A, khác nhau nếu có chỉ là chút xíu, vong linh Cốt Lâu thú không thích ăn Thanh Biều, mà thích ăn huyết nhục loài người thôi...
Hắn không hề sợ hãi đối mặt với mũi kiếm Đỗ Trần.
- Thế nào? Cái giá Ma tộc trả ngươi không cách nào trả nổi cho ta đúng không? Giết ta đi, ta mặc dù chết đi, nhưng ta sẽ trở thành Cốt Lâu thú quân vương vĩ đại nhất từ trước tới nay, sau này Cốt Lâu thú sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ, là ta Sean, dùng chính tính mạng mình để giết một ác ma, đổi lấy toàn tộc Cốt Lâu thú suốt đời bất tử!
Đỗ Trần nghe vậy cười khẩy:
- Ngươi giết "Ác Ma" ta là thành Cốt Lâu quân vương vĩ đại nhất? Hừ! Hoang đường!
Sean trợn tròn hốc mắt. Liệt hỏa đã bén tới hắn, cửu cấp Cốt Lâu thú vương đã bắt đầu vỡ vụn trong lửa, nhưng hắn lại tại cười to, cuồng tiếu!
- Cáp, ha ha! Francis, ta nói không đúng sao? Ngay vừa rồi, ngươi cùng Đỗ Trần thần kia diệt giết mười vạn vong linh, ngươi có biết trong đó có bao nhiêu hậu duệ của ta không? Giết chết ngươi, nha trảo của Đỗ Trần thần tối hung ác, thiên địch của vong linh, ta có thể giúp cho bọn nhỏ của ta thêm nhiều cơ hội sống sót! Đáng tiếc a!
Hắn ngửa mặt lên trời thở dài:
- Đáng tiếc ta chỉ có thể giết ngươi, không thể giết chết cái tên tối cường đại ma quỷ, Đỗ Trần thần kia được...
Đỗ Trần đột nhiên cảm thấy đầu óc mê muội, Liên Hoa nguyên thần cũng run rẩy!
Hắn cảm thấy phảng phất ngay bên tai câu nói của Bill "vác đầu" khi diệt sát mười vạn vong linh:
- Một ngày nào đó, sẽ có vong linh nhờ giết ngươi mà trở thành vong linh đại anh hùng, vong linh đại lương thiện!
Thiện ác chỉ là tương đối, đối với người là việc thiện, đối với vong linh là chuyện ác. Đỗ Trần đã kiên trì tin tưởng đạo lý này! Nhưng khi chính mình bị vây trong liệt hỏa... Đỗ Trần muốn chửi:
- Mẹ ngươi chứ!
Ngươi muốn trở thành vong linh anh hùng sao, muốn trở thành Cốt Lâu thú tối vĩ đại quân vương sao, muốn dùng mạng đổi mạng sao? Rắm thối! Cái đồ rắm thối!
Tính ngỗ ngược từ kiếp trước bùng nổ bốc lên đầu, Đỗ Trần một kiếm đâm ra, nhưng không đợi mũi kiếm của hắn chém xuống đầu, phách ba, phách ba, Cốt Lâu thú vương Sean đã táng thân trong trùng trùng liệt hỏa!
Đỗ Trần sửng sốt, nguyên thần lại run lên, nhưng lúc này nó mãnh liệt run rẩy nhiều lần, chấn động làm cho Đỗ Trần ù tai hoa mắt, gần như chết ngất đi!
Hắn trong lòng tự hỏi, lão tử giết vong linh, mưu cầu đại phúc cho loài người, Sean giết ta, thành Cốt Lâu thú tối vĩ đại quân vương, vong linh đại anh hùng... rốt cuộc ai đúng? Dù sao lão tử không muốn vứt bỏ tính mạng, trong lòng lão tử, Sean là vương bát đản, đáng chết!
Đỗ Trần tựa hồ như quên liệt hỏa, hắn muốn thoát ra, nhưng đáng tiếc không có đáp án, vong linh cũng phải sinh tồn nên mới khiến mình thân sa hiểm địa. Đến khi bị người lộng tử, Đỗ Trần mới tự thân cảm nhận được, vong linh cũng muốn sống, nhưng...
Phải chăng tính mạng cũng có trả giá?
Chẳng lẽ không có việc thiện lưỡng toàn sao? Bị thiêu chết ở chỗ này cùng lắm thì chuyển sinh sang một đời mới, nhưng Liên Hoa pháp bảo mất tích làm sao bây giờ?
Đỗ Trần đầu óc rơi vào hỗn loạn!
- Nhất hoa nhất thế giới...
Giọng lão tăng lâu nay vẫn niệm kinh trong đầu vang lên như tiếng chuông, nhắc lại một câu mà Đỗ Trần gần như đã quên, nhưng sau đó còn thêm một câu nữa:
- Nhất hoa nhất thế giới, tiểu tử thối, gặp phải tâm ma sao? Ha ha, hắc hắc!
- Bồ Đào?
Đỗ Trần trong đầu vọng ra tiếng nói.
- Ngươi ở đâu vậy?
- Khỏi tìm, chỉ là một chút thần niệm ở trong nguyên thần của ngươi mà thôi! Hãy nhìn cái mông ngươi ấy!
Đỗ Trần thần niệm vội xem xét. Trong sự bất tri bất giác, quẻ Liên Hoa thứ tư đã hoàn toàn khai nở - chắc là Bowness chiến bại, giáo đình toàn thắng thu hoạch lớn, cho nên với công lao Đỗ Trần bí mật báo tin đã khiến quẻ thứ tư hoàn toàn khai mở, Liên Hoa thần công đã đại thành một nửa!
Nhưng pháp bảo lại mất tích như trước!
Thanh âm của Bồ Đào mờ ảo bí ảo rót vào tai Đỗ Trần, lúc này mới thực là giọng của chủ nhân Tam Tinh Sơn Tà Nguyệt động:
- Ác nhân trăm đời, đến ngày hôm nay, tội nghiệt trăm đời của ngươi đã được tẩy sạch, vi sư chính thức cho ngươi nhập môn, ban cho ngươi Liên Hoa Thiện pháp quyết cùng Càn Khôn Liên Thai, hãy khéo dùng chúng!
Thanh âm đột nhiên dừng lại!
Hai đồ vật kia là cái gì Đỗ Trần không chút quan tâm, hắn vội la lên:
- Lão thần kinh, ngươi mau nói rõ ràng cho ta, làm thế nào để tìm lại được pháp bảo bị mất tích? Chẳng lẽ lão muốn ta tìm ra phương pháp lưỡng toàn thực thi việc thiện sao?
Bồ Đào một lúc lâu không đáp, xem ra trong thần niệm căn bản là không có đáp án cho vấn đề này!
Đỗ Trần lại hỏi:
- Thiện ác tương đối, con người cảm thấy đói bụng thì muốn ăn cơm, chẳng lẽ ta phải bảo vệ những thực phẩm này, làm cho loài người phải chết cũng là việc thiện sao?
Không người trả lời.
Đỗ Trần lại hỏi lần thứ ba:
- Lão thần kinh kia, rốt cuộc việc gì mới là việc thiện?
Thanh âm của Bồ Đào hoàn toàn tiêu mất, trong đầu Đỗ Trần lại khôi phục tiếng lao xao "Nhất hoa nhất thế giới", Bồ Đào căn bản là không cho Đỗ Trần đáp án.
Đỗ Trần hừ một tiếng:
- Tâm ma... chẳng lẽ là muốn ta đột phá tâm ma mới có thể tìm lại pháp bảo mất tích sao?
Trên người đau đớn như kim châm làm cho đầu óc Đỗ Trần nhanh chóng thanh tỉnh, giờ phút này hắn còn đang trong vòng lửa cháy rừng rực!
Bọn Cốt Lâu thú giờ đã bị cháy sạch sẽ, tro cặn xương cũng không còn, Đỗ Trần dựa vào Thiên Sứ Thủy Thân cùng Liên Hoa nội kình thực lực đến trình độ phong hào cũng cảm thấy hỏa diễm nóng rực, bạch tuyết trường bào trên người đã bắt đầu bốc lửa.
← Ch. 366 | Ch. 368 → |