Vay nóng Tima

Truyện:Liên Hoa Bảo Giám - Chương 388

Liên Hoa Bảo Giám
Trọn bộ 517 chương
Chương 388: Ta kêu tám vạn mười vạn huynh đệ cắn nát hắn
0.00
(0 votes)


Chương (1-517)

Siêu sale Lazada


- Phong thần Aeolus Kelaiweier?

Mười Bảy đột nhiên khinh thường cười ha hả:

- Nhất định là hậu đại của phong thần Aeolus Kelaiweier sao?

Tuyết Cơ có chút sửng sốt, nói:

- Vạn Cổ Cửu Thần Huyền vốn là của thần hoàng Prince bệ hạ, hơn nữa tại Tiêu Kinh đại hội phân biệt truyền thụ cho minh quân cửu đại nguyên soái! Hôm nay thần hoàng sớm đã tạ thế, hơn nữa không có hậu đại, vậy đương kim duy nhất chỉ còn có thể kế thừa "Phong liệt" nhất thức... chỉ có gia tộc Kelaiweier trong Vẫn Thần ngũ gia.

Mười Bảy đột nhiên chỉ một ngón tay vào Mười Ba:

- Vậy vị tiểu thư này dụng "Lưu tinh" trong Cửu Thần Huyền, không phải nói hắn là hậu đại của tinh không chiến thần Silverstar Sile sao? Ha ha, nói đùa! Trong hậu duệ của tinh không chiến thần sao lại có nữ nhân?

Tuyết Cơ sửng sốt, nghĩ thầm, chẳng lẽ bọn họ không phải hậu duệ của cửu đại nguyên soái? Vậy Cửu Thần Huyền của bọn họ là học được từ đâu?

Mười Bảy đánh giá Tuyết Cơ một phen, gật gật đầu:

- Nha đầu kia, ngươi biết không ít, nói ra sư môn của ngươi.

Tuyết Cơ nhẹ giọng nói:

- Gia sư Tiêu Kinh số 1.

Vừa nói, nàng vừa dùng tay phải chỉ vào xương vai trái của mình - đây là lễ tiết bí mật của nguyên soái trong thần thánh liên minh! Đây là một xưng hô cùng động tác khó hiểu, nếu không biết...

Dù sao nơi này là phạt tội chi thành, chung quanh là ai? Chẳng lẽ Tuyết Cơ phải nói thẳng, mọi người khỏe chứ, ta chính là đệ tử cùng dưỡng nữ của Margaret - lão yêu bà đã giết chết tổ tông của các ngươi?

Cho nên Tuyết Cơ dùng cách làm trong thần thánh liên minh. Đồng thời nếu Mười Bảy hiểu được, điều này cũng chứng minh Tuyết Cơ không có nói xạo.

Mười Bảy cũng quả nhiên là hết sức hiểu rõ thần thánh liên minh, vẻ mắt hắn dưới quân khôi không thấy nổi, nhưng thân thể hắn thoáng giật giật, hiển lộ nội tâm kinh ngạc:

- Nguyên lai là đệ tử của nàng, hừ, khó trách ngươi biết nhiều chuyện như vậy! Á Lực cùng tiểu tử kia là người gì của ngươi?

Tuyết Cơ đỏ mặt, cái này, vấn đề này trả lời thế nào? Bất quá Tuyết Cơ lại cẩn thận, sau khi nhắc tới Margaret, ngữ khí Mười Bảy đã biết rõ, biết là danh hào của sư tôn đã tạo ra tác dụng, liền cắn răng đỏ mặt nói:

- Bọn họ một là đại ca ta, một là... trượng phu.

Có lẽ, như vậy có thể giúp cho Á Lực, cũng để cho những người này bận tâm chút ít.

Mười Bảy có chút sửng sốt, đệ tử của Margaret sao có thể lập gia đình? Hắn nghi hoặc nhìn chằm chằm Tuyết Cơ.

Tuyết Cơ giải thích:

- Tuyết Cơ cùng Á Lực.. cùng mấy vị tỷ tỷ năm đó giống nhau.

A! Mười Bảy giật mình, nguyên lai Tuyết Cơ này cũng tư bôn! Hắn tiện tay bắt mấy cư dân phạt tội chi thành hỏi, những người này đều chứng minh Tuyết Cơ thật sự là thê tử của Á Lực, vì vậy Mười Bảy tin không nghi ngờ.

Bất quá trong lòng hắn thầm nghĩ, không tốt, mặc dù Tuyết Cơ phạm vào tối kỵ húy của Margaret, nói không chừng sớm muộn gì cũng có thể bị xử tử, nhưng, đệ tử của Margaret chúng ta không thể tùy tiện giết! Dù sao gia chủ nhân cùng Margaret...

Nghiêm khắc mà nói, vợ chồng Á Lực cùng Tuyết Cơ xem như là có chút tình thân với chủ nhân nhà ta, vậy ta cùng Mười Bốn không có tư cách quyết định xử lý nàng thế nào, chuyện này phải chờ chủ nhân chỉ định, người phụ trách nhiệm vụ bây giờ là Mười Ba quyết định...

Nghĩ vậy, chân hắn di động, đột nhiên bay vài vòng quanh Tuyết Cơ, tiếp đó, một tầng phong nhận nhốt Tuyết Cơ vào trong.

Mười Bảy hừ nói:

- Chờ sau này xử trí ngươi.

Nói xong, hắn về tới bình chướng, cùng Mười Bốn nói vài câu, sau đó lại quát với Mười Ba:

- Mười Ba, tên gọi là Á Lực là con rể của Tiêu Kinh số 1! Ngươi châm chước một chút.

Nghe nói như thế, Tuyết Cơ mặc dù bị nhốt, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, ai, cuối cùng không có nhận lầm đoạn nhân duyên này, nhưng mình sau này trở về nói thế nào với sư phụ.

Mười Ba một kích vô công, mắt nhìn hai huynh đệ trốn vào trong đất, đang tức giận, nghe vậy cũng thoáng sửng sốt:

- Biết rồi!!!

Nàng đột nhiên tay phải nắm thành quyền, thu hồi tinh quang trên đầu ngón tay, sau đó hai chân theo một tiết tấu nhẹ mà nhanh, theo những bước kỳ diệu:

- Tưởng xuống đất là an toàn sao? Đến.

Bước đi của nàng nhìn qua mặc dù nhẹ mà nhanh, nhưng mỗi lần mũi chân ấn xuống đất, "oanh long, oanh long", đại địa chấn động, bước chân thần kỳ này, đương nhiên dẫn động đại địa phụ cận chấn động.

Là Nguyệt bộ của thần hậu. Tuyết Cơ liếc mắt nhận ra, nhưng nàng bây giờ bị nhốt giữa phong nhận, chẳng những ngăn cách âm thanh, càng khiến nàng một mảnh mơ hồ, lần này dù viết huyết thư cũng đừng nghĩ cảnh báo Đỗ Trần.

Tuyết Cơ chậm rãi mím môi, nhìn hình dáng, nàng định buông tha tiếp tục trợ giúp Đỗ Trần, nhưng đôi mắt màu đen kia của nàng lại có chút căng ra...

Dưới đất, Đỗ Trần cùng Steven đang ở dưới đất khốn khổ chống đỡ chấn động, cũng không biết chuyện trên mặt đất.

Steven thích thú nói:

- Mỹ nhân này là thập nhất cấp đỉnh phong, so với giáo hoàng còn mạnh hơn ba phần, hoàn hảo chúng ta đánh lén phế đi một tay của nàng, nếu không sẽ bị nàng kiếp sắc.

Đỗ Trần cười nói:

- Nói nhảm cái gì? Bây giờ bình chướng cách âm cắt đứt đường lui của chúng ta, trốn không thoát, còn không bằng giữ chút khí lực để tìm cơ hội.

Nói xong, Đỗ Trần xoay người trở lại mặt đất "Tìm cơ hội".

Steven lại giữ lấy hắn, thấp giọng nói:

- Để ta.

Đỗ Trần nhíu mày:

- Còn nhường cái gì? Hiện tại đất chấn động mạnh như vậy, chúng ta nhiều nhất có thể tránh né mười phút, đến lúc đó là phải chết, không bằng thừa dịp bây giờ đấu khí sung túc...

Bác Bì lại cười:

- Mười phút, cũng đủ bình chướng chặn đường rút của chúng ta yếu bớt...

- Bình chướng của thập nhất cấp đấu thần, dù yếu đi nhưng có thể chạy đi đâu?

Bác Bì cười mà không đáp, chỉ kéo Đỗ Trần tránh né.

Động đất ầm ầm tiếp tục, Tử Huyết Nhân bên ngoài đã bị chấn động loạn lên, một số người yếu đã bị hôn mê, nhưng thật ra Tuyết Cơ ở trong phong nhận, con mắt lại căng ra...

Trong lúc này, Steven hai mắt trợn tròn:

- Được rồi, bình chường đã nhược hóa tới thập nhất cấp. Đi!

Hắn nắm lấy Đỗ Trần, kéo hướng tới phía bình chướng.

Một mặt đi, Steven một mặt nói thầm:

- Lữ quán Ethel ở bắc khu thành St. John...

Đỗ Trần sửng sốt, lúc này nói tới lữ quán đế đô làm gì?

- Lữ quán nọ có một tiểu thư gọi là Melly, là bạn lữ của ta, chờ ngươi ra khỏi đây thì thay ta cấp cho nàng một vạn kim tệ...

Đỗ Trần tựa hồ hiểu được Steven muốn làm gì.

Steven lạnh nhạt nói:

- Sau đó Melly sẽ đưa cho ngươi một bao đồ vật, giao đồ vật đó cho cha...

- Đại ca, ngươi điên rồi sao?

Đỗ Trần khẩn trương, hắn cảm ứng được kích động thập cấp đấu khí của Steven, đúng là dấu hiệu trước khi phong hào đấu thần tự bạo.

Steven muốn tạo cho Đỗ Trần một đường sống.

Steven tiếp tục nói:

- Nếu ngươi tìm được Tuyết Ny, thay ta cải tạo Bác Bì đao thành một giới chỉ đưa cho nàng, nói... xin lỗi, ta đã tới chậm.

- Ngươi câm miệng cho ta.

Mắt thấy bình chướng ngày càng gần, Đỗ Trần đột nhiên xuất Liên Hoa, chặn trước Steven, bản thân lại phóng về phía trước:

- Ta tới đây.

Steven xoay người đẩy Liên Hoa, cướp đường bước về phía trước:

- Đấu thần đã thề vô hối! Cho ta làm đi.

Nói xong, Steven như tia chớp bắn về phía tầng bình chướng.

Lúc này thì, Tuyết Cơ trong phong nhận mở to hai mắt, tóc dài màu đen phiêu vũ, hai tay đặt trước ngực, môi khép lại, chậm rãi phun ra một câu:

- Nguyệt Luân Vũ.

Nàng ưu nhã huyễn mỹ xoay tròn thân hình, phong nhận bên người cũng theo đó bắt đầu vũ động, tiếp đó, phong nhận thay đổi phương hướng, đánh về phía bình chướng vây khốn Đỗ Trần cùng Steven.

Đáng chết, nha đầu kia đương nhiên dụng tính mạng đổi lấy lực lượng? Mười Bảy thần sắc biến đổi, lập tức bước lên ngăn trở.

Steven lao tới bình chướng muốn tự bạo, Tuyết Cơ tá lực đả lực, lúc này thì...

- Sưu!

Một tiếng cổ quái xé gió vươn xa, vượt qua tốc độ âm ba từ trên trời giáng xuống, "oanh" nện trên tầng bình chướng nọ.

Bình chướng vỡ nát...

Thân thể Steven bắt đầu động, nhưng mục tiêu đột nhiên biến mất, hắn bị dọa kêu lớn, luống cuống thu lại đấu khí:

- Vận khí, vận khí, ha ha, nhất định là vận mệnh nữ thần đã lên giường với ta, ha ha ha! Lão tam, còn lo cái gì? Chạy mau.

Đỗ Trần cũng sửng sốt, nhưng lập tức điên cuồng chạy theo Steven.

Trong lúc này, ai còn quản tới bình chướng vì sao vỡ nát? Trước tiên chạy trối chết đã.

Trên mặt đất, Tuyết Cơ không rõ bình chướng vì sao vỡ vụn, nhưng sâu kín thở dài, ngã trên mặt đất.

Nhưng thật ra Mười Ba, Mười Bốn cùng Mười Bảy mấy người hai mắt nhìn nhau, Mười Ba quát to:

- Mười Bốn, Mười Bảy, các ngươi bắt lấy hai tiểu tử.

Tiếp đó nàng ngửa mặt lên trời quát:

- Ai? Ai phá bình chướng của ta? Đến đây.

- Hắc dát dát, đánh rất náo nhiệt a.

Một đầu JuJu thú từ dưới đất nhảy lên, tiếp đó con thứ hai, thứ ba, ... dưới đất không ngừng có JuJu thú chui ra, tiếp đó, bốn phương tám hướng hai màu đỏ trắng giống như âm vân áp cảnh, vô số JuJu thú xuất hiện.

Trong đó, một JuJu thú vương có cái đuôi khổng lồ dài như ngọn núi chậm rãi đi tới, oanh, oanh! Cước bộ làm mặt đất chấn động.

Cư dân phạt tội chi thành đã sợ đến mông rồi, Mười Ba cũng nhíu mày, JuJu thú nhiều như vậy, vì sao ta không phát hiện ra khí tức? Lúc này Tánh Mạng Tiệp Kính bên người nàng thấp giọng nói:

- Đáng chết, khí tức của bọn JuJu thú này cũng hợp với khí tức của mẫu thân ta làm một thể, ta đương nhiên cũng không có phát hiện.

Nguyên lai bọn họ có bổn nguyên khí tức của tính mạng thụ! Mười Ba hơi gật đầu, nhìn chằm chằm JuJu thú vương giọng như núi vọng:

- Chúng ta không phải phạm nhân phạt tội chi thành, chỉ là tới đây làm việc, ngươi phá bình chướng của ta, cứu đi mục tiêu của ta là có ý gì?

- Hắc dát dát!

JuJu thú vương cười to.

Lúc này thì, Đỗ Trần cùng Steven mới chạy ra vài bước cũng bị JuJu thú cản trở, mà Mười Bốn cùng Mười Bảy đuổi bắt cũng gặp phải hằng hà sa số JuJu thú.

JuJu thú vương nở nụ cười rất lâu, ngạo nghễ hừ nói:

- Ai dám động tới Á Lực, ta kêu tám vạn mười vạn huynh đệ cắn nát hắn.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-517)